TÌNH YÊU CỦA SAO - Chương 2
Đặng Ngọc | Chat Online | |
19/03/2019 18:39:03 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
266 lượt xem
- * Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa? (Truyện ngôn tình)
- * Xoong (Truyện cười)
- * TÌNH YÊU CỦA SAO - Chương 1 (Truyện ngôn tình)
- * DÙ SỢ VẪN CỨ YÊU NANA - Chương 10: Cho em về nhà với anh được không (Truyện tiểu thuyết)
Ngày khai mạc hôm đó, lúc nhân viên hóa trang dẫn Thái Nhiên ra ngoài, tất cả mọi người đều ngây dại. Một thiếu niên trong chiếc quần Tây đen áo sơ mi trắng, mái tóc có chút rối, đôi môi mỏng mím chặt, giống như vẻ tuấn mỹ của thần chết vậy…
Thư ký trường quay Tiểu Linh kéo tôi lại hỏi: “Mộc Liên, cô tìm được người như vậy ở đâu đấy?”.
“Nhãn lực rất tốt, Tiểu Liên”, đạo diễn khen tôi: “Có điều, không biết kỹ thuật diễn xuất thế nào?”.
Tôi nói: “Khích lệ cậu ta một chút, nhất định cậu ta có thể tạo ra kỳ tích”.
Lúc này nữ chính Tôn Giai đi tới, nhìn thấy Thái Nhiên, thoáng thất thần vài giây rồi nở nụ cười mập mờ. Thái Nhiên thấy nụ cười quyến rũ của cô ta, có chút luống cuống quay mặt đi. Tôi không nhịn được bật cười. Tiểu tử ngốc, mới bị hù dọa một chút đã như vậy, tương lai biết làm sao?
Tôn Giai nói với tôi: “Tiểu Liên, cô làm tốt lắm, hôm nay mọi người cùng tới ăn điểm tâm ngọt với tôi đi”.
Giờ thì tôi lại cười khổ…
Sau đó một thời gian mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi. Thái Nhiên ở studio lăn lộn lâu như vậy đã tích lũy được một chút kinh nghiệm. Tôi đã sớm nói rồi, cậu ta rất có tố chất, cần được kích thích. Cậu ta thể hiện vai diễn đó rất sắc sảo.
Đạo diễn gật đầu nói: “Có ngốc một chút”.
Tôi vặn lại: “Lần đầu tiên bắt cóc người khác, làm gì có ai thuần thục?”.
Đạo diễn không mấy để ý tới Thái Nhiên, cái ông quan tâm chính là minh tinh. Tôn Giai có một tiểu sinh tuấn mỹ đóng vai phụ, tâm tình rất tốt, vô cùng phối hợp, thậm chí có một lần Thái Nhiên nắm đỏ cả cổ tay cô ta mà cô ta cũng không hề oán trách. Đạo diễn rất mừng.
Sau đó vai nam chính xuất hiện. Hứa Thiểu Văn là một ngôi sao vô cùng nổi tiếng. Mấy chị em bên cạnh tôi không có ai không mê anh ta. Lúc đầu đạo diễn biết mời được anh ta vào vai nam chính, cao hứng tới mức mở Champagne ngay trong phòng làm việc. Hôm nay tôi thấy anh ta sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút sưng, tinh thần không được tốt. Cho dù có hóa trang tới cỡ nào cũng không thể khiến anh ta có chút sức sống.
Đạo diễn lại nói, không cần lo lắng, không sao cả. Hứa Thiểu Văn cho dù có khiêu vũ trên bàn làm việc của ông cũng không hề gì, chỉ cần anh ta đồng ý tới quay phim là được.
Hứa thiếu gia đã ra sân. Vai nam chính của anh ta trong cảnh này sẽ cứu nữ chính từ trong tay bọn côn đồ, cascadeur sẽ giúp anh ta nhảy từ trên cửa sổ xuống, chạy ra khỏi căn phòng đang cháy rực lửa, anh ta căn bản chỉ cần lộ diện một chút.
Tôi không có ý chỉ trích minh tinh là lười biếng kiêu ngạo, tôi từng thấy nhiều người được kính nể, cần cù chuyên nghiệp, thân thiện ôn hòa. Hứa Thiểu Văn là phần tử đặc thù. Như Tiểu Linh nói, cô ấy chưa từng thấy vai nam chính chán chường như vậy lại phối hợp diễn cùng một vai nam quyết đoán. Nếu đổi lại là cô ấy, nhất định sẽ đi theo nam phụ hắc ám…
Tôi cười: “Đúng vậy, chúng ta cũng mơ có một ngày có một anh chàng đẹp trai bá đạo tới nắm tay mình nói: đi theo anh, sau đó cùng đi với anh ta tới chân trời góc bể”.
Từ sau lưng vang lên một tiếng cười. Tôi quay đầu lại nhìn. Ở góc tối có mấy người đang đứng đó, giống như thể tới thăm phim trường. Tôi nhìn không rõ.
Lúc này, tại phim trường lại xảy ra chuyện.
“Tiểu tử này là ai?”, Hứa Đại Thiểu chỉ vào Thái Nhiên: “Cậu có biết đóng phim không? Tại sao lời diễn mà cũng đọc sai?”.
Trợ lý vừa nhầm kịch bản, nói: “Hứa tiên sinh, là anh đọc nhầm rồi”.
Hứa Thiểu Văn thẹn quá hóa giận. Tôn Giai khẽ sờ mái tóc, không nhịn được nói: “Có diễn lại hay không? Không phải là chỉ nhầm thôi sao?”.
Đạo diễn không dám đắc tội với ai, chỉ có thể nói Thái Nhiên mấy câu. Cậu ta cúi đầu không nói lời nào. Tôi tức giận vò nát tờ giấy trong tay…
Người dù sao cũng là tôi đưa tới.
Thật vất vả mới hoàn thành xong phần hội thoại, giờ đã đến lúc hành động. Hứa Thiểu Văn muốn đánh ngã Thái Nhiên từ phía sau, sau đó cứu nữ chính ra. Tôi nghĩ, chỉ là đánh một cái thôi, khoảng cách gần như vậy, cho dù là Hứa Thiểu Văn bụng dạ không tốt lắm cũng sẽ không dùng lực mạnh.
Thế nhưng, sau cú đánh của Hứa Thiểu Văn, tôi lại nhìn thấy có máu phun ra. Tôi ngây người, cứ ngỡ rằng là mình nhìn nhầm. Sau khi hai người họ tách ra, thấy được một vết màu đỏ trên tóc mai của Thái Nhiên, tôi mới biết thực sự đã xảy ra chuyện.
Tôi lập tức chạy đến đỡ cậu ta dậy. Ở ven tóc của Thái Nhiên có một vết rách, máu từ đó chảy ra ngoài.
Tôi lập tức nhìn Hứa Thiểu Văn, nổi giận đùng đùng hỏi: “Hứa tiên sinh, anh đeo nhẫn sao?”.
Hứa Thiểu Văn không thèm trả lời, sai người mang nước tới rửa tay. Tôi nhìn thấy quả thực trên tay anh ta có đeo một chiếc nhẫn.
Tôn Giai thấy không ổn, lạnh lùng nói: “Hứa Thiểu Văn, anh hôm nay làm sao thế? Tại sao tâm trạng lại kém như vậy? Anh đánh người như vậy làm sao còn diễn được nữa?”.
Đạo diễn lúc này lại trở thành người hòa giải. Ông ta chạy tới cầu xin người này, trấn an người kia, sau đó lại nói: “Cũng là lỗi của tiểu tử này, chân tay vụng về. A Liên, cô đưa cậu ta đi bệnh viện, chúng ta đổi người khác”.
Tôi tức sùi bọt mép, nhảy dựng lên, cầm lấy ngón tay còn dính màu của Hứa Thiểu Văn: “Người sai rõ ràng là anh ta, bị thương là chúng tôi, đi thì được, nhưng anh ta phải xin lỗi đã”.
Có người kéo tôi một cái. Thái Nhiên đứng lên, một tay che mặt, một bên mặt có chút tái nhợt đi, nhưng vẫn rất anh tuấn.
Tôi là người biết thương hoa tiếc ngọc, Thái Nhiên lại oan ức như vậy, tôi càng tức giận hơn.
Hứa Thiểu Văn hừ một tiếng: “Bất quá chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tôi đâu cần nói xin lỗi. Có điều tôi không muốn gặp lại tiểu tử này, Lý Đạo, tính của tôi chắc ông hiểu rõ”.
Tôi càng tức giận hơn. Con người tôi bình thường tính tình ôn hòa, cái gì cũng tốt, nhưng khi tức giận rồi, tôi cũng không tiếc liều mạng. Tôi trừng mắt, thiếu chút nữa nói: “Hứa công tử nói chuyện thật mạnh miệng, người bị thương đâu phải là anh?”.
Nhưng tôi không nói ra được. Tôi làm ở đây đã lâu như vậy, tôi biết bọn dân thường chúng tôi không thể đắc tội với đám người này.
Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng chứ không thể phá hỏng tiền đồ của mình được.
Thái Nhiên cười cười nhìn tôi, vẻ mặt ôn hòa không hề sợ hãi chút hãi. Cậu ta nói: “Chị Mộc Liên, em còn muốn cảm ơn chị”.
Tôi không biết cậu ta cảm ơn tôi điều gì. Là vì có được cơ hội hợp tác cùng đại minh tinh, hay là nhận được nhiều tiền chữa trị? Tôi không có quyền lực trong tay, để công sức của cậu ta trở thành công dã tràng, hơn nữa lại khiến cậu ta chịu ủy khuất như vậy, tôi thực sự xấu hổ muốn chết.
Tôi đưa cậu ta đi bệnh viện xử lý vết thương. Bác sĩ nói không cần quá lo lắng, vết thương không lộ ra ngoài được, chỉ cần tóc dài thêm một chút là che hẳn đi.
Thái Nhiên nói với tôi: “Có vẻ như không giống như người sống nhỉ? Cho dù bị thương nhiều như thế nào thì người thường cũng không thấy được”.
Tôi thở dài, xem xét mấy vết băng gạc trên mặt câu ta. Nhìn cậu ta như vậy hệt như một đứa trẻ còn học cấp hai, bị bạn đánh thương rồi về nhà tìm chị gái kể khổ.
Tôi là con một, quả thực nếu có một cậu em trai xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không để cho người khác đánh đập nó.
Tôi nói: “Chúng ta trở về thôi, tối nay có mưa sao băng trên chòm sao sư tử, chúng ta lên đài thiên văn đi!”.
Thái Nhiên lẳng lặng đi theo phía sau tôi, nghe lời giống như những vật cưng nuôi trong nhà.
Lên đài thiên văn thường là những cặp nam nữ đang yêu. Hai người chúng tôi, một anh chàng trên đầu đầy băng gạc, một người mặc kiểu quần áo nam, giống như người ngoài hành tinh vậy. Tiết trời chán như vậy, quanh năm không thấy trời nắng một lần, chỉ là nhờ một cái kính thiên văn, làm sao có thể nhìn thấu mây đen mà thấy sao trên trời được? Đại gia ta bất quá cũng là tới tiêu khiển thôi…
Gió có chút lớn, Thái Nhiên đứng ở phía trước chắn gió, hỏi tôi: “Sao đâu? Ở nơi đó có sao à?”.
Tôi chỉ tay: “Nhìn đi, không phải đó là sao sao?”.
Tôi chỉ xuống dưới chân. Dưới đô thị tấp nập, đèn sáng như sao, lấp lánh. Còn có chiếc xe hơi vượt qua cầu vượt tạo ra một quỹ đạo sáng thật dài, hệt như sao băng.
“Cuối cùng có một ngày”, tôi chỉ vào ánh đèn neon trên tòa nhà cao nhất nói: “Cuối cùng có một ngày cậu sẽ thấy một ngọn đèn dầu trong đó tỏa ra ánh sáng lộng lẫy nhất. Sẽ có một ngày như vậy”.
Cậu ta cười. Trong con ngươi có ánh sáng của ngọn đèn dầu, không nói lời nào. Đôi môi mỏng mỉm cười tự tin, có chút ngây thơ, lại có chút tà ác. Gió thổi tung chiếc áo khoác trên người, cảm giác như đó là đôi cánh của cậu ta đang chực muốn bay lên.
Tôi nghĩ rằng ánh mắt của cậu ta đã chinh phục được tôi. Cậu ta chắc chắn sẽ không làm thợ sửa xe, sẽ không cưới con gái của ông chủ cửa hàng sửa xe, sinh một đàn con, khi già ngồi dưới ánh mặt trời uống bia, cả đời cũng không rửa hết mùi vị của xăng dầu. Nhất định sẽ không như vậy.
Cậu ta tuyệt đối không thể có một cuộc sống như vậy. Cậu ta phải tỏa sáng…
Phía sau lưng cậu ta lúc này như tỏa ra ánh hào quang, vẻ thong dong, hào phóng, anh tuấn bức người, cao cao tại thượng.
Đợi đến lúc đó, tôi chỉ đứng dưới chân nhìn cậu ta, liệu rằng cậu ta có thể cúi xuống nhìn tôi một chút không?
Ngày qua tháng lại, cuối cùng bố tôi cũng biết chuyện của Thái Nhiên, hỏi tôi: “Nghe nói con đang qua lại với một thằng nhóc kém mình vài tuổi phải không? Lại còn là người mẫu quảng cáo, thím Vương có nói đã thấy qua hình nó trên bìa tạp chí”.
Tôi vội nói: “Bố, bố đừng nghe mấy bà cô già hay ngồi lê đôi mách ấy nói bừa. Đứa nhỏ đó thực sự là người mới nên con giúp đỡ đôi chút thôi”.
Mẹ tôi bảo: “Con cũng đã tốt nghiệp được mấy năm rồi. Nên tìm một người…”.
Chết thật! Bố mẹ tôi đến tuổi này rồi chỉ sợ nhất con gái không gả đi được, ông bà chỉ hận là không thể gióng trống khua chiêng cho mọi người biết rằng con gái mình đã đến tuổi gả chồng. Tôi cũng chưa phải là đã qua thì con gái, làm gì mà nóng lòng đến vậy. Tôi liền đứng dậy, có ý muốn chạy trốn.
Mẹ ở phía sau tôi gọi với theo: “Tết năm nay gia đình ta sẽ về thăm ông bà, con cũng đừng nghĩ đến việc chạy loạn”.
Về thăm ông bà, lúc quay trở lại thì sớm nhất cũng phải qua năm mới. Vậy là kì nghỉ đông sẽ không còn nữa. Tôi lại không thể không đi, Tết nhất con cháu đều phải trở về để cúng bái, thắp nén nhang cho tổ tiên, thiếu mỗi mình tôi thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Rốt cuộc cũng phải theo mẫu thân đại nhân thu xếp hành lí chuẩn bị lên đường. Lúc này Thái Nhiên nhận một hợp đồng quảng cáo mới, hiện đang ở gần Chiết Giang.
Tôi gọi điện thoại cho cậu ta. Đoán chừng cậu ta đang bị vây bởi một đống mỹ nữ và hoa tươi, bởi vì nghe giọng nói của cậu ta có vẻ rất vui: “Chị mộc Liên, em mua cho chị mấy món quà đảm bảo chị sẽ rất thích”.
“Thích! Thích!”. Tôi nói cho có lệ: “Lần này nghỉ đông tôi phải về quê. Cậu ở nơi đó làm việc không ai quản lí phải biết tự lo cho bản thân, đừng làm hỏng việc, nếu có thời gian rảnh thì lo mà đọc sách đi, đợi đến khi trở về tôi sẽ kiểm tra cậu”.
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, hơn nửa ngày mới hỏi: “Khi nào thì chị trở về?”.
“Chắc là qua năm mới”, tôi nói: “Cậu có tiền đừng mua này mua nọ, lãng phí lắm, không bằng dùng tiền đó đưa mẹ cậu ra ngoài chơi”.
“Chị Liên…”.
“Tốt lắm! Không nói nhiều nữa. Mẹ tôi giục lên xe rồi”.
Hiện tại Thái Nhiên đã không cần tôi nhắc nhiều như vậy nữa. Cậu ta dựa vào tư chất của bản thân cộng thêm sự chăm chỉ đã thành người mẫu quảng cáo có chút danh tiếng rồi. Tôi cho cậu ta chuyển nhà, chuyển đến một gian nhà trọ nhỏ khá sạch sẽ. Dẫn cậu ta đi mua sắm là vui nhất, bởi vì không cần phải trả giá hay mặc cả.
Tôi hỏi cậu ta: “Có định dừng lại không?”.
Cậu ta nói: “Em còn chưa cất cánh đâu”.
Cậu ta thực sự có tham vọng.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh lật lật cuốn tạp chí, tôi nhìn thấy trang bìa là ảnh của Thái Nhiên chụp liền chỉ cho bà xem.
“Là đứa nhỏ này đó hả?”. Mẹ tôi chăm chú nhìn tờ bìa rồi đánh giá: “Mẹ cảm nhận được cậu ta không giống với những người mẫu khác”.
Tôi vô cùng đắc ý.
Về tới quê, gặp lại mấy chị em họ đã nhiều năm không gặp. Chị gái con bác cả đã kết hôn, có một đứa con rồi. Mấy chị em ngồi nói chuyện với nhau.
“Mộc Lan theo chồng chưa cưới sang Áo rồi, sang năm sau sẽ kết hôn”.
“Mộc Dung thì đang ở nước ngoài, chuyên môn của chị ấy cũng được đánh giá cao”.
“Còn Mộc Liên? Vẫn làm việc ở đài truyền hình à? Có gặp được ngôi sao nào không?”.
“Công việc của Mộc Liên thực sự là rất lãng mạn đó, tôi từ nhỏ đã mơ ước có thể cùng thần tượng trong lòng sớm chiều gặp nhau rồi nảy sinh tình cảm, bậy giờ Mộc Liên lại thay chúng ta thực hiện ước mơ đó”.
Tôi nhún nhún vai: “Mấy ngôi sao nhìn có vẻ ngây thơ trong trắng kì thực toàn được người ta bao bọc, lo lót cho lên sân khấu đấy chứ, mấy cô gái đó cặp với rất nhiều người mà lại toàn là đại gia không đó nha. Chúng ta như vậy có khi còn tốt hơn mấy ngôi sao đó, phải không?”.
Bọn họ ồ lên: “Ai? Là ai? Nói cho cụ thể xem nào?”.
Tôi làm sao dám nhiều chuyện. Vội cười hì hì chạy đi.
Ở chung một chỗ cùng bọn họ rất vui, không khỏi ở lâu hơn dự tính một chút. Khi tôi về đến nhà đã là giữa tháng hai. Tôi buông hành lý, mang theo đặc sản ở quê đến nhà mẹ của Thái Nhiên.
Chị Tú thấy tôi liền tỏ ra rất vui mừng, mời tôi vào nhà, bảo đứa thứ hai đi pha trà. Cặp em song sinh của Thái Nhiên rất đáng yêu, thấy tôi, liền đồng thanh chào hỏi. Chẳng biết nhà họ ăn cái gì mà mọi người ai cũng đều rất xinh đẹp. Em trai là một thiếu niên tuấn tú, em gái tuy còn nhỏ mà nhìn vẫn rất có nét.
