LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

TỔ ẤM

138 lượt xem

Hùng đút lá thư vào miệng và nhai ngấu nghiến như thể hắn đang nhai những uất ức đang trào lên trong lòng. Nước mắt hắn trào ra đầm đìa trên khuôn mặt vàng vọt. Hắn luống cuống bới chiếc hộp đựng quần áo cũ. Tấm ảnh nằm gọn trong cái áo đã mốc trắng ở dưới đáy hộp. Tấm ảnh chỉ còn lại những đường nét lờ nhờ khuôn mặt của một bé gái khá bầu bĩnh. Chỉ còn lại nụ cười tươi tắn của con. Phần còn đã chuyển thành một màu trắng ác nghiệt.

***

Chiều. Không gian đặc quánh, ngột ngạt và oi bức. Hùng dừng lại sau cánh cổng vừa được đóng lại của trại giam M. Hùng đi như chạy về phía thị trấn A. Cái cảm giác được tự do quả thực vô cùng hạnh phúc. Đã gần năm năm nay hắn chưa được gặp vợ con. Những bức thư mà hắn gửi về cho vợ cũng biệt vô âm tín. Nó làm cho Hùng có cảm giác bất an. Suốt thời gian nằm trong trại giam, chưa bao giờ câu hỏi tại sao vợ không đến thăm nuôi hắn cứ ám ảnh hắn. Và chỉ còn ít giờ nữa thôi, Hùng sẽ được gặp vợ. Hạnh phúc! Nhưng chắc hắn sẽ làm ra vẻ giận dỗi, trách mọc vợ không đưa con đến thăm hắn. Và, chắc chắn hắn sẽ nhận được nhừng lời giải thích mùi mẫn nhất.

Trại giam M cách thị trấn A gần chục cây số. Cái nắng Tây Nguyên đổ xuống con đường đỏ quạch màu đất bazan thiêu đốt làn da đen sạm của Hùng. Mặc kệ! Hùng vừa đi vừa chạy. Hắn muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Hơn hết, hắn mong được gặp vợ, được gặp cô con gái bé bỏng mà hắn chưa bao giờ được gặp.

Trời bắt đầu tối thì Hùng đến được thị trấn. Hắn hỏi dò mấy người bán hàng ven đường về chuyến xe về thành phố Buôn Mê Thuật. Thị Trấn A cách thành phố khoảng hai giờ ô tô. Nếu may mắn, chỉ hai tiếng nữa thôi là hắn đã có mặt ở ngôi nhà mà hắn đã xa cách suốt năm năm qua.

Mặt Hùng đỏ nựng lên. Anh ôm chặt vợ vào lòng. Từ khi lấy anh, Xuân chưa được thảnh thơi lúc nào. Lúc vừa có tiền thì gặp tai họa

- Em vay rồi tiền đâu mà trả?

- Em lại đi làm. Cái xưởng nhà mình em cho thuê rồi. Cũng đủ cho hai mẹ con chi tiêu.

- Thôi, em cố gắng lên, vài năm nữa anh ra, anh sẽ bù đắp cho em tất cả.

- Thế anh ký vào giấy này đi. Em còn phải về ngay không con ở nhà lại đói sữa. Chắc giờ nó đã khóc khản cả tiếng rồi.

Hùng luống cuống cầm bút vội vàng ký. Hắn giục Xuân về ngay với con. Nhìn cái dáng gầy gò, xiêu vẹo trong nắng chiều bước ra khỏi phòng thăm nuôi, hắn bật khóc nức nở.

Đã bốn năm rồi kể từ cuộc gặp gỡ ấy Xuân không đến thăm Hùng. Điều ấy khiến Hùng lo lắng khôn nguôi. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mẹ con cô ấy!

Chiếc xe khách dừng lại. Hùng tất tả chạy xuống xe. Phía xa, thành phố Buôn Mê Thuật rực rỡ ánh đèn. Hùng đứng lặng trước căn nhà ba tầng được sơn màu hồng lung linh trong ánh đèn trang trí. Khi hắn ở tù, Xuân đã thay đổi màu sơn rồi sao? Lại còn đèn trang trí. Hùng thoáng phật lòng nhưng có lẽ anh vui nhiều hơn. Ít ra như thế cũng có nghĩa vợ con anh vẫn có một cuộc sống dễ chịu.

- Xuân ơi, anh về rồi này! Mở cửa cho anh với!

Đáp lại tiếng gọi của Hùng là một chàng sủa của con cho lai to tướng. Giờ Xuân cũng nuôi cả cho nữa cơ à! Nhưng kể cũng phải, hai mẹ con thân gái một mình, cũng phải có thứ để phòng thân chứ.

- Xuân ơi! Mở cửa cho anh đi!

Có tiếng dép lê trên nền nhà. Nụ cười của Hùng tắt ngấm khi đứng trước cửa là một người phụ nữ không phải là Xuân.

- Anh tìm ai?

Người thiếu phụ trẻ, xinh đẹp, trang điểm khá lòe loẹt hé mở cảnh cửa sắt hỏi Hùng.

- Đâ...y có phải nhà cô Xuân không ạ?

- Anh tìm cô Xuân có việc gì?

- Tôi là chồng của cô ấy. Và đây là nhà tôi.

- Có phải anh tên Hùng không?

- Phải, phải rồi đấy! Vợ tôi đâu. – Hùng mừng rỡ khi cô gái biết anh. Có lẽ vợ anh vẫn đang ở đây

- Anh chờ chút

Cô gái đóng sầm cửa lại. Hùng há hốc miệng vì ngạc nhiên và tức giận. Chả lẽ về nhà anh mà còn phải xin phép mới được vào hay sao.

Tiếng dép loẹt quẹt một cách mệt mỏi lại vang lên mỗi lúc một gần. Cô gái lúc nãy lại xuất hiện. Lần này, cô mở rộng cánh cửa sắt và đẩy ra một chiếc hộp giấy.

- Đây là quần áo và những vật dụng cá nhân của anh. Chị Xuân gửi lại cho anh. Trong này có cả những bức thư mà anh gửi về cho chị Xuân. Chưa ai xem cả đâu.

- Thế cô ấy đâu! – Hùng gào lên.

- Em không biết đâu! Cô ấy có để lại một bức thư cho anh. Em để cả trong ấy đấy!

- Nhưng đây là nhà tôi! – Hùng nói như khóc.

- Anh cũng đã đồng ý bán cho vợ chồng em rồi mà. Anh đã ký vào giấy đồng ý để chị Xuân bán đất nhà này cho vợ chồng em rồi mà. Anh không nhớ à?

Hùng đứng chết lặng giữ sân nhà. Hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao lại bán nhà. Vợ con của hắn đã đi đâu? Xuân bán nhà để làm gì?

- Thôi anh thông cảm nhé. Hôm nay chồng em không có nhà nên em không thể mời anh vào nhà được. Anh cứ xem thư của chị ấy đi. Chắc chị ấy sẽ cho anh biết chị ấy đang ở đâu đấy. Anh thông cảm nhé. Em không thể mời anh vào nhà được.

Người phụ nữ vội vàng đóng cửa lại. Có lẽ, khuôn mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn tức giận của Hùng đã làm cô ta sợ. Hùng lê từng bước ra ngoài cổng. Ánh đèn đường vàng vọt rọi vào khuôn mặt khắc khổ, ướt đầm đìa của hắn. Hùng ôm chiếc hộp đứng quần áo của anh đặt xuống chân cột đèn. Hắn ngồi tựa lưng vào cột đèn và bắt đầu lục tìm bức thư của vợ.

Tay hắn run bần bật khi xé bì thư. Trong tờ giấy chữ đã nhòe nhoẹt kẹp bốn đồng tiền mệnh giá 500 ngàn. Hùng nhét vội tiền vào túi áo và đọc ngấu nghiến những chữ nghệch ngoạc và nhòe nhòe nhoẹt của vợ.

Hùng ôm tấm ảnh trước ngực khóc nức nở. Nước mắt chảy thành dòng xuống nền gạch lạnh ngắt. Thỉnh thoảng, hắn lại gào lên hai từ "khốn nạn". Người đi đường tò mò nhìn hắn như nhìn một kẻ tứ cố vô thân, đang điên loạn đi lang bạt kỳ hồ. Có lẽ họ nghĩ hắn điên thật. Mà hắn cũng chả khác người điên là mấy. Hết khóc, hắn lại cười lên sằng sặc. Hắn cười hắn đã quá ngây thơ, quá tin tưởng vào người vợ mất nết để rồi phải ăn quả đắng. Xuân bỏ đi ngay lúc hắn cần cô nhất. Ác là, cô ta không nỡ để cho hắn nhìn thấy mặt con dù chỉ một lần.

Phải tìm bằng được con vợ lăng loàn, phản bội ấy. Phải để cho nó nói rõ cái bộ mặt phản trắc, vô nhân tính của nó cho bàn dân thiên hạ biết. Hùng nắm chặt hai bàn tay. Nếu tìm được, hắn sẽ giành lấy đứa con và sẽ cho mụ đàn bà phụ bạc ấy một trận nên thân.

Nhưng tìm ở đâu bây giờ. Một gợn tung tích của cô ta hắn cũng không có. Người đàn ông đã cướp vợ con hắn là ai hắn cũng không hề biết. Sẽ đi đâu để tìm đây? Những ý nghĩ về sự trả thù cứ xô đẩy nhau trong đầu hắn.

Ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt khiến Hùng giật mình tỉnh giấc. Dòng người vội vã xung quanh như không hề biết sự có mặt của hắn. Hùng ngồi nhỏm dậy. Hắn đã ngủ ngay trên vỉa hè suốt đêm qua. Chiếc áo sơ mi trắng đã chuyển màu đỏ lục, ướt sũng sương đêm. Cái lạnh ngấm vào người khiến hắn rùng mình. Vậy là đã hết một đêm không nhà. Tấm ảnh trên tay cũng đầm đìa nước. Hắn vội vàng đặt xuống phơi nắng và ngồi hàng giờ để ngắm nụ cười vô tư lự của con.

Hùng tìm đến nhà Giang. Trong mắt Hùng, Giang không phải là người xấu như vợ anh kể trong thư. Có thể, cô ta chỉ lấy cái cớ cho sự phản bội nhục nhã của mình mà thôi.

- Anh cũng dám vác mặt đến đây cơ à? – Giang nhếch mép cười, chào Hùng bằng giọng lạnh lùng xen lẫn sự hăm dọa.

- Anh mới ra hôm qua. Con vợ nó bán nhà bán cửa bỏ anh đi rồi. Chú phải giúp anh.

- Giúp cái con khỉ. Tiền anh thiếu nợ tôi, bao giờ anh trả được mà đòi giúp?

- Chú giúp anh, sau này anh làm ăn khấm khá, anh sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.

- Ba mươi cái xe máy của tôi gần trăm triệu. Anh lấy gì ra mà trả. Giờ anh là thằng trắng tay rồi. Tôi có đần đâu mà gúp anh chứ.

- Chú nể tình anh với...

- Câm ngay – Giang quát lên – Đừng có dở cái giọng tình cảm này khác với tôi. Làm ăn thì phải có lợi mới làm. Giờ, tôi dây với anh để anh đưa tôi vào tù à. Anh liệu mà trả tiền cho tôi. Nếu không, thì đừng hòng sống ở đất này.

Hùng ngồi thụp xuống nền nhà. Hắn thấy cay cú và bất lực. Khi Giang mới chân ướt, chân ráo đến vùng này, chính Hùng là người đã đưa hắn vào nghề. Những gì Giang có được ngày hôm nay cũng có công không nhỏ của Hùng. Vậy mà... Hùng nhìn Giang như nhìn một người xa lạ.

- Anh không ngờ chú lại...

- Ngờ ngờ cái đm mày! Mày ăn của tao biết bao nhiều tiền rồi. Xe lấy về được mày bán hàng chục triệu, mày chỉ trả cho tao có một hai triệu. Thế mà còn kể công giúp đỡ à? Mày ăn xương ăn máu của anh em tao. Bây giờ mày bị quả báo thì ai người ta thương. Mày biến khỏi nhà tao ngay. Mười hôm nữa mày không mang tiền trả thì liệu cái mạng chó của mày đấy!

