LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

ĐIỀU ƯỚC CUỐI ĐÔNG

93 lượt xem

Có lẽ nó cũng cần trở về tổ ấm thực sự của mình, cái tổ ấm mà ở tuổi mười tám nó vẫn khao khát bay đi.

***

Nửa tháng trước Tết dương lịch, trời vẫn rất lạnh. Cái lạnh của những cơn gió mùa miền Bắc có gì đó thật đặc biệt. Chẳng thế mà mấy đứa bạn cùng lớp của nó đi du học bên kia quả địa cầu thỉnh thoảng vẫn mail về kêu rằng nhớ cái rét đặc sản ấy quá.

Một ngày cuối tuần hiếm hoi nó cho phép mình được ngủ nướng, quấn mình trong chăn trong căn phòng gần chục mét vuông, nơi nó gọi là vương quốc riêng tư của mình. Rồi bất chợt như nhớ ra điều gì đó quan trọng, nó đạp tung chăn tìm chiếc điện thoại mày mò một lúc chợt phát hiện ra một điều làm nó quên cả cái rét vẫn đang làm nó nổi da gà. Thì ra Tết dương lịch năm nay vào Chủ nhật. Chuyện này đồng nghĩa với việc thứ 2 hoặc thứ 6 sẽ được nghỉ bù. Tóm lại nó có 3 ngày tự do tha hồ lên kế hoạch. Chẳng hiểu sao việc đầu tiên hiện ra trong đầu nó lúc này là về quê nhỉ. Có lẽ đã lâu lắm rồi nó chưa được gặp mẹ và nhìn những khuôn mặt quen thuộc nơi quê nhà yêu dấu kia.

Chuông điện thoại lại kêu, tin nhắn từ lớp trưởng: Lớp ta từ tuần sau sẽ học cả ngày thứ 7 để kết thúc kỳ học sớm. Thôi! thế là hết, trong một buổi sáng nó nhận cả tin vui lẫn tin dữ. Sau bao nhiêu hào hứng thì kế hoạch về quê của nó lại phá sản ngay trên bàn giấy. Chẳng nhẽ nó phải đợi đến Tết âm thật sao, lúc đó là đã tròn 5 tháng xa quê xa mẹ rồi. Lại nghĩ rằng gần nửa năm mới được nhìn thấy mẹ, nó thấy lòng chua sót. Nó muốn gọi điện luôn cho mẹ, tính không nhầm thì cũng gần một tháng rồi nó chưa gọi điện về nhà. Bất chợt nó sợ mẹ bị ốm bởi những đợt không khí lạnh tăng cường mà đài báo vẫn nói suốt mấy hôm nay. Nó lo mẹ mặc không đủ ấm, nó lo mẹ vẫn vác cuốc ra đồng trong những cơn gió lạnh dù bệnh viêm họng của mẹ không nhẹ hơn nó. Và cái cửa sổ không biết đã được ai đóng lại chưa vì nhiều lần những cơn gió đêm vẫn làm mẹ chẳng được ngon giấc.

Nó cầm máy gọi cho mẹ. Vẫn giọng nói dịu dàng đó làm nó thấy thân quen giữa vô số âm thanh phố xá. "An đấy hả? Con vẫn khỏe chứ?...Con học hành sao rồi? Tết dương này con có về được không...?" Mẹ hỏi nó liên tục, lần nào cũng thế vẫn những câu hỏi đó, lần nào nó cũng trả lời hết từng câu một. Nhưng lần này nó chỉ trả lời câu hỏi cuối trong ấp úng : "Con... con cũng chưa biết."

Dù cố giấu nhưng nó biết mẹ lại ốm rồi. Những cơn gió mùa kia chắc làm khổ mẹ nhiều lắm. Nó biết Tết dương lịch này nó phải bận học. Mẹ vẫn luôn nhắc nó không được bỏ buổi học nào cả, hơn nữa lúc đó cũng là lúc thi cuối kỳ lại càng quan trọng. Nghỉ một buổi học đối với nó thật không dễ. Nhưng sao bây giờ nó muốn về với mẹ đến thế, nó chỉ ước cái cuối tuần thứ 7 kia là của riêng nó để nó có thời gian về bên mẹ. Nó ước có thể đánh đổi tất cả những lúc ngủ nướng của mình để có được một ngày. Nó ước... nó ước nhiều lắm. Nó biết mình tham lam. Nhưng nếu được như thế nó sẽ dành cả ngày bên mẹ, không chơi bời tụ tập nữa, với bạn bè sẽ còn nhiều thời gian. Nó sẽ đòi mẹ nấu những món ăn nó thích, nó sẽ quanh quẩn ngoài vườn bên những gốc khế mẹ trồng và ăn đến chán mới thôi. Cả ngày đó nó sẽ cùng anh đóng lại cho mẹ chiếc cửa sổ, lót thêm lớp nilong để phòng trời mưa. Chỉ ba ngày đó thôi nó sẽ được trở về là thằng An của ngày xưa sống trong sự bao bọc của mẹ và gia đình. Nó sẽ để lại đằng sau những lo toan của cuộc sống và sống theo cách riêng của mình. Và trên hết nó biết mình còn là một người con, tại nơi xa kia luôn có mẹ mong ngóng bước chân nó chở về. Tất cả những điều đó hiện lên rất thật, thôi thúc nó đưa ra quyết định của mình.

Nó đi ra ngoài chiếc ban công bé xíu, cốc cà phê mới pha đã nguội lạnh tự bao giờ. Nhìn ra bầu trời đông xa tít tắp nó vẫn chỉ thấy một gam màu xám lạnh đến rợn người. Cái rét dưới 12 độ C như làm cho cả dãy phố thu mình lại, những chú chim chăm chỉ nhất cũng ngại bay khỏi tổ. Có lẽ nó cũng cần trở về tổ ấm thực sự của mình, cái tổ ấm mà ở tuổi mười tám nó vẫn khao khát bay đi. Nó biết nơi đó có mẹ, có những điều thân thương nhất, và cả một khoảng trời nó tha hồ vùng vẫy, không cần bon chen, chẳng phải ganh đua. Nó chợt nhận ra mỗi lần nghĩ đến những điều đó lòng nó lại yên bình đến lạ.

Nó nhẩm đọc lại bài thơ kia, mắt vẫn hướng ra xa xăm, hướng về quê mẹ...

... Bốn mùa đông con đi học xa nhà

Là bốn mùa mong nắng về với mẹ

Đường con đi có bước chân lặng lẽ

Và cuối đường mắt nắng mẹ chờ mong.

Con sẽ về mẹ ạ. Nó quả quyết.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư