MẸ CHỒNG ĐẾN CHƠI NHÀ
Mộc Hạ | Chat Online | |
20/03/2019 17:53:27 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * MỘT MẢNH ĐỜI (Truyện ngắn)
- * ÔNG NỘI (Truyện ngắn)
- * CHỊ VÀ GÁNH HÀNG RAU (Truyện ngắn)
- * LỘC ĐẦU XUÂN (Truyện ngắn)
"- Anh có tin được không? Mẹ sắp tới ở nhà chúng ta, một tháng liền.
- Mẹ anh hay mẹ em? – Chồng cô hỏi, rõ ràng cũng sốc với cái tin đó, dù là mẹ ai đi nữa.
- Mẹ anh."
***
Mẹ chồng cô gọi điện cho cô trong lúc cô đang tập một vài động tác thể dục ở trong phòng khách. Hôm nay chủ nhật, cô dậy khá muộn. Lúc này đã mười một giờ, giờ mà nhiều nhà chắc ăn trưa rồi ấy chứ. Tiếng chuông điện thoại reo lên cáu kỉnh trong lúc cô đang cúi xuống tập động tác bụng, cố gắng gập người thật sâu để hai tay chạm xuống đất.
- Anh, nghe điện thoại. – Cô vẫn không đổi tư thế, hét lớn bằng cái giọng khiến cho người chết ở trong mộ cũng phải bò ra. Thế mà nó không xi-nhê gì với đức ông chồng quý hóa của cô. Tiếng chuông vẫn đang hối thúc vẻ sốt ruột.
- Điện thoại. – Cô lại hét lên, nhưng lần này đã đứng thằng người dậy. Vài giây trôi qua, không có dấu hiệu nào chứng tỏ có cử động của con người tiến về cái giá để điện thoại. Cô đành bỏ dở bài tập và điên tiết đi về chỗ tiếng chuông đang kêu lanh lảnh. Chết tiệt ai gọi vào ngày chủ nhật. Cô lẩm bẩm trong khi với tay lấy cái ống nghe.
- Sao gọi mãi không đứa nào bắt máy?
Một giọng nói chậm rãi uy quyền, nhưng cũng đầy gắt gỏng vang lên ngay sát tai cô, làm tim cô muốn rụng ra ngoài. Đó là mẹ chồng cô.
Hai tuần sau khi cưới nhau, cô nhận ra chồng cô là một người ham mê bóng đá hơn tất cả mọi thứ. Một tháng sau, cô phát hiện ra chồng cô rất lười và không muốn động chân động tay vào công việc nhà như lúc tán tỉnh cô đã thể hiện. Nửa năm sau, cô phát hiện ra sau giờ làm đi uống nước và tám với đám đồng nghiệp nữ cùng công ty thú vị hơn và về thẳng nhà.
Hẳn chồng cô cũng có những phát hiện riêng dành cho cô, như là cô không dịu dàng và lãng mạn như thời con gái. Cô hay gắt gỏng và khi giận thì lạnh lùng đến mức tàn nhẫn. Cô không nấu ăn ngon, và cũng không thích vào bếp. Những phát hiện không hài lòng về nhau khiến cho cuộc sống hôn nhân của họ hết cả vẻ nên thơ ban đầu.
Cô thấy may mắn là họ vẫn chưa có con, và thậm chí họ đã đi đến một thống nhất là họ không nên có con, ít nhất ở thời điểm này. Cô vẫn còn yêu anh, và cô chắc anh vẫn yêu cô. Nhưng dường như tình yêu không thôi thì vẫn chưa đủ.
Cô bước vào phòng, lật mạnh tấm chăn chồng cô đang đắp, định thông báo với chồng cái tin nóng hổi. Nhưng ngay lập tức cô kéo tấm chăn lại như cũ. Cô quên mất là anh có thói quen khỏa thân khi ngủ. Lần đầu tiên kể từ sau hai tháng, cô lại nhìn thấy chồng mình...như vậy. Cô tằng hắng giọng khi thấy chồng hé mắt ra:
- Anh có tin được không? Mẹ sắp tới ở nhà chúng ta, một tháng liền.
- Mẹ anh hay mẹ em? – Chồng cô hỏi, rõ ràng cũng sốc với cái tin đó, dù là mẹ ai đi nữa.
- Mẹ anh.
- Tại sao? Mẹ chẳng có lý do gì đế tới cái thành phố đông đúc, chật chội này ở trong vòng một tháng cả. Bà không xa nổi nhà quá một tuần.
- Câu hỏi hay đấy, nhưng đừng nói nếu không mẹ nghe được lại tự ái. Bà tới để chữa bệnh. Có lẽ không nặng lắm, vì mẹ đi chữa bằng đông y.
- Ôi, mẹ tới là rắc rối rồi đây.
Cô gật đầu đồng ý, nhìn quanh căn phòng chồng cô đang nằm, vốn là phòng mà họ định dùng cho khách. Cô nhăn mặt khi thấy chồng cô đã quên tắt tivi, hơn nữa căn phòng quá bừa bộn. Cách đây hai tháng, khi mùa bóng mới bắt đầu, và khi công ty cô có quá nhiều dự án, cũng như đơn hàng với các đối tác nước ngoài khiến cô thường phải làm việc tới khuya thì họ thống nhất là họ sẽ ngủ riêng.
- Em sẽ vào phòng bếp pha cà phê, anh mặc quần áo rồi ra ngay. Chúng ta cần thảo luận đôi chút.
Sau một hồi thảo luận, họ đi tới quyết định quan trọng là phải hợp tác và đề ra một chương trình hành động chi tiết để đối phó với "lực lượng" mẹ chồng.
Chồng cô dọn cái đống hổ lốn trong phòng mà anh đã bày bừa hai tháng qua, còn cô thì phải "tút" lại căn bếp quá tệ do lâu rồi không ai nấu nướng. Mọi xoong chảo, bát đĩa đều bám bụi, bình ga thì hết nhẵn. Cô ngán ngẩm lau cái tủ lạnh chỉ toàn đồ hộp, gọi dịch vụ đổi gas, sau đó gọi cho cửa hàng bán gạo, rồi kiểm kê lại đám gia vị xem còn gì không. Hầu hết mắm muối mì chính đều còn, nhưng đã chảy nước hoặc là quá date. Cô dẹp hết vào thùng rác. Nói chung là khoản thực phẩm phải sắm lại toàn bộ.
Cũng may mà mẹ chồng cô tới chơi còn nhân đức báo trước cho một ngày để chuẩn bị. Chứ bà cứ âm thầm mà đổ bộ đến trước cửa nhà rồi bấm chuông đột ngột thì ...hậu quả khôn lường.
- Em đi ra siêu thị một chút đây. Anh dọn xong chưa?
- Để anh đi cùng, chắc là có nhiều đồ phải mua.
Cô lại nhăn mặt, nhưng chồng cô nói đúng. Có quá nhiều đồ phải mua. Siêu thị chỉ cách nhà một con phố ngắn nên họ đi bộ tới đó. Cô bật cười trước hình ảnh hai vợ chồng khệ nệ xách những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay. Đã lâu lắm, họ không đi bộ cùng nhau, chứ đừng nói đến việc dắt díu nhau đi chợ như thế này.
Vậy là một ngày chủ nhật đã trôi qua, không yên bình một chút nào, và trong lòng cô đang lo thót lên với việc đối diện với mẹ ngày mai.
***
Hôm nay, cô xin về sớm hơn thường lệ, băng qua dòng xe cộ đông đúc nhanh một cách đáng ngạc nhiên và nôn nao tìm chìa khóa mở cửa căn hộ.
- Ô, anh đã về đấy à? – Cô hỏi khi thấy chồng cô đứng trước cửa ra vào. Hóa ra, anh cũng sốt ruột như cô. Cô liếc nhìn đồng hồ. Nó điểm sáu giờ kém mười lăm phút. – Em nghĩ em phải bắt đầu bữa tối.
- Đưa túi xách cho anh. Em thay quần áo và đi rửa mặt đi. Anh đã cắm nồi cơm và nhặt một bó rau. Những món chính thì nhường em đó.
Cả buổi làm việc cô cứ ngồi ngáp lên ngáp xuống. Cô thầm khâm phục mẹ chồng khỏe. Bà đi bộ hai vòng quanh công viên lớn mà không hề thở mạnh một tiếng, trong khi hai vợ chồng cô mới đi chưa được nửa vòng đã hổn hà hổn hển.
Cô sắp xếp lại chỗ ngồi, trong đầu suy nghĩ xem chút đi làm về ghé qua chợ sẽ mua thứ gì. Lúc nãy cô đã từ chối đi ăn tối với cánh đồng nghiệp, cũng như lời rủ rê đi săn hàng sale off của con bạn. Chồng cô cũng mới gọi điện cho cô khoe đêm qua Man thắng, ông trưởng phòng trúng cá độ bóng đá khao cả công ty. Chỉ có anh là không đi được. Nghe giọng chồng, tự nhiên cô thấy thương thương.
Ăn cơm tối xong, cô với mẹ chồng đi dạo mát quanh khu chung cư. Mẹ chồng cô hỏi cô có muốn ăn kem không rồi mua cho cô một cây kem ốc quế. Đi ngang qua hàng hoa, cô mua một bó cẩm chướng đỏ rõ to, về cắm vào bốn cái lọ khác nhau, để mỗi phòng một lọ. Khi cô mang lọ hoa cẩm chướng vào phòng ngủ của hai vợ chồng, chồng cô thì thầm:
- Cáp mạng vẫn bình thường em ạ.
- Thế thì tốt. – Cô đặt lọ hoa lên bàn trang điểm, sau đó mở laptop, định check mail và làm xem xét nốt cái hợp đồng khách mới gửi. Nhưng mạng vẫn không vào được. Chồng cô kiểm tra đủ cách, cuối cùng đầu hàng, nằm gối tay trên giường
- Em nghĩ là mẹ đã tháo cáp ra lúc bà đi ngủ. Chắc nó nhấp nháy dữ quá nên mẹ chói mắt.
- Em thông minh quá! – Anh dịch sang một phía, nhường một bên giường cho cô. – Thôi nằm nghỉ chút đi. Tám tiếng trong công ty không đủ cho em hay sao? Sáng mai em làm thì công việc nó cũng có chạy đi mất đâu. Rửa bát mệt không?
- Anh bóp vai cho em đi, mỏi quá. – Cô thấy chồng quan tâm thì giả bộ nhõng nhẽo.
- Vừa thôi cô, tôi không mệt chắc. Nói vậy, nhưng anh cũng nhỏm dậy. – Chà, hình như em béo lên thì phải. Để anh kiểm tra xem nào.
- Á á, nhột quá, anh làm gì vậy? – Cô la oai oái, nhưng chồng cô đã bịt miệng cô lại. – Suỵt, mẹ nghe kìa.
Thấm thoắt mẹ chồng cô đã tới chơi gần một tháng. Bà tuyên bố bệnh của bà đã bớt và nói chồng cô đặt vé máy bay cuối tuần để bà về nhà. Cô nghe mẹ nói mà mừng thầm trong bụng. Vậy là từ nay, cô không còn phải đi ngủ lúc mười giờ nữa, không còn phải về vội vàng sau giờ tan sở và đi chợ, không còn phải vướng chuyện bếp núc, không còn phải rửa bát mệt nhoài, không còn phải dậy sớm tập thể dục, không còn...
Chồng cô thì không được hứng khởi như cô.
- Anh thấy mẹ ở đây nhà mình vui hơn. – Anh nói đơn giản làm cô chột dạ.
Ngày mà mẹ chồng về cuối cùng cũng đã tới. Vợ chồng cô chở bà ra sân bay, đứng vẫy tay cho đến khi bà khuất trong đám người đi vào phòng làm thủ tục. Chồng cô trầm ngâm đứng nhìn.
- Về thôi anh.
- Ừ. – Anh nói vẻ luyến tiếc. – Tối nay em có nấu cơm không? – Đột nhiên anh hỏi cô khiến cô phì cười.
- Có. – Cô nói
- Thế còn ngày mai, em có đi chợ không?
- Có, miễn là anh giúp em rửa bát sau bữa tối.
- Mình vẫn tập thể dục buổi sáng chứ?
- Vẫn.Nhưng em không đi hai vòng như mẹ đâu đấy, em chỉ đi một vòng thôi.
Khuôn mặt chồng cô đã giãn ra. Anh nắm lấy tay cô:
- Mẹ về rồi nhưng em đừng làm việc khuya nữa nhé. Hại cho sức khỏe lắm đấy.
- Em có muốn làm cũng không được.
- Sao vậy?
- Em...có bầu rồi.
Chồng cô há hốc miệng ra nhìn cô không nói lên lời, nhưng khuôn mặt anh ngời ngời hạnh phúc. Cô nhìn anh, trong lòng đầy tự hào. Rõ ràng anh cũng muốn đứa con này. Nó mới được hơn hai tuần, và cô cũng chỉ vừa phát hiện ra.
Cô đã nhiều lần ngồi suy nghĩ về cuộc hôn nhân của cô với anh. Đó là một cuộc hôn nhân vì tình yêu. Nhưng cô đã luôn băn khoăn tự hỏi tại sao cuộc sống hôn nhân của họ đã từng tẻ nhạt như vậy, dù chỉ mới cưới nhau chưa đầy hai năm. Và giờ cô hiểu ra nguyên do, đó là họ đã lơ là trách nhiệm của họ trong hôn nhân.
Khi "đối phó" với mẹ chồng, họ đã tâm đầu ý hợp cùng nhau thực hiện "trách nhiệm làm hài lòng mẹ". Có lẽ cả hai vợ chồng cô cùng nhận ra, khi họ có bổn phận chung thực hiện trách nhiệm, những việc vất vả tới đâu cũng cảm thấy dễ dàng hơn. Tinh yêu không thôi chưa đủ, khi hai người đã tự nguyện gắn với nhau làm một, họ phải có bổn phận vun đắp cuộc sống chung, bỏ qua những cái tôi ích kỷ có thể làm tổn thương cả hai bên.
Giờ đây, trách nhiệm của họ không chỉ là trách nhiệm đối với vợ hay chồng nữa, mà sẽ còn là trách nhiệm làm cha, làm mẹ. Sẽ nặng nề hơn, nhưng cũng vinh quang hơn, và tất nhiên là cũng sẽ có nhiều hạnh phúc hơn.
Chồng cô choàng tay qua vai cô, và hai người bước ra khỏi sân bay.
Mẹ chồng cô đứng từ phía trong nhìn ra, mỉm cười bí mật. Đối với bà, chúng vẫn luôn là những đứa trẻ cần được bảo ban như ngày nào...
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!