LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Thất tình

175 lượt xem
Không biết là cốc thứ bao nhiêu rồi, chỉ biết hắn chưa từng uống nhiều như thế này. Mà lạ thay, càng uống hắn càng tỉnh. Có lẽ mọi người khi liếc qua hắn cũng thấy lạ lùng. Hắn ngồi đó một mình, suy nghĩ gì đó, thỉnh thoảng cười nhạt lắc đầu rồi uống 1 ngụm. Có khi mắt nhìn lên màn hình xem diễn biến trận đấu world cup.
Bóng đá là thứ hắn thích nhất, mỗi lần hắn ra sân, là cô thường tới xem và cổ vũ hắn. Dù là giận nhau thế nào, cô cũng vẫn tới sân khi hắn xỏ giày. Bóng đá thật tuyệt. Hắn nghĩ vậy. Bóng đá gắn kết mọi dân tộc, tôn giáo... bỗng hắn nhớ tới cô. Một tiếng thở dài, hắn nhấc cốc bia lên và uống cạn.
-Thêm bia nữa em ơi...
Trận đấu nhạt toẹt, như cái cuộc sống của hắn hiện tại. Đôi khi, hắn ước rằng cuộc sống cũng có công nghệ VAR như world cup, để mỗi khi xảy ra mâu thuẫn, hắn và cô được nhìn lại quá khứ, nhìn lại những gì tốt đẹp nhất của nhau, để không phải buông tay nhau khó hiểu, tiếc nuối như vậy.
Hắn giờ vô định, đôi mắt hắn vốn dĩ đã buồn, giờ nhìn càng buồn hơn, chẳng còn thần thái nào. Cũng may, hắn có việc làm ổn định. Để 8 tiếng mỗi ngày, hắn biết hắn phải làm gì, hoàn thành cái gì. Để hắn cảm thấy hắn vẫn còn một giá trị nào đó.
Hắn từng là một kẻ ngông nghênh, nhiều lí lẽ. Chưa bao giờ hắn chịu khuất phục. Nhưng từ khi yêu cô, hắn làm gì cũng để ý tới ánh mắt của cô, để ý xem thái độ của cô thế nào. Hắn không biết nên làm gì và không nên làm gì. Mọi lí lẽ trong đầu hắn đều tan biến hết trước tình cảm hắn giành cho cô. Để rồi, hắn như trở thành một con người khác. Hắn ít nói đi, trở nên trầm tư và điềm tĩnh hơn. Chính thế mà hắn rời xa các cuộc vui, hắn thích một mình.
Hắn nấu ăn cũng được. Hắn thích nấu ăn. Trước khi gặp cô, tan làm, hắn luôn trở về nhà và chiêu đãi dạ dày của mình bằng những món chính tay hắn nấu. Vừa nấu vừa hát. Đôi khi là độc thoại một đoạn nào đó trong phim, như kiểu hắn đang phục một vị khách hàng-là hắn. Nhưng giờ đây, không biết từ bao giờ, bếp nhà hắn không còn ấm nữa. Mọi thứ lạnh lẽo như lòng hắn. Hắn ngược đãi dạ dày. Đúng hơn là hắn không muốn làm gì, cả kể việc ăn uống đúng giờ. Hắn gầy đi.
Hắn thường tới một nơi, nơi có thể nhìn thấy cô, nơi mà hắn và cô đã bắt đầu một chuyện tình tưởng đẹp như mơ. Hắn ngồi đó, ngóng cô về, ngắm nhìn cô. Rồi sau khi cô rời đi, hắn ngồi để giết thời gian. Những cơn gió mát phả vào mặt hắn, khiến tâm hồn hắn dịu đi chút ít. Nhưng nỗi nhớ giành cho cô thì không vơi đi.
