Vượt qua lôi trì (Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa) - Chương 46

108 lượt xem
Bởi vì bọn họ là anh em ruột, sự phản bội này mới không thể tha thứ.
Lúc này, môi Trác Siêu Việt khẽ nhếch lên, khóe miệng cười bất cần. Mộc Mộc nhớ tới rất nhiều việc, nhớ khi Trác Siêu Việt quay người bỏ đi khi họ lần đầu tiên gặp lại, nhớ hắn từng nói, hắn sẽ tôn trọng cô giống như tôn trọng thánh mẫu Maria, cũng nhớ vẻ mặt hắn bàng hoàng khi nghe tin Trác Siêu Nhiên bị thương.
Thì ra không phải Trác Siêu Việt không hề coi trọng điều gì, bất cứ chuyện gì cũng không để ý, hắn chú ý nhất chính là tình thân huyết mạch tương liên kia.
"Siêu Việt, để em rời đi đi, đến một nơi anh ấy không thể tìm thấy." Đây là con đường cuối cùng của cô, cũng là con đường cô không hy vọng nhát, nhưng để có thể che giấu sự phản bội này, cô cam nguyện.
Trác Siêu Việt chặn lại sự ảo tưởng phi thực tế trong cô, "Cho dù em rời khỏi Trung Quốc, chỉ cần anh ấy muốn tìm, chắc chắn sẽ tìm được."
"Nếu không, em tìm một người đàn ông khác lừa anh ấy."
"Vô dụng, anh ấy sẽ không tin." Hắn thu lại bàn tay đặt trên vai cô, xoay người, "Mọi việc giao cho tôi, em đừng lo lắng gì nữa."
Thấy hắn muốn rời đi, Mộc Mộc vội vàng giữ lấy tay hắn, "Hẳn là còn cách khác, anh còn chưa nghĩ ra thôi."
"Em không biết anh ấy, việc gì anh ấy đã quyết định kiên trì thì sẽ kiên trì đến cùng, không ai có thể thay đổi được."
Bãi đỗ xe lạnh lùng, không gian trống vắng.
Mộc Mộc tựa vào vách tường ẩm ướt, nhìn cửa thang máy nặng nề mở ra, hắn đi vào, cho đến khi cửa thang máy khép lại, cô mới ôm ngực ngồi xuống.
Tất cả những điều nên làm cô đều đã làm, tất cả những thứ nên từ bỏ cô cũng đã từ bỏ, vì sao kết quả lại thành thế này, người đàn ông cô yêu nhất lại phải đứng ra gánh mọi tội lỗi mà cô gây nên!
Có lẽ, có cách nào đó so với việc nói ra sự thật tốt hơn một chút.
Mộc Mộc đang suy nghĩ có nên đi tìm Trác Siêu Nhiên nói chuyện hay không, một đôi giày cao gót quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô, cô ngẩng đầu, thấy Bạch Lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình.
Vịn vách tường đứng dậy, cô miễn cưỡng cười, "Tại sao cậu biết mình ở đây?"
"Vừa rồi mình thấy anh ta ở cửa thang máy, anh ta nói cho mình biết. Xin cậu đừng nói với mình, người đàn ông kia chính là anh ta!"
"Ừm." Cô gật đầu, cô nói hay không nói có khác gì nhau?
"Mộc Mộc, cậu có biết cậu đang làm gì hay không? Bọn họ là anh em!"
"Mình biết." Cô yên lặng đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Bạch Lộ đuổi theo, ngăn cô lại, "Cậu đi đâu?"
"Đi tìm Trác Siêu Nhiên, nói với anh ấy người gây ra mọi tội lỗi là mình!"
"Cậu! Cậu cho rằng chỉ cần nhận sai là xong? Việc như thế này, cho dù là lỗi của ai anh ta cũng sẽ không trách cậu, bởi vì cậu là người yêu anh ta, nhưng người kia lại là em trai ruột anh ta!"
Mộc Mộc dừng lại. Đúng vậy, cô cùng với người đàn ông nào, Trác Siêu Nhiên cũng sẽ không để bụng, cùng lắm thì coi cô như không có. Nhưng đó lại là Trác Siêu Việt, là em trai anh ấy.
