TÌNH YÊU CỦA SAO - Chương 1

351 lượt xem
Lúc mới gặp cậu ta, tôi vừa tốt nghiệp xong, tìm được một công việc nhờ quan hệ của bố ở đài truyền hình. Chỉ là làm mấy việc vặt cho đạo diễn, nhưng cũng được gọi bằng một cái tên rất kêu: trợ lý. Còn cậu ta lại bỏ học tới studio làm cascadeur.

Trợ lý, trợ lý, đại ý chính là giúp người nhưng không có người để ý tới. Tôi cảm thấy vô cùng hào hứng với công việc này. Chỉ ngại là việc chuẩn bị thuốc lá, cà phê cho đạo diễn tôi cũng phải lo. Nếu có chuyện gì không vừa lòng, tôi còn phải dũng cảm chịu đựng bị mắng mỏ. Cứ như vậy, lâu dần rồi ai ai cũng muốn sai tôi làm việc này việc kia.

Hôm đó nhân viên làm việc dẫn cậu ta tới trước mặt tôi, lúc đó, tôi đang bận rộn tối mày tối mặt. Guồng nước chuẩn bị không đủ, đạo diễn liên tục quát tháo. Tôi quần áo lôi thôi, tay cầm một nắm ống nước, lớn tiếng hỏi: “Đã ổn chưa? A?”.

Tiểu Trương nói: “A Liên, người đã tới”.

Tôi quay người sang, thấy bên cạnh hắn là một thanh niên rất cao, mặc một bộ đồng phục học sinh đã cũ, giống như một học sinh nho nhã thời kỳ còn có phong trào Ngũ Tứ. Nói đến khuôn mặt của cậu ta, thú thực tôi chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt đẹp như vậy. Làm việc ở studio đã hơn nửa năm rồi, tôi còn chưa thấy nam diễn viên nào có khuôn mặt dễ nhìn như cậu ta.

Khuôn mặt của cậu ta tràn đầy sức sống. Làn da trắng hơn cả da con gái, trắng tới mức nhìn có chút ốm yếu. Trông cậu ta giống như thần mặt trời Apolo với đôi mắt đen sáng ngời như ánh sao…

Tôi thoáng thất thần.

“Thái Nhiên”, Tiểu Trương nói: “Mau chào chị Liên đi!”.

Tôi vội vàng nói: “Tôi hơn cậu ta được mấy tuổi? Gọi như vậy già lắm!”.

Tôi cười với cậu ta: “Tên cậu là Thái Nhiên? Rất hay. Gọi tôi là Mộc Liên được rồi”.

Cậu ta cười, có chút ngượng ngùng: “Chị Mộc Liên…”.

Cậu ta tới diễn thay cho nam chính. Cảnh này, nam chính bị kẻ thù đuổi giết, bị đánh đập tàn bạo tới suýt chết, sau đó lê lết trong mưa những năm phút đồng hồ. Đây là màn vô cùng quan trọng, nhưng hết lần này tới lần khác, nam diễn viên chính tiếng tăm nhất định không chịu phải bò lê trên đất như vậy. Bất đắc dĩ, đạo diễn mới cho tìm một người có hình dáng tương tự thay thế, đó chính là Thái Nhiên.

Đạo diễn vừa hô một tiếng, mấy diễn viên trong vai bọn tay chân của kẻ thù xông tới phía Thái Nhiên, cầm gậy đánh tới tấp. Tôi đứng ở sân bên cạnh mà cũng nghe thấy được tiếng kêu thất thanh. Rất nhanh, Thái Nhiên ngã xuống. Bọn côn đồ đá cậu ta vài cái rồi nghênh ngang rời đi. Một mình cậu ta nằm co quắp trong đống bùn lầy. Nước lạnh như băng theo guồng phun ra ướt đẫm người cậu ấy.

Cuối cùng, chân tay cậu ta cũng nhích một chút, bò dậy từ trong bùn. Dường như đã có kinh nghiệm về chuyện này, mỗi động tác khi diễn cũng chứa đầy đau đớn. Khuôn mặt tuấn tú lúc này đã nhìn không còn rõ nữa, chỉ thấy ánh mắt đầy căm hận.

