LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em - Chương 40

137 lượt xem
Sáng sớm, ánh ban mai đầu tiên rọi vào phòng bệnh.
Những hạt bụi trong không trung nhảy múa trong ánh nắng vàng.
Khi Thành Viện mở mắt ra từ trong giấc mộng, cái nhìn đầu tiên đã thấy ngay bóng Tiểu Mễ vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh.
Tiểu Mễ đã ở đây có đến ba ngày rồi.
Trong suốt ba ngày, Tiểu Mễ không hề rời khỏi phòng bệnh của cô cô (tức là dì Thành í ^^), không đi học, không về ký túc, thậm chí cũng chẳng đi thăm Doãn Đường Diêu đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ngay sát bên.
Thành Viện không hiểu chuyện gì đã xảy ra, từ hôm sinh nhật Doãn Đường Diêu tái phát bệnh tim, vì phải chăm sóc cô mình nên không đi thăm anh được, sau đó mọi việc lại trở nên không thể hiểu nổi. Uy Quả Quả nói Doãn Đường Diêu bệnh nặng lắm, suýt nữa là chết, thế thì, Tiểu Mễ phải căng thẳng lo lắng cho anh mới phải chứ.
Tại sao suốt ngày suốt đêm, Tiểu Mễ cứ như bức tượng ngồi lì bên cạnh giường của cô cô? Từ ban ngày đến đêm tối, thời gian dài thế Tiểu Mễ vẫn đờ đẫn ngồi nhìn cô cô đến xuất thần, đôi vai gầy yếu như một tờ giấy mỏng.
Thành Viện bước đến bên, thấy cô cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ, thế là cô nhẹ nhàng hỏi Tiểu Mễ: “Tình hình vẫn tốt chứ?”
Tiểu Mễ gật đầu: “Suốt đêm qua dì Thành không tỉnh dậy.”
Thành Viện im lặng.
Thời gian ngủ mê của cô cô càng ngày càng dài, trong một ngày thời gian tỉnh táo không vượt quá năm, sáu tiếng. Tuy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy nhiên cứ nhìn thấy bệnh tình chuyển biến xấu của cô cô lại cảm thấy đau lòng bất lực, làm cô mỗi lần ngủ đều mơ thấy ác mộng.
“Tại sao không làm phẫu thuật?”
Tiểu Mễ cắn môi hỏi.
Thành Viện nhìn nhìn cô, thờ ơ nói: “Bác sĩ nói cũng vô ích thôi.”
Tiểu Mễ rùng mình một cái, sắc mặt tự nhiên trắng bệch: “Tại sao? Chúng ta đổi bệnh viện khác đi, nói không chừng…”
Thành Viện nhìn gương mặt cô cô đang chìm trong giấc ngủ sâu, đôi mày nhíu lại thật chặt, cô xoay người tiến đến cửa sổ. Tiểu Mễ cũng bước theo, trong đáy mắt có sự bướng bỉnh kinh người.
“Chúng ta có thể tìm bệnh viện khác tốt hơn…”
“Sao cậu lại biết chuyện cô mình đã từng thay tim?” Lúc đầu bên phía bệnh viện miễn phí ca phẫu thuật thay tim cho cô cô, điều kiện duy nhất yêu cầu họ đáp ứng là không được nói cho bất kỳ người nào biết về cuộc phẫu thuật thay tim này. Nhưng ba ngày trước, Tiểu Mễ lại vô tình biết được, hơn nữa Bùi Ưu cũng biết rồi, Viện trưởng Nhậm dường như cũng ngầm thừa nhận việc thay tim cho cô cô từ đây có thể công khai.
“…”
Tiểu Mễ trầm lặng, trong ánh ban mai, môi cô tái nhợt gần như trong suốt.
Thành Viện lãnh đạm nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ: “Chúng tôi không có tiền, trước giờ vẫn rất nghèo, may mắn là gặp được nhiều người tốt bụng, cho nên cô mới có thể trở thành người quản lý của ký túc xá, tớ cũng có thể tới Thánh Du học. Cô tớ có bệnh về tim, sức khỏe rất kém, nếu như không phải là lần phẫu thuật thay tim ấy, chắc lúc đó cô tớ đã mất rồi. Phẫu thuật thay tim nào phải là chuyện chúng tôi có thể làm được, cho nên quãng thời gian cô tớ có thể sống thêm trên thế gian này giống như là món quà thiên sứ ban tặng vậy…”
Thành Viện lặng lẽ nói:
“Nhưng mà, thời hạn của món quà đã đến rồi. Bác sĩ nói, do sức khỏe của cô tớ trước đây đã quá yếu, lại thêm phản ứng bài xích của cuộc phẫu thuật thay tim, đã dẫn đến sự suy kiệt nghiêm trọng của toàn bộ cơ quan trong cơ thể.”
Tiểu Mễ kinh sợ.
“Nếu chữa trị mà còn có tác dụng thì cho dù nghèo cỡ nào mình cũng đưa cô đến tất cả các bệnh viện.” Thành Viện im lặng nhìn về phía dì Thành đang ngủ thiếp đi trên giường bệnh, rất lâu sau mới nói tiếp, “Cô đã rất mệt rất mệt rồi… cậu có biết để tặng cậu rượu nếp, cô mình đã mệt đến nỗi ngủ mê mệt suốt hai ngày không hề mở mắt lần nào không…”
Hàng lông mi cô đờ đẫn không nhúc nhích.
Nước mắt lóng lánh từ hai gò má trắng bệch chảy xuống.
Thành Viện cười nhẹ, nói với cô: “Tớ không có ý phiền trách gì cậu đâu. Vì lúc cô mình ủ rượu cho cậu đã rất vui vẻ, cô luôn mỉm cười, nụ cười đó thậm chí còn khiến mình ghen tị nữa, dường như chỉ là vì ủ rượu cho cậu cô mới có thể hạnh phúc như thế… Tiểu Mễ, cô thật sự rất thích cậu đấy!”
Ánh nắng ban mai.
Trên giường bệnh, dì Thành lặng lẽ ngủ, dì ngủ rất bình yên, đuôi mắt có những nếp nhăn mờ mờ, khóe môi có nét cười yên tĩnh.
Những hạt bụi nho nhỏ nhảy múa chuyển động trong ánh nắng vàng rực rỡ.
Tiểu Mễ thẫn thờ đứng bên cửa sổ, ngoài kia là bầu trời xanh biếc, từng cụm mây trắng nhẹ nhàng trôi. Bên tai cô là một khoảng yên tĩnh, máu trong cơ thể lưu thông chậm rãi, phảng phất như có tiếng vọng, trong ánh nắng như lặng lẽ lay động tầng tầng lớp lớp.
“Vậy nên, mình không muốn cô phải chịu quá nhiều đau khổ nữa.” Thành Viện mở cửa sổ cho gió mát ùa vào phòng, thấp giọng nói, “Chúng mình ở bên cạnh cô thế này có lẽ sẽ tốt hơn.”
Tiểu Mễ không nói nổi lời nào.
Gió nhẹ thổi tung mái tóc ngắn của cô, đôi mắt cô đã đánh mất đi thần thái mọi ngày, u ám trống rỗng, cứ ngẩn ngơ đứng mãi mà không định thần lại được.
Cửa phòng bệnh mở ra không một tiếng động.
Bùi Ưu bước vào, anh đến bên giường nhìn dì Thành đang say ngủ, nhẹ nhàng thay bình truyền dịch khác cho dì, điều chỉnh lại tốc độ cho phù hợp. Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thành Viện và Tiểu Mễ đang đứng bên cửa sổ.
Thành Viện gật đầu với anh.
Anh mỉm cười gật đầu, ánh mắt lặng lẽ dời sang Tiểu Mễ đang đứng cạnh đó. Tiểu Mễ thất thần nhìn anh, trong ánh mắt có một nỗi đau không biết nên thế nào, đôi môi hơi run run, thế là trong ánh mắt anh cũng dần dần xuất hiện một nỗi đau như thế.
Rất lặng lẽ.
Ánh mắt anh và cô giao nhau trong không trung.
Thành Viện cúi thấp đầu, không muốn nhìn thấy bộ dạng anh và Tiểu Mễ nhìn nhau chăm chú thế nữa, cảm giác đó giống như cô bị tách biệt hẳn ra vậy. Cô cầm lấy bình thủy, chuẩn bị đi đun nước sôi, mới bước đến bên cửa thì “rầm” một tiếng, cửa bị đẩy mạnh mở toang.
Khuôn mặt trắng bệch.
Đôi môi tím ngắt.
Cánh mũi lấp lánh thiên sứ nho nhỏ bằng bạc.
Doãn Đường Diêu yếu ớt tựa vào cửa, anh mím chặt đôi môi, đồng tử u ám co nhỏ lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đó trong phòng bệnh, lồng ngực nhấp nhô rối loạn, đôi chân mềm nhũn, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã quỵ.
“Bác sĩ nói anh không được cử động!”
“Anh không thể xuống giường!”
“Bác sĩ! Bác sĩ…”
Các y tá phía sau Doãn Đường Diêu ra sức ngăn cản anh, một y tá còn giơ cao bình truyền dịch, đầu kim truyền gắn vào tay anh dường như tứa ra chút máu tươi, giống như bị người ta ra sức bẻ gãy, một cô y tá hoảng loạn đẩy xe lăn đến, một cô y tá đang hoảng sợ giữ lấy anh.
“Cút ra!”
Doãn Đường Diêu hét, một luồng nộ khí thoát ra khiến cô y tá sợ đến nỗi phải lập tức buông anh ra.
Bùi Ưu thất kinh, vội chạy đến:
“Diêu! Em đang làm gì vậy? Em vẫn chưa được xuống giường!”
Doãn Đường Diêu nhìn về phía cô.
Ánh nắng sớm mai từ cửa sổ tràn vào phòng, cô đứng quay lưng lại cửa sổ, ánh nắng nhảy nhót lung linh trên người cô. Cô giống như một thiên sứ xinh đẹp, mái tóc ngắn, chiếc váy trắng, ánh nắng vàng, nhưng đứng trong ánh sáng rạng rỡ, khuôn mặt cô nom không rõ.
Tim anh đau thắt.
Đôi môi tím tái của nhếch lên thành một nụ cười:
“Có phải là… gần đây phải thi… nên em không có thời gian đến thăm anh?”
Thành Viện quay mặt đi nơi khác.
Bước chân Bùi Ưu khựng lại, anh không tự chủ được quay lại nhìn Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ đứng quay lưng lại với ánh nắng.
Sắc mặt cô còn tái nhợt hơn cả Doãn Đường Diêu, trắng bệch đến kinh người, như chỉ trong một giây nữa thôi sẽ ngất xỉu ngay. Cô nhìn Doãn Đường Diêu, đôi môi tái mét run rẩy, trong đáy mắt như có một khoảng trống rỗng, lại còn có cả những tia máu.
Cô nhúc nhích.
Nhưng lại đứng nguyên đó, đờ đẫn nhìn Doãn Đường Diêu.
Doãn Đường Diêu ra sức nhìn cô, muốn đến gần hơn để nhìn mặt cô cho rõ, nhưng ngực cứ đau buốt từng cơn khiến anh bắt đầu ho dữ dội.
Đôi môi tím tái ho từng chặp đau đớn.
Người anh chao đảo.
Bùi Ưu đỡ lấy anh, đỡ lấy toàn bộ sức nặng của anh nên anh mới không bị ngã.
Doãn Đường Diêu ho nhẹ, cố nhếch nhếch khóe môi, mỉm cười với cô: “Em… có thể đến gần hơn không… anh rất nhớ em…”
Trong phòng hồi sức cấp cứu.
Viện trưởng Nhậm bất lực đành để những người chăm sóc đi hết, ông nói Tiểu Mễ tuyệt đối không được làm Doãn Đường Diêu kích động, nếu lỡ mà bệnh tim Diêu tái phát thì phải gọi người tới ngay. Tiểu Mễ đờ đẫn gật đầu. Viện trưởng Nhậm chau mày rời khỏi phòng bệnh, trong lòng biết rằng chỉ để hai người này ở lại với nhau là không được, nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của Diêu thì e rằng bệnh tim của cậu ta sẽ chuyển biến xấu hơn nữa.
Phòng bệnh yên tĩnh…
Doãn Đường Diêu nửa nằm nửa ngồi trên giường, anh lặng lẽ nhìn Tiểu Mễ đang ngồi bên giường, đôi môi tím ngắt nở một nụ cười: “Hôm đó có phải đã dọa em sợ không…”
Cô cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Anh nhấc người ngồi lên thẳng hơn, ra sức nắm chặt lấy tay cô, ngón tay cô run lẩy bẩy, tay hai người đều rất lạnh rất lạnh. Anh ấp bàn tay cô vào lòng bàn tay mình, nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh giữa những ngón tay cô, nét cười trên khóe môi rất yên tĩnh:
“Đều là anh không tốt… không nên bệnh trong ngày mình đính hôn…”
Đột nhiên…
Tay cô giật nảy lên, rút về thật nhanh.
Doãn Đường Diêu ngây người.
Lòng bàn tay anh đột nhiên trống vắng…
Anh đờ đẫn nhìn Tiểu Mễ: “Em giận thật sao? Cho nên mới không chịu đến thăm anh…”
Tim Tiểu Mễ buốt nhói.
Cô đứng phắt dậy, run run nói: “Xin lỗi, em có việc, phải đi trước!”
Cô dợm bước đi.
Anh nhanh như cắt tóm lấy tay cô.
Anh ra sức giữ chặt tay cô, giữ rất chặt, có thể cảm thấy hơi lạnh và tay cô cứng đờ, thế là, tay anh cũng từ từ lạnh cứng theo.
Cô quay lưng lại với anh.
Ánh nắng buổi sáng theo cửa sổ ùa vào phòng, chiếu sáng lấp lánh, cô đứng quay lưng với anh, ánh sáng trên mái tóc êm dịu nhưng lạnh lẽo, lạnh như ngón tay của cô vậy. Doãn Đường Diêu không thấy được khuôn mặt cô, anh không hiểu, đêm đó cô đã nhận lời đính hôn với anh rồi, tại sao bây giờ ngay cả nhìn anh một cái cô cũng không muốn?
Lòng bàn tay nắm chặt hết sức!
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư