LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nợ em một đời hạnh phúc - Chương 7: Phần 3

86 lượt xem
Lúc chờ đèn đỏ, Chủ nhiệm Phương nói: “Thế này đi, cậu làm một bản dự báo rủi ro về chương trình của công ty đó. Đến lúc ấy, tôi đưa cho Phó giám đốc phụ trách nghiệp vụ xem.”
Nhiếp Vũ Thịnh rất đỗi kinh ngạc, vội quay đầu lại nói: “Chủ nhiệm…"
“Thực ra lời cậu cũng có lý.” Chủ nhiệm dường như đã thấm mệt, “Lương y như từ mẫu, đã là từ mẫu, cho dù có một phần vạn hy vọng, chắc chắn cũng sẽ thử xem. Chúng ta cho bệnh nhân cơ hội, vẫn tốt hơn là không cho họ cơ hội nào.”
Lúc xuống xe, Chủ nhiệm Phương còn nói: “Tôi có hai con trai, đều không chịu học y. Vì thế…” Ông vỗ vai Nhiếp Vũ Thịnh, không nói gì thêm nữa.
Tuy Chủ nhiệm Phương đồng ý xem xét việc áp dụng chương trình này, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không sao vui được. Đối với anh, chương trình này chỉ là phương án dự bị, bảo hiểm y tế trong nước chưa được hoàn thiện, tuy rằng bảo hiểm ở nước ngoài cũng chẳng ra làm sao. Bất cứ ở đâu, luôn luôn có người không có tiền khám bệnh, huống hồ liên quan đến khoa Ngoại Tim mạch của anh, hầu hết các cuộc phẫu thuật đều lớn và phức tạp. Chừng đó tiền viện phí đủ để khiến một gia đình thường thường bậc trung khuynh gia bại sản.
Phương án phẫu thuật đ được kiểm chứng luôn là sự lựa chọn đầu tiên, còn như loại thiết bị mới này, trong trường hợp bệnh án lâm sàng không nhiều thì đương nhiên càng ít dùng càng tốt. Anh cắm cúi dịch tài liệu mấy ngày liền, chỉnh sửa đâu vào đấy rồi mới đưa cho Chủ nhiệm Phương. Đưa tài liệu cho Chủ nhiệm rồi, tự nhiên anh lại thấy hối hận, nhưng mấy lần cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Chủ nhiệm có vẻ rất hiểu anh, bèn trấn an: “Yên tâm đi, nếu bệnh viện có định áp dụng phương pháp này thì chắc chắn cũng phải có cả một hội đồng chuyên gia thẩm định, không bao giờ quyết định bừa bãi đâu.”
Nhiếp Vũ Thịnh bước ra khỏi phòng Trưởng khoa, nghĩ ngợi một lát rồi tới thăm phòng bệnh, đây cũng là thói quen công việc của anh. Nếu trực ban ngày, ngoài việc đi kiểm tra phòng bệnh vào buổi sáng, hằng ngày anh đều đi thăm phòng bệnh vào một giờ cố định. Khi kiểm tra phòng bệnh vào buổi sáng thường đông người nhiều chuyện, có một số chi tiết khó mà để ý hết được. Đợi kết thúc đợt kiểm tra buổi sáng, bớt chút thời gian đi thăm lại một lượt sẽ có thể giao lưu với bệnh nhân được nhiều hơn.
Hôm nay anh đến thăm phòng bệnh tương đối sớm, đúng vào giờ chăm bệnh nhân. Vì thế mà phòng bệnh nào cũng ồn ào, hầu hết đều có người nhà vào thăm. Nhiếp Vũ Thịnh bước đến cửa phòng bệnh số 7, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại xem, hóa ra là Thư Cầm.
Cô ôm trong tay một bó hoa, tươi cười nhìn anh.
Nhiếp Vũ Thịnh tưởng cô tới thăm bệnh nhân, liền nói: “Đồng nghiệp của cô chuyển sang phòng số 16 rồi, điều kiện ở đó tốt hơn chút.”
Lúc đầu tiên vì muốn nhập viện nên anh đã nói dối với Chủ nhiệm Phương rằng bệnh nhân đó là họ hàng của mình, không ngờ Chủ nhiệm Phương rất quan tâm, không chỉ cho phép nhập viện sớm, mà đợi phòng bệnh hai người có chỗ trống lập tức cho người chuyển bệnh nhân sang đó. Thư Cầm nói: “Tôi biết rồi, tôi đi thăm ông ấy rồi.” Cô đưa bó hoa cho anh, nói, “Tặng anh đấy, thiên thần áo trắng.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngây ra một lúc, mới nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn.”
“Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, nghe nói anh là bác sĩ mổ chính, kết quả phẫu thuật khiến mọi người rất hài lòng.”
“Đặt stent chỉ là tiểu phẫu thôi, cũng có gì đâu.”
Thư Cầm cười thành tiếng: “Thôi được rồi, bác sĩ Nhiếp, biết anh kỹ thuật cao siêu rồi, đặt stent chỉ là tiểu phẫu đối với anh, được chưa? Nhưng tôi được người ta nhờ vả, người nhà của Phó tổng giám đốc, còn cả Chủ tịch Hội đồng quản trị của c nhất định muốn mời anh ăn cơm.”
“Không cần đâu.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Tôi chỉ hoàn thành công việc của mình, hơn nữa, bệnh viện chúng tôi có quy định, không cho phép nhận lời mời khoản đãi của bệnh nhân.”
Mấy hôm trước họ còn định gửi anh phong bì, may mà bị tôi ngăn lại, tôi nói, nhất định không được đưa phong bì, nếu không anh ấy sẽ ném đi đấy." Thư Cầm làm mặt xấu. “Tôi hiểu anh quá đúng không?”
Nhiếp Vũ Thịnh mỉm cười, đúng lúc có cô y tá đi ngang qua, bắt gặp anh ôm bó hoa đứng đó nói chuyện với một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, lại bất ngờ thấy khóe môi bác sĩ Nhiếp hơi lộ nụ cười, đây đúng là chuyện chưa từng có. Cô y tá trẻ giật nảy mình, dán mắt vào hai người bọn họ, hết nhìn anh rồi lại nhìn sang Thư Cầm. Nhiếp Vũ Thịnh chợt nhận ra hai người họ đứng ở hành lang nói chuyện rất dễ gây chú ý, đành nói: “Tôi đang phải làm việc, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi thăm phòng bệnh đây.”
“Tôi cũng được coi là người nhà bệnh nhân chứ? Tôi tìm hiểu một chút về bệnh tình Phó tổng giám đốc của chúng tôi không được à?”
“Phẫu thuật xong, ông ta hồi phục rất tốt, ngày mai hoặc ngày kia là có thể ra viện rồi.”
“Bất luận thế nào, bữa cơm này anh cũng nhất định phải đi, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp Phật, anh cứ coi như là cứu tôi đi.” Thư Cầm chắp tay, “Trăm sự nhờ anh đấy! Trăm sự nhờ anh đấy!”
“Tôi đã cứu Phó tổng giám đốc của các cô rồi, không cần cứu cô nữa, mà cô cũng có bị bệnh tim đâu.” Nhiếp Vũ Thịnh không hề động lòng, “Cảm ơn cô về bó hoa, cũng cho tôi gửi lời cảm ơn tấm thịnh tình của Phó tổng giám đốc, còn ăn cơm thì xin miễn đi.”
Thư Cầm biết anh không thích ăn uống nhậu nhẹt, vì thế hôm nay đến chỉ là cố gắng thử một lần mà thôi, nghe anh nói không đi, cô cũng đã lường trước nên chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Nhiếp Vũ Thịnh cầm bó hoa, không biết phải làm thế nào với nó. Anh đành quay trở về khoa, đặt bó hoa lên bàn. Bác sĩ Lý ngồi đối diện với Nhiếp Vũ Thịnh, thấy anh cầm bó hoa đi vào bèn trêu: “Ồ, cô nào thầm yêu anh tặng đấy à?”
Gần như tất cả y tá trong bệnh viện đều thầm yêu Nhiếp Vũ Thịnh, trước kia còn có người phục sẵn ở cửa nhà ăn bệnh viện chỉ để nhìn anh một cái. Nhiếp Vũ Thịnh mỗi lần dùng cơm ở ngoài cũng chỉ ăn qua quýt, nồi cơm chung ở nhà ăn bệnh viện lại càng không hợp khẩu vị của anh. Vì thế mỗi lần đi ăn cơm dưới nhà ăn, anh đều ăn nhanh nhanh chóng chóng cho xong. Mấy cô y tá đó thường chờ trong nhà ăn tiếng đồng hồ, trong khi Nhiếp Vũ Thịnh chỉ xuất hiện có 10 phút là đã ăn xong đi về rồi.
“Không phải, là bạn tặng.” Nhiếp Vũ Thịnh lôi đống biên bản nhập viện ra, tuy bây giờ biên bản nhập viện đều được lập bằng máy tính, nhưng bệnh viện vẫn yêu cầu bác sĩ phải tự tay viết một bản. Viết biên bản nhập viện hằng ngày là công việc chân tay, nhất là những người như Nhiếp Vũ Thịnh, bệnh nhân đông, thường phải viết vài tiếng đồng hồ mới xong.
Vừa mới viết được mấy hàng, tiếng chuông điện thoại đã reo lên, trông thấy số Thư Cầm, tưởng cô quên hỏi anh chuyện gì anh liền bắt máy.
Ai ngờ cô chỉ hỏi: “Không ném hoa của tôi ra sọt rác đó chứ?”
“Đương nhiên không rồi, đang để ngay ngắn trên bàn đây này.”
"Đoán chắc anh cũng không dám ném hoa của tôi ra sọt rác, dù sao đi nữa chúng ta cũng là bạn bè hoạn nạn có nhau mà.” Thư Cầm cười giòn giã, “Phó tổng giám đốc mời anh ăn cơm, anh không đi, tôi mời anh ăn cơm, anh chịu đi chứ?”
“Tại sao? Không lẽ cô lại đi gặp mặt à?”
“Không phải là gặp mặt, lần này là vì lo được vụ nhập viện, cả công ty từ trên xuống dưới đều đồn là bạn trai tôi làm bác sĩ ở bệnh viện, vì thế buổi lễ liên hoan chào mừng ngày thành lập công ty, cứ nhất định bắt tôi đem theo bạn trai.”
“Món ân tình tôi nợ cô hình như đã trả hết rồi thì phải.”
“Đúng, đúng. Tôi không dám làm phiền người nổi tiếng như anh phải tháp tùng tôi đi dự liên hoan, nhưng thường là liên hoan xong mọi người còn đi hát karaoke nữa, tôi muốn nhờ anh lái xe đến đón sau khi tôi ăn cơm xong. Anh biết là tôi toàn hát sai nhạc, để tôi đỡ phải xấu hổ, ăn cơm xong có lý do đi về được không?”
“Có lẽ hôm đó tôi trực đêm.”
“Bác sĩ Nhiếp, xin anh đấy! Nể tình dạo ở Mỹ, tôi hay xào thịt bò khoai tây cho anh ăn, anh giải cứu huynh đệ một phen đi!”
"Thôi được rồi, nếu hôm đó không phải trực đêm thì tôi sẽ đi đón cô.”
“Cảm ơn, cảm ơn, bác sĩ Nhiếp, anh đúng là thiên thần áo trắng!”
Thư Cầm vừa lái xe vừa gọi điện thoại, thấy Nhiếp Vũ Thịnh đã đồng ý, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Ngắt điện thoại, gỡ headphone xuống, cô lái thẳng xe đến công ty. Vừa bước vào thang máy, bỗng cô nhìn thấy một người, vội thu lại nụ cười, gật đầu chào: “Giám đốc Thịnh.”
Thịnh Phương Đình cũng gật đầu chào: “Giám đốc Thư, chào cô."
Thịnh Phương Đình là kẻ nhảy dù xuống công ty, tuy tuổi trẻ, trình độ chuyên môn còn hạn chế, nhưng bộ phận Kế hoạch mà anh ta quản lý lại rất quan trọng trong công ty. Anh ta không mấy hòa hợp với cả hai phe trong công ty, trước nay đều đơn phương độc mã. Chính vì vậy mà hai phe trong công ty đều rất kiêng nể anh ta, chỉ sợ lỡ vô ý lại đẩy anh ta sang phe bên kia.
Sau khi bước vào văn phòng, Thư Cầm ngồi xuống uống cốc nước, trợ lý ôm một đống tài liệu vào cho cô, chợt buột miệng hỏi: “Chị và Giám đốc Thịnh đi cùng nhau ạ?”
“Gặp ở thang máy.” Thư Cầm không buồn ngẩng đầu lên, “Đúng rồi, Thịnh Phương Đình đã chỉ đích danh một viên quản lý cửa hàng chuyển lên tổng công ty làm trợ lý cho anh ta, tôi bảo cậu đi tìm hiểu căn nguyên chuyện này, cậu đã tìm hiểu rõ chưa?”
“Tìm hiểu rõ rồi ạ.” Trợ lý cười nói, “Kể ra cũng buồn cười, nghe nói Thịnh Phương Đình đi kiểm tra các cửa hàng, đúng lúc gặp viên quản lý này đang đôi co với khách hàng, Thịnh Phương Đình liền bắt anh ta viết bản tường trình, kết quả bản tường trình đó viết rất hay, có đầu có đuôi. Quan trọng nhất là, đây là The letter of explanation, chị biết đấy, trình độ tiếng Anh của mấy viên quản lý cấp dưới, thiếu nước không biết đủ 26 chữ cái ấy chứ. Không ngờ, viên quản lý này lại giỏi tiếng Anh đến vậy, không viết sai một từ nào. Nghe nói lúc đó quản lý khu vực cũng phải kinh ngạc, lập tức chuyển bản tường trình cho Thịnh Phương Đình. Thịnh Phương Đình xem xong, liền yêu cầu chúng tôi điều viên quản lý này lên làm trợ lý cho anh ta.”
Thịnh Phương Đình đã từng du học nước ngoài nên tác phong làm việc rất tây, người trợ lý trước chỉ vì tiếng Anh không tốt mà bị anh ta sa thải. Thư Cầm nhún vai nói: “Bản tường trình này có thể khiến cho Thịnh Phương Đình chỉ đích danh viên quản lý kia lấy làm trợ lý, thế thì đưa cho tôi coi thử xem.”
“Vâng.” Trợ lý mau mắn nói, “Lát nữa em gửi vào hòm mail cho chị.”
“Bản chính cũng là gửi email?”
“Vâng, là gửi email.”
“Trực tiếp gửi cho Giám đốc khu vực, không CC cho Thịnh Phương Đình?”
Trợ lý gật đầu.
Thư Cầm nói: “Người này cũng thật là… Gửi email cho tôi xem nào.”
Trợ lý quay về phòng làm việc, lập tức forward thư cho Thư Cầm. Thư Cầm lướt qua, thấy bản tường trình này đúng là viết rất tốt, logic chặt chẽ, lại hợp tình hợp lý, đối với trình độ một viên quản lý mà nói thì quả là hiếm có, thậm chí còn giỏi hơn cả mấy vị cửa hàng trưởng nữa. Chẳng trách Thịnh Phương Đình vừa xem đã chấm ngay.
Thịnh Phương Đình cứ nhất định đòi người này thì cho anh ta vừa lòng vậy. Thư Cầm nghĩ, đây là chuyện nhỏ, nhưng có thể khiến Thịnh Phương Đình cảm thấy mắc nợ cô.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư