Ngày chênh vênh
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
07/03/2019 18:27:10 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
157 lượt xem
- * Em và ngày ấy (Truyện ngắn)
- * Thanh xuân trong tôi là (Truyện ngắn)
- * Một kiếp (Truyện ngắn)
- * Yêu một khắc, thương cả đời (Truyện ngắn)
Đôi lời tâm sự của kẻ ngoài lề...
Hôm nay là ngày giỗ của Thanh Cường, anh họ Chương. Cái chết của anh ta làm chúng tôi rất bất ngờ. Vì đến cuối cùng anh ta lại chọn cách giải thoát tiêu cực nhất chính là trút bỏ sinh mệnh của mình để đi theo Quân, cô gái mà anh ta dẫu có ngủ cũng sẽ nằm mơ, dẫu có thức cũng sẽ nhìn thấy ảo giác.
Trên ngôi mộ trắng đã có một đóa lan hồ điệp, còn rất tươi. Có lẽ, người mang nó đến đây là Lan Vy, cô bé đáng thương đã khờ dại đem lòng yêu Thanh Cường. Người ta thường nói, cho dù có là đơn phương đi nữa, nhưng biết yêu đó chính là điều may mắn nhất mà con người được trời cao ban tặng. Nhưng tôi thấy điều này hoàn toàn sai khi nói đến Thanh Cường, Lan Vy và cả cô gái tôi chỉ biết đến qua lời kể của mọi người, Minh Quân.
Nhiều ngày sau đó, tôi tình cờ gặp lại Lan Vy trên phố. Cô ấy so với những năm lúc mới quen biết, đã tiều tụy đi rất nhiều. Tôi mời cô ấy đi uống một ly cà phê, rồi hỏi thăm tình hình hiện tại của cô ấy. Lan Vy nói, cô ấy vài ngày tới sẽ trở về Lâm Đồng, và sống một cuộc sống hoàn toàn mới, quên đi tất cả những chuyện đau buồn đã trải qua. Tôi nghĩ, lẽ ra cô ấy nên quyết định điều này sớm hơn.
Lan Vy bước đi trên phố, cô đơn và mệt mỏi. Bóng lưng cô ấy tỏa ra một hương vị đau thương, cứ như thể đã ngấm sâu vào trong xương máu.
Đột nhiên tôi nghĩ, giá mà mình có năng lực quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ giúp Lan Vy theo đuổi Cường, hoặc giả sẽ làm anh ta nhận ra được tình cảm thật của mình sớm hơn. Nhưng hiện thực vẫn ngay đó, tôi lực bất tòng tâm. Chỉ là tôi vẫn hy vọng mình có thể viết lại đoạn tình cảm đau thương này một kết cục tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn.
Tôi chợt nhớ đến một lần tôi cùng trò chuyện với Thanh Cường. Anh ta ngước mặt lên chăm chú nhìn gì đó không biết, nhưng những khi ấy, ánh mắt anh ta trở nên xa xăm vô hạn. Tôi nghĩ có lẽ là do cuộc sống trước đây của anh ta phải trải qua đã tạo nên. Anh ta không nhìn tôi, mở miệng nói:
- Ngọc Phượng, cô thấy hai chúng ta có giống nhau không? Cô trước kia cùng chờ Chương lâu lắm đúng không? Hừ, còn tôi... Tôi cũng đợi, nhưng cũng chẳng biết đợi đến ...
Tôi đợi Chương đúng là nhiều năm, nhưng dù gì đi nữa, thì đến cuối cùng đoạn tình cảm của tôi và anh vẫn đâm hoa kết quả. Còn Thanh Cường, anh ta với cô gái ấy, người yêu không phải, anh em lại càng không thể, mà bạn bè ngay từ đầu họ đã từ bỏ danh phận này rồi. Cuộc sống này tươi đẹp biết bao, thế mà họ lại chẳng bao giờ cùng hưởng thụ được. Tôi không biết nói gì với anh ta ngay lúc này, thật sự không biết nói gì.
Lần nào cũng thế, mỗi khi tôi cùng Thanh Cường nói chuyện với nhau, chúng tôi đều thích lên sân thượng của tòa nhà mà chúng tôi đang ở này. Tôi nhìn sườn mặt góc cạnh đầy nam tính của anh ta, rồi vòng người nhìn thẳng vào. Người đàn ông này thật sự rất điển trai, có điều quá phong trần, quá tà khí.
Nhìn vào anh ta, tôi không thể nào bắt gặp được một chút khí khái sáng chói của một người dân lương thiện nào cả. Ấy vậy mà, trước đây anh ta từng nói với tôi rằng, anh ta lại là, người đại diện cho công lý.
Ánh đèn sân thượng phản phất làm đôi bông tai đá tím trên tai trái của Thanh Cường lắp lánh. Tôi ban đầu thật sự thắc mắc rằng, tại sao một người đàn ông chững chạc như anh ta cũng thích thể loại vẻ ngoài hào nhoáng ăn chơi? Nhưng sau khi biết được câu chuyện dài ẩn sâu, tôi lại thấy nuối tiếc cho cuộc tình hữu hạn ấy. Những ngày tháng tôi và Chương đã bỏ lỡ, so với anh ta chẳng thấm là bao.
Thanh Cương đang nhìn xa xăm, chợt quay đầu lại. Anh ta tuy ngồi ngược sáng nhưng tôi vẫn thấy rõ ánh mắt anh ta sắc như dao đang cố thu hết tất cả những biểu cảm trên gương mặt của tôi vào.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. Không gian xung quanh lúc này chợt im lặng, im lặng dị thường. Tôi cũng bắt chước anh ta, ngẩng đầu nhìn lên. Trên trời, có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao tranh nhau lấp lánh đến tận cuối chân trời đen kịt kia. Không gian thông qua mắt tôi lúc này thật tĩnh mịch.
Thanh Cường đang im lặng, chợt lên tiếng. Giọng của anh ta cũng như bao người đàn ông khác đều trầm thấp, nhưng có khác là trong giọng nói luôn mang theo vẻ hờ hửng, xa cách.
- Cô đã thấy được những gì ở nơi xa xôi kia rồi? Có phải cô không thấy được gì ngoại trừ không gian về đêm rất tĩnh mịch đúng không? Ngày xưa, mỗi khi tôi cùng cô ấy ngắm trời đêm, tôi đều như cô. Nhưng cô ấy lại luôn miệng nói:" bầu trời sáng và đẹp làm sao! Anh Cường, anh thật bất hạnh mới không nhìn ra vẻ đẹp của nó!"
Tôi không dám hít thở mạnh, luôn cố gắng nghe từng lời từng lời anh ta nói. Tôi không chỉ muốn nghe kể chuyện, mà còn muốn biết tâm trạng của người đàn ông này như thế nào. Tôi thật rất muốn hỏi anh ta rằng, bây giờ anh ta đã thấy được gì rồi? Có giống với cô ấy? Anh ta nói tiếp, cứ nói xong một câu, lại câu khóe miệng lên cười. Nụ cười chua chát làm sao.
- Cô ấy rất xinh đẹp. Trên môi lúc nào cũng mang theo nụ cười tỏa nắng. Xưa kia ngu ngốc, tôi chưa bao giờ hoài nghi nụ cười ấy là giả dối, luôn luôn ngây thơ nghĩ, mình quả thật là một người đàn ông tốt vì có thể làm người yêu của mình luôn vui vẻ. Ấy vậy mà, đến khi cô ấy ra đi rồi, tôi mới biết bản thân mình chỉ là một thằng tồi.
Anh ta cho tay vào túi lấy ví tiền ra, bên trong là ảnh một cô gái. Tôi thầm khẳng định, cô gái trong hình chắc chắn là Minh Quân, người mà Thanh Cường dùng cả cuộc đời để yêu. Đó là một cô gái có nụ cười tươi rạng rỡ.
À, đúng như Thanh Cường nói, đó là một nụ cười tỏa nắng. Nước da trắng hồng, đôi môi đỏ hồng tự nhiên, cùng mái tóc đen bồng bềnh đậm chất phụ nữ phương Đông. Tất cả đều vẽ ra một cô gái xinh đẹp. Nhưng toàn bộ đều không để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi bằng đôi mắt của cô ấy. Tôi không kiềm lòng được, thốt lên:
- Cô ấy rất xinh đẹp. Nhưng...
Chưa nói hết câu, Thanh Cường lên tiếng:
- Nhưng ánh mắt thâm trầm quá đúng không? Ai cũng nói thế, cô không phải là người đầu tiên đâu.
Ngưng giây lát, anh ta hít một hơi thật dài rồi thở mạnh ra.
- Cô thật sự muốn nghe kể chuyện sau? Cũng được, chuyện gì nói ra rồi chắc sẽ có thể quên được. Anh rể cô từng nói với tôi như thế. Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn nhớ cô ấy nữa.
Phải là một người bị tổn thương nặng như thế nào trong tình yêu mới mong muốn quên đi người mình đã dùng cả sinh mệnh để yêu sâu đậm? Tôi thật không thể biết được. Tôi chỉ có thể im lặng chờ anh ta hồi tưởng lại miền ký ức đau thương kia. Tôi đoán chắc, câu chuyện tôi sắp nghe, chính là một câu chuyện tình yêu thật đáng trân trọng, như cũng đáng buồn và đầy tiếc nuối.
Thanh Cường vừa cuối đầu ngắm bức ảnh trong tay, vừa nói. Từng lời anh ta nói đều rất rõ ràng, nhưng cứ nói được một vài câu lại ngưng. Tôi biết chắc, anh ta như vậy không phải là vì quên đi một số chuyện, rồi bắt đầu hồi tưởng lại, mà chính là những ký ức anh ta sắp mang ra cho tôi xem đã khắc quá sâu không chỉ trong đầu mà còn trong từng mạch máu. Nên khi cố mang chúng ra, đã vô tình làm tắt nghẽn mạch máu, khiến cho trái tim đau buốt, khó nói thành lời.
Tôi cảm nhận được tình yêu của Thanh Cường dành cho cô gái ấy thật sâu đậm. Tôi thật không muốn vì một tình huống nào mà lãng quên một câu chuyện tình như thế này. Kết quả, tôi xin phép anh ta cho tôi được ghi chép và viết lại. Cứ ngỡ, Thanh Cường sẽ cự tuyệt, vậy mà anh ta lại gật đầu đồng ý. Tôi thắc mắc hỏi, thì anh ta lại cho tôi một câu trả lời rất ư là bình thản.
- Cô muốn viết cứ viết, muốn chỉnh sửa thế nào cũng được. Bởi tôi chẳng thấy câu chuyện tình yêu này có gì là tốt đẹp cả. Bao năm nay, từ ngày cô ấy bỏ tôi lại, thì tôi chỉ muốn làm một chuyện, đó là xóa cô ấy ra khỏi đầu tôi. Tôi thật chẳng thiết tha gì về cuộc tình này.
Thanh Cường thoáng thở dài. Tôi không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên mặt anh ta. Kể cả đôi mắt cũng trống rỗng như con thú chết.
- Cô biết không, buổi sáng hôm ấy mặt trời mọc rất sớm. Ánh sáng bình minh chiếu rọi khắp ngõ ngách, đuổi thứ bóng đêm quái gở kia đi nhanh vô cùng. Đồng thời cũng làm tôi thấy rõ được hình ảnh của Quân khi đấy. Cô ấy... toàn là máu. Máu rất nhiều, nó thấm đẫm sang quần áo của tôi. Đôi tay tôi cũng toàn là một màu đỏ.
Nói đến đây, anh ta gục đầu vào bàn tay, im lặng không nói một lời. Không gian xung quanh tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thanh Cường và tôi. Chợt tôi cảm thấy thì ra cuộc sống này ngoài màu hồng xinh đẹp ra thì toàn là màu đen. Mà cuộc sống của Thanh Cường và Minh Quân từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một màu đen mà thôi. Thanh Cường vẫn không ngẩng mặt lên mà tiếp tục nói. Giọng nói lúc này trầm đục không thôi. Tôi thoáng nghĩ, phải chăng anh ta đang khóc?!
- Lúc đó trước mắt tôi tối sầm lại... cảm giác như rằng thế giới trước mắt dần sụp đổ. Đầu óc tôi trống rỗng, không biết gì cả, mọi chuyện tiếp diễn ra thế nào tôi cũng không biết, cho đến khi đứng trước cửa phòng cấp cứu...rồi...thì ra... đã xa tôi mãi mãi...hết... mọi thứ...kết thúc...
Thanh Cường giọng nói run run, càng về sau âm thanh càng nhỏ lại, tôi không thể nghe rõ anh ta nói gì. Tôi tự hỏi, bao năm nay anh ta đã sống thế nào? Ám ảnh lớn như vậy nếu là tôi, tôi thật sự không biết phải làm sao.
Trong vòng một đêm, anh ta đã mất đi người mình yêu, mất đi lý tưởng đã từng dành hết thời niên thiếu để gầy dựng, và mất luôn cả ý chí sinh tồn. Không hiểu sao, tôi nghĩ thế nào lại hỏi anh ta rằng, đã như vậy tại sao không chết theo Minh Quân, như thế có thể đi cùng cô ấy mãi mãi. Kết quả, anh ta nói:
- Tôi cũng rất muốn đi theo cô ấy, nhưng thế thì sao nào? Cuộc sống này đâu chỉ sống cho riêng mình, tôi còn phải sống vì mẹ và em gái. Nếu tôi đi rồi, họ biết làm thế nào? Mà, tôi cũng từng hứa với Quân thay cô ấy sống tiếp cuộc sống này, thế tôi chết đi sao được.
Anh ta ngước mặt lên, để lộ đôi mắt đỏ ngầu.
- Có phải cô thấy tôi buồn cười lắm không? Viện mọi lý do. Hà Anh, bạn học của cô ấy cũng từng nói như thế. Cô ta mỗi khi thấy tôi đều nói tôi là kẻ giả dối. Kể cả thằng Chương bạn trai của cô cũng là đứa em họ đáng mến của tôi cũng thế. Nhưng biết làm sao đây?
Cuộc sống quá mệt mỏi với người đàn ông này rồi. Thế giới trong tôi lúc nào cũng tràn đầy màu sắc. Còn với anh ta...
Mấy ngày sau đó, anh ta để lại một chiếc khăn lụa với lời nhắn, hãy mang nó đến tặng cho mẹ anh ta. Từ đó tôi không còn bất cứ tin tức gì về Dương Thanh Cường. Anh ta như giọt nước bốc hơi trong không khí. Tôi cũng đã từng nghĩ đến sẽ hỏi một ai đó quen với anh ta nhưng vô vọng.
Lúc mang chiếc khăn đến nhà, Dì yên, người mẹ dịu hiền của anh ta và cô em gái xinh đẹp của anh ta đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Tôi và Chương chào Dì Yên, và nói:
- Con đi Sa Pa thấy chiếc khăn này đẹp quá, liền nghĩ ngay đến dì.
Dì Yên mỉm cười đôn hậu nhìn tôi. Đôi mắt dì ấy như thoáng nhìn thấy điều gì xa xôi ngày xưa. Chúng trở nên long lanh đậm nước... Dì ấy sau bao năm, kể từ nghe tin Thanh Cường "chết" trong lúc làm nhiệm vụ, đây lần đầu tiên dì ấy khóc trước mặt một ai đó khác. Chương đã nói như thế với tôi.
Không hiểu, anh ta năm xưa làm thế nào lại được chọn là trinh sát cho một chuyên án buôn lậu lớn của thành phố. Anh ta mang trong lòng nhiệt huyết tuổi trẻ, lòng yêu chính nghĩa sôi sục, và một hứa hẹn tuyệt vời khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ kết hôn cùng Minh Quân.
Nhưng ông trời trêu ngươi, anh trai thất lạc của Minh Quân lại là người đứng đầu mà anh ta muốn bắt.
Cho đến một hôm, vào đám cưới của tôi và Chương, anh ta đã nhắn cho tôi một tin nhắn, mà tôi nghĩ rằng đấy thực sự là một điều tiếc nuối vô cùng.
" Phượng, Chương! Khi hai người nhận được tin nhắn này, thì chắc là tôi đã được gặp Quân rồi. Cuộc đời này dài quá, tôi không chịu nổi sự cô đơn tĩnh mịch được nữa. Cứ xem như kiếp này tôi thiếu nợ, kiếp sau tôi sẽ trả!"
Sống không hẳn là tốt, nhưng chết đi rồi liệu có phải là lựa chọn đúng đắn? Những ngày tháng không bến đỗ, con thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương mênh mông, liệu đâu là kết thúc tốt đẹp? Cuộc đời này sao lắm thứ ta phải lựa chọn và chịu đựng?
Lan Vy đi rồi, cô ấy khuất hẳn vào dòng người. Tôi lấy điện thoại ra gọi Chương đến đón tôi về.. Đợi tầm 30 phút, Chương xuất hiện trước quán. Anh lẳng lặng nhìn vào tìm kiếm tôi, đợi tôi lên xe thì nói:
- Chiều nay thấy em buồn quá vậy? Về nhà kể anh nghe nhé!
Tôi "Dạ" một tiếng, rồi vòng tay ôm Chương. Gục đầu vào vai anh, tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã ban cho tôi một vệt sáng đủ tất cả màu sắc, một vệt sáng ở cạnh tôi bảo vệ tôi suốt quãng đời còn lại.
Rất nhiều ngày sau khi từ biệt Lan Vy, cô ấy gửi cho tôi một bức thư viết tay. Nét chữ mềm, xinh đẹp uốn lượn trên giấy.
" Chào Phượng!
Từ hôm gặp lại cô cách đây không lâu, tôi đã luôn nghe theo lời khuyên của cô để giữ cho mình sự thanh thản cho bản thân. Tôi biết những người thực thi công lý như tôi và anh Cường không nên để tình cảm che lấp đi mọi thứ. Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi sự mất mát đau thương quá lớn này được.
Anh Cường đã chọn cách tiêu cực nhất, còn tôi, tôi chọn trốn chạy.
Phượng, tôi biết cô rất muốn biết câu chuyện năm đó của chúng tôi. Tôi căn bản không thể kể cho cô nghe được, nhưng nếu cô thật sự muốn biết, hãy đến căn nhà cũ của anh Cường ở XXX. Cô sẽ biết được tất cả từ những quyển nhật ký ở đó.
Người ta có rất nhiều nguyên nhân để ghi nhật ký. Chẳng hạn như cô ghi nhật ký chỉ vì bản thân cô trí nhớ quá tồi, không thể nhớ được những sự kiện cần nhớ. Chẳng hạn như một người bạn của tôi, cậu ta ghi nhật ký chỉ vì muốn cân bằng lại tâm trạng của bản thân. Và chẳng hạn như Minh Quân, cô ta ghi nhật ký chỉ vì bản thân có quá nhiều điều phải che giấu, không thể nói ra được với những người xung quanh.
Sau khi anh Cường rũ bỏ tất cả để đi cùng Minh Quân, anh cũng mang cuộc sống của tôi theo cùng. Đến hôm nay, khi đứng trước mộ của anh, tôi mới hiểu được câu nói đầy đau thương anh luôn treo trên đầu môi của mình:
"Cô ấy nhẫn tâm ra đi, nhẫn tâm mang theo tương lai lẫn cuộc sống của tôi theo cùng."
Tôi không biết nhiều năm sau tôi sẽ thế nào? Có như anh chọn cái chết để giải quyết tất cả, hay sống một cuộc sống thật có ích và đầy ý nghĩa. Nhưng dù có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn tin tưởng một điều, đó là cả cuộc đời này, tôi không thể nào quên đi được anh và câu chuyện của anh và Minh Quân. Tất cả mọi thứ lắng đọng trong đầu tôi như thể khi sinh ra chúng đã định sẵn sẽ là một phần ký ức trong tôi.
Trời vẫn đẹp. Nắng vẫn tốt. Nhưng tôi chẳng thể hồn nhiên tận hưởng sự tốt đẹp ấy như trước nữa.
Một ngày trước hôm lên đường về lại Lâm Đồng, tôi không biết tại sao mình lại đến nhà anh Cường. Chiếc chìa khóa dự phòng anh đưa tôi năm ấy, đến giờ tôi vẫn mang theo không rời nửa bước.
Căn phòng vẫn ảm đạm như trước, bước vào cũng chỉ nghe tiếng đồng hồ máy kêu tích tắc. Trên giường anh ấy vậy mà lại có mấy quyển sổ đen nằm trơ trọi. Tôi bước lại, cầm lên và mở ra xem một quyển bất kỳ. Không ngờ, đây lại là một quyển nhật ký. Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, nhưng vẫn không làm dịu đi được nỗi đau mà từng câu chữ mang đến.
#Ngày tháng năm...
Đây đã là quyển sổ thứ tám tôi dùng để viết nhật ký.
Hôm qua tôi nhận được học bổng toàn phần đi Singapore. Thật vui làm sao! Không biết khi tôi khoe với anh, anh có vui với tôi không? Mong chờ làm sao! Nhưng với tính cách của anh, chắc hẳn anh sẽ cùng tôi sang Singapore du học.
#Ngày tháng năm...
Thì ra không phải tất cả đều tốt đẹp như mình đã nghĩ. Anh vậy mà lại không muốn đi du học cùng tôi. Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn tôi đi.
Chẳng sao cả, chỉ cần là anh muốn, tôi đều bất chấp tất cả để thực hiện. Không phải nói quá đâu, nếu cần, sinh mạng này tôi cũng có thể cho anh vô điều kiện...
#Ngày tháng năm...
Dì Yên là một người phụ nữ tốt. Dì đã nuôi nấng tôi từ bé, đối xử tôi như con ruột mình. Tôi biết phải làm sao đây? Một người là người tôi yêu, một người là người tôi quý, tôi nên làm sao đây? Sẽ đi du học như kỳ vọng của dì ấy, hay ngoan ngoãn ở bên anh như ý muốn của anh.
#Ngày tháng năm...
Tôi vẫn đang trong mối rối không biết nên đi hay ở. Đột nhiên, tôi gặp lại hai người đàn ông tôi và anh tình cờ giúp. Họ nói họ là anh trai tôi. Tôi ngây người nhìn những chứng cứ mà họ mang đến...
Tôi đã đứng giữa đường, ôm chằm lấy họ khóc như điên dại...
#Ngày tháng năm...
Lúc tôi sang chỗ làm hiện tại của anh Cường, tình cờ, tôi bắt gặp anh ấy đang đứng nói chuyện với một cô gái lạ mặt ở con hẻm nhỏ nơi ấy. Cô ấy ngước mặt nhìn anh mê đắm. Đôi mắt cô ấy thật đẹp thật long lanh và... lương thiện...
Họ nắm tay nhau...
#Ngày tháng năm...
Hôm nay tôi đến Singapore... và không hề nhận được bất kỳ lời nhắn nào từ anh kể từ lúc chúng tôi chia tay nhau ở sân bay.
Đọc đến đây, mấy trang kế tiếp của quyển sổ lại bị xé mất. Tôi không biết là Minh Quân hay anh Cường hay một ai đó khác đã xé nó.
#Ngày tháng năm...
Hôm nay tôi đã phát hiện ra một chuyện động trời. Có thể, chính vì nó mà tôi và anh Cường sẽ mãi mãi không bao giờ bên nhau được nữa.
#Ngày tháng năm...
Anh vẫn như cũ, mỗi ngày đều báo cáo những chuyện xảy ra trong ngày cho chú Thiên biết. Còn cô gái tôi đã gặp ở con hẻm nhỏ năm ấy, vẫn ngày ngày lượn lờ trước mặt anh để xác nhận tin tức và hỗ trợ cho anh.
Mọi chứng cứ buôn lậu của hai người anh của tôi đều nằm trong tay anh...
#Ngày tháng năm...
Rất lâu rồi tôi không có thời gian để viết nhật ký, hôm nay viết lại cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Mỗi ngày tôi đều nghe lén anh nói chuyện, nhưng anh vẫn không hề hay biết rằng tôi đã biết tất cả. Chỉ cần tôi lên tiếng, thân phận anh sẽ bị lộ ngay, nhưng tôi không nhẫn tâm.
Anh đã tin tưởng tôi nhiều đến thế...
#Ngày tháng năm...
Mỗi ngày nhìn thấy chiếc bông tai đá tím có gắng máy nghe lén, tôi lại thấy có lỗi với anh vô cùng. Tôi hiểu rõ, ngay từ đầu anh đâu dễ dàng từ bỏ công việc cùng lý tưởng chính nghĩa ấy được. Thế nên hôm nay, anh là lính, anh tôi là cướp, và tôi cũng là đồng phạm, thì chúng tôi đã không còn hy vọng cho tương lai.
#Ngày tháng năm...
Anh Cường đã cầu hôn tôi. Và anh đến giờ vẫn không hề biết hai người mà anh muốn bắt giữ nhất chính là anh trai tôi. Và Người đồng phạm bí ẩn trên trời rơi xuống lại là tôi...
#Ngày tháng năm...
Mai là ngày làm lễ cưới của chúng tôi. Tôi chỉ cầu mong trời cao hãy thương xót cho chúng tôi, hãy cho chúng tôi cơ hội bắt đầu lại...
Chỉ cần qua ngày mai mọi thứ sẽ chấm dứt. Tôi đã nhờ Hà Anh, bạn thân của tôi giúp hai người anh trai của mình chạy sang nước ngoài. Còn tôi, tôi vẫn sẽ mặt dày ở lại, vờ như không biết chuyện gì và về làm vợ của anh...
#Hai tiếng nữa là đến giờ quyết định...
Đêm nay dài vô tận. Tôi mở toan cửa sổ, đón từng cơn gió lớn đến rít người, đau cắt da cắt thịt và hút thuốc...
Anh Cường cuối cùng vẫn quyết định tham gia cuộc càn quét đêm nay...
#Tôi đi thay quần áo rồi, vậy mà thời gian vẫn chỉ mới trôi qua hai mươi phút...
Tôi đột nhiên có linh cảm xấu. Không biết có phải đây là những chữ cuối cùng tôi lưu lại trên đời không...
Xin trời cao thương xót những con người bé nhỏ chúng con...
Đến đây tôi đã biết, thì ra đây thật sự là những chữ cuối cùng Minh Quân để lại. Đêm ấy chị ta cũng có mặt trong cuộc càn quét và chết trên tay anh Cường. Chị ta đã biết mọi thứ. Trong cuộc đấu này, người nắm rõ cuộc diện nhất đến cuối cùng cũng chỉ có chị ta.
Tôi đau thắt tim gan. Không biết rằng năm ấy, chính tay anh Cường bắt chết Minh Quân, anh đã thế nào? Và khi anh đọc được những dòng nhật ký mà chị ta ghi lại, anh đã thấy ra sao?
Sống trong tội lỗi và dằn vặt là điều đáng sợ biết nhường nào?!
Ngồi trên chuyến xe trở về, cảnh vật xung quanh cứ biến đổi không ngừng. Tôi nhắm mắt lại, bao hình ảnh xảy ra trong mấy năm nay cứ hiện lên hết trong đầu... Tôi thấy cứ như mình đã đi qua hết một chặng đời dài thê thảm..."
Trái tim này nghe sao ê ẩm...
