LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Từ trái tim truyền tới

217 lượt xem
Từ lâu tôi đã biết rằng cuộc sống này không hoàn hảo. Nhưng trong sự bất toàn, tôi vẫn luôn tin rằng có thể tìm thấy những niềm vui, những niềm hạnh phúc, để có thể an tâm mà bước tiếp. Tôi coi Vũ như một người bạn, một người anh - dù sự chăm lo của cậu ấy thật vụng về đến... phát ghét, nhưng hơi ấm của cậu ấy thực sự là...
***
Nó nằm gục xuống bàn, mặt quay về phía cửa sổ nhìn bầu trời xanh ngát với những làn mây trắng. Đang là giờ tiếng anh. Cô chủ nhiệm ghé vào lớp, vui vẻ đề nghị tạm dừng học vì có đạo diễn điện ảnh muốn tuyển một vai nữ sinh. Cả lớp bỗng chốc nhốn nháo cả lên. Bọn con gái kín đáo sửa sang lại đầu tóc, quần áo. Đứa nào có gương thì lôi ra khum khum lòng bàn tay mà soi, đứa không có thì liếc tạm vào cửa kính hoặc... màn hình máy tính cầm tay. Bọn con trai tuy về lý thuyết thì chẳng liên quan, nhưng thực tế lại dáo dác náo loạn hơn bọn con gái. Đứa thì nhìn khắp lớp hoặc nghển cổ lên hóng. Có đứa bừng bừng nộ khí, tay đập bàn, miệng than trời đất:

Đường phố buổi tối trông lung linh hơn hẳn. Gió mơn man nhè nhẹ làm cho mái tóc dài của Vy khẽ bay. Mấy hôm nay Vũ tình nguyện làm nhiệm vụ "xe ôm" cho Vy mỗi buổi học thêm tiếng Nhật. Từ sau đợt cô Thy nằm viện, hai đứa đã thường xuyên nói chuyện với nhau. Vy mím môi, có câu này định hỏi Vũ lâu rồi liền lấy hết can đảm, quyết tâm hỏi:
- Này...
Vũ vẫn tập trung lái xe và trả lời câu hỏi của cô bạn ngồi sau
- Ờ, sao?
- Ừm, cái vụ tuyển diễn viên ấy. Vì sao ?
"Con nhóc này vẫn nghĩ về việc đấy sao..."
- Vy thấy Tâm Ái đi thử vai về vui hay buồn ?
- Buồn.
"Biết ngay mà. "
- Vậy sao còn hỏi?
- Ờ !
Vũ thở dài, khuyên nhủ Linh Vy
- Cậu không cạnh tranh được với người ta đâu. Còn bài vở trên lớp, rồi học thêm tiếng Nhật nữa. Tính không sang bên đấy với bà nội nữa hả ?
Vy ngạc nhiên, sao Vũ lại biết chuyện này vậy
- Là nghe lén cuộc nói chuyện của cậu với bà nội thôi, khỏi hỏi gì thêm.
Vy không nói gì nữa. Cũng có thể Vũ đúng. Nhất là khi việc học của Vy còn lộn xộn như thế. Chưa kể, Vy chỉ có một mình...
*
- Mẹ xin lỗi. Bố mẹ không muốn con buồn, ảnh hưởng đến học tập.
Rốt cuộc thì những dự cảm xấu của Vy đã trở thành sự thật. Thực ra, nó đã là sự thật từ lâu, chỉ là bây giờ mới hiện rõ. Chuyến công tác biền biệt tít bên Phần Lan của bố, một năm về đôi ba lần rồi lại bận chớp nhoáng. Những chuyến bay vào Nam ra Bắc bận rộn tít mù của mẹ. Vy được đem gửi nhà cô Thy. Hai chữ "gia đình" ngày càng nhạt nhòa trong các cuộc gọi giờ dần trở lên thưa thớt của mẹ.
- Không sao đâu mẹ, con vẫn sống tốt, từ trước tới giờ...
Tiếng của mẹ qua điện thoại bị ngắt quãng đột nhiên trở nên xa xôi văng vẳng. Vy cúp máy, thấy đầu óc tự nhiên trống rỗng, thân thể nhẹ như làm từ bông gòn, chỉ cần một cơn gió nhẹ là khẽ bay lên. Thực ra thì có gì thay đổi đâu, Vy vẫn đi học như thế, vẫn ăn cơm như thế, vẫn một mình mỗi khi không phải đến trường và vẫn không có bố mẹ ở bên.
Không có gì thay đổi. Nó không giận dỗi gì bố mẹ cả.
Nhưng mà nó buồn. Thực sự rất buồn...
Cuối cùng thì gia đình cũng chỉ là phù phiếm với Vy. Thực sự tủi thân đến phát khóc. Biết ngay từ đầu mọi chuyện sẽ như vậy nhưng tại sao nó vẫn chịu đựng không thể kể cho ai nghe...hay là...à không chắc chắn Vũ sẽ không thể hiểu Linh Vy này đâu...
*
- Này, sao cắt tóc ngắn rồi ?
Vũ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn ngang vai của Vy. Nó ngập ngừng bịa tạm một lý do nào đó
-Vướng...
Cậu thở dài, giơ tay đập bốp phát vào đầu Linh Vy
- Con hâm này, sang đông rồi cắt tóc cho lạnh gáy à ?
Vy ngồi co hai chân lại, ôm đầu gối mặt gục xuống. Vũ ngồi xuống cạnh, dạo này con nhỏ rất hay buồn, có chuyện gì sao ?
- Này Linh Vy, mẹ không chuyển ra đây hả hay là sao ?
Vy thút thít, Vũ lại đánh trúng tim đen của nó. Vũ quàng tay ôm lấy cô bạn nhỏ, Linh Vy chỉ biết khóc không nói gì cả. Vẫn có người hiểu nó như bây giờ ư...
*
Tan học đã được gần nửa tiếng, nhưng Vy không về nhà ngay. Nó bó gối ngồi ở góc sân phía sau phòng thí nghiệm cuối sân trường. Thế mà Vũ cũng lùng ra nó. Vũ chẳng nói chẳng rằng kéo tay Vy đi thẳng ra cổng. Vũ mua cho Vy hẳn một cốc trà sữa to đùng, rồi kêu nó ngồi lên yên sau cậu chở đi. Vũ đạp xe chầm chập lượn ngang dọc qua khu phố cổ. Gần đến dịp Noel phố xá nhộn nhịp hẳn lên. Hai đứa yên lặng, chẳng đứa nào nói câu gì. Vy hít hà mùi trà sữa thơm dìu dịu, nhìn lên tấm lưng vững chãi của Vũ ở phía trước, thấy lòng tự dưng nhẹ nhõm hẳn.
Rồi Vũ dừng lại trước một nhà thờ nhỏ nằm trong một con phố vắng. Vy đi qua con phố này nhiều lần nhưng chưa bao giờ để ý có nhà thờ ở đây.
- Này, cậu ước điều gì đi.
- Nhưng tớ có theo đạo đâu?
- Chỉ cần Vy có niềm tin... Chúa sẽ ban phước đến cho tất cả mọi người.
Vy nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên, miệng khe khẽ lầm rầm. Vũ bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay Vy. Vy vẫn không mở mắt nhưng Vũ nhận ra có một nụ cười rất nhẹ thoảng qua trên gương mặt cô bạn nhỏ.
"Đừng lo Vũ này sẽ là gia đình thứ hai cho cậu."
* Kết *
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư