Về với anh được không?
Nhã Tịnh | Chat Online | |
01/03/2019 20:24:29 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
184 lượt xem
- * Đồ ngốc (Truyện ngôn tình)
- * Thanh mai trúc mã (Truyện ngôn tình)
- * Wu ai ni (Truyện ngôn tình)
- * Thế chỗ (Truyện ngôn tình)
“Anh, em thật sự không giết người, em không giết cô ấy! Anh phải tin em!” Diệp Anh tay bị còng, gương mặt giàn giụa nước mắt.
“Đưa phạm nhân đi đi!”
“Bảo, tin em.... em không làm chuyện đó, tin em đi...”
Tiếng cô xa dần rồi mất hút. Từ nay song sắt nhà tù sẽ giam cầm cô, nó sẽ ngăn cách bọn họ.
Năm thứ nhất, một mình cô chịu đựng đòn tra tấn, đêm tối lại thu mình gặm nhấm nỗi đau.
Năm thứ hai, mặt cô xuất hiện những vết chém thật man rợ.
Năm thứ ba đau đớn, người cô yêu đính hôn với em gái cô.
Năm thứ.... mà chẳng còn năm nào nữa....
“Phạm nhân Diệp Anh, chúng tôi đã phong toả nơi này rồi, cô có trốn cũng không thoát được đâu!”
“Mau thả người ra sẽ được khoan hồng!”
Cô gái đứng trên tầng cao nhất của toà nhà, mái tóc dài bay bay giữa cái gió lạnh Hà Nội. Miệng khẽ cười nhạt, mặt những vết sẹo, đôi môi đã thâm tím, trên người bộ quần áo phạm nhân chẳng thể giữ ấm!
“Chị mau thả tôi ra đi! Đồ điên!”
Một Diệp Thi ngồi dưới đất, tay chân bị trói chặt.
“Mày câm miệng, xe của tao hỏng thắng, là mày làm... phải không?”
“Nói thì sao? Cuối cùng chị cùng ngồi tù rồi!”
“Là mày...”
“Phải thì sao? Chị đâu phải chị ruột của tôi sao tôi phải nương tay, từ cái ngày tôi biết chị không phải con của ba mẹ, tôi đã chướng mắt chị rồi!”
“Tao chưa bao giờ đối xử tệ với mày...”
“Tôi không ép chị phải đối tốt với tôi!”
“Diệp Anh! Thả Diệp Thi ra!” Một giọng nói phát ra từ cánh cửa. Anh ấy đến rồi....
“Diệp Anh con mau thả em ra! Mọi chuyện từ từ giải quyết!”
Giải quyết ư? Còn gì để mà giải quyết nữa đây?
“Bà không phải mẹ tôi! Mẹ tôi chết rồi!”
“Con bất nhân kia, tao nuôi mày lớn mày trả ơn tao như thế à?”
Diệp Anh nhếch miệng “Nếu bà không bức chết mẹ tôi, bà nghĩ tôi cần tới đồng tiền rẻ rách đó của bà sao?”
“Diệp Anh, nghe anh thả cô ấy ra được không?”
“Chung quy lại là vì nó đúng không? Ai cũng vì nó...” giọng cô thê lương như thế, đau đớn là vậy. Người yêu thương cô bỏ cô mà đi, người cô yêu thương lại không tin tưởng cô... còn gì đau hơn nữa không?
“Mẹ tôi năm đó là vì nó, bà bỏ tôi... anh cũng vì nó... không tin tôi, rốt cuộc các người muốn bức chết cả tôi nữa sao?”
Cô hỏi, giọng đau đến xé lòng, đau đến tê tâm liệt phế...
“Diệp Anh, anh tin em! Tin em mà!”
Bảo hốt hoảng, việc cần làm bây giờ là phải ổn định tâm tính lại cho cô ấy.
“Anh... thực sự tin em sao?” Diệp Anh mủi lòng, giọng run run hỏi, nước mắt cứ đua nhau chảy ra.
“Ừ tin em! Đầu tiên thả cô ấy ra được không?” Bảo tiến gần lại cô.
“Không! Nếu tôi nói tôi không giết người... nếu tôi nói là nó hại tôi... nếu tôi nói 3 năm qua tôi rất sợ... anh có tin không?”
Tim Bảo hung hăng đau như bị ai đó đâm vào. Giọt nước mắt rơi trên gương mặt hốc hác, những vết chém chằng chịt lên nhau anh muốn không tin cũng chẳng được.
“Diệp Anh! Mau đầu hàng đi, tôi biết cô là người tốt quay đầu lại sẽ được khoan hồng!”
Tiếng cười xé rách cả màn đêm lạnh lẽo. Khoan hồng ư? Cô hết đường lui rồi!
Diệp Anh nhìn con dao trong tay, miệng cười nhếch. Một vệt sáng loé lên, người ta thấy trên mặt Diệp Thi một vết chém. Máu không ngừng tuôn ra...
“Diệp Anh!”
“Con khốn!!! Mày dám làm thế với tao? Mẹ ơi... ba ơi...”
“Đây là sự trả thù nhẹ nhàng nhất tôi dành cho bà!” cô vừa nói, tay tháo trói cho Diệp Thi đẩy cô ta về phía đám người kia.
“Con khốn nạn!!”
Một tiếng súng vang lên. Thân hình bé nhỏ ngã xuống nền đất lạnh giá, trên môi nở một nụ cười xinh đẹp...
“Cô điên rồi sao?!” Giọng anh hoảng loạn ”Diệp... Diệp Anh!”
Anh chạy tới ôm người con gái ấy vào lòng, nước mắt khẽ rơi.. Cô gầy quá, 3 năm chưa nhìn thấy cô, 3 năm không được ôm người con gái ấy vào lòng. Nay được ôm rồi, nhưng anh chẳng ngờ, nó là cái ôm cuối cùng...
“Anh... tin em chứ? Tin Diệp Anh chứ...” khó khăn nói, cô nâng thân mình ôm lấy cổ anh.
“Tin, anh tin Diệp Anh! Một chút nữa thôi... Không chờ anh được ư?”
Anh cố gắng tìm mọi chứng cứ, mọi nghi phạm liên can tới vụ án ấy. Một chút nữa thôi, anh sẽ cứu được người con gái anh yêu. Vậy mà...
“Anh... tin Diệp Anh là em mãn nguyện rồi... Em thương anh... chúc Bảo sinh nhật vui vẻ...”
Tiếc là sinh nhật anh lại là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời anh...
“Anh muốn Diệp Anh tỉnh lại với anh... được không...”
“Đưa phạm nhân đi đi!”
“Bảo, tin em.... em không làm chuyện đó, tin em đi...”
Tiếng cô xa dần rồi mất hút. Từ nay song sắt nhà tù sẽ giam cầm cô, nó sẽ ngăn cách bọn họ.
Năm thứ nhất, một mình cô chịu đựng đòn tra tấn, đêm tối lại thu mình gặm nhấm nỗi đau.
Năm thứ hai, mặt cô xuất hiện những vết chém thật man rợ.
Năm thứ ba đau đớn, người cô yêu đính hôn với em gái cô.
Năm thứ.... mà chẳng còn năm nào nữa....
“Phạm nhân Diệp Anh, chúng tôi đã phong toả nơi này rồi, cô có trốn cũng không thoát được đâu!”
“Mau thả người ra sẽ được khoan hồng!”
Cô gái đứng trên tầng cao nhất của toà nhà, mái tóc dài bay bay giữa cái gió lạnh Hà Nội. Miệng khẽ cười nhạt, mặt những vết sẹo, đôi môi đã thâm tím, trên người bộ quần áo phạm nhân chẳng thể giữ ấm!
“Chị mau thả tôi ra đi! Đồ điên!”
Một Diệp Thi ngồi dưới đất, tay chân bị trói chặt.
“Mày câm miệng, xe của tao hỏng thắng, là mày làm... phải không?”
“Nói thì sao? Cuối cùng chị cùng ngồi tù rồi!”
“Là mày...”
“Phải thì sao? Chị đâu phải chị ruột của tôi sao tôi phải nương tay, từ cái ngày tôi biết chị không phải con của ba mẹ, tôi đã chướng mắt chị rồi!”
“Tao chưa bao giờ đối xử tệ với mày...”
“Tôi không ép chị phải đối tốt với tôi!”
“Diệp Anh! Thả Diệp Thi ra!” Một giọng nói phát ra từ cánh cửa. Anh ấy đến rồi....
“Diệp Anh con mau thả em ra! Mọi chuyện từ từ giải quyết!”
Giải quyết ư? Còn gì để mà giải quyết nữa đây?
“Bà không phải mẹ tôi! Mẹ tôi chết rồi!”
“Con bất nhân kia, tao nuôi mày lớn mày trả ơn tao như thế à?”
Diệp Anh nhếch miệng “Nếu bà không bức chết mẹ tôi, bà nghĩ tôi cần tới đồng tiền rẻ rách đó của bà sao?”
“Diệp Anh, nghe anh thả cô ấy ra được không?”
“Chung quy lại là vì nó đúng không? Ai cũng vì nó...” giọng cô thê lương như thế, đau đớn là vậy. Người yêu thương cô bỏ cô mà đi, người cô yêu thương lại không tin tưởng cô... còn gì đau hơn nữa không?
“Mẹ tôi năm đó là vì nó, bà bỏ tôi... anh cũng vì nó... không tin tôi, rốt cuộc các người muốn bức chết cả tôi nữa sao?”
Cô hỏi, giọng đau đến xé lòng, đau đến tê tâm liệt phế...
“Diệp Anh, anh tin em! Tin em mà!”
Bảo hốt hoảng, việc cần làm bây giờ là phải ổn định tâm tính lại cho cô ấy.
“Anh... thực sự tin em sao?” Diệp Anh mủi lòng, giọng run run hỏi, nước mắt cứ đua nhau chảy ra.
“Ừ tin em! Đầu tiên thả cô ấy ra được không?” Bảo tiến gần lại cô.
“Không! Nếu tôi nói tôi không giết người... nếu tôi nói là nó hại tôi... nếu tôi nói 3 năm qua tôi rất sợ... anh có tin không?”
Tim Bảo hung hăng đau như bị ai đó đâm vào. Giọt nước mắt rơi trên gương mặt hốc hác, những vết chém chằng chịt lên nhau anh muốn không tin cũng chẳng được.
“Diệp Anh! Mau đầu hàng đi, tôi biết cô là người tốt quay đầu lại sẽ được khoan hồng!”
Tiếng cười xé rách cả màn đêm lạnh lẽo. Khoan hồng ư? Cô hết đường lui rồi!
Diệp Anh nhìn con dao trong tay, miệng cười nhếch. Một vệt sáng loé lên, người ta thấy trên mặt Diệp Thi một vết chém. Máu không ngừng tuôn ra...
“Diệp Anh!”
“Con khốn!!! Mày dám làm thế với tao? Mẹ ơi... ba ơi...”
“Đây là sự trả thù nhẹ nhàng nhất tôi dành cho bà!” cô vừa nói, tay tháo trói cho Diệp Thi đẩy cô ta về phía đám người kia.
“Con khốn nạn!!”
Một tiếng súng vang lên. Thân hình bé nhỏ ngã xuống nền đất lạnh giá, trên môi nở một nụ cười xinh đẹp...
“Cô điên rồi sao?!” Giọng anh hoảng loạn ”Diệp... Diệp Anh!”
Anh chạy tới ôm người con gái ấy vào lòng, nước mắt khẽ rơi.. Cô gầy quá, 3 năm chưa nhìn thấy cô, 3 năm không được ôm người con gái ấy vào lòng. Nay được ôm rồi, nhưng anh chẳng ngờ, nó là cái ôm cuối cùng...
“Anh... tin em chứ? Tin Diệp Anh chứ...” khó khăn nói, cô nâng thân mình ôm lấy cổ anh.
“Tin, anh tin Diệp Anh! Một chút nữa thôi... Không chờ anh được ư?”
Anh cố gắng tìm mọi chứng cứ, mọi nghi phạm liên can tới vụ án ấy. Một chút nữa thôi, anh sẽ cứu được người con gái anh yêu. Vậy mà...
“Anh... tin Diệp Anh là em mãn nguyện rồi... Em thương anh... chúc Bảo sinh nhật vui vẻ...”
Tiếc là sinh nhật anh lại là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời anh...
“Anh muốn Diệp Anh tỉnh lại với anh... được không...”
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!