Cô đang tự hỏi có nên đi hay không, điện thoại của cô lại vang lên, là bác sĩ Trương ở bệnh viện quân đội gọi tới, nói cho cô đã có kết quả xét nghiệm, hẹn cô ba giờ chiều đến bệnh viện lấy.
"Bác sỹ Trương, kết quả chúng tôi có tương thích hay không?" Giọng nói cô vội vàng đến mức run lên.
"Nhóm máu AB và O cùng tuyến dịch limpha hoàn toàn tương thích, các chỉ số kháng nguyên HLA cũng đạt tới bốn điểm. Tuy rằng không phải hoàn toàn trùng hợp, nhưng hai người có quan hệ huyết thống, với những trường hợp bình thường, hơn một nửa kháng thể miễn dịch có thể khống chế phản ứng."
Nói cách khác, cô có thể cứu bác cả rồi.
Cô thật không nghĩ được, sống suốt hai mươi mốt năm, rốt cuộc cũng có một lần cô may mắn!
*******
Ba giờ chiều, Mộc Mộc đến bệnh viện, bác sĩ Trương lại không ở văn phòng vì bận cấp cứu một nạn nhân ngoại thương ở phòng cấp cứu.
Chân của cô không tự chủ được đi đến bên ngoài phòng bệnh của Trác Siêu Nhiên, cách cánh cửa thủy tinh, cô nhìn thấy anh dựa trên giường xem một tờ báo quân sự, thỉnh thoảng lại day day huyệt thái dương, dường như rất vất vả, nhưng anh vẫn kiên trì.
Trác Siêu Việt không ở trong phòng, cũng không có mẹ anh, vì vậy, cô gõ cửa, đi vào.
Trác Siêu Nhiên thấy cô, mừng rỡ, "Mộc Mộc? Sao em lại tới đây?"
"Bác sĩ Trương gọi em đến lấy kết quả xét nghiệm?"
"Kết quả xét nghiệm? Thế nào?"
Mộc Mộc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường anh, bình thản nói chuyện, "Kết quả rất tốt, chắc có thể làm giải phẫu."
Anh nhíu mày lại, "Mộc Mộc, em chờ một thời gian, anh sẽ nhờ người tìm kiếm nguồn thận khác."
"Không cần, bây giờ nguồn thận rất khan hiếm, muốn tìm được thận thích hợp quá khó khăn. Huống hồ, bác cả em không chờ được lâu nữa."
Trác Siêu Nhiên vừa định nói, Mộc Mộc ngăn lại, "Siêu Nhiên, chuyện hiến thận em đã quyết định. Lần này em đến là muốn nói với anh một chuyện khác."
"Lại muốn nói chuyện chia tay?" Anh hơi bất đắc dĩ.
Để cho Trác Siêu Việt nói ra, không bằng để cô đối mặt.
"Em muốn kể cho anh một chuyện." Cô cẩn thận mở miệng, cố gắng cho giọng thật thành khẩn, "Nhiều năm trước, em gặp một người đàn ông rồi nhất kiến chung tình. Đáng tiếc còn chưa biết tên anh ấy đã phải vào tù. Sau khi ra tù, em luôn luôn tìm anh ấy, không ngờ..."
Cô dừng lại, lặng lẽ thoáng nhìn Trác Siêu Nhiên, anh đang rất nghiêm túc lắng nghe.
Cô tiếp tục nói: "Em gặp anh. Anh rất giống anh ấy, cho nên em nghĩ đã tìm được người mình muốn tìm."
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái ùa vào như cơn gió, "Anh Siêu Nhiên, em về rồi."
Mộc Mộc giật mình quay đầu, chỉ thấy người được gọi là em họ của Trác Siêu Việt đang ngạc nhiên nhìn mình. Mà Trác Siêu Việt cầm túi lớn túi nhỏ đi sau, đang bàng hoàng đứng ở cửa.
"Chị không phải là..." Cô gái dò xét nhìn Mộc Mộc, quay đầu nhìn Trác Siêu Việt.
Trác Siêu Nhiên thay cô giải thích, "Cô ấy là Mộc Mộc, bạn gái anh. Mộc Mộc, đây là em họ anh, Tiểu Dao."
"Thì ra chị chính là chị dâu mà mọi người nói!" Tiểu Dao bất mãn trừng mắt nhìn Trác Siêu Việt đang chậm rãi đóng cửa, "Anh Siêu Việt thật đáng ghét, vừa rồi ở trung tâm thương mại cũng không chịu giới thiệu với em."
"Mọi người gặp nhau ở trung tâm thương mại?" Lúc Trác Siêu Nhiên hỏi, ánh mắt nghi ngờ dừng ở cửa.
"Đúng rồi, anh Siêu Việt còn không cho em biết, giấu giấu diếm diếm làm em còn tưởng bọn họ..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng ho nhẹ, Tiểu Dao mới ý thức được mình nhiều lời, bịt miệng lại, đôi mắt giảo hoạt chớp liên hồi, "Ha ha, thật là trùng hợp!"
Phòng bệnh rơi vào im lặng, không khí trở nên gượng ép, bỗng nhiên Trác Siêu Nhiên nâng mặt Mộc Mộc lên, "Sắc mặt của em không tốt lắm."
"Vậy sao?" Mộc Mộc vội vàng tránh đi, đứng dậy cầm lấy túi, "À, em đi xem bác sĩ Trương đã trở về hay chưa, khi nào có dịp chúng ta nói trước."
"Ừm." Anh gật đầu, không nói gì.
Cửa phòng bệnh, vai bọn họ nhẹ nhàng chạm vào nhau, cũng không nói gì, chỉ là thoáng nhìn qua, liền vội vàng rời khỏi.
Chỉ tiếc, một số việc có thể che giấu, một số việc ngược lại, giấu đầu hở đuôi!
*******
Lúc Mộc Mộc đi đến văn phòng của bác sĩ Trương, bác sỹ Trương cũng vừa mới trở về, lấy báo cáo xét nghiệm của cô từ trong ngăn kéo, cùng một ít tài liệu liên quan đến việc tặng nội tạng.
"Người nhà bệnh nhân rất muốn gặp cô." Bác sĩ Trương nói xong, lấy danh thiếp của Tô Kiêu đưa cho Mộc Mộc, "Tôi cũng không nói với anh ta cô là ai, chỉ là anh ta muốn tìm cô để cảm ơn."
Trước khi xét nghiệm, Mộc Mộc vì không muốn để bác cả biết là ai hiến thận nên đã xin bác sĩ Trương giữ bí mật. Nhưng bác sĩ Trương nói với cô, đối với những người còn sống làm phẫu thuật hiến tặng nội tạng, rất khó để giữ bí mật thân phận.
Do dự một lúc, Mộc Mộc gật đầu, "Được, cháu sẽ liên hệ với anh ấy."
Chào bác sỹ Trương, Mộc Mộc cầm kết quả xét nghiệm, đang chuẩn bị ra về, vừa quay đầu đã thấy Trác Siêu Việt đứng ở cửa, "Tại sao em lại ở đây?"
Trác Siêu Việt giật lấy bản kết quả xét nghiệm trong tay cô xem, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, "Không phải tôi đã đồng ý giúp em tìm nguồn thận hay sao?"
Cô cầm lại tài liệu trong tay hắn, đi khỏi phòng bác sĩ, "Em đã nợ anh quá nhiều, em không muốn nợ lần anh thêm nữa."
"Chẳng lẽ giữa chúng ta còn tính đến chuyện ai nợ ai?"
Một câu nói, thật đơn giản, cũng mang bao nhiêu lo lắng chở che.
Cô lắc đầu, đè nén cảm xúc trong lòng, "Chuyện của em, anh đừng xen vào nữa, tự em có thể giải quyết được."
Trác Siêu Việt hít một hơi thật sâu, nhìn dòng người không ngừng qua lại ngoài hành lang. "Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện."
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k