- Mày là thằng khốn nạn! Đồ ăn cháo đá bát!

Hùng lao đến, đấm túi bụi vào người, vào mặt Giang. Giang vớ vội chiếc ghế nhựa phang ngang lưng Hùng. Chiếc ghế vỡ tan. Hắn cũng lao vào đấm, đá Hùng. Mấy đồng tiền cùng tấm hình trong túi Hùng bị bật tung ra ngoài. Đúng lúc ấy, ba, bốn thằng đàn em của Giang chạy vào. Không cần biết đầu đuôi, chúng lao vào đấm, đá túi bụi khiến Hùng sa sầm mặt mày. Chúng chỉ dừng lại khi Hùng nằm bất động trên nền nhà.

Hai thằng đàn ông lực lưỡng xốc nách Hùng đứng dậy. Máu chảy từ đuôi mắt, trán và mũi đầm đìa trên khuôn mặt Hùng. Giang nhặt mấy đồng tiền và tấm hình của Hùng rơi dưới nền nhà lên nghoe ngẩy trước mặt hắn.

- Mày cũng có tiền à? Chắc là con vợ mày nó bố thí cho mày một ít chứ gì? Tiền này, mày phải bù sức lực cho anh em vừa phải ra tay đánh mày một trận. Còn tấm ảnh hỏng này, mày giữ làm gì?

Giang vừa nói vừa xé tấm ảnh ra làm đôi. Hùng đau đớn như chính mình đang bị xé ra làm nhiều mảnh.

- Thả nó ra! – Giang ra lệnh – Đây là tiền mời anh em đi ăn sáng. Cám ơn các chú đã hỗ trợ anh kịp thời. Các chú phải nhớ mặt thằng này! Từ giờ trở đi, cứ gặp hắn đâu là đánh đấy cho tao.

Hùng khuỵu xuống nền nhà. Hằn bò đến chỗ tấm hình vừa bị Giang xé làm đôi. May quá! Nụ cười vô tư của con hắn vẫn nguyên vẹn. Hắn đút vội nửa tấm hình vào túi rồi lê từng bước khó nhọc. Tiếng cười khả ố của bọn Giang cứ đuổi theo hắn.

- Nhớ là 10 ngày nữa phải trả tiền tao đấy! Không thì mày sẽ không có chỗ chôn thân đâu!

Nắng bắt đầu tắt. Mây đen vần vũ trên bầu trời. Lại một ngày vô ích. Hắn đã đi hàng chục cửa hàng sửa chữa xe máy. Chỗ nào cũng bắt hắn phải có hộ khẩu, chứng minh thư, bằng lái xe...Những thứ ấy, Xuân không để lại cho hắn. Hắn cũng chẳng biết đâu mà tìm. Cứ đà này, Hùng sẽ chẳng bao giờ tìm được việc. Chẳng lẽ cứ phải chịu chết đói, chết khát ở đây?

Hùng lại trở về bên cột đèn đường đối diện ngôi nhà của hắn khi xưa. Đói. Nhưng hôm nay hắn quyết không đi xin cơm. Hắn muốn giữ lấy chút danh dự cuối cùng của một con người. Hùng đã từng có hàng tỷ đồng. Hắn từng là một người giàu có. Thế nên hắn hiểu cảm giác của một người giàu bố thí cho kẻ nghèo hèn. Và giờ thì hắn cũng hiểu được cái cảm giác của một kẻ ăn mày giơ hai tay nhận lấy sự bố thí đầy vẻ trịch thượng của những kẻ có tiền.

Mưa bắt đầu rơi. Hùng ngồi co cụm vào chiếc cột đèn như cố tìm nơi nương náu. Nước từ trên trời dội xuống như trút. Hùng rút phần tấm ảnh của con nhét vào chiếc túi bóng. Hắn phải giữ lại nụ cười ấy của con. Đó là thứ tài sản duy nhất còn có giá trị. Những cơn mưa Tây Nguyên dữ dội nhưng cũng mau tạnh. Chỉ chừng mