Thằng bé
Mộc Hạ | Chat Online | |
10/03/2019 14:54:25 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
170 lượt xem
- * Tìm thánh tăng (Truyện ngắn)
- * Yêu em anh có thể - Chap 2: Tìm việc (Truyện ngôn tình)
- * Người bới rác (Truyện ngắn)
- * Tràng trai mặc đồ đen (Truyện ngắn)
Đến con chó cũng còn có một cái tên....
***
- Ăn cướp! Bà con ơi, ăn cướp!!!
Ông chủ cửa hàng rau quả giật mình bởi bàn tay nhanh như cắt vừa thò ra thụt vào "cuỗm" mất mấy quả của ông, vội vã cầm cái rổ lớn hét ầm ĩ.
- Thôi ông ạ, lại là cái thằng bé đấy. Coi như thí cho nó đi. - Có tiếng người đi đường chép miệng.
- Ngày nào cũng thí cho nó thì tôi lấy gì đổ vào mồm đây? Mày chết đi, thằng oắt! Mày đi đâu cho bõ ghét, cho khuất mắt tao đi. Lang thang ở đây làm gì, ám quẻ. - Ông chủ hàng quát ầm ĩ, sau đó nhỏ giọng dần, lầu bầu cái gì đó. Rồi ông ta giậm chân thùm thụp bước vào nhà, rống lên gọi vợ, hạ giọng nói mấy câu, mà cũng chỉ nghe câu được câu chăng. Chậc, chắc lại như mọi lần. Ông ta định làm cái gì đó để át vía thằng nhỏ kia í mà. Thằng nhỏ, đến là tội nghiệp...
***
Nó không biết mình được sinh ra như thế nào. Nó không biết bố mẹ mình là ai. Nó không biết mình tên gì. Nó cũng không biết mình bao nhiêu tuổi... Nó không biết những điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng cần phải biết.
Nó được nghe phong phanh qua lời người làng, rằng cách đây khoảng mấy vụ mùa, người ta thấy một đứa trẻ được đặt trên thềm của đình làng. Đứa trẻ được bọc cẩn thận trong một chiếc chăn mỏng màu hồng, đôi mắt nó trong veo, chắc khoảng được 2, 3 tháng. Kì lạ là đứa trẻ không hề khóc, chỉ nằm chơi rất ngoan cho đến khi có người gác đình vô tình trông thấy.
Về sau, cả làng cứ đùn đẩy nhau mãi việc nuôi nó. Biết bao người chép miệng khổ thân, nhưng bảo nhận nó về nuôi thì lại chối đây đẩy, viện hết cớ này đến cớ nọ. Cuối cùng, một người phụ nữ goá bụa đem đứa trẻ về nuôi.
Nhà thị cũng nghèo lắm, nhưng thị có tấm lòng nhân hậu, chỉ phải cái tội là thị hơi đần đần, làm việc gì cũng chậm chạp. Ấy thế mà thị cũng cố chăm sóc nó. Thị rất quý đứa nhỏ, luôn miệng gọi nó là con, xưng mẹ. Thị làm việc chăm chỉ để lo cho nó ăn mặc đầy đủ, nhưng đứa trẻ vẫn thường bị thiếu thốn. Có những hôm thị nhịn cả ngày để nó được ăn, có những hôm thị đem cả áo mình ra, may lại cẩn thận để nó có áo mặc. Thị không dám cho nó đi ra ngoài, vì cứ mỗi lần đứa nhỏ thò mặt ra đường, bọn trẻ con trong xóm lại ùa ra trêu chọc nó. Thị vụng thật, ngốc thật, mà thị thương nó cũng thật.
Nhưng số thị bạc quá, qua mấy vụ mùa nuôi đứa trẻ thì thị đâm ra ốm đau, bệnh tật, kiệt sức rồi qua đời. Cả làng cũng góp tiền lo cho thị một đám ma chay nhỏ, chôn cất thị đàng hoàng. Trong đám tang, chẳng ai rơi nước mắt vì thị. Đứa trẻ cũng thế. Nó cứ giương mắt nhìn từng người một thắp hương cho "mẹ" nó, đôi mắt ngây thơ u tối phảng phất một nỗi buồn.
