DÙ SỢ VẪN CỨ YÊU NANA - Chương 2: Cô gái này đi cùng tôi

825 lượt xem

My ơi. My ơi My.
Tiếng gõ cửa cộc cộc, Mỵ dụi mắt, hình như là chị Đào gọi My. Vừa ngáp vừa bò dậy, My mở cửa, thấy trời vẫn còn tối đen.
Mấy giờ rồi chị? Em ngủ quên ạ?Khoác áo vào đi với chị nhanh lên! – Giọng Đào khẩn trương.
My lấy áo chạy theo. Thấy Đào đã ngồi sẵn trên yên xe, trứng gà đầy giỏ. My toét miệng cười.
Hôm nay chị tặng sinh nhật em thế này hả? Lạ vậy.
Đào giật mình, nhớ ra hôm nay đúng là sinh nhật My tròn 15 tuổi. Nhưng sự việc bất ngờ tối qua khiến Đào quên mất. Nhìn My còn đứng đó cười cười, Đào hơi sẵng giọng.
Lên xe nhanh đi.
My vội vàng ôm lấy giỏ trứng, leo lên yên sau.
Chị xin lỗi. Vì lát nữa có chuyện quan trọng, chị sợ trễ.Chuyện gì quan trọng vậy chị?...
Đào im lặng đạp xe. My chờ một lúc không thấy Đào trả lời, nhún vai, rồi cất giọng hát những bài hát tiếng Anh Tiến dạy My. Giọng hát của My không hay đến mức khiến người nghe xúc động, nhưng chính sự hồn nhiên đáng yêu bộc lộ qua giọng hát ấy khiến ngực áo Đào ướt đẫm nước mắt. Đến ngã rẽ vô chợ, Đào lại rẽ sang hướng khác.
Chợ ở bên kia mà chị? – My thắc mắc.Sáng nay chị hẹn anh Tiến có chút việc. Em cứ đi với chị.Chị khóc à? Anh Tiến trêu gì chị phải không? – My nghe giọng chị Đào nghẹn ngào, liền hỏi.Không. Không phải... – Đào nấc lên.
My bối rối. My chỉ thấy chị Đào khóc khi bị bác Sơn đánh mắng. Nhưng hôm qua, My không thấy bác Sơn đánh Đào mà. Tại sao chị khóc? My vòng một cánh tay ôm Đào. Nước mắt Đào càng rơi nhiều hơn. Rơi ướt cả tay My. Gần tới bến xe, đã thấy dáng anh Tiến nhấp nhổm. Khuôn mặt tuấn tú nhìn hai chị em đầy vẻ xót xa. Tiến ôm lấy Đào, vỗ nhẹ vào lưng Đào, nói giọng trấn an:
Có anh đây, em đừng lo nữa.
Đào gật đầu. Tiến quay qua nhìn My.
My biết chuyện chưa?Chưa ạ. – Đào lắc đầu rồi bưng mặt khóc.Có chuyện gì vậy anh chị?
My bối rối, hết nhìn anh Tiến lại nhìn chị Đào. Thấy anh chị ôm nhau tự nhiên như vậy, My hơi xấu hổ. Không biết chuyện gì đã xảy ra khiến hai anh chị thân thiết đến thế chỉ sau một đêm.
Em có nhớ mình hay nghe các cô ngoài chợ kể về những cô gái bị bán sang bên kia biên giới không? – Đào hỏi My, đôi mắt đỏ mọng vì nước mắt.Những nô lệ tình dục ấy hả chị? Các cô bảo sống như họ thì đáng sợ lắm, họ bị đánh, bị làm thịt như thú vật phải không chị? Mà có chuyện gì vậy chị?Bố chị... Bố chị tính bán em qua đấy đấy. – Đào chưa kịp nói hết câu đã òa khóc nức nở.Bác Sơn... Em... Tối qua bố em bảo em thu xếp để ngày kia... là ngày mai đi với bố... Em sẽ bị bán hở chị?
Lúc này, My bắt đầu hiểu ra vấn đề. Giọng My run lên, nỗi sợ xâm chiếm lấy My khiến toàn thân My lạnh ngắt.
Em sẽ bị làm thịt? Người ta sẽ giết em hở chị?
Nước mắt lăn dài trên mặt My. Đào ôm chầm lấy My, vừa khóc vừa nói:
Ôi, em tôi, em đáng thương... Không phải vậy đâu. Đàn bà con gái bị bán qua đấy... sẽ bị bắt... phục vụ bọn đàn ông... nhục nhã lắm... sống vậy còn không bằng chết.
Phục vụ đàn ông! My chỉ nhớ có lần My và chị Đào vô tình thấy bác Sơn trần truồng ngồi lên mặt vợ, hung hăng dập lên dập xuống. Chị Đào khi ấy mắt đỏ hoe, kéo tay My đi chỗ khác. Đào chỉ nói rằng mẹ đang phục vụ bố. My thấy Đào muốn khóc nên không hỏi gì thêm. My thầm nghĩ, chắc là mẹ Đào bị đau và khó thở lắm.
Nhớ tới hình ảnh đó, My thấy ghê ghê. Vậy mà giờ đây, nghĩ tới viễn cảnh ngày mai My sẽ bị bác Sơn và chính người bố ruột của mình đem bán, cô sẽ bị lớp lớp đàn ông ngồi lên mặt mình. Cái viễn cảnh kinh hoàng ấy khiến dạ dày My đau thắt, My muốn ngừng thở, chỉ có nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tiến bước tới vỗ lưng hai chị em.
Thôi, thôi. Sẽ không có chuyện đó đâu. Xe sắp chạy rồi. Hai chị em nghe anh nói. My nhớ kỹ lời anh dặn này...
Tiến lôi chiếc ba lô từ sau lưng anh đưa cho My.
Trong này anh có để một ít đồ ăn và nước uống. Ngăn kéo trong này là phong bì ghi địa chỉ nhà bố mẹ anh. Anh có viết thư nhờ bố mẹ chăm sóc em dùm anh chị. Anh để trong đấy luôn.Nhớ là xuống tới Hà Nội, phải đến ngay nhà bố mẹ anh. Ai có bắt chuyện cũng không trả lời nhé. Phong bì ghi địa chỉ có cả số điện thoại của bố mẹ anh nữa đấy. Em nhớ mình phải làm gì chưa?
Tiến hỏi My, My gật gật đầu, mặt mũi vẫn đơ ra. Tiến lo lắng nhìn My, nhắc lại lần nữa những gì anh nói khi nãy. Đào nhét vội vào ba lô mấy bộ quần áo. Tiến còn đang dặn dò thì chiếc xe khách mười sáu chỗ bấm còi inh ỏi. Gã lơ xe lớn tiếng quát gọi mọi người lên xe. My vẫn đầy hoang mang, những lời anh Tiến dặn dò My nghe chữ được chữ mất.
Em trốn đi thế này, chị Đào có sao không?Em đừng lo. Đã có anh ở đây. Lên xe đi, anh đã mua vé tới Hà Nội cho em rồi đấy.
Dúi vào tay My một xấp tiền gấp làm đôi, Tiến nói thêm.
Em cầm lấy đi đường. Anh không giữ nhiều tiền mặt nên chỉ có bấy nhiêu. Bảo trọng nhé. Sau này anh chị sẽ xuống Hà Nội thăm em.
Nước mắt níu chân nhau một hồi rồi My vẫn phải lên xe. Cô theo gã lơ xe chỉ ngồi vào băng ghế cuối. Ngoái nhìn qua tấm kính xe bẩn đục, My thấy Đào gục đầu vào vai Tiến. Hình ảnh hai anh chị mờ dần sau đám bụi đường và khói xe. Chắc chị Đào đang khóc dữ lắm, giống như My lúc này, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Trên xe mới có bốn người, một mình My ngồi băng cuối, cứ thế ôm mặt khóc, chẳng sợ phiền ai, cũng chẳng ai để ý đến My.
Xe hay dừng lại đón thêm khách dọc đường. Dần dần, chiếc xe mười sáu chỗ đã chen chúc hơn hai chục con người. My bị ép sát vô phía trong. My đã thôi khóc nhưng trong lòng vẫn chưa hết hoang mang. Mọi việc sao đột ngột quá.
Trước đây, My cũng lờ mờ nhận ra hình như bác Sơn và bố My là những người dẫn các cô gái trẻ qua bên kia biên giới "làm thịt". Nhưng My không dám nghĩ tới, cũng không dám hỏi ai, vì My sợ. My lạnh hết người khi tưởng tượng đến cảnh người ta làm thịt những cô gái đó như mổ gà, mổ lợn. Vậy mà chị Đào nói không phải họ bị giết; họ bị bắt sống cuộc sống còn khổ hơn là chết.