"Thật lạ là mặc dù vậy, cuộc sống vẫn cứ trôi, ngày qua ngày giống như trước. Người đã biến mất, nhưng thế giới này vẫn cứ bất di bất dịch khắc họa thời gian. Cuộc đời này vốn là những chuỗi ngày hội ngộ và chia ly. Hội ngộ là để chia ly. Chia ly là để có ngày hội ngộ."(Trích Nơi em quay về có tôi đứng đợi)
Hôm nay là ngày giỗ của Thanh Cường, anh họ Chương. Cái chết của anh ta làm chúng tôi rất bất ngờ. Vì đến cuối cùng anh ta lại chọn cách giải thoát tiêu cực nhất chính là trút bỏ sinh mệnh của mình để đi theo Quân, cô gái mà anh ta dẫu có ngủ cũng sẽ nằm mơ, dẫu có thức cũng sẽ nhìn thấy ảo giác.
Trên ngôi mộ trắng đã có một đóa lan hồ điệp, còn rất tươi. Có lẽ, người mang nó đến đây là Lan Vy, cô bé đáng thương đã khờ dại đem lòng yêu Thanh Cường. Người ta thường nói, cho dù có là đơn phương đi nữa, nhưng biết yêu đó chính là điều may mắn nhất mà con người được trời cao ban tặng. Nhưng tôi thấy điều này hoàn toàn sai khi nói đến Thanh Cường, Lan Vy và cả cô gái tôi chỉ biết đến qua lời kể của mọi người, Minh Quân.
Nhiều ngày sau đó, tôi tình cờ gặp lại Lan Vy trên phố. Cô ấy so với những năm lúc mới quen biết, đã tiều tụy đi rất nhiều. Tôi mời cô ấy đi uống một ly cà phê, rồi hỏi thăm tình hình hiện tại của cô ấy. Lan Vy nói, cô ấy vài ngày tới sẽ trở về Lâm Đồng, và sống một cuộc sống hoàn toàn mới, quên đi tất cả những chuyện đau buồn đã trải qua. Tôi nghĩ, lẽ ra cô ấy nên quyết định điều này sớm hơn.
Lan Vy bước đi trên phố, cô đơn và mệt mỏi. Bóng lưng cô ấy tỏa ra một hương vị đau thương, cứ như thể đã ngấm sâu vào trong xương máu.
Đột nhiên tôi nghĩ, giá mà mình có năng lực quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ giúp Lan Vy theo đuổi Cường, hoặc giả sẽ làm anh ta nhận ra được tình cảm thật của mình sớm hơn. Nhưng hiện thực vẫn ngay đó, tôi lực bất tòng tâm. Chỉ là tôi vẫn hy vọng mình có thể viết lại đoạn tình cảm đau thương này một kết cục tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn.
Tôi chợt nhớ đến một lần tôi cùng trò chuyện với Thanh Cường. Anh ta ngước mặt lên chăm chú nhìn gì đó không biết, nhưng những khi ấy, ánh mắt anh ta trở nên xa xăm vô hạn. Tôi nghĩ có lẽ là do cuộc sống trước đây của anh ta phải trải qua đã tạo nên. Anh ta không nhìn tôi, mở miệng nói:
- Ngọc Phượng, cô thấy hai chúng ta có giống nhau không? Cô trước kia cùng chờ Chương lâu lắm đúng không? Hừ, còn tôi... Tôi cũng đợi, nhưng cũng chẳng biết đợi đến ...
Tôi đợi Chương đúng là nhiều năm, nhưng dù gì đi nữa, thì đến cuối cùng đoạn tình cảm của tôi và anh vẫn đâm hoa kết quả. Còn Thanh Cường, anh ta với cô gái ấy, người yêu không phải, anh em lại càng không thể, mà bạn bè ngay từ đầu họ đã từ bỏ danh phận này rồi. Cuộc sống này tươi đẹp biết bao, thế mà họ lại chẳng bao giờ cùng hưởng thụ được. Tôi không biết nói gì với anh ta ngay lúc này, thật sự không biết nói gì.
Lần nào cũng thế, mỗi khi tôi cùng Thanh Cường nói chuyện với nhau, chúng tôi đều thích lên sân thượng của tòa nhà mà chúng tôi đang ở này. Tôi nhìn sườn mặt góc cạnh đầy nam tính của anh ta, rồi vòng người nhìn thẳng vào. Người đàn ông này thật sự rất điển trai, có điều quá phong trần, quá tà khí.
Nhìn vào anh ta, tôi không thể nào bắt gặp được một chút khí khái sáng chói của một người dân lương thiện nào cả. Ấy vậy mà, trước đây anh ta từng nói với tôi rằng, anh ta lại là, người đại diện cho công lý.
Ánh đèn sân thượng phản phất làm đôi bông tai đá tím trên tai trái của Thanh Cường lắp lánh. Tôi ban đầu thật sự thắc mắc rằng, tại sao một người đàn ông chững chạc như anh ta cũng thích thể loại vẻ ngoài hào nhoáng ăn chơi? Nhưng sau khi biết được câu chuyện dài ẩn sâu, tôi lại thấy nuối tiếc cho cuộc tình hữu hạn ấy. Những ngày tháng tôi và Chương đã bỏ lỡ, so với anh ta chẳng thấm là bao.
Thanh Cương đang nhìn xa xăm, chợt quay đầu lại. Anh ta tuy ngồi ngược sáng nhưng tôi vẫn thấy rõ ánh mắt anh ta sắc như dao đang cố thu hết tất cả những biểu cảm trên gương mặt của tôi vào.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. Không gian xung quanh lúc này chợt im lặng, im lặng dị thường. Tôi cũng bắt chước anh ta, ngẩng đầu nhìn lên. Trên trời, có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao tranh nhau lấp lánh đến tận cuối chân trời đen kịt kia. Không gian thông qua mắt tôi lúc này thật tĩnh mịch.
Thanh Cường đang im lặng, chợt lên tiếng. Giọng của anh ta cũng như bao người đàn ông khác đều trầm thấp, nhưng có khác là trong giọng nói luôn mang theo vẻ hờ hửng, xa cách.
- Cô đã thấy được những gì ở nơi xa xôi kia rồi? Có phải cô không thấy được gì ngoại trừ không gian về đêm rất tĩnh mịch đúng không? Ngày xưa, mỗi khi tôi cùng cô ấy ngắm trời đêm, tôi đều như cô. Nhưng cô ấy lại luôn miệng nói:" bầu trời sáng và đẹp làm sao! Anh Cường, anh thật bất hạnh mới không nhìn ra vẻ đẹp của nó!"
Tôi không dám hít thở mạnh, luôn cố gắng nghe từng lời từng lời anh ta nói. Tôi không chỉ muốn nghe kể chuyện, mà còn muốn biết tâm trạng của người đàn ông này như thế nào. Tôi thật rất muốn hỏi anh ta rằng, bây giờ anh ta đã thấy được gì rồi? Có giống với cô ấy? Anh ta nói tiếp, cứ nói xong một câu, lại câu khóe miệng lên cười. Nụ cười chua chát làm sao.
- Cô ấy rất xinh đẹp. Trên môi lúc nào cũng mang theo nụ cười tỏa nắng. Xưa kia ngu ngốc, tôi chưa bao giờ hoài nghi nụ cười ấy là giả dối, luôn luôn ngây thơ nghĩ, mình quả thật là một người đàn ông tốt vì có thể làm người yêu của mình luôn vui vẻ. Ấy vậy mà, đến khi cô ấy ra đi rồi, tôi mới biết bản thân mình chỉ là một thằng tồi.
Anh ta cho tay vào túi lấy ví tiền ra, bên trong là ảnh một cô gái. Tôi thầm khẳng định, cô gái trong hình chắc chắn là Minh Quân, người mà Thanh Cường dùng cả cuộc đời để yêu. Đó là một cô gái có nụ cười tươi rạng rỡ.
À, đúng như Thanh Cường nói, đó là một nụ cười tỏa nắng. Nước da trắng hồng, đôi môi đỏ hồng tự nhiên, cùng mái tóc đen bồng bềnh đậm chất phụ nữ phương Đông. Tất cả đều vẽ ra một cô gái xinh đẹp. Nhưng toàn bộ đều không để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi bằng đôi mắt của cô ấy. Tôi không kiềm lòng được, thốt lên:
- Cô ấy rất xinh đẹp. Nhưng...
Chưa nói hết câu, Thanh Cường lên tiếng:
- Nhưng ánh mắt thâm trầm quá đúng không? Ai cũng nói thế, cô không phải là người đầu tiên đâu.
Ngưng giây lát, anh ta hít một hơi thật dài rồi thở mạnh ra.
- Cô thật sự muốn nghe kể chuyện sau? Cũng được, chuyện gì nói ra rồi chắc sẽ có thể quên được. Anh rể cô từng nói với tôi như thế. Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn nhớ cô ấy nữa.
Phải là một người bị tổn thương nặng như thế nào trong tình yêu mới mong muốn quên đi người mình đã dùng cả sinh mệnh để yêu sâu đậm? Tôi thật không thể biết được. Tôi chỉ có thể im lặng chờ anh ta hồi tưởng lại miền ký ức đau thương kia. Tôi đoán chắc, câu chuyện tôi sắp nghe, chính là một câu chuyện tình yêu thật đáng trân trọng, như cũng đáng buồn và đầy tiếc nuối.
Thanh Cường vừa cuối đầu ngắm bức ảnh trong tay, vừa nói. Từng lời anh ta nói đều rất rõ ràng, nhưng cứ nói được một vài câu lại ngưng. Tôi biết chắc, anh ta như vậy không phải là vì quên đi một số chuyện, rồi bắt đầu hồi tưởng lại, mà chính là những ký ức anh ta sắp mang ra cho tôi xem đã khắc quá sâu không chỉ trong đầu mà còn trong từng mạch máu. Nên khi cố mang chúng ra, đã vô tình làm tắt nghẽn mạch máu, khiến cho trái tim đau buốt, khó nói thành lời.
Tôi cảm nhận được tình yêu của Thanh Cường dành cho cô gái ấy thật sâu đậm. Tôi thật không muốn vì một tình huống nào mà lãng quên một câu chuyện tình như thế này. Kết quả, tôi xin phép anh ta cho tôi được ghi chép và viết lại. Cứ ngỡ, Thanh Cường sẽ cự tuyệt, vậy mà anh ta lại gật đầu đồng ý. Tôi thắc mắc hỏi, thì anh ta lại cho tôi một câu trả lời rất ư là bình thản.
- Cô muốn viết cứ viết, muốn chỉnh sửa thế nào cũng được. Bởi tôi chẳng thấy câu chuyện tình yêu này có gì là tốt đẹp cả. Bao năm nay, từ ngày cô ấy bỏ tôi lại, thì tôi chỉ muốn làm một chuyện, đó là xóa cô ấy ra khỏi đầu tôi. Tôi thật chẳng thiết tha gì về cuộc tình này.
Thanh Cường thoáng thở dài. Tôi không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên mặt anh ta. Kể cả đôi mắt cũng trống rỗng như con thú chết.
- Cô biết không, buổi sáng hôm ấy mặt trời mọc rất sớm. Ánh sáng bình minh chiếu rọi khắp ngõ ngách, đuổi thứ bóng đêm quái gở kia đi nhanh vô cùng. Đồng thời cũng làm tôi thấy rõ được hình ảnh của Quân khi đấy. Cô ấy... toàn là máu. Máu rất nhiều, nó thấm đẫm sang quần áo của tôi. Đôi tay tôi cũng toàn là một màu đỏ.
Nói đến đây, anh ta gục đầu vào bàn tay, im lặng không nói một lời. Không gian xung quanh tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thanh Cường và tôi. Chợt tôi cảm thấy thì ra cuộc sống này ngoài màu hồng xinh đẹp ra thì toàn là màu đen. Mà cuộc sống của Thanh Cường và Minh Quân từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một màu đen mà thôi. Thanh Cường vẫn không ngẩng mặt lên mà tiếp tục nói. Giọng nói lúc này trầm đục không thôi. Tôi thoáng nghĩ, phải chăng anh ta đang khóc?!
- Lúc đó trước mắt tôi tối sầm lại... cảm giác như rằng thế giới trước mắt dần sụp đổ. Đầu óc tôi trống rỗng, không biết gì cả, mọi chuyện tiếp diễn ra thế nào tôi cũng không biết, cho đến khi đứng trước cửa phòng cấp cứu...rồi...thì ra... đã xa tôi mãi mãi...hết... mọi thứ...kết thúc...
Thanh Cường giọng nói run run, càng về sau âm thanh càng nhỏ lại, tôi không thể nghe rõ anh ta nói gì. Tôi tự hỏi, bao năm nay anh ta đã sống thế nào? Ám ảnh lớn như vậy nếu là tôi, tôi thật sự không biết phải làm sao.
Trong vòng một đêm, anh ta đã mất đi người mình yêu, mất đi lý tưởng đã từng dành hết thời niên thiếu để gầy dựng, và mất luôn cả ý chí sinh tồn. Không hiểu sao, tôi nghĩ thế nào lại hỏi anh ta rằng, đã như vậy tại sao không chết theo Minh Quân, như thế có thể đi cùng cô ấy mãi mãi. Kết quả, anh ta nói:
- Tôi cũng rất muốn đi theo cô ấy, nhưng thế thì sao nào? Cuộc sống này đâu chỉ sống cho riêng mình, tôi còn phải sống vì mẹ và em gái. Nếu tôi đi rồi, họ biết làm thế nào? Mà, tôi cũng từng hứa với Quân thay cô ấy sống tiếp cuộc sống này, thế tôi chết đi sao được.
Anh ta ngước mặt lên, để lộ đôi mắt đỏ ngầu.
- Có phải cô thấy tôi buồn cười lắm không? Viện mọi lý do. Hà Anh, bạn học của cô ấy cũng từng nói như thế. Cô ta mỗi khi thấy tôi đều nói tôi là kẻ giả dối. Kể cả thằng Chương bạn trai của cô cũng là đứa em họ đáng mến của tôi cũng thế. Nhưng biết làm sao đây?
Cuộc sống quá mệt mỏi với người đàn ông này rồi. Thế giới trong tôi lúc nào cũng tràn đầy màu sắc. Còn với anh ta...