Chậc, thật đáng tiếc cho một nam sinh tuấn tú như vậy…

Đột nhiên, cậu ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía ống kính. Trong ánh mắt kia bao hàm cả sự tức giận lẫn một ý chí kiên định lay động lòng người. Chàng thanh niên ngã gục trong bùn lầy lúc này giống như một con báo với hàm răng và móng vuốt sắc nhọn, bị đau đớn kích thích mà dã tính bộc phát.

Cảnh này, trong kịch bản không hề có.

Đạo diễn bảo cậu ta đứng lên, tôi lại suýt nữa ngồi bệt xuống đất.

Lúc ấy tôi đã nghĩ: cậu ta thành công, nhất định cậu ta sẽ thành công!

Sau khi quay xong, cậu ta từ từ bò dậy. Chân không biết vì sao bị trật, bước đi tập tễnh, nhưng cậu ta lại chỉ là một cascadeur, không ai tình nguyện tới đỡ cậu ta cả.

Tôi không đành lòng, chạy tới đỡ cậu ta đến chỗ nghỉ ngơi, đẩy cậu ấy ngồi xuống chỗ ngồi của tôi.

“Cảm ơn chị Mộc Liên…”.

“Tại sao lại bị như vậy?”.

Cậu ta nói: “Mấy người kia lúc đánh khống chế lực không tốt”.

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng. Không khống chế tốt? Gạt trẻ con chắc? Studio cao cấp mà lại để tình trạng như vậy sao? Tôi lấy khăn ướt cho cậu ta lau mặt.

Mặt của cậu ấy cũng không thoát khỏi, trên thái dương có một vết rách, thấm một chút máu…

Tôi dán cho cậu ấy một miếng băng cá nhân, nhìn khuôn mặt ngây thơ dễ thương của cậu ấy. Tôi cười: “Nam sinh bị thương trên người, như vậy mới giống nam sinh”.

Cậu ta hỏi: “Vậy phải như thế nào mới giống đàn ông?”.

Tôi vỗ vỗ vai cậu ta: “Từ từ rồi sẽ giống”.

Nhưng cậu ta không hề thành công như tôi vốn nghĩ. Cậu ta còn đóng thêm vai người đi đường, làm thế thân như vậy, chỉ được một phần tiền lương ít ỏi. Số tiền đó chỉ như một cái phao rất nhỏ cứu vớt cậu ta trong biển người, trong xã hội mênh mông này.

Đương nhiên là cậu ta không chỉ đi làm ở studio. Một hôm tôi mang xe của bố đi sửa, gặp được cậu ta ở đó.

Thái Nhiên thân hình cao lớn, mặc quần áo của một tay thợ sửa chữa, giống như mấy người mẫu nam thường xuất hiện trên tạp chí phụ nữ. Tên này, mặc cái gì cũng thật đẹp.

Cậu ta nhìn thấy tôi, có chút ngượng ngùng nói: “Là chị Mộc Liên sao? Để em gọi người cho chị nói chuyện cùng…”.

Tôi hỏi cậu ta: “Lâu lâu không thấy cậu đến studio, cậu làm việc ở đây sao?”.

“Tiền lương ở đây khá cao…”.

Tôi kinh ngạc: “Vậy tại sao còn đi chịu khổ ở studio làm gì?”.

Cậu ta nở nụ cười khiến tôi thất thần, nhăn nhó nói: “Em thích nơi đó. Em thích biểu diễn”.

“A”, tôi mở to đôi mắt.

“Trước kia, lúc còn đi học, em cũng từng tham gia mấy vở diễn của xã đoàn”.

Tôi vốn nhiều chuyện, lại hỏi: “Sau đó thế nào?”.

“Bố em qua đời, nhà không đủ tiền nuôi em đi học, em chỉ có thể đi làm thêm như vậy”.

Trong xưởng bỗng có người gọi cậu ta: “Thái Nhiên, bớt nói chuyện chút đi, lại đây giúp một tay nào!”.

Cậu ta lau bàn tay đầy dầu mỡ vào cái bao tay bằng vải thô, cười cười nói xin lỗi tôi rồi chạy đi. Lúc này cậu ta giống như mọt công nhân lao động bình thường, thật thà đàng hoàng, nhiệt tình thành khẩn, cả người mang mùi dầu máy, khuôn mặt đẹp trai cũng dính bẩn.

Tôi vẫn chưa quên ánh mắt của cậu ta trong màn mưa hôm ấy. Con báo nhỏ vừa thức tỉnh trong chốc lát, giờ lại đã ngủ say rồi.

Hiện tại tôi bởi làm việc chăm chỉ, đã được thăng chức, còn có trợ lý của mình, cũng khai quật được không ít người mới, nhưng không ai khiến tôi có ấn tượng như vậy.

Một hôm, Lý đạo diễn bỗng hỏi tôi: “Cảnh quay này, nữ chính gặp bạn trai cũ yêu cầu quay lại. Cô nói xem chúng ta nên tìm nam diễn viên như thế nào cho tốt?”.

Không hiểu vì sao trong đầu tôi lại hiện ra ánh mắt cương liệt trong màn mưa của thiếu niên kia. Có lẽ chính hắn cũng không biết rằng lúc đó toàn thân hắn tỏa ra hơi thở hắc ám, giống như một người từ địa ngục tìm tới báo thù.

Tôi nói: “Vậy thì phải tìm một kẻ đẹp trai mà tà ác”.

“Không phải là khuôn mặt sẽ có vẻ bỉ ổi sao? Như vậy mới không lấn át vẻ tuấn tú của nam chính”, một đồng nghiệp nói.

Tôi cười: “Nếu cô làm người xem, thấy nhãn quang trước kia của nữ chính tồi tệ như vậy, chẳng phải cảnh phim sẽ biến thành hài kịch sao?”.

Đạo diễn gật đầu.

Tôi đến tìm Thái Nhiên. Cậu ta có khách tới thăm, là một phụ nữ trung niên khuôn mặt vàng vọt, nhưng ngũ quan rất tinh tế. Tôi nhìn ánh mắt của người đó, đoán được đấy là mẹ cậu ta.

Thái Nhiên từ bên trong đi ra, đem một cái phong bì đưa cho người phụ nữ, nói: “Mẹ, lần sau có chuyện gì thì mẹ cứ bảo em nó tới, chân mẹ đau, đi xa như vậy sẽ không tốt”.

Mẹ Thái Nhiên nói: “Mẹ không mệt, mẹ muốn tới thăm con một chút”.

Lúc này Thái Nhiên nhìn thấy tôi, lập tức nở nụ cười: “Chị Mộc Liên”, quay sang mẹ cậu ta nói: “Đây là chị Mộc Liên, chị ấy rất quan tâm tới con”.

Tôi cười, nhưng lại không biết nên xưng hô với mẹ cậu ta thế nào cho phải. Nên gọi là cô, hay gọi là bà đây?

May sao mẹ Thái Nhiên nhận ra được, nói: “Gọi tôi là chị Tú là được”.

Chị Tú khi cười rất đẹp, giống như vẻ đẹp của hoa quỳnh vậy.

Sau khi chị Tú rời đi, Thái Nhiên nói với tôi: “Em còn có một em trai, một em gái nữa, cả hai đứa đều đang đi học”.

“Hiện tại cậu đang làm việc nuôi chúng?”.

Cậu ta gật đầu.

Tôi lấy kịch bản đưa cho cậu ta xem. Cậu ta kinh ngạc: “Chị Mộc Liên, thời gian diễn của nhân vật này rất nhiều”.

“Đúng vậy”, tôi nói: “Hơn nữa, tính cách của nhân vật này rất dứt khoát”.

“Chị muốn em diễn sao?”. Tôi nhìn đôi mắt của cậu ta, con ngươi đen nhánh, sâu không thấy đáy. Tôi tin rằng sau mọt thời gian tỉ mỉ tôi luyện, nó sẽ lóng lánh như sao trên trời.

Tôi cười, nắm lấy bàn tay cậu ta: “Hãy cố gắng làm thật tốt, đây là cơ hội khó có được”.

Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, tôi suy nghĩ, không biết mình làm như vậy có đúng hay không. Tôi đang mượn lực giúp đỡ cậu ta hay là đẩy cậu ta vào nơi nước sôi lửa bỏng?

Với tư chất của cậu ta, tôi tin rằng cậu ta rất có tiền đồ. Nhưng tôi lo rằng sau khi cậu ta có danh tiếng rồi sẽ bắt đầu học hút thuốc lá, uống rượu, bắt đầu theo đuổi mấy cô gái, ngày ngày xuất hiện trên các trang báo…

Tôi tự an ủi mình. Cậu ta sẽ không như vậy, cậu ta đã trải qua cực khổ, bản thân đã đủ trầm ổn. Mộc Liên, là người có con mắt tinh tường, ngươi nhất định sẽ không chọn lầm người.

Ngày khai mạc hôm đó, lúc nhân viên hóa trang dẫn Thái Nhiên ra ngoài, tất cả mọi người đều ngây dại. Một thiếu niên trong chiếc quần Tây đen áo sơ mi trắng, mái tóc có chút rối, đôi môi mỏng mím chặt, giống như vẻ tuấn mỹ của thần chết vậy…

Thư ký trường quay Tiểu Linh kéo tôi lại hỏi: “Mộc Liên, cô tìm được người như vậy ở đâu đấy?”.

“Nhãn lực rất tốt, Tiểu Liên”, đạo diễn khen tôi: “Có điều, không biết kỹ thuật diễn xuất thế nào?”.

Tôi nói: “Khích lệ cậu ta một chút, nhất định cậu ta có thể tạo ra kỳ tích”.

Lúc này nữ chính Tôn Giai đi tới, nhìn thấy Thái Nhiên, thoáng thất thần vài giây rồi nở nụ cười mập mờ. Thái Nhiên thấy nụ cười quyến rũ của cô ta, có chút luống cuống quay mặt đi. Tôi không nhịn được bật cười. Tiểu tử ngốc, mới bị hù dọa một chút đã như vậy, tương lai biết làm sao?

Tôn Giai nói với tôi: “Tiểu Liên, cô làm tốt lắm, hôm nay mọi người cùng tới ăn điểm tâm ngọt với tôi đi”.

Giờ thì tôi lại cười khổ…

Sau đó một thời gian mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi. Thái Nhiên ở studio lăn lộn lâu như vậy đã tích lũy được một chút kinh nghiệm. Tôi đã sớm nói rồi, cậu ta rất có tố chất, cần được kích thích. Cậu ta thể hiện vai diễn đó rất sắc sảo.

Đạo diễn gật đầu nói: “Có ngốc một chút”.

Tôi vặn lại: “Lần đầu tiên bắt cóc người khác, làm gì có ai thuần thục?”.

Đạo diễn không mấy để ý tới Thái Nhiên, cái ông quan tâm chính là minh tinh. Tôn Giai có một tiểu sinh tuấn mỹ đóng vai phụ, tâm tình rất tốt, vô cùng phối hợp, thậm chí có một lần Thái Nhiên nắm đỏ cả cổ tay cô ta mà cô ta cũng không hề oán trách. Đạo diễn rất mừng.

Sau đó vai nam chính xuất hiện. Hứa Thiểu Văn là một ngôi sao vô cùng nổi tiếng. Mấy chị em bên cạnh tôi không có ai không mê anh ta. Lúc đầu đạo diễn biết mời được anh ta vào vai nam chính, cao hứng tới mức mở Champagne ngay trong phòng làm việc. Hôm nay tôi thấy anh ta sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút sưng, tinh thần không được tốt. Cho dù có hóa trang tới cỡ nào cũng không thể khiến anh ta có chút sức sống.

Đạo diễn lại nói, không cần lo lắng, không sao cả. Hứa Thiểu Văn cho dù có khiêu vũ trên bàn làm việc của ông cũng không hề gì, chỉ cần anh ta đồng ý tới quay phim là được.

Hứa thiếu gia đã ra sân. Vai nam chính của anh ta trong cảnh này sẽ cứu nữ chính từ trong tay bọn côn đồ, cascadeur sẽ giúp anh ta nhảy từ trên cửa sổ xuống, chạy ra khỏi căn phòng đang cháy rực lửa, anh ta căn bản chỉ cần lộ diện một chút.

Tôi không có ý chỉ trích minh tinh là lười biếng kiêu ngạo, tôi từng thấy nhiều người được kính nể, cần cù chuyên nghiệp, thân thiện ôn hòa. Hứa Thiểu Văn là phần tử đặc thù. Như Tiểu Linh nói, cô ấy chưa từng thấy vai nam chính chán chường như vậy lại phối hợp diễn cùng một vai nam quyết đoán. Nếu đổi lại là cô ấy, nhất định sẽ đi theo nam phụ hắc ám…

Tôi cười: “Đúng vậy, chúng ta cũng mơ có một ngày có một anh chàng đẹp trai bá đạo tới nắm tay mình nói: đi theo anh, sau đó cùng đi với anh ta tới chân trời góc bể”.

Từ sau lưng vang lên một tiếng cười. Tôi quay đầu lại nhìn. Ở góc tối có mấy người đang đứng đó, giống như thể tới thăm phim trường. Tôi nhìn không rõ.

Lúc này, tại phim trường lại xảy ra chuyện.

“Tiểu tử này là ai?”, Hứa Đại Thiểu chỉ vào Thái Nhiên: “Cậu có biết đóng phim không? Tại sao lời diễn mà cũng đọc sai?”.

Trợ lý vừa nhầm kịch bản, nói: “Hứa tiên sinh, là anh đọc nhầm rồi”.

Hứa Thiểu Văn thẹn quá hóa giận. Tôn Giai khẽ sờ mái tóc, không nhịn được nói: “Có diễn lại hay không? Không phải là chỉ nhầm thôi sao?”.

Đạo diễn không dám đắc tội với ai, chỉ có thể nói Thái Nhiên mấy câu. Cậu ta cúi đầu không nói lời nào. Tôi tức giận vò nát tờ giấy trong tay…

Người dù sao cũng là tôi đưa tới.

Thật vất vả mới hoàn thành xong phần hội thoại, giờ đã đến lúc hành động. Hứa Thiểu Văn muốn đánh ngã Thái Nhiên từ phía sau, sau đó cứu nữ chính ra. Tôi nghĩ, chỉ là đánh một cái thôi, khoảng cách gần như vậy, cho dù là Hứa Thiểu Văn bụng dạ không tốt lắm cũng sẽ không dùng lực mạnh.

Thế nhưng, sau cú đánh của Hứa Thiểu Văn, tôi lại nhìn thấy có máu phun ra. Tôi ngây người, cứ ngỡ rằng là mình nhìn nhầm. Sau khi hai người họ tách ra, thấy được một vết màu đỏ trên tóc mai của Thái Nhiên, tôi mới biết thực sự đã xảy ra chuyện.

Tôi lập tức chạy đến đỡ cậu ta dậy. Ở ven tóc của Thái Nhiên có một vết rách, máu từ đó chảy ra ngoài.

Tôi lập tức nhìn Hứa Thiểu Văn, nổi giận đùng đùng hỏi: “Hứa tiên sinh, anh đeo nhẫn sao?”.

Hứa Thiểu Văn không thèm trả lời, sai người mang nước tới rửa tay. Tôi nhìn thấy quả thực trên tay anh ta có đeo một chiếc nhẫn.

Tôn Giai thấy không ổn, lạnh lùng nói: “Hứa Thiểu Văn, anh hôm nay làm sao thế? Tại sao tâm trạng lại kém như vậy? Anh đánh người như vậy làm sao còn diễn được nữa?”.

Đạo diễn lúc này lại trở thành người hòa giải. Ông ta chạy tới cầu xin người này, trấn an người kia, sau đó lại nói: “Cũng là lỗi của tiểu tử này, chân tay vụng về. A Liên, cô đưa cậu ta đi bệnh viện, chúng ta đổi người khác”.

Tôi tức sùi bọt mép, nhảy dựng lên, cầm lấy ngón tay còn dính màu của Hứa Thiểu Văn: “Người sai rõ ràng là anh ta, bị thương là chúng tôi, đi thì được, nhưng anh ta phải xin lỗi đã”.

Có người kéo tôi một cái. Thái Nhiên đứng lên, một tay che mặt, một bên mặt có chút tái nhợt đi, nhưng vẫn rất anh tuấn.

Tôi là người biết thương hoa tiếc ngọc, Thái Nhiên lại oan ức như vậy, tôi càng tức giận hơn.

Hứa Thiểu Văn hừ một tiếng: “Bất quá chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tôi đâu cần nói xin lỗi. Có điều tôi không muốn gặp lại tiểu tử này, Lý Đạo, tính của tôi chắc ông hiểu rõ”.

Tôi càng tức giận hơn. Con người tôi bình thường tính tình ôn hòa, cái gì cũng tốt, nhưng khi tức giận rồi, tôi cũng không tiếc liều mạng. Tôi trừng mắt, thiếu chút nữa nói: “Hứa công tử nói chuyện thật mạnh miệng, người bị thương đâu phải là anh?”.

Nhưng tôi không nói ra được. Tôi làm ở đây đã lâu như vậy, tôi biết bọn dân thường chúng tôi không thể đắc tội với đám người này.

Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng chứ không thể phá hỏng tiền đồ của mình được.

Thái Nhiên cười cười nhìn tôi, vẻ mặt ôn hòa không hề sợ hãi chút hãi. Cậu ta nói: “Chị Mộc Liên, em còn muốn cảm ơn chị”.

Tôi không biết cậu ta cảm ơn tôi điều gì. Là vì có được cơ hội hợp tác cùng đại minh tinh, hay là nhận được nhiều tiền chữa trị? Tôi không có quyền lực trong tay, để công sức của cậu ta trở thành công dã tràng, hơn nữa lại khiến cậu ta chịu ủy khuất như vậy, tôi thực sự xấu hổ muốn chết.

Tôi đưa cậu ta đi bệnh viện xử lý vết thương. Bác sĩ nói không cần quá lo lắng, vết thương không lộ ra ngoài được, chỉ cần tóc dài thêm một chút là che hẳn đi.

Thái Nhiên nói với tôi: “Có vẻ như không giống như người sống nhỉ? Cho dù bị thương nhiều như thế nào thì người thường cũng không thấy được”.

Tôi thở dài, xem xét mấy vết băng gạc trên mặt câu ta. Nhìn cậu ta như vậy hệt như một đứa trẻ còn học cấp hai, bị bạn đánh thương rồi về nhà tìm chị gái kể khổ.

Tôi là con một, quả thực nếu có một cậu em trai xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không để cho người khác đánh đập nó.

Tôi nói: “Chúng ta trở về thôi, tối nay có mưa sao băng trên chòm sao sư tử, chúng ta lên đài thiên văn đi!”.

Thái Nhiên lẳng lặng đi theo phía sau tôi, nghe lời giống như những vật cưng nuôi trong nhà.

Lên đài thiên văn thường là những cặp nam nữ đang yêu. Hai người chúng tôi, một anh chàng trên đầu đầy băng gạc, một người mặc kiểu quần áo nam, giống như người ngoài hành tinh vậy. Tiết trời chán như vậy, quanh năm không thấy trời nắng một lần, chỉ là nhờ một cái kính thiên văn, làm sao có thể nhìn thấu mây đen mà thấy sao trên trời được? Đại gia ta bất quá cũng là tới tiêu khiển thôi…

Gió có chút lớn, Thái Nhiên đứng ở phía trước chắn gió, hỏi tôi: “Sao đâu? Ở nơi đó có sao à?”.

Tôi chỉ tay: “Nhìn đi, không phải đó là sao sao?”.

Tôi chỉ xuống dưới chân. Dưới đô thị tấp nập, đèn sáng như sao, lấp lánh. Còn có chiếc xe hơi vượt qua cầu vượt tạo ra một quỹ đạo sáng thật dài, hệt như sao băng.

“Cuối cùng có một ngày”, tôi chỉ vào ánh đèn neon trên tòa nhà cao nhất nói: “Cuối cùng có một ngày cậu sẽ thấy một ngọn đèn dầu trong đó tỏa ra ánh sáng lộng lẫy nhất. Sẽ có một ngày như vậy”.

Cậu ta cười. Trong con ngươi có ánh sáng của ngọn đèn dầu, không nói lời nào. Đôi môi mỏng mỉm cười tự tin, có chút ngây thơ, lại có chút tà ác. Gió thổi tung chiếc áo khoác trên người, cảm giác như đó là đôi cánh của cậu ta đang chực muốn bay lên.

Tôi nghĩ rằng ánh mắt của cậu ta đã chinh phục được tôi. Cậu ta chắc chắn sẽ không làm thợ sửa xe, sẽ không cưới con gái của ông chủ cửa hàng sửa xe, sinh một đàn con, khi già ngồi dưới ánh mặt trời uống bia, cả đời cũng không rửa hết mùi vị của xăng dầu. Nhất định sẽ không như vậy.

Cậu ta tuyệt đối không thể có một cuộc sống như vậy. Cậu ta phải tỏa sáng…

Phía sau lưng cậu ta lúc này như tỏa ra ánh hào quang, vẻ thong dong, hào phóng, anh tuấn bức người, cao cao tại thượng.

Đợi đến lúc đó, tôi chỉ đứng dưới chân nhìn cậu ta, liệu rằng cậu ta có thể cúi xuống nhìn tôi một chút không?
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k