Nhưng người làng thì không thấy điều u buồn trong đôi mắt ấy, họ chỉ thấy ghê sợ thằng nhỏ có dáng người gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt với những phản ứng khó hiểu kia. Họ cho rằng nó là đứa trẻ vô cảm, họ cho rằng nó là con của quỷ. Vậy là họ đuổi thằng bé đi. Con người ta thường vậy. Họ làm tất cả vì lợi ích của mình, nhưng lại tìm cho việc làm của mình một cái cớ đẹp đẽ nào đó...
Nó không nhớ nó đã lang thang đến làng này bằng cách nào nữa. Nó chỉ biết vào cái năm "mẹ" nó mất, cả làng đã nhìn nó bằng ánh mắt hằn học, đã nói với nó bao điều mà chính nó cũng không hiểu hết bằng một ngữ khí nặng nề. Nó bị bọn trẻ trong làng đẩy ngã, lấm lem hết cả quần áo mình mẩy. Và nó phải đi. Đi đâu mới được chứ ? Nó có chỗ nào để đi ? - Thằng bé năm ấy đã nghĩ mãi, nghĩ mãi, nó vẫn không hiểu những chuyện đang diễn ra..
Có lẽ nó không hề biết, bắt đầu từ lúc ấy, nó đã bị đẩy ra khỏi xã hội rồi.
Người ta nói không có từ đầu còn hơn là từng có để rồi mất đi. Nhưng nó nghĩ khác. Nó thà có một lần còn hơn là chưa bao giờ có... Để ít nhất, nó được thấy mình một lần làm người.
Nó từng khèm khát có bạn bè biết bao. Nhiều buổi chiều nhìn các bạn tầm tầm như mình chạy thả diều dọc trên bờ đê, nó lại thấy mủi lòng. Nó cũng muốn được hoà mình vào trong đó, nó cũng muốn cười khanh khách theo tiếng sáo diều... Nó hay trò chuyện với chim, với bướm. Nó cảm thấy có một vật thể sống lắng nghe mình là một điều may mắn lắm rồi.
Đang nằm nghĩ vẩn vơ, nó chợt thấy động ở đằng sau. Nó giật mình ngồi dậy. Một chú cún nhỏ đang ngây người ra nhìn nó, thấy nó cử động thì giật mình lùi lại một bước. Chú chó con với bộ lông trắng mướt, rất đáng yêu, giương đôi mắt to tròn về phía nó. Nó cũng ngây người mất một lúc, rồi khẽ mỉm cười, vẫy vẫy chú cún nhỏ, đồng thời cũng đi thật chậm về phía đó.
Con chó lúc đầu hơi sợ sệt, nhưng rồi không hiểu sao lúc sau cũng tiến dần từng bước một lại gần con người gầy gò nhỏ bé ấy. Nó mừng rơn, nó thầm nghĩ nó đã có một người bạn. Nó có thể vuốt ve con vật nhỏ ấy, nó có thể ôm đám lông trắng muốt đó vào lòng. Nó từng thấy cảnh người và chó thân thiết rất nhiều rồi! Giờ nó cũng có thể có một chú cún như thế.
Nó vươn tay ra định chạm vào con cún, nhưng trong khoảnh khắc đôi tay nó sắp chạm vào vật thể ấy, nó sắp nắm được một người bạn, thì có tiếng gọi lớn khiến nó giật mình vang lên: - Mun! Mun đâu rồi !!!!
Con chó thình lình chỉnh lại động tác, đôi tai vểnh lên, chiếc lưỡi thè ra như chờ đợi, rồi không thèm nhìn nó đến một lần nữa, con chó chạy thật nhanh về nơi phát ra tiếng gọi.
Nó đứng thừ ra nhìn theo cái bóng trắng bé dần rồi mất hút. Nó đứng như thế không biết bao lâu. Bóng nó đổ dài trên nền gạch. Mãi sau, nó mới chậm chạp đưa tay lên chùi nước mắt, nụ cười bất lực hiện lên trên đôi môi khô ráp.
Đến con chó cũng còn có một cái tên....
***
- Ăn cướp! Bà con ơi, ăn cướp!!!
Ông chủ cửa hàng rau quả giật mình bởi bàn tay nhanh như cắt vừa thò ra thụt vào "cuỗm" mất mấy quả của ông, vội vã cầm cái rổ lớn hét ầm ĩ.
- Thôi ông ạ, lại là cái thằng bé đấy. Coi như thí cho nó đi. - Có tiếng người đi đường chép miệng.
- Ngày nào cũng thí cho nó thì tôi lấy gì đổ vào mồm đây? Mày chết đi, thằng oắt! Mày đi đâu cho bõ ghét, cho khuất mắt tao đi. Lang thang ở đây làm gì, ám quẻ. - Ông chủ hàng quát ầm ĩ, sau đó nhỏ giọng dần, lầu bầu cái gì đó. Rồi ông ta giậm chân thùm thụp bước vào nhà, rống lên gọi vợ, hạ giọng nói mấy câu, mà cũng chỉ nghe câu được câu chăng. Chậc, chắc lại như mọi lần. Ông ta định làm cái gì đó để át vía thằng nhỏ kia í mà. Thằng nhỏ, đến là tội nghiệp...
***
Nó không biết mình được sinh ra như thế nào. Nó không biết bố mẹ mình là ai. Nó không biết mình tên gì. Nó cũng không biết mình bao nhiêu tuổi... Nó không biết những điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng cần phải biết.
Nó được nghe phong phanh qua lời người làng, rằng cách đây khoảng mấy vụ mùa, người ta thấy một đứa trẻ được đặt trên thềm của đình làng. Đứa trẻ được bọc cẩn thận trong một chiếc chăn mỏng màu hồng, đôi mắt nó trong veo, chắc khoảng được 2, 3 tháng. Kì lạ là đứa trẻ không hề khóc, chỉ nằm chơi rất ngoan cho đến khi có người gác đình vô tình trông thấy.
Về sau, cả làng cứ đùn đẩy nhau mãi việc nuôi nó. Biết bao người chép miệng khổ thân, nhưng bảo nhận nó về nuôi thì lại chối đây đẩy, viện hết cớ này đến cớ nọ. Cuối cùng, một người phụ nữ goá bụa đem đứa trẻ về nuôi.
Nhà thị cũng nghèo lắm, nhưng thị có tấm lòng nhân hậu, chỉ phải cái tội là thị hơi đần đần, làm việc gì cũng chậm chạp. Ấy thế mà thị cũng cố chăm sóc nó. Thị rất quý đứa nhỏ, luôn miệng gọi nó là con, xưng mẹ. Thị làm việc chăm chỉ để lo cho nó ăn mặc đầy đủ, nhưng đứa trẻ vẫn thường bị thiếu thốn. Có những hôm thị nhịn cả ngày để nó được ăn, có những hôm thị đem cả áo mình ra, may lại cẩn thận để nó có áo mặc. Thị không dám cho nó đi ra ngoài, vì cứ mỗi lần đứa nhỏ thò mặt ra đường, bọn trẻ con trong xóm lại ùa ra trêu chọc nó. Thị vụng thật, ngốc thật, mà thị thương nó cũng thật.
Nhưng số thị bạc quá, qua mấy vụ mùa nuôi đứa trẻ thì thị đâm ra ốm đau, bệnh tật, kiệt sức rồi qua đời. Cả làng cũng góp tiền lo cho thị một đám ma chay nhỏ, chôn cất thị đàng hoàng. Trong đám tang, chẳng ai rơi nước mắt vì thị. Đứa trẻ cũng thế. Nó cứ giương mắt nhìn từng người một thắp hương cho "mẹ" nó, đôi mắt ngây thơ u tối phảng phất một nỗi buồn.
Nhưng người làng thì không thấy điều u buồn trong đôi mắt ấy, họ chỉ thấy ghê sợ thằng nhỏ có dáng người gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt với những phản ứng khó hiểu kia. Họ cho rằng nó là đứa trẻ vô cảm, họ cho rằng nó là con của quỷ. Vậy là họ đuổi thằng bé đi. Con người ta thường vậy. Họ làm tất cả vì lợi ích của mình, nhưng lại tìm cho việc làm của mình một cái cớ đẹp đẽ nào đó...
Nó không nhớ nó đã lang thang đến làng này bằng cách nào nữa. Nó chỉ biết vào cái năm "mẹ" nó mất, cả làng đã nhìn nó bằng ánh mắt hằn học, đã nói với nó bao điều mà chính nó cũng không hiểu hết bằng một ngữ khí nặng nề. Nó bị bọn trẻ trong làng đẩy ngã, lấm lem hết cả quần áo mình mẩy. Và nó phải đi. Đi đâu mới được chứ ? Nó có chỗ nào để đi ? - Thằng bé năm ấy đã nghĩ mãi, nghĩ mãi, nó vẫn không hiểu những chuyện đang diễn ra..
Có lẽ nó không hề biết, bắt đầu từ lúc ấy, nó đã bị đẩy ra khỏi xã hội rồi.
Người ta nói không có từ đầu còn hơn là từng có để rồi mất đi. Nhưng nó nghĩ khác. Nó thà có một lần còn hơn là chưa bao giờ có... Để ít nhất, nó được thấy mình một lần làm người.
Nó từng khèm khát có bạn bè biết bao. Nhiều buổi chiều nhìn các bạn tầm tầm như mình chạy thả diều dọc trên bờ đê, nó lại thấy mủi lòng. Nó cũng muốn được hoà mình vào trong đó, nó cũng muốn cười khanh khách theo tiếng sáo diều... Nó hay trò chuyện với chim, với bướm. Nó cảm thấy có một vật thể sống lắng nghe mình là một điều may mắn lắm rồi.
Đang nằm nghĩ vẩn vơ, nó chợt thấy động ở đằng sau. Nó giật mình ngồi dậy. Một chú cún nhỏ đang ngây người ra nhìn nó, thấy nó cử động thì giật mình lùi lại một bước. Chú chó con với bộ lông trắng mướt, rất đáng yêu, giương đôi mắt to tròn về phía nó. Nó cũng ngây người mất một lúc, rồi khẽ mỉm cười, vẫy vẫy chú cún nhỏ, đồng thời cũng đi thật chậm về phía đó.
Con chó lúc đầu hơi sợ sệt, nhưng rồi không hiểu sao lúc sau cũng tiến dần từng bước một lại gần con người gầy gò nhỏ bé ấy. Nó mừng rơn, nó thầm nghĩ nó đã có một người bạn. Nó có thể vuốt ve con vật nhỏ ấy, nó có thể ôm đám lông trắng muốt đó vào lòng. Nó từng thấy cảnh người và chó thân thiết rất nhiều rồi! Giờ nó cũng có thể có một chú cún như thế.
Nó vươn tay ra định chạm vào con cún, nhưng trong khoảnh khắc đôi tay nó sắp chạm vào vật thể ấy, nó sắp nắm được một người bạn, thì có tiếng gọi lớn khiến nó giật mình vang lên: - Mun! Mun đâu rồi !!!!
Con chó thình lình chỉnh lại động tác, đôi tai vểnh lên, chiếc lưỡi thè ra như chờ đợi, rồi không thèm nhìn nó đến một lần nữa, con chó chạy thật nhanh về nơi phát ra tiếng gọi.
Nó đứng thừ ra nhìn theo cái bóng trắng bé dần rồi mất hút. Nó đứng như thế không biết bao lâu. Bóng nó đổ dài trên nền gạch. Mãi sau, nó mới chậm chạp đưa tay lên chùi nước mắt, nụ cười bất lực hiện lên trên đôi môi khô ráp.
Đến con chó cũng còn có một cái tên....
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!