Tôi nói với chị Tú: “Chị thật là có phước. Con trai cả thì chăm chỉ, hai đứa út thì đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, chị xem, đã đứng cạnh nhau lại còn chúc Tết giống nhau”.
Chị Tú không nhịn được cười, mời tôi ăn kẹo. Thái Bình là em gái của Thái Nhiên chạy lại ngồi kế bên nói với tôi: “Sao bây giờ chị mới về? Anh của em đợi chị mãi. Mấy lần có người đi lên cầu thang, anh ấy đều tưởng là chị đến”.
“Thật sao?”, tôi hỏi: “Anh của em gây chuyện gì rồi à?”.
Thái An – em trai của Thái Nhiên nói: “Không phải…”.
Đúng lúc này, Thái Nhiên trở về. Cừ thật, mới một tháng không gặp, cậu ta hình như lại cao thêm thì phải, có lẽ do gầy nên gương mặt lại càng tuấn mỹ hơn. Thái Nhiên đứng khuất vào bóng tối ở cửa, lại mặc một bộ quần áo đen như muốn hòa làm một với cảnh vật phía sau cậu ta vậy.
Tôi quay sang cười nói với Thái Bình: “Xem anh của em có giống xã hội đen không kìa?”.
Thái Nhiên nhìn thấy tôi cũng không bất ngờ lắm, chỉ hỏi một câu: “Chị về rồi à?”.
“Ừ!”, tôi gật gật đầu: “Tết thế nào?”.
“Vẫn phải đi”, cậu ta gãi gãi đầu, tôi nghe được mùi khói thuốc.
Tôi hỏi: “Quà của chị đâu?”.
“À, là sầu riêng nhưng làm sao mà có thể giữ được cho đến bây giờ?”.
Tôi bỗng nhiên tiến sát lại Thái Nhiên, cậu ta hình như bị tôi dọa, sợ hãi lui về sau, hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
“Hơi thở của cậu có mùi đấy”, tôi cười.
Cậu ta cũng cười.
Dùng xong bữa ăn đạm bạc ở nhà Thái Nhiên, tôi liền chào mọi người ra về. Thái Nhiên dẫn tôi xuống lầu.
Cậu ta nói cho tôi biết: “Hôm trước có một công ty tìm em mời làm người mẫu ổn định cho họ, nhưng em không đi”.
“Vì sao lại không đi?”, tôi hỏi.
“Chán rồi”, chân cậu ta cọ cọ trên nền đất, cậu ta ở trước mặt tôi luôn có những hành động cực kì trẻ con như thế: “Em muốn đi diễn, không muốn cứ đứng mãi ở dưới ánh đèn huỳnh quang diễn đi diễn lại 30 lần một vẻ mặt”.
Tôi đã hiểu, trong lời nói của cậu ta dường như có chút tức giận, giống như là oán trách tôi vô tình ném cậu ta sang một bên không thèm để ý tới vậy. Thằng nhóc này đúng là một con báo nhỏ, cầu trời con báo nhỏ này đừng có trưởng thành. Cậu ta mê hoặc người khác, hấp dẫn người khác nhất là ở chỗ đó, cái chỗ nửa tà ác nửa vô hại đó, chính là cậu ta lại không kiềm chế được bản thân mình trưởng thành và lớn lên.
Cậu ta nhất định sẽ trở thành một lãng tử, tao nhã mà lại rất tà ác, cho dù là giết người đi chăng nữa cũng phải lau con dao đầy máu đó bằng một chiếc khăn tay trắng, cho dù có chết đi, mọi người cũng nhất định sẽ không tìm ra được thi thể của cậu ta.
Tương lai sẽ là một quãng đường dài đầy gian nan và cô tịch, liệu cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?
Tôi bắt đầu dẫn cậu ta tham gia thử vai, được nhận vài vai diễn nhỏ. Tất nhiên những vai diễn đó toàn bộ đều là vai phản diện, loại nhân vật làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Cậu ta hỏi tôi tại sao. Tôi nhìn cậu ta, nhìn cặp mắt đào hoa kia cùng đôi môi mỏng. Suy nghĩ trong đầu, cậu ta hứa hẹn sẽ trở thành một diễn viên tài năng, nhưng tốt nhất vẫn là chờ cho đến phút cuối rồi mới xuất hiện tạo thành một bước đột phá thì hơn.
Đạo diễn thực sự rất thích những người như cậu ta, bọn họ khó có thể tìm một người đủ đẹp trai để đóng vai phản diện còn nếu chọn những anh chàng đẹp trai đóng thì nhìn lại có vẻ không đủ tà ác, nguy hiểm. Thái Nhiên quả thật giống như một cơn mưa trong mùa hạn hán xuất hiện rất đúng lúc. Cậu ta lại khiêm tốn như vậy, cần cù và thật thà như thế, biết rõ được lúc nào nên tiến lúc nào nên lui, sồng cùng mọi người rất vui vẻ. Sự nghiệp của cậu ta rốt cuộc cũng có khởi sắc, nhận được nhiều vai diễn hơn. Tôi cũng rất vui khi nhìn thấy được những cố gắng, nỗ lực của cậu ta đang dần có kết quả.
Bọn họ nói với tôi: “A Liên à, đồ đệ này của cô cũng không tồi đâu”.
Đồ đệ? Tôi cười. Đồ đệ của tôi lúc này đang đứng trước máy quay bày ra một nụ cười mê người hòng quyến rũ vợ bé của một tên quân phiệt để trà trộn vào làm gián điệp trong một tiểu đội.
Trời nóng dần lên, quần áo Thái Nhiên mặc lại mỏng. Một lớp quần áo trong làm sao che được dáng người hoàn mỹ của cậu ta? Con mắt của nữ diễn viên cứ như dán chặt vào cậu ta vậy. Thế mà cậu ta vẫn ung dung như trước cười cười: “Phu nhân có thể cùng tôi nhảy một điệu không?”.
Âm nhạc vang lên. A! Là bài “Đêm Thượng Hải”. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm nhận.
“Đêm Thượng Hải, chẳng phải là đêm, mười dặm thành phố có nhiều người nước ngoài ở, xa hoa trụy lạc, giống như rơi xuống thành phố đầy sao. Người ngồi xe kéo mặc sườn xám chính là một giai nhân yểu điệu, các vị công tử chen chúc vây quanh, ca nữ dưới sông vung tay áo, xướng một khúc “Mẫu đơn đình”.
“… Đây một hồi đắm chìm trong giấc mộng vàng son, phải chăng chỉ là ảo mộng, trên cây ve sầu đang gọi hạ, gió cuốn màn trúc, đang lúc sơn chi chín vàng, một sợi hương tàn vương vấn chưa tan…”.
Thư ký trường quay Tiểu Linh kéo tôi lại hỏi: “Mộc Liên, cô tìm được người như vậy ở đâu đấy?”.
“Nhãn lực rất tốt, Tiểu Liên”, đạo diễn khen tôi: “Có điều, không biết kỹ thuật diễn xuất thế nào?”.
Tôi nói: “Khích lệ cậu ta một chút, nhất định cậu ta có thể tạo ra kỳ tích”.
Lúc này nữ chính Tôn Giai đi tới, nhìn thấy Thái Nhiên, thoáng thất thần vài giây rồi nở nụ cười mập mờ. Thái Nhiên thấy nụ cười quyến rũ của cô ta, có chút luống cuống quay mặt đi. Tôi không nhịn được bật cười. Tiểu tử ngốc, mới bị hù dọa một chút đã như vậy, tương lai biết làm sao?
Tôn Giai nói với tôi: “Tiểu Liên, cô làm tốt lắm, hôm nay mọi người cùng tới ăn điểm tâm ngọt với tôi đi”.
Giờ thì tôi lại cười khổ…
Sau đó một thời gian mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi. Thái Nhiên ở studio lăn lộn lâu như vậy đã tích lũy được một chút kinh nghiệm. Tôi đã sớm nói rồi, cậu ta rất có tố chất, cần được kích thích. Cậu ta thể hiện vai diễn đó rất sắc sảo.
Đạo diễn gật đầu nói: “Có ngốc một chút”.
Tôi vặn lại: “Lần đầu tiên bắt cóc người khác, làm gì có ai thuần thục?”.
Đạo diễn không mấy để ý tới Thái Nhiên, cái ông quan tâm chính là minh tinh. Tôn Giai có một tiểu sinh tuấn mỹ đóng vai phụ, tâm tình rất tốt, vô cùng phối hợp, thậm chí có một lần Thái Nhiên nắm đỏ cả cổ tay cô ta mà cô ta cũng không hề oán trách. Đạo diễn rất mừng.
Sau đó vai nam chính xuất hiện. Hứa Thiểu Văn là một ngôi sao vô cùng nổi tiếng. Mấy chị em bên cạnh tôi không có ai không mê anh ta. Lúc đầu đạo diễn biết mời được anh ta vào vai nam chính, cao hứng tới mức mở Champagne ngay trong phòng làm việc. Hôm nay tôi thấy anh ta sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút sưng, tinh thần không được tốt. Cho dù có hóa trang tới cỡ nào cũng không thể khiến anh ta có chút sức sống.
Đạo diễn lại nói, không cần lo lắng, không sao cả. Hứa Thiểu Văn cho dù có khiêu vũ trên bàn làm việc của ông cũng không hề gì, chỉ cần anh ta đồng ý tới quay phim là được.
Hứa thiếu gia đã ra sân. Vai nam chính của anh ta trong cảnh này sẽ cứu nữ chính từ trong tay bọn côn đồ, cascadeur sẽ giúp anh ta nhảy từ trên cửa sổ xuống, chạy ra khỏi căn phòng đang cháy rực lửa, anh ta căn bản chỉ cần lộ diện một chút.
Tôi không có ý chỉ trích minh tinh là lười biếng kiêu ngạo, tôi từng thấy nhiều người được kính nể, cần cù chuyên nghiệp, thân thiện ôn hòa. Hứa Thiểu Văn là phần tử đặc thù. Như Tiểu Linh nói, cô ấy chưa từng thấy vai nam chính chán chường như vậy lại phối hợp diễn cùng một vai nam quyết đoán. Nếu đổi lại là cô ấy, nhất định sẽ đi theo nam phụ hắc ám…
Tôi cười: “Đúng vậy, chúng ta cũng mơ có một ngày có một anh chàng đẹp trai bá đạo tới nắm tay mình nói: đi theo anh, sau đó cùng đi với anh ta tới chân trời góc bể”.
Từ sau lưng vang lên một tiếng cười. Tôi quay đầu lại nhìn. Ở góc tối có mấy người đang đứng đó, giống như thể tới thăm phim trường. Tôi nhìn không rõ.
Lúc này, tại phim trường lại xảy ra chuyện.
“Tiểu tử này là ai?”, Hứa Đại Thiểu chỉ vào Thái Nhiên: “Cậu có biết đóng phim không? Tại sao lời diễn mà cũng đọc sai?”.
Trợ lý vừa nhầm kịch bản, nói: “Hứa tiên sinh, là anh đọc nhầm rồi”.
Hứa Thiểu Văn thẹn quá hóa giận. Tôn Giai khẽ sờ mái tóc, không nhịn được nói: “Có diễn lại hay không? Không phải là chỉ nhầm thôi sao?”.
Đạo diễn không dám đắc tội với ai, chỉ có thể nói Thái Nhiên mấy câu. Cậu ta cúi đầu không nói lời nào. Tôi tức giận vò nát tờ giấy trong tay…
Người dù sao cũng là tôi đưa tới.
Thật vất vả mới hoàn thành xong phần hội thoại, giờ đã đến lúc hành động. Hứa Thiểu Văn muốn đánh ngã Thái Nhiên từ phía sau, sau đó cứu nữ chính ra. Tôi nghĩ, chỉ là đánh một cái thôi, khoảng cách gần như vậy, cho dù là Hứa Thiểu Văn bụng dạ không tốt lắm cũng sẽ không dùng lực mạnh.
Thế nhưng, sau cú đánh của Hứa Thiểu Văn, tôi lại nhìn thấy có máu phun ra. Tôi ngây người, cứ ngỡ rằng là mình nhìn nhầm. Sau khi hai người họ tách ra, thấy được một vết màu đỏ trên tóc mai của Thái Nhiên, tôi mới biết thực sự đã xảy ra chuyện.
Tôi lập tức chạy đến đỡ cậu ta dậy. Ở ven tóc của Thái Nhiên có một vết rách, máu từ đó chảy ra ngoài.
Tôi lập tức nhìn Hứa Thiểu Văn, nổi giận đùng đùng hỏi: “Hứa tiên sinh, anh đeo nhẫn sao?”.
Hứa Thiểu Văn không thèm trả lời, sai người mang nước tới rửa tay. Tôi nhìn thấy quả thực trên tay anh ta có đeo một chiếc nhẫn.
Tôn Giai thấy không ổn, lạnh lùng nói: “Hứa Thiểu Văn, anh hôm nay làm sao thế? Tại sao tâm trạng lại kém như vậy? Anh đánh người như vậy làm sao còn diễn được nữa?”.
Đạo diễn lúc này lại trở thành người hòa giải. Ông ta chạy tới cầu xin người này, trấn an người kia, sau đó lại nói: “Cũng là lỗi của tiểu tử này, chân tay vụng về. A Liên, cô đưa cậu ta đi bệnh viện, chúng ta đổi người khác”.
Tôi tức sùi bọt mép, nhảy dựng lên, cầm lấy ngón tay còn dính màu của Hứa Thiểu Văn: “Người sai rõ ràng là anh ta, bị thương là chúng tôi, đi thì được, nhưng anh ta phải xin lỗi đã”.
Có người kéo tôi một cái. Thái Nhiên đứng lên, một tay che mặt, một bên mặt có chút tái nhợt đi, nhưng vẫn rất anh tuấn.
Tôi là người biết thương hoa tiếc ngọc, Thái Nhiên lại oan ức như vậy, tôi càng tức giận hơn.
Hứa Thiểu Văn hừ một tiếng: “Bất quá chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tôi đâu cần nói xin lỗi. Có điều tôi không muốn gặp lại tiểu tử này, Lý Đạo, tính của tôi chắc ông hiểu rõ”.
Tôi càng tức giận hơn. Con người tôi bình thường tính tình ôn hòa, cái gì cũng tốt, nhưng khi tức giận rồi, tôi cũng không tiếc liều mạng. Tôi trừng mắt, thiếu chút nữa nói: “Hứa công tử nói chuyện thật mạnh miệng, người bị thương đâu phải là anh?”.
Nhưng tôi không nói ra được. Tôi làm ở đây đã lâu như vậy, tôi biết bọn dân thường chúng tôi không thể đắc tội với đám người này.
Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng chứ không thể phá hỏng tiền đồ của mình được.
Thái Nhiên cười cười nhìn tôi, vẻ mặt ôn hòa không hề sợ hãi chút hãi. Cậu ta nói: “Chị Mộc Liên, em còn muốn cảm ơn chị”.
Tôi không biết cậu ta cảm ơn tôi điều gì. Là vì có được cơ hội hợp tác cùng đại minh tinh, hay là nhận được nhiều tiền chữa trị? Tôi không có quyền lực trong tay, để công sức của cậu ta trở thành công dã tràng, hơn nữa lại khiến cậu ta chịu ủy khuất như vậy, tôi thực sự xấu hổ muốn chết.
Tôi đưa cậu ta đi bệnh viện xử lý vết thương. Bác sĩ nói không cần quá lo lắng, vết thương không lộ ra ngoài được, chỉ cần tóc dài thêm một chút là che hẳn đi.
Thái Nhiên nói với tôi: “Có vẻ như không giống như người sống nhỉ? Cho dù bị thương nhiều như thế nào thì người thường cũng không thấy được”.
Tôi thở dài, xem xét mấy vết băng gạc trên mặt câu ta. Nhìn cậu ta như vậy hệt như một đứa trẻ còn học cấp hai, bị bạn đánh thương rồi về nhà tìm chị gái kể khổ.
Tôi là con một, quả thực nếu có một cậu em trai xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không để cho người khác đánh đập nó.
Tôi nói: “Chúng ta trở về thôi, tối nay có mưa sao băng trên chòm sao sư tử, chúng ta lên đài thiên văn đi!”.
Thái Nhiên lẳng lặng đi theo phía sau tôi, nghe lời giống như những vật cưng nuôi trong nhà.
Lên đài thiên văn thường là những cặp nam nữ đang yêu. Hai người chúng tôi, một anh chàng trên đầu đầy băng gạc, một người mặc kiểu quần áo nam, giống như người ngoài hành tinh vậy. Tiết trời chán như vậy, quanh năm không thấy trời nắng một lần, chỉ là nhờ một cái kính thiên văn, làm sao có thể nhìn thấu mây đen mà thấy sao trên trời được? Đại gia ta bất quá cũng là tới tiêu khiển thôi…
Gió có chút lớn, Thái Nhiên đứng ở phía trước chắn gió, hỏi tôi: “Sao đâu? Ở nơi đó có sao à?”.
Tôi chỉ tay: “Nhìn đi, không phải đó là sao sao?”.
Tôi chỉ xuống dưới chân. Dưới đô thị tấp nập, đèn sáng như sao, lấp lánh. Còn có chiếc xe hơi vượt qua cầu vượt tạo ra một quỹ đạo sáng thật dài, hệt như sao băng.
“Cuối cùng có một ngày”, tôi chỉ vào ánh đèn neon trên tòa nhà cao nhất nói: “Cuối cùng có một ngày cậu sẽ thấy một ngọn đèn dầu trong đó tỏa ra ánh sáng lộng lẫy nhất. Sẽ có một ngày như vậy”.
Cậu ta cười. Trong con ngươi có ánh sáng của ngọn đèn dầu, không nói lời nào. Đôi môi mỏng mỉm cười tự tin, có chút ngây thơ, lại có chút tà ác. Gió thổi tung chiếc áo khoác trên người, cảm giác như đó là đôi cánh của cậu ta đang chực muốn bay lên.
Tôi nghĩ rằng ánh mắt của cậu ta đã chinh phục được tôi. Cậu ta chắc chắn sẽ không làm thợ sửa xe, sẽ không cưới con gái của ông chủ cửa hàng sửa xe, sinh một đàn con, khi già ngồi dưới ánh mặt trời uống bia, cả đời cũng không rửa hết mùi vị của xăng dầu. Nhất định sẽ không như vậy.
Cậu ta tuyệt đối không thể có một cuộc sống như vậy. Cậu ta phải tỏa sáng…
Phía sau lưng cậu ta lúc này như tỏa ra ánh hào quang, vẻ thong dong, hào phóng, anh tuấn bức người, cao cao tại thượng.
Đợi đến lúc đó, tôi chỉ đứng dưới chân nhìn cậu ta, liệu rằng cậu ta có thể cúi xuống nhìn tôi một chút không?
Ngày qua tháng lại, cuối cùng bố tôi cũng biết chuyện của Thái Nhiên, hỏi tôi: “Nghe nói con đang qua lại với một thằng nhóc kém mình vài tuổi phải không? Lại còn là người mẫu quảng cáo, thím Vương có nói đã thấy qua hình nó trên bìa tạp chí”.
Tôi vội nói: “Bố, bố đừng nghe mấy bà cô già hay ngồi lê đôi mách ấy nói bừa. Đứa nhỏ đó thực sự là người mới nên con giúp đỡ đôi chút thôi”.
Mẹ tôi bảo: “Con cũng đã tốt nghiệp được mấy năm rồi. Nên tìm một người…”.
Chết thật! Bố mẹ tôi đến tuổi này rồi chỉ sợ nhất con gái không gả đi được, ông bà chỉ hận là không thể gióng trống khua chiêng cho mọi người biết rằng con gái mình đã đến tuổi gả chồng. Tôi cũng chưa phải là đã qua thì con gái, làm gì mà nóng lòng đến vậy. Tôi liền đứng dậy, có ý muốn chạy trốn.
Mẹ ở phía sau tôi gọi với theo: “Tết năm nay gia đình ta sẽ về thăm ông bà, con cũng đừng nghĩ đến việc chạy loạn”.
Về thăm ông bà, lúc quay trở lại thì sớm nhất cũng phải qua năm mới. Vậy là kì nghỉ đông sẽ không còn nữa. Tôi lại không thể không đi, Tết nhất con cháu đều phải trở về để cúng bái, thắp nén nhang cho tổ tiên, thiếu mỗi mình tôi thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Rốt cuộc cũng phải theo mẫu thân đại nhân thu xếp hành lí chuẩn bị lên đường. Lúc này Thái Nhiên nhận một hợp đồng quảng cáo mới, hiện đang ở gần Chiết Giang.
Tôi gọi điện thoại cho cậu ta. Đoán chừng cậu ta đang bị vây bởi một đống mỹ nữ và hoa tươi, bởi vì nghe giọng nói của cậu ta có vẻ rất vui: “Chị mộc Liên, em mua cho chị mấy món quà đảm bảo chị sẽ rất thích”.
“Thích! Thích!”. Tôi nói cho có lệ: “Lần này nghỉ đông tôi phải về quê. Cậu ở nơi đó làm việc không ai quản lí phải biết tự lo cho bản thân, đừng làm hỏng việc, nếu có thời gian rảnh thì lo mà đọc sách đi, đợi đến khi trở về tôi sẽ kiểm tra cậu”.
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, hơn nửa ngày mới hỏi: “Khi nào thì chị trở về?”.
“Chắc là qua năm mới”, tôi nói: “Cậu có tiền đừng mua này mua nọ, lãng phí lắm, không bằng dùng tiền đó đưa mẹ cậu ra ngoài chơi”.
“Chị Liên…”.
“Tốt lắm! Không nói nhiều nữa. Mẹ tôi giục lên xe rồi”.
Hiện tại Thái Nhiên đã không cần tôi nhắc nhiều như vậy nữa. Cậu ta dựa vào tư chất của bản thân cộng thêm sự chăm chỉ đã thành người mẫu quảng cáo có chút danh tiếng rồi. Tôi cho cậu ta chuyển nhà, chuyển đến một gian nhà trọ nhỏ khá sạch sẽ. Dẫn cậu ta đi mua sắm là vui nhất, bởi vì không cần phải trả giá hay mặc cả.
Tôi hỏi cậu ta: “Có định dừng lại không?”.
Cậu ta nói: “Em còn chưa cất cánh đâu”.
Cậu ta thực sự có tham vọng.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh lật lật cuốn tạp chí, tôi nhìn thấy trang bìa là ảnh của Thái Nhiên chụp liền chỉ cho bà xem.
“Là đứa nhỏ này đó hả?”. Mẹ tôi chăm chú nhìn tờ bìa rồi đánh giá: “Mẹ cảm nhận được cậu ta không giống với những người mẫu khác”.
Tôi vô cùng đắc ý.
Về tới quê, gặp lại mấy chị em họ đã nhiều năm không gặp. Chị gái con bác cả đã kết hôn, có một đứa con rồi. Mấy chị em ngồi nói chuyện với nhau.
“Mộc Lan theo chồng chưa cưới sang Áo rồi, sang năm sau sẽ kết hôn”.
“Mộc Dung thì đang ở nước ngoài, chuyên môn của chị ấy cũng được đánh giá cao”.
“Còn Mộc Liên? Vẫn làm việc ở đài truyền hình à? Có gặp được ngôi sao nào không?”.
“Công việc của Mộc Liên thực sự là rất lãng mạn đó, tôi từ nhỏ đã mơ ước có thể cùng thần tượng trong lòng sớm chiều gặp nhau rồi nảy sinh tình cảm, bậy giờ Mộc Liên lại thay chúng ta thực hiện ước mơ đó”.
Tôi nhún nhún vai: “Mấy ngôi sao nhìn có vẻ ngây thơ trong trắng kì thực toàn được người ta bao bọc, lo lót cho lên sân khấu đấy chứ, mấy cô gái đó cặp với rất nhiều người mà lại toàn là đại gia không đó nha. Chúng ta như vậy có khi còn tốt hơn mấy ngôi sao đó, phải không?”.
Bọn họ ồ lên: “Ai? Là ai? Nói cho cụ thể xem nào?”.
Tôi làm sao dám nhiều chuyện. Vội cười hì hì chạy đi.
Ở chung một chỗ cùng bọn họ rất vui, không khỏi ở lâu hơn dự tính một chút. Khi tôi về đến nhà đã là giữa tháng hai. Tôi buông hành lý, mang theo đặc sản ở quê đến nhà mẹ của Thái Nhiên.
Chị Tú thấy tôi liền tỏ ra rất vui mừng, mời tôi vào nhà, bảo đứa thứ hai đi pha trà. Cặp em song sinh của Thái Nhiên rất đáng yêu, thấy tôi, liền đồng thanh chào hỏi. Chẳng biết nhà họ ăn cái gì mà mọi người ai cũng đều rất xinh đẹp. Em trai là một thiếu niên tuấn tú, em gái tuy còn nhỏ mà nhìn vẫn rất có nét.
Tôi nói với chị Tú: “Chị thật là có phước. Con trai cả thì chăm chỉ, hai đứa út thì đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, chị xem, đã đứng cạnh nhau lại còn chúc Tết giống nhau”.
Chị Tú không nhịn được cười, mời tôi ăn kẹo. Thái Bình là em gái của Thái Nhiên chạy lại ngồi kế bên nói với tôi: “Sao bây giờ chị mới về? Anh của em đợi chị mãi. Mấy lần có người đi lên cầu thang, anh ấy đều tưởng là chị đến”.
“Thật sao?”, tôi hỏi: “Anh của em gây chuyện gì rồi à?”.
Thái An – em trai của Thái Nhiên nói: “Không phải…”.
Đúng lúc này, Thái Nhiên trở về. Cừ thật, mới một tháng không gặp, cậu ta hình như lại cao thêm thì phải, có lẽ do gầy nên gương mặt lại càng tuấn mỹ hơn. Thái Nhiên đứng khuất vào bóng tối ở cửa, lại mặc một bộ quần áo đen như muốn hòa làm một với cảnh vật phía sau cậu ta vậy.
Tôi quay sang cười nói với Thái Bình: “Xem anh của em có giống xã hội đen không kìa?”.
Thái Nhiên nhìn thấy tôi cũng không bất ngờ lắm, chỉ hỏi một câu: “Chị về rồi à?”.
“Ừ!”, tôi gật gật đầu: “Tết thế nào?”.
“Vẫn phải đi”, cậu ta gãi gãi đầu, tôi nghe được mùi khói thuốc.
Tôi hỏi: “Quà của chị đâu?”.
“À, là sầu riêng nhưng làm sao mà có thể giữ được cho đến bây giờ?”.
Tôi bỗng nhiên tiến sát lại Thái Nhiên, cậu ta hình như bị tôi dọa, sợ hãi lui về sau, hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
“Hơi thở của cậu có mùi đấy”, tôi cười.
Cậu ta cũng cười.
Dùng xong bữa ăn đạm bạc ở nhà Thái Nhiên, tôi liền chào mọi người ra về. Thái Nhiên dẫn tôi xuống lầu.
Cậu ta nói cho tôi biết: “Hôm trước có một công ty tìm em mời làm người mẫu ổn định cho họ, nhưng em không đi”.
“Vì sao lại không đi?”, tôi hỏi.
“Chán rồi”, chân cậu ta cọ cọ trên nền đất, cậu ta ở trước mặt tôi luôn có những hành động cực kì trẻ con như thế: “Em muốn đi diễn, không muốn cứ đứng mãi ở dưới ánh đèn huỳnh quang diễn đi diễn lại 30 lần một vẻ mặt”.
Tôi đã hiểu, trong lời nói của cậu ta dường như có chút tức giận, giống như là oán trách tôi vô tình ném cậu ta sang một bên không thèm để ý tới vậy. Thằng nhóc này đúng là một con báo nhỏ, cầu trời con báo nhỏ này đừng có trưởng thành. Cậu ta mê hoặc người khác, hấp dẫn người khác nhất là ở chỗ đó, cái chỗ nửa tà ác nửa vô hại đó, chính là cậu ta lại không kiềm chế được bản thân mình trưởng thành và lớn lên.
Cậu ta nhất định sẽ trở thành một lãng tử, tao nhã mà lại rất tà ác, cho dù là giết người đi chăng nữa cũng phải lau con dao đầy máu đó bằng một chiếc khăn tay trắng, cho dù có chết đi, mọi người cũng nhất định sẽ không tìm ra được thi thể của cậu ta.
Tương lai sẽ là một quãng đường dài đầy gian nan và cô tịch, liệu cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?
Tôi bắt đầu dẫn cậu ta tham gia thử vai, được nhận vài vai diễn nhỏ. Tất nhiên những vai diễn đó toàn bộ đều là vai phản diện, loại nhân vật làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Cậu ta hỏi tôi tại sao. Tôi nhìn cậu ta, nhìn cặp mắt đào hoa kia cùng đôi môi mỏng. Suy nghĩ trong đầu, cậu ta hứa hẹn sẽ trở thành một diễn viên tài năng, nhưng tốt nhất vẫn là chờ cho đến phút cuối rồi mới xuất hiện tạo thành một bước đột phá thì hơn.
Đạo diễn thực sự rất thích những người như cậu ta, bọn họ khó có thể tìm một người đủ đẹp trai để đóng vai phản diện còn nếu chọn những anh chàng đẹp trai đóng thì nhìn lại có vẻ không đủ tà ác, nguy hiểm. Thái Nhiên quả thật giống như một cơn mưa trong mùa hạn hán xuất hiện rất đúng lúc. Cậu ta lại khiêm tốn như vậy, cần cù và thật thà như thế, biết rõ được lúc nào nên tiến lúc nào nên lui, sồng cùng mọi người rất vui vẻ. Sự nghiệp của cậu ta rốt cuộc cũng có khởi sắc, nhận được nhiều vai diễn hơn. Tôi cũng rất vui khi nhìn thấy được những cố gắng, nỗ lực của cậu ta đang dần có kết quả.
Bọn họ nói với tôi: “A Liên à, đồ đệ này của cô cũng không tồi đâu”.
Đồ đệ? Tôi cười. Đồ đệ của tôi lúc này đang đứng trước máy quay bày ra một nụ cười mê người hòng quyến rũ vợ bé của một tên quân phiệt để trà trộn vào làm gián điệp trong một tiểu đội.
Trời nóng dần lên, quần áo Thái Nhiên mặc lại mỏng. Một lớp quần áo trong làm sao che được dáng người hoàn mỹ của cậu ta? Con mắt của nữ diễn viên cứ như dán chặt vào cậu ta vậy. Thế mà cậu ta vẫn ung dung như trước cười cười: “Phu nhân có thể cùng tôi nhảy một điệu không?”.
Âm nhạc vang lên. A! Là bài “Đêm Thượng Hải”. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm nhận.
“Đêm Thượng Hải, chẳng phải là đêm, mười dặm thành phố có nhiều người nước ngoài ở, xa hoa trụy lạc, giống như rơi xuống thành phố đầy sao. Người ngồi xe kéo mặc sườn xám chính là một giai nhân yểu điệu, các vị công tử chen chúc vây quanh, ca nữ dưới sông vung tay áo, xướng một khúc “Mẫu đơn đình”.
“… Đây một hồi đắm chìm trong giấc mộng vàng son, phải chăng chỉ là ảo mộng, trên cây ve sầu đang gọi hạ, gió cuốn màn trúc, đang lúc sơn chi chín vàng, một sợi hương tàn vương vấn chưa tan…”.
Truyện mới nhất:
- Người mẹ (Truyện truyền thuyết)
- Người đi săn và con vượn (Truyện ngắn)
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!