Mấy ngày sau đó, anh ta để lại một chiếc khăn lụa với lời nhắn, hãy mang nó đến tặng cho mẹ anh ta. Từ đó tôi không còn bất cứ tin tức gì về Dương Thanh Cường. Anh ta như giọt nước bốc hơi trong không khí. Tôi cũng đã từng nghĩ đến sẽ hỏi một ai đó quen với anh ta nhưng vô vọng.
Lúc mang chiếc khăn đến nhà, Dì yên, người mẹ dịu hiền của anh ta và cô em gái xinh đẹp của anh ta đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Tôi và Chương chào Dì Yên, và nói:
- Con đi Sa Pa thấy chiếc khăn này đẹp quá, liền nghĩ ngay đến dì.
Dì Yên mỉm cười đôn hậu nhìn tôi. Đôi mắt dì ấy như thoáng nhìn thấy điều gì xa xôi ngày xưa. Chúng trở nên long lanh đậm nước... Dì ấy sau bao năm, kể từ nghe tin Thanh Cường "chết" trong lúc làm nhiệm vụ, đây lần đầu tiên dì ấy khóc trước mặt một ai đó khác. Chương đã nói như thế với tôi.
Không hiểu, anh ta năm xưa làm thế nào lại được chọn là trinh sát cho một chuyên án buôn lậu lớn của thành phố. Anh ta mang trong lòng nhiệt huyết tuổi trẻ, lòng yêu chính nghĩa sôi sục, và một hứa hẹn tuyệt vời khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ kết hôn cùng Minh Quân.
Nhưng ông trời trêu ngươi, anh trai thất lạc của Minh Quân lại là người đứng đầu mà anh ta muốn bắt.
Cho đến một hôm, vào đám cưới của tôi và Chương, anh ta đã nhắn cho tôi một tin nhắn, mà tôi nghĩ rằng đấy thực sự là một điều tiếc nuối vô cùng.
" Phượng, Chương! Khi hai người nhận được tin nhắn này, thì chắc là tôi đã được gặp Quân rồi. Cuộc đời này dài quá, tôi không chịu nổi sự cô đơn tĩnh mịch được nữa. Cứ xem như kiếp này tôi thiếu nợ, kiếp sau tôi sẽ trả!"
Sống không hẳn là tốt, nhưng chết đi rồi liệu có phải là lựa chọn đúng đắn? Những ngày tháng không bến đỗ, con thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương mênh mông, liệu đâu là kết thúc tốt đẹp? Cuộc đời này sao lắm thứ ta phải lựa chọn và chịu đựng?
Lan Vy đi rồi, cô ấy khuất hẳn vào dòng người. Tôi lấy điện thoại ra gọi Chương đến đón tôi về.. Đợi tầm 30 phút, Chương xuất hiện trước quán. Anh lẳng lặng nhìn vào tìm kiếm tôi, đợi tôi lên xe thì nói:
- Chiều nay thấy em buồn quá vậy? Về nhà kể anh nghe nhé!
Tôi "Dạ" một tiếng, rồi vòng tay ôm Chương. Gục đầu vào vai anh, tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã ban cho tôi một vệt sáng đủ tất cả màu sắc, một vệt sáng ở cạnh tôi bảo vệ tôi suốt quãng đời còn lại.
Rất nhiều ngày sau khi từ biệt Lan Vy, cô ấy gửi cho tôi một bức thư viết tay. Nét chữ mềm, xinh đẹp uốn lượn trên giấy.
" Chào Phượng!
Từ hôm gặp lại cô cách đây không lâu, tôi đã luôn nghe theo lời khuyên của cô để giữ cho mình sự thanh thản cho bản thân. Tôi biết những người thực thi công lý như tôi và anh Cường không nên để tình cảm che lấp đi mọi thứ. Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi sự mất mát đau thương quá lớn này được.
Anh Cường đã chọn cách tiêu cực nhất, còn tôi, tôi chọn trốn chạy.
Phượng, tôi biết cô rất muốn biết câu chuyện năm đó của chúng tôi. Tôi căn bản không thể kể cho cô nghe được, nhưng nếu cô thật sự muốn biết, hãy đến căn nhà cũ của anh Cường ở XXX. Cô sẽ biết được tất cả từ những quyển nhật ký ở đó.
Người ta có rất nhiều nguyên nhân để ghi nhật ký. Chẳng hạn như cô ghi nhật ký chỉ vì bản thân cô trí nhớ quá tồi, không thể nhớ được những sự kiện cần nhớ. Chẳng hạn như một người bạn của tôi, cậu ta ghi nhật ký chỉ vì muốn cân bằng lại tâm trạng của bản thân. Và chẳng hạn như Minh Quân, cô ta ghi nhật ký chỉ vì bản thân có quá nhiều điều phải che giấu, không thể nói ra được với những người xung quanh.
Sau khi anh Cường rũ bỏ tất cả để đi cùng Minh Quân, anh cũng mang cuộc sống của tôi theo cùng. Đến hôm nay, khi đứng trước mộ của anh, tôi mới hiểu được câu nói đầy đau thương anh luôn treo trên đầu môi của mình:
"Cô ấy nhẫn tâm ra đi, nhẫn tâm mang theo tương lai lẫn cuộc sống của tôi theo cùng."
Tôi không biết nhiều năm sau tôi sẽ thế nào? Có như anh chọn cái chết để giải quyết tất cả, hay sống một cuộc sống thật có ích và đầy ý nghĩa. Nhưng dù có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn tin tưởng một điều, đó là cả cuộc đời này, tôi không thể nào quên đi được anh và câu chuyện của anh và Minh Quân. Tất cả mọi thứ lắng đọng trong đầu tôi như thể khi sinh ra chúng đã định sẵn sẽ là một phần ký ức trong tôi.
Trời vẫn đẹp. Nắng vẫn tốt. Nhưng tôi chẳng thể hồn nhiên tận hưởng sự tốt đẹp ấy như trước nữa.
Một ngày trước hôm lên đường về lại Lâm Đồng, tôi không biết tại sao mình lại đến nhà anh Cường. Chiếc chìa khóa dự phòng anh đưa tôi năm ấy, đến giờ tôi vẫn mang theo không rời nửa bước.
Căn phòng vẫn ảm đạm như trước, bước vào cũng chỉ nghe tiếng đồng hồ máy kêu tích tắc. Trên giường anh ấy vậy mà lại có mấy quyển sổ đen nằm trơ trọi. Tôi bước lại, cầm lên và mở ra xem một quyển bất kỳ. Không ngờ, đây lại là một quyển nhật ký. Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, nhưng vẫn không làm dịu đi được nỗi đau mà từng câu chữ mang đến.
#Ngày tháng năm...
Đây đã là quyển sổ thứ tám tôi dùng để viết nhật ký.
Hôm qua tôi nhận được học bổng toàn phần đi Singapore. Thật vui làm sao! Không biết khi tôi khoe với anh, anh có vui với tôi không? Mong chờ làm sao! Nhưng với tính cách của anh, chắc hẳn anh sẽ cùng tôi sang Singapore du học.
#Ngày tháng năm...
Thì ra không phải tất cả đều tốt đẹp như mình đã nghĩ. Anh vậy mà lại không muốn đi du học cùng tôi. Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn tôi đi.
Chẳng sao cả, chỉ cần là anh muốn, tôi đều bất chấp tất cả để thực hiện. Không phải nói quá đâu, nếu cần, sinh mạng này tôi cũng có thể cho anh vô điều kiện...
#Ngày tháng năm...
Dì Yên là một người phụ nữ tốt. Dì đã nuôi nấng tôi từ bé, đối xử tôi như con ruột mình. Tôi biết phải làm sao đây? Một người là người tôi yêu, một người là người tôi quý, tôi nên làm sao đây? Sẽ đi du học như kỳ vọng của dì ấy, hay ngoan ngoãn ở bên anh như ý muốn của anh.
#Ngày tháng năm...
Tôi vẫn đang trong mối rối không biết nên đi hay ở. Đột nhiên, tôi gặp lại hai người đàn ông tôi và anh tình cờ giúp. Họ nói họ là anh trai tôi. Tôi ngây người nhìn những chứng cứ mà họ mang đến...
Tôi đã đứng giữa đường, ôm chằm lấy họ khóc như điên dại...
#Ngày tháng năm...
Lúc tôi sang chỗ làm hiện tại của anh Cường, tình cờ, tôi bắt gặp anh ấy đang đứng nói chuyện với một cô gái lạ mặt ở con hẻm nhỏ nơi ấy. Cô ấy ngước mặt nhìn anh mê đắm. Đôi mắt cô ấy thật đẹp thật long lanh và... lương thiện...
Họ nắm tay nhau...
#Ngày tháng năm...
Hôm nay tôi đến Singapore... và không hề nhận được bất kỳ lời nhắn nào từ anh kể từ lúc chúng tôi chia tay nhau ở sân bay.
Đọc đến đây, mấy trang kế tiếp của quyển sổ lại bị xé mất. Tôi không biết là Minh Quân hay anh Cường hay một ai đó khác đã xé nó.
#Ngày tháng năm...
Hôm nay tôi đã phát hiện ra một chuyện động trời. Có thể, chính vì nó mà tôi và anh Cường sẽ mãi mãi không bao giờ bên nhau được nữa.
#Ngày tháng năm...
Anh vẫn như cũ, mỗi ngày đều báo cáo những chuyện xảy ra trong ngày cho chú Thiên biết. Còn cô gái tôi đã gặp ở con hẻm nhỏ năm ấy, vẫn ngày ngày lượn lờ trước mặt anh để xác nhận tin tức và hỗ trợ cho anh.
Mọi chứng cứ buôn lậu của hai người anh của tôi đều nằm trong tay anh...
#Ngày tháng năm...
Rất lâu rồi tôi không có thời gian để viết nhật ký, hôm nay viết lại cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Mỗi ngày tôi đều nghe lén anh nói chuyện, nhưng anh vẫn không hề hay biết rằng tôi đã biết tất cả. Chỉ cần tôi lên tiếng, thân phận anh sẽ bị lộ ngay, nhưng tôi không nhẫn tâm.
Anh đã tin tưởng tôi nhiều đến thế...
#Ngày tháng năm...
Mỗi ngày nhìn thấy chiếc bông tai đá tím có gắng máy nghe lén, tôi lại thấy có lỗi với anh vô cùng. Tôi hiểu rõ, ngay từ đầu anh đâu dễ dàng từ bỏ công việc cùng lý tưởng chính nghĩa ấy được. Thế nên hôm nay, anh là lính, anh tôi là cướp, và tôi cũng là đồng phạm, thì chúng tôi đã không còn hy vọng cho tương lai.
#Ngày tháng năm...
Anh Cường đã cầu hôn tôi. Và anh đến giờ vẫn không hề biết hai người mà anh muốn bắt giữ nhất chính là anh trai tôi. Và Người đồng phạm bí ẩn trên trời rơi xuống lại là tôi...
#Ngày tháng năm...
Mai là ngày làm lễ cưới của chúng tôi. Tôi chỉ cầu mong trời cao hãy thương xót cho chúng tôi, hãy cho chúng tôi cơ hội bắt đầu lại...
Chỉ cần qua ngày mai mọi thứ sẽ chấm dứt. Tôi đã nhờ Hà Anh, bạn thân của tôi giúp hai người anh trai của mình chạy sang nước ngoài. Còn tôi, tôi vẫn sẽ mặt dày ở lại, vờ như không biết chuyện gì và về làm vợ của anh...
#Hai tiếng nữa là đến giờ quyết định...
Đêm nay dài vô tận. Tôi mở toan cửa sổ, đón từng cơn gió lớn đến rít người, đau cắt da cắt thịt và hút thuốc...
Anh Cường cuối cùng vẫn quyết định tham gia cuộc càn quét đêm nay...
#Tôi đi thay quần áo rồi, vậy mà thời gian vẫn chỉ mới trôi qua hai mươi phút...
Tôi đột nhiên có linh cảm xấu. Không biết có phải đây là những chữ cuối cùng tôi lưu lại trên đời không...
Xin trời cao thương xót những con người bé nhỏ chúng con...
Đến đây tôi đã biết, thì ra đây thật sự là những chữ cuối cùng Minh Quân để lại. Đêm ấy chị ta cũng có mặt trong cuộc càn quét và chết trên tay anh Cường. Chị ta đã biết mọi thứ. Trong cuộc đấu này, người nắm rõ cuộc diện nhất đến cuối cùng cũng chỉ có chị ta.
Tôi đau thắt tim gan. Không biết rằng năm ấy, chính tay anh Cường bắt chết Minh Quân, anh đã thế nào? Và khi anh đọc được những dòng nhật ký mà chị ta ghi lại, anh đã thấy ra sao?
Sống trong tội lỗi và dằn vặt là điều đáng sợ biết nhường nào?!
Ngồi trên chuyến xe trở về, cảnh vật xung quanh cứ biến đổi không ngừng. Tôi nhắm mắt lại, bao hình ảnh xảy ra trong mấy năm nay cứ hiện lên hết trong đầu... Tôi thấy cứ như mình đã đi qua hết một chặng đời dài thê thảm..."
Trái tim này nghe sao ê ẩm...
"Thật lạ là mặc dù vậy, cuộc sống vẫn cứ trôi, ngày qua ngày giống như trước. Người đã biến mất, nhưng thế giới này vẫn cứ bất di bất dịch khắc họa thời gian. Cuộc đời này vốn là những chuỗi ngày hội ngộ và chia ly. Hội ngộ là để chia ly. Chia ly là để có ngày hội ngộ."(Trích Nơi em quay về có tôi đứng đợi)
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Ngày chênh vênh,Đến cuối cùng anh ta lại chọn cách giải thoát tiêu cực nhất chính là trút bỏ sinh mệnh của mình để đi theo Quân
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!