Nhớ tới người định bắt My sống cuộc sống ấy, ruột gan My muốn đứt ra từng khúc. My vốn cảm nhận được bố không thương My, thậm chí còn ghét My. Nhưng dù sao, bố vẫn là người thân duy nhất còn ở bên cạnh My tới giờ.
My đã thấy những đứa trẻ mồ côi ở vùng biên này, chúng thiếu thốn và đói khát. Có những đêm, trời đột ngột trở rét, sáng hôm sau thể nào cũng thấy đâu đó ngoài đường, một đứa trẻ mồ côi nằm cứng đơ, cơ thể lạnh băng.
My luôn tự an ủi, ít nhất My còn có bố, còn có mái nhà che đầu, còn có cơm ăn mỗi ngày. Dù phải làm việc vất vả, My vẫn cố gắng, vì My muốn ở lại nhà bác Sơn bằng mọi giá. Mẹ My trước khi ôm người anh trai cùng mẹ khác cha đi về Hà Nội, đã hứa sẽ quay lại đón My. Nên My và bố phải ở đây, để mẹ quay lại còn tìm thấy.
My nhớ lúc My còn nhỏ, bố uống rượu ít hơn bây giờ, đánh bạc ít hơn bây giờ. Gia đình My vẫn có những tiếng cười, dù ít ỏi. My không nhớ nhiều lắm về người anh cùng mẹ khác cha, trừ hình ảnh một cậu bé suốt ngày bó gối, ngồi quay mặt vô tường. My nhớ chị Vân, chị hiền và luôn chiều My. Hai chị em thường hái lá chơi đồ hàng, hái hoa kết thành những vòng đeo tay, đeo cổ. My nhớ mẹ nhất.
Ngày mẹ còn ở đây, My sướng vô cùng, vì nhà có đồ gì ngon mẹ đều lén cho My ăn trước một phần. Mẹ My có nghề may, nên mọi người hay đưa vải cho mẹ may đồ. Những khúc vải dư ra, mẹ luôn ưu tiên may cho My trước. Khi thì áo, khi thì váy, vải dư nhiều thì My được cả một cái đầm mới.
Lúc mẹ mới đi, My luôn mong mẹ quay lại, mọi người lại quây quần như xưa. Vài tháng sau đó, mẹ chị Vân đến đón chị đi Sài Gòn với bà. My chỉ còn mong ước mẹ My cũng sẽ về đón My như đã hứa...
Tiền xe nào.
Gã lơ xe đi thu tiền, xuống tới băng ghế cuối. Lấy tiền của những người khác xong, gã quay qua nhìn My, hất hàm:
Tiền xe đâu?Anh Tiến nói trả tiền xe cho em rồi ạ.Anh Tiến nào, có trả tiền không thì bảo? Hay là muốn xuống xe?Anh!!!
My hơi bất mãn, nhưng nhớ lại hoàn cảnh của cô hiện tại, cô đành nuốt cục nghẹn vào lòng.
Tiền xe bao nhiêu ạ?Hai trăm ngàn.
My lôi xấp tiền Tiến cho khi nãy, rút ra hai tờ một trăm ngàn đưa gã. Đếm số tiền còn lại, mười tám tờ màu xanh lá. My thêm cảm kích anh Tiến. Với My, đó là số tiền lớn nhất My có được từ trước đến giờ. Nhét xấp tiền vào ngăn trong cùng chiếc phong bì, My quay lại với nỗi buồn đau của mình.
Nhìn qua kính xe, phong cảnh bên đường không còn nhiều cây như nơi My sống, hay là đã từng sống. My không muốn nghĩ gì nữa. Để mặc nỗi buồn đau làm My tê liệt. Dựa đầu vào kính xe, My nhắm mắt lại ngăn dòng nước mắt chực chờ rơi. Một giấc ngủ nặng nề đến với My. Trong mơ, xung quanh My là một màu đen tối. Những hình ảnh đáng sợ diễn đi diễn lại. Mẹ bỏ My đi mất hút, sau đấy những gã đàn ông trần truồng, ngồn ngộn thịt mỡ, da dẻ loang lổ chỗ đen chỗ trắng như lợn ào tới cày xéo cơ thể My. My đau đớn và sợ hãi. Một gã còn đè tay lên người My, rung lắc thật mạnh...
Dậy! Dậy đi! Tới nơi rồi.
My mệt mỏi mở mắt ra. Trên xe chỉ còn một mình My là hành khách. Gã lơ xe nói:
Tới Hà Nội rồi. Ngủ say thế. Con gái con đứa gì mà ngủ chảy dãi đầy mặt.
My vội lấy tay lau miệng. Đúng là My có chảy dãi thật. Sực nhớ lời anh Tiến dặn, tới Hà Nội phải đến ngay nhà bố mẹ anh. My lục ba lô tìm phong bì ghi địa chỉ. Ngăn trong không thấy. My lục ngăn ngoài, cũng không thấy. My bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. My hỏi gã lơ, lúc này đã lên phía trước xe.
Anh ơi, anh có thấy cái phong bì của em không ạ?Cái con này, phong bì gì? Ai đi lấy phong bì của mày. Xem kỹ trong túi đi.
My tháo hết đồ trong ba lô ra, kiểm tra kỹ từng cái quần cái áo. Vẫn không thấy phong bì, tiền cũng mất tích. My hoảng sợ.
Bị xoáy rồi. Đi tìm mấy người ngồi cạnh mà hỏi.
Gã lơ nói rồi xua My xuống xe. Đứng giữa bến xe, mặt trời chiếu ngay đỉnh đầu, mồ hôi My đổ dính cả áo vào da. My nhìn quanh quất, cố nhớ xem người ngồi cạnh mình trông như thế nào, nhưng My không thể.
My chạy khắp bến, nhìn tất cả mọi người, hy vọng thấy hình ảnh nào đó quen quen, có thể là người ngồi cạnh. My vẫn ôm hy vọng có ai nhặt được cái phong bì kia, sẽ đem trả lại My. Tiền My có thể cho người ta, My chỉ cần địa chỉ nhà bố mẹ Tiến. Không có nó, My biết đi đâu, làm gì ở nơi xa lạ này?


My rời bến xe, đi theo bản năng qua các con phố. My nghĩ người nhặt phong bì chắc đã đi khỏi lâu rồi, My ra ngoài bến xe biết đâu có thể gặp được người ta. My giận bản thân sao không giữ kỹ món đồ quan trọng như vậy! Sao không ghi nhớ địa chỉ nhà từ trước! Sao không thức mà lại ngủ quên trên xe!
My đi qua không biết bao nhiêu con phố, đôi chân bắt đầu thấm mỏi, nhưng My vẫn đi tiếp. My đang ở Hà Nội, bây giờ My lại ôm hy vọng, cứ đi thế này, biết đâu mẹ lại nhìn thấy My, đón My về ở với mẹ. My đi mãi, đi mãi.
Trời nắng đổ lửa chuyển màu tối dần. Giống như hy vọng của My đang tắt. Cổ họng My khát khô, cơn đói cào xé bao tử. My mở ba lô lấy chai nước uống một hơi hết sạch. Đồ ăn Tiến chuẩn bị cho My dưới sức nóng mùa hè đã hư mất. My lại giận mình thêm lần nữa, vì không chịu ăn từ sớm, bây giờ đói hoa cả mắt thì không có gì để ăn.
Ôm cái bụng đang sôi ùng ục, My gục mặt vào đầu gối. My cảm giác như rơi xuống vực sâu, cái chết tan xương đang chờ My dưới đáy. My mệt mỏi đến tê liệt. Nước mắt đã cạn từ lâu, mà My cũng không còn sức để khóc. My chợt nghĩ, hay là hỏi đường về lại Lạng Sơn, rồi hỏi lại anh Tiến địa chỉ nhà bố mẹ anh. Rồi My lại sợ, lỡ My bị bác Sơn bắt được, bán làm nô lệ tình dục. My lắc đầu, cố gạt hình ảnh kinh khủng ấy ra khỏi suy nghĩ. My quyết định đứng dậy, lê đôi chân mệt mỏi đi tiếp. Dù không biết phải đi về đâu, My vẫn muốn giữ cho mình đi tiếp, vì My biết nếu ngồi mãi thì My cũng không thoát khỏi tình cảnh này. My cố suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Nhưng trong đầu My bây giờ chỉ là sự trống rỗng...
Đến một góc phố, My bỗng bị hút mắt vào một tòa nhà lớn, hình khối giật cấp ấn tượng, lối vào trang hoàng rất đẹp. Ánh đèn chiếu sáng một tấm bảng in hình các cô gái mặc những bộ quần áo lộng lẫy. My đọc được dòng chữ "Tuần lễ thời trang".
Máu trong người My bỗng chảy rần rật, cơn đói bay biến. My hình dung trong tòa nhà ấy đầy những nhà thiết kế thời trang và những bộ quần áo đẹp đẽ. Ước mơ của My dường như đang hiển hiện trước mắt.
My tiến lại gần tòa nhà, không để ý đến chiếc SUV màu đen có logo hình tròn chia ba chạy đến từ phía sau. My bước xuống lòng đường trong khi mắt vẫn dán vào tòa nhà. Một tiếng thắng xe rít lên chói tai. My hoảng hốt quay người, đôi mắt ngơ ngác đầy vẻ sợ hãi nhìn chiếc SUV đen, đứng hình mất vài giây, một người ngồi trong xe cũng đứng hình mất vài giây.
My chợt hiểu rằng mình vừa mới đi ẩu, suýt chút nữa đã gây tai nạn cho người ta. My lật đật cúi đầu lia lịa, lí nhí xin lỗi. Vừa cúi đầu, vừa lủi đi về phía tòa nhà. Xa xa, bên trong sảnh, đèn vàng sáng lấp lánh, đàn ông và phụ nữ ăn vận lộng lẫy, sang trọng với những bộ vét đủ kiểu, những chiếc áo váy màu sắc. My kịp nhìn thấy dòng chữ "Sofitel Plaza" trên bức tường ở lối vào. Như con thiêu thân lao vào nơi có ánh sáng. My cứ thế bước về không gian phồn hoa kia. Bỗng một anh to con, mặc vest đen ngầu chặn My lại.
Đi đâu đấy?
My nhìn anh vệ sĩ, rồi nhìn vào đại sảnh, rồi lại ngước nhìn anh vệ sĩ, lễ phép nói:
Em muốn xem thời trang ạ.Phải có vé mới được.Vé? Vé gì ạ?Vé mời hoặc vé mua, triệu rưỡi. Với lại phải phục trang kiểu khác!
Anh vệ sĩ có vẻ mất kiên nhẫn, khinh khỉnh nhìn My. Nét mặt My lúc này nhìn thảm như con nít bị bỏ đói, nhìn món mình thích nhất trước mặt mà không được ăn. Triệu rưỡi. Nếu My không bị mất số tiền anh Tiến cho, cũng có thể mua được một vé. Tiếc nuối tràn trề, My buồn rầu nghĩ, thế giới phồn hoa trong đó không phải dành cho My. My dợm bỏ đi thì một giọng nói trầm êm cất lên:
Cô gái này đi cùng tôi.
Một bóng người cao lớn bước đến ngang My, tay anh đặt nhẹ lên eo lưng My. My ngước lên, chỉ thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của người đó đẹp như tượng tạc. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt dài với ánh mắt sâu thẳm. Bộ vest trắng với những đường cắt tinh tế làm nổi bật thân hình khiến người khác ngưỡng mộ.
Ồ, Dr. Khôi. Mời ngài và... cô vào ạ.
Hữu Khôi nhìn xuống My, mỉm một nụ cười nhẹ. Ánh mắt sâu thẳm phát ra những tia cười quyến rũ chết người.
Em tên gì?Uyển My ạ.Uyển My, tôi tên Hữu Khôi.
Tay Hữu Khôi lành lạnh. My không suy nghĩ được gì, theo lực đẩy nhẹ nhàng của bàn tay đang đặt trên eo mình đi tới. Hữu Khôi dẫn My đứng nép sang một bên trước cửa chính dẫn vào đại sảnh. Khôi không nói gì, My cũng không biết nói gì, cúi đầu đứng phía sau Khôi. Ai đi qua cửa cũng đều nhận ra Hữu Khôi, đứng lại chào anh rất lễ độ. My thầm thắc mắc, không biết Khôi là người thế nào mà mọi người có vẻ kính trọng như vậy? Một người đàn ông mặc quần jean, áo thun đen bó sát đi tới. Người này không có vẻ đẹp hoàn mỹ như Hữu Khôi, nhưng nhìn cũng bảnh trai. Quần áo có vẻ hơi ẻo lả, lại nêu rõ những đường nét đàn ông trên người anh ta. Hữu Khôi nói với người mới đến:
Cậu đây rồi. Dẫn Uyển My đến chỗ AnN. Bảo AnN chăm sóc quần áo cho cô ấy một chút.Vâng ạ.
Khôi quay lại nhìn My.
Em muốn xem biểu diễn thời trang đúng không?
My gật đầu một cái, thấy có vẻ chưa đủ, lại gật lia lịa mấy cái nữa. Khôi mỉm cười, nói:
Em đi với Vương, cậu ấy sẽ giúp em đủ tiêu chuẩn vào xem show. Yên tâm nhé!
Nói xong, Hữu Khôi đưa tay, xoa đầu My một cái rất nhẹ nhàng. Khôi đi vào trong sảnh. My theo Vương đi vòng qua bên hông tòa nhà. Đi qua mấy lớp cửa, người càng vào trong càng đông. Đến một căn phòng rộng, người trong phòng này đông nhất, ai cũng bận rộn chạy qua chạy lại, tay không cầm món này cũng món khác. Rải rác quanh phòng là các nhóm người quanh các sào quần áo. Vương dẫn My đi đến cuối phòng. Một cô gái tóc đen dài, thẳng mượt mà, mặc một chiếc đầm đỏ ôm sát, khoe trọn tấm lưng trần, đang ướm các bộ váy lên các cô người mẫu cao nhòng. My nhìn thấy trên cơ thể hở rất nhiều da thịt của cô gái đầy những hình xăm chữ. Nhưng nhìn cô gái lại không hề có cảm giác thô tục hay gợi dục.
AnN!
Vương cất tiếng gọi. AnN quay lại. My bỗng nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ ngay cô gái tên AnN đó. Khuôn mặt AnN không quá đẹp, nhưng cá tính vô cùng với đôi mắt to, cách xa nhau; cằm góc cạnh mà vẫn nữ tính, đôi môi đầy thoa son màu đỏ đậm.
Anh Khôi bảo em chọn đồ cho cô bé này mặc.
Vương hất mặt về phía My. AnN nhìn My. Quay lại với các cô người mẫu, AnN buông một câu gọn lỏn không cảm xúc.
Biết rồi!Hai mươi phút nữa anh quay lại đón nhé.
Vương vừa nói với AnN, vừa nói với My, rồi đi mất. My đứng đó, bỗng cảm thấy tay chân mình thừa thãi. My co tay ôm ngang người, rồi lại thả xuống, chân nhấp nhổm, mắt nhìn xung quanh lo lắng. AnN liếc My qua bờ vai gầy rồi cất tiếng gọi.
KIBI, em lục vali của chị, còn mấy bộ đồ dư đó, lấy cho cô này một bộ.Dạ chụy.
Một anh chàng gầy còm, mặc quần áo theo kiểu phi giới tính kéo dài giọng.
Sẵn tiện em đánh cái mặt cho cổ luôn đi. Mặt mũi gì mà tái mét, xấu đồ chị hết.Ô-kê la.
Anh chàng tên KIBI lướt như con rắn nước giữa dàn người mẫu, đến trước mặt My, nhìn ngắm My từ trên xuống dưới.
Rồi, để KIBI lựa đồ cho cưng nha.
KIBI ngồi xổm trước một chiếc vali màu xanh chuối, bới bới lục lục. Cuối cùng chọn một chiếc đầm màu xanh đại dương kèm theo một đôi giày cao gót, ướm lên người My, tặc lưỡi.
KIBI đã chọn là phải chuẩn. Cưng mặc cái này đi.
Thấy My cầm chiếc váy đứng lớ ngớ, KIBI đoán là My mắc cỡ, liền dẫn My đi ra phía dãy phòng vệ sinh để thay đồ. My thay xong bước ra, KIBI như không tin vào mắt mình. Làm trong lĩnh vực nghệ thuật đã lâu, KIBI chứng kiến rất nhiều cảnh người đẹp vì lụa. Nhưng cô gái trước mặt đây, làm KIBI có cảm nghĩ cô sinh ra để làm đẹp những bộ đồ đẹp. Chiếc váy xanh tôn lên nước da trắng ngần của My. Vòng eo con kiến và vòm ngực hơi đầy đặn của gái mới lớn khiến chiếc váy lộ rõ những đường cắt tinh tế úp theo những đường cong thiên nhiên kia.
Anh KIBI ơi, đồ của em để đâu ạ?Cưng quăng đại ở trỏng đi. Không ai thèm lấy đâu!
KIBI hơi khinh bỉ nhìn đống đồ quê mùa trên tay My. My nghe lời, đặt quần áo và ba lô vào một góc phòng vệ sinh. Đi theo KIBI trở lại chỗ cũ. Ngồi xuống cái ghế KIBI mới lôi về ở đâu đó. My nhìn anh chàng mở chiếc hộp vuông, lấy ra nào cọ, bông phấn, hộp lớn hộp nhỏ.
Trang điểm nhanh nha. Anh Vương quay lại liền đó.
AnN vừa nói vừa quay đầu lại nhìn KIBI. Đôi mắt sắc dừng lại trên người My một lát, AnN nhếch môi nhưng nụ cười chưa lên tới mắt.
Cũng không tệ. – AnN nói rồi quay mặt điÝ chị AnN là cưng mặc đồ của chị cũng đẹp đó.
KIBI nói nhỏ với My. My cười híp mắt với KIBI. My thấy anh chàng này thật thú vị. KIBI bắt đầu biến hóa kem nền, phấn, son lên mặt My. Mùi mỹ phẩm thơm thoang thoảng khiến My dễ chịu. KIBI bảo My nhắm mắt, bậm môi My đều làm theo. Xong xuôi, KIBI đưa My một cái gương. Nhìn vào trong gương, suýt chút nữa My không nhận ra chính mình. Cô gái trong gương da mặt hồng hào, môi căng mọng đầy sức sống. Đôi mắt cả ngày mệt mỏi nhờ bàn tay KIBI trở nên long lanh, đẹp quyến rũ mà thơ ngây.
Cưng là người mới của anh Khôi hả?
KIBI hỏi My trong lúc cất dụng cụ vào hộp.
Anh bảo sao ạ?
My ngớ người hỏi lại. Chưa kịp hiểu câu hỏi của KIBI, My thấy Vương từ xa bước đến. Qua đôi mắt mở to của Vương, My đoán chắc trông My khác dữ lắm. Vương đến gần, khen ngợi.
Mắt anh Khôi lúc nào cũng chuẩn xác.
Vương ra hiệu cho My đi theo. My vòng tay trước ngực, cúi đầu chào AnN và KIBI.
Em chào anh chị ạ.
My và Vương đi rồi. Còn lại AnN và KIBI đứng hình một hồi lâu, nhìn theo dáng lưng xinh đẹp của My, ngạc nhiên trợn tròn mắt. Hai người nhìn nhau, nhún vai rồi phì cười. Ở thành phố từ nhỏ, AnN chưa từng thấy đứa con nít nào gặp cô có thể lễ phép như vậy, huống chi là một cô gái mười mấy tuổi. AnN mỉm cười, cảm giác tự nhiên chán ghét My cũng biến mất.
Vương dẫn My về phía đại sảnh. Từ xa đã có thể thấy Hữu Khôi vì anh rất cao. Áo quần rất đẹp. Nhưng hút mắt nhất vẫn là khuôn mặt đẹp như tượng tạc và thần thái quyến rũ bí ẩn kia. Hữu Khôi nhìn về phía My, ánh mắt cũng bị dính chặt vào con thiên nga vừa hóa thân đang đi tới. Một vẻ đẹp khiến đàn ông không thể cưỡng lại, Khôi thầm nghĩ. Khi My đi tới, đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người, Hữu Khôi nhìn thấy hết.
Khôi vòng tay ôm eo My, khao khát sở hữu My càng mạnh mẽ hơn. My thì đã mất hết tỉnh táo từ lâu. Đầu óc My vốn đã tê liệt sau một ngày mệt mỏi. Bây giờ lại có một chàng trai đẹp như hoàng tử, xuất hiện với quần áo lụa là, quyền thế cao sang, tỉ mỉ lo cho My được thỏa mãn mong ước. My đôi lúc cảm giác như đang mơ. Bàn tay đặt trên eo My tuy lạnh, nhưng My vẫn thích sự đụng chạm đó. Nó khiến My cảm giác rất gần gũi với Khôi.
Khôi đưa My vào trong khán phòng, Vương theo
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k