Cô đã từng là lý do hắn muốn thức dậy mỗi buổi sáng. Hắn nhớ mùa đông năm ấy, mỗi sáng cô thường ngồi đợi hắn ở đây. Bao nhiêu mệt mỏi tan biến khi hắn nhìn thấy nụ cười của cô. Nhưng dần dà, áp lực công việc, áp lực kiếm tiền, khiến hắn cau có và mệt mỏi, nụ cười cô không khiến hắn thoải mái hơn. Cô cũng cảm nhận được điều đó, cô buồn, cô cho rằng hắn không thoải mái khi gặp cô. Hắn bao biện rằng:
-Mới sáng dậy, mặt còn chưa tỉnh ngủ em à!!
Hắn biết hắn làm cô buồn, nhưng hắn không biết làm gì hơn. Hắn vô tâm và đáng trách.
Cũng nơi này, có những lần giận dỗi nhau, cô và hắn không nói gì. Ngồi nghe lòng nặng trĩu.
Cũng nơi này, cô và hắn sống cuộc sống bình dị. 2 suất bánh khúc, ngồi ăn vs nhau, nhìn xa xăm sang chung cư bên cạnh, và mong ước một cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn. Cô là động lực, là niềm tin cho hắn. Trước hắn xềnh xoàng bao nhiều thì bây giờ nghiêm túc và chững chạc bấy nhiêu. Hắn luôn tự nhủ phải cố gắng thật nhiều, để một ngày, hắn sẽ mua được một căn nhà cho cô. Hắn không muốn cô phải vất vả khi bên hắn. Hắn từng quyết tâm như thế.
Uống nốt cốc bia, hắn định về thì thằng bạn của hắn tới. Chợt hắn nhận ra, hắn vẫn còn được quan tâm. Từ bạn bè.
Mưa... hắn không có ý định trú mưa, càng không có ý định mặc áo mưa. Áo mưa cô đưa cho hắn. Áo của cô. Hắn không có ý định mặc thêm những nỗi nhớ, thêm những yêu thương về cô. Nhưng trong cơn mưa, nỗi nhớ về cô càng hiện hữu hơn. Những ký ức cứ dần hiện về. Hắn cười to, cười như khoái chí lắm. Nhưng thực tế, là hắn khóc. Nước mắt cứ tuôn ra, hắn không kiềm chế được. Bờ môi hắn, có lần bật máu vì hắn nghiến răng cố nuốt nỗi đau vào trong. Nước mưa và nước mắt quyện vào nhau, hắn không thấy mặn nữa.
Mưa... ngày ấy hắn không quên được. Cô mệt mỏi, chán nản ngồi bên hắn. Hắn vỗ về cô, hắn đề nghị:
-Làm bạn gái anh nhé.
Hắn nói dứt câu, là trời mưa phùn. Cô không trả lời hắn, chỉ ngồi trong im lặng. Hắn cắn chặt môi. Mưa đã bắt đầu một cuộc tình của hắn và cô. Mưa đã từng gột bỏ hết những khoảng cách giữa hắn và cô. Kéo 2 người lại gần nhau hơn. Ấy vậy mà giờ đây. Mưa không gột được nỗi nhớ về cô. Mưa như nhấn chìm hắn xuống bằng nỗi nhớ, ký ức về cô.
Mưa... cũng kết thúc chuyện giữa hắn và cô. Hắn nhớ lại đêm hôm ấy, một đêm hắn không bao giờ quên. Một đêm tồi tệ. Hắn khiến cô đội mưa tìm hắn trong tuyệt vọng. Cô buồn. Cô giận. Cô cũng thương hắn lắm. Và cô quyết định buông tay.
Hắn trở về phòng. Hắn không thay đồ. Ướt sũng như chuột. Hình ảnh cô hiện rồi vụt tắt. Hắn lấy điện thoại. Soạn tin rồi xoá. Hắn muốn nói chuyện với cô. Nhưng hắn không dám.
Mệt mỏi, hắn nằm nhắm nghiền mắt. Lồng ngực tức nghẹn khiến hắn thở hắt ra. Nước mắt không còn chảy nữa. Hắn không ngờ hắn lại yêu một người nhiều đến như thế, cũng không ngờ hắn làm tổn thương một người nhiều đến như thế.
Hắn đã từng, từng là hắn.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư