LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

ANH KHÔNG CẦN EM NGUYÊN VẸN, CHỈ CẦN EM LÀNH LẶN

158 lượt xem

Không biết đã bao nhiêu lần anh tìm đến bác sĩ tâm lý, anh được họ cho những lời khuyên. Anh cảm thấy mình đã tha thứ được cho em. Nhưng rồi cũng không được lâu. Dù biết ai cũng mắc sai lầm, anh chỉ cần coi như đó là tai nạn… Nhưng khó lắm em à, bởi vì anh quá yêu em!

Biết bao nhiêu lần, anh lên mạng và tìm những bài viết về những người con gái không còn trinh trắng, anh đọc nhiều để bào chữa cho em, đọc những lời bình luận để tìm ra giải pháp cho mình, nhưng mà cũng khó lắm em à!

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình đông con, anh là con trưởng nên phải gánh vác tất cả gia đình. Một mình anh phải sớm hôm làm việc để kiếm tiền lo cho các em ăn học. Bốn đứa em thành đạt, anh đã ngoài ba mươi, ba quay trở về với số tiền lớn sau nhiều năm đi làm thuê ở xứ người, anh thoát ra khỏi kiếp bần hàn.

Từ khi ba về nước, mẹ thường xuyên đến nhà hơn. Anh hận người đàn bà mà anh gọi là mẹ. Anh không nhìn mặt bà, từ khi bà xuất hiện trong gia đình anh chỉ lầm lủi đi về. Còn các em anh thì vẫn quây quần bên bà, vẫn chăm sóc bà như bà chính là một người mẹ tuyệt vời. Trước mặt các em, bà vẫn bình thản, nhưng cách bà nhìn anh, anh cảm thấy thật hả hê, bà như con thú bị thương đang van lơn, cầu xin anh… Anh bỏ mặc! Bao nhiêu năm bà bỏ mặc năm anh em đi theo người đàn ông khác, bà ăn sung mặc sướng còn anh thì phải làm đủ nghề để sống. Anh đã sống và ôm những căm hận vào lòng.

Còn nhớ ngày đó, vì thương các em, sợ tâm hồn non nớt của các em bị tổn thương, sợ bốn đứa mặc cảm, xấu hổ với bạn bè về mẹ, anh đã nói rằng mẹ phải đi làm osin cho người ta để gửi tiền về cho các em ăn học, nhà chủ không cho mẹ về nhà, nhiều khi nhận được tiền từ tay anh mà cả bốn đứa òa khóc vì thương mẹ, anh cũng khóc vì thương cho các em.

Những ngày tháng cơ cực đó qua đi, anh được đền đáp xứng đáng với một công ty cung cấp vật liệu xây dựng nhỏ do bố bỏ vốn ra, công ty ngày càng phát đạt. Anh lao đầu vào công việc như một con thiêu thân, vì mục đích sống của anh bây giờ là tiền. Hơn ai hết, anh đã thấm thía cái cảnh thiếu tiền, anh nhớ cảnh mẹ và người đàn ông đó bước qua mặt anh, khi anh gọi: mẹ ơi! Nhưng bà đã quay lưng đi. Anh nhớ lúc mẹ gọi anh lại dúi vào tay anh tờ năm mươi nghìn và dặn: trước mặt người lạ con nhớ gọi mẹ là dì. Những điều mẹ, một người phụ nữ gây ra đã gây tổn thương sâu sắc cho anh.

Ba mươi lăm tuổi, với sức ép của gia đình, anh hò hẹn với nhiều cô gái, nhưng thâm tâm của anh thì vẫn hận đàn bà, sợ đàn bà. Anh hận vì họ nhẫn tâm, anh sợ bị họ bỏ rơi, giống như mẹ đã làm. Nhiều lần mai mối, nhưng anh vẫn chỉ lắc đầu. Mọi người coi anh là hình mẫu của một ông chồng lý tưởng, có ý chí, có nghị lực, giàu có và đẹp trai, chính vì vậy anh càng căm ghét. Ngày trước ai đã từng hắt hủi chê bai anh? Anh thương ai cũng không dám vì họ chê anh đói nghèo, rách rưới… Bây giờ anh đã có thể khinh thường họ, anh có thể ngạo mạn bước qua họ.

Rồi anh biết em, qua câu chuyện của ba về một người con gái mồ côi, sinh ra và lớn lên trong một làng quê nghèo khó, sống vật vờ hôm nhờ người này, mai nhờ người khác. Trong câu chuyện của ba, người con gái đó giống như một thiên thần, làm đủ mọi việc để sống, để vào đại học. Ban đầu, với anh đó chỉ là sự đồng cảm, rồi một ngày sự đồng cảm ấy lớn thành tình yêu. Anh yêu người con gái, phải dậy từ bốn giờ sáng đi giao hàng để kịp đi học, đi học về là phải vào làm quán cơm, mỗi tối lại hối hả đi dạy thêm.

Lần đầu tiên anh gặp em, em làm gia sư cho bé Út nhà anh. Tiếp xúc với em, anh nhận thấy em là cô gái dịu dàng và ít nói, không thực sự xinh đẹp như anh tưởng tượng nhưng em có nụ cười tỏa sáng, có đôi mắt nâu buồn thăm thẳm. Em cao nhưng rất gầy và có dáng vẻ xanh xao.

Ở gần em, anh như có cảm giác mình đang sống dậy, những cảm xúc yêu thương lần đầu tiên biết thức giấc. Anh đã có khao khát được yêu, được che chở cho em, anh đã có mơ ước về ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ, nơi có em và anh. Chúng ta đến với nhau bình yên, nhanh chóng nhưng mãnh liệt và sâu nặng.

Yêu em, anh bắt đầu mua một chiếc xe đạp, điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến. Những buổi tối, em dạy xong cho bé Út, anh thường chờ em ở cây hoa sữa cuối phố, chúng ta cùng đạp xe đi khắp con đường Bạch Đằng, có lần em ôm lấy vai anh và nói: Ai mà nhìn phía trước thì người ta chỉ nghĩ anh đi có một mình, anh và em chính là một. Em không bao giờ hỏi đến quá khứ của anh, cũng bằng cách như vậy anh yêu em, em thánh thiện như một nàng tiên, đến với anh như chưa vương chút bụi trần, anh không cần hỏi, không cần biết, chỉ cần yêu em.

Những ngày tháng yêu say đắm đã mang đến cho anh một đám cưới mà anh cho là mĩ mãn. Giây phút nhìn em trong chiếc váy cưới trắng mỏng manh, với nụ cười sáng, anh hạnh phúc biết bao nhiêu. Mọi người chúc mừng anh, chỉ có mẹ vẫn giữ nguyên thái độ miệt thị với những người nghèo, nhưng bà vẫn phải cười nói với em, vẫn ôm em vì anh.

Đêm tân hôn, em như chú mèo ngoan ngoãn trong vòng tay anh. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, một chút ghen hờn, một chút đàn ông, một chút ích kỹ - anh đã đẩy em ra, chiếc ga giường vẫn trắng tinh.

- Em không còn nguyên vẹn đúng không? Dạ.

- Em nhìn anh với ánh mắt tội nghiệp.

- Với ai? Là người yêu đầu tiên của em. Bao nhiêu lần?

- Dạ, em… em không nhớ! Không nhớ?

- Chứng tỏ là rất nhiều lần đúng không?

- Em xin lỗi anh! Chỉ cần một câu xin lỗi là xong sao?

- Tại sao lâu nay cô không nói sớm? Nếu cô nói ra tôi đã không yêu cô nhiều như vậy.

- Em sai rồi!

- Chỉ cần một câu nói vậy là xong sao? Cô đã lừa dối tôi.

- Anh ơi! Em thật sự không muốn nói dối anh, nhưng em đã chưa bao giờ có cơ hội để nói…

Anh im lặng, nhìn ánh mắt tội nghiệp của em, lòng anh lại dịu xuống, anh lại ôm chặt em vào lòng, vỗ về cho em ngủ, trong giấc ngủ của em, có tiếng nấc nhè nhẹ làm anh đau đến thắt lòng.

Đêm đầu tiên bên em, anh thức trắng! Anh đã nghĩ giá mà em nói với anh rằng em bị người ta cưỡng hiếp hay vì quá khó khăn nên em phải bán cái ngàn vàng, nhưng câu trả lời của em quá rành rọt. Anh khổ sở, thà em với một người em không yêu… đằng này…!

Trời vừa sáng, anh cắt ngón tay mình chấm lên chiếc ga giường rồi đi ra khỏi nhà. Em thức giấc chắc sẽ vô cùng ngơ ngác. Bé Út giặt chiếc ga giường chắc sẽ hiểu một người con gái cần phải biết làm gì!

Một cuộc gọi, hai cuộc rồi rất nhiều cuộc đến từ "Vợ ngoan". Anh không bắt máy, suốt ngày hôm đó anh nằm lì ở khách sạn. Anh nghĩ đến chuyện tối qua, tim anh nghèn nghẹn. Vì em là người đầu tiên của anh. Còn anh, là người bao nhiêu? Anh không biết!

Tối, anh về nhà, em dịu dàng đón anh ở bậc cữa. Anh hôn lên trán em. Hai người nằm bên nhau, em vẫn ngoan hiền. Đêm đó, anh và em đã đắp chung một chiếc chăn, anh không giữ chặt em bằng hai cánh tay của mình nữa. Em cũng không dám gối đầu lên tay anh.

Giữa đêm, anh thức giấc. Anh ôm chặt lấy em, chiếc áo ngủ mỏng manh được cởi ra. Bờ môi anh tìm môi em, anh cảm thấy nó mặn đắng, vì nước mắt của em hay của anh, hoặc cũng có thể của cả hai. Rồi anh buông em ra, quay lưng lại. Em bẽ bàng mặc chiếc áo ngủ vào người. Đầu óc anh lại tưởng tượng ra thật nhiều thứ, trong đó anh thấy có một người đàn ông khác đang ôm chặt em, da thịt của em và người đó đang quấn vào nhau, hai người nói với nhau những lời âu yếm và nồng nàn. Anh khóc, rưng rức như một đứa trẻ… Rồi nhắm nghiền mắt.

Đêm thứ hai, anh lại thức trắng!
Buổi sáng, anh ra khỏi nhà rất sớm, anh sợ phải đối diện với đôi mắt của em, anh sợ mình lại làm tổn thương em bằng những lời cay độc, anh muốn tha thứ cho em lắm, vì anh biết ai cũng có quá khứ, dù anh có dằn vặt em thì không sao quay lại được ngày hôm qua. Nhưng mà tha thứ với anh thật khó!

Đêm thứ ba, anh về nhà. Hai giờ sáng, em vẫn ngồi đợi cơm anh. Hình như có bàn tay ai bóp chặt tim anh! Anh ngồi ăn cơm, nói chuyện với em vui vẻ về công việc, dù những lời nói đó là bịa đặt, vì sự thật anh không đi làm. Ba giờ sáng, anh và em bắt đầu đi ngủ, anh đặt mình xuống chiếc giường nặng nề chìm vào giấc ngủ, em vẫn gối đầu trên cánh tay anh, trăn trở.

Chúng ta đã sống những ngày như thế, thật dài, thật nặng nề. Anh vẫn rất lịch sự với em, theo đúng một người chồng, vẫn cùng em đi mua sắm, đưa em đi làm, đón em về, tối lại ôm em ngủ. Nhưng anh và em không bao giờ gần gũi hơn nữa, nhiều lúc em ngủ, anh chỉ hôn lên mắt em. Anh sợ, sợ việc tưởng tượng ra cảnh em đang cùng người ấy! Anh đau khổ và dằn vặt lắm. Anh còn trách em nhiều nữa, trách em sao không cho anh một lời nói dối? Sao em không nói với anh em đã gặp tai nạn, sao em đi đưa hạnh phúc của em và người đó bêu riếu anh? Sao em không như những người phụ nữ khác, cũng một lần đi may vá lại tấm lá chắn hạnh phúc kia? Sao em không…?

Anh biết bởi vì em rất yêu anh nên đã nói sự thật. Nhưng anh sợ lắm, anh sợ không còn tin tưởng ở em được nữa, anh sợ khi anh vắng nhà người đó lại đến tìm em và cả hai người lại bên nhau trên giường cưới của anh! Phải chi em đừng nói sự thật, phải chi em dối lừa anh thì mọi chuyện có phải tốt hơn không? Đối với người khác, anh không biết như thế nào. Có nhiều người rất dễ dàng bỏ qua, có những người luôn dằn vặt bạn đời của mình vì một lỗi lầm ở quá khứ. Anh chính là loại người thứ hai, anh là kẻ đàn ông ích kỉ, nhưng tại sao đối với người đàn ông ích kỉ như anh, em lại không dùng lời nói dối để bảo vệ hạnh phúc? Giá mà em nói dối anh, mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều!

Không biết đã bao nhiêu lần anh tìm đến bác sĩ tâm lý, anh được họ cho những lời khuyên. Anh cảm thấy mình đã tha thứ được cho em. Nhưng rồi cũng không được lâu. Dù biết ai cũng mắc sai lầm, anh chỉ cần coi như đó là tai nạn… Nhưng khó lắm em à, bởi vì anh quá yêu em!

Biết bao nhiêu lần, anh lên mạng và tìm những bài viết về những người con gái không còn trinh trắng, anh đọc nhiều để bào chữa cho em, đọc những lời bình luận để tìm ra giải pháp cho mình, nhưng mà cũng khó lắm em à!

Những điều anh viết ra đây, em sẽ không đọc được, nhưng nếu em đọc được thì em hãy hiểu cho anh, anh yêu em nhiều lắm. Anh biết, em lựa chọn như vậy là đúng, vì em không muốn nói dối anh, với lại đó là quá khứ của em, anh không có quyền can thiệp vào. Em nói thật là em đang gìn giữ hạnh phúc cho anh và em, vì nếu bí mật của em được anh phát hiện ra, chắc tổ ấm của chúng ta sẽ thành tổ lạnh. Phải thế không em? Anh biết mà, em nói thật là đúng. Nhưng hãy cho anh thời gian để học cách tha thứ cho em, em nhé! Anh biết sự chung thủy không nằm ở tấm màng mỏng manh, nhưng anh quá cầu toàn… nên anh cũng chính là người có lỗi, anh sẽ biết được rằng: Trong tình yêu, anh không cần em đến với anh nguyên vẹn, chỉ cần trái tim em lành lặn là đủ, nhưng nếu trái tim em còn có vết thương chưa liền sẹo, anh sẽ yêu em để vết thương đó lành lại! Nhưng tha thứ rất khó em à!

Hôm nay, anh quyết định, sẽ bắt đầu thực hành tha thứ cho em, tha thứ cho bản thân anh nữa! Bởi vì anh biết, trong cuộc đời anh có thể một phút giây yếu lòng và sẽ cần đến sự bao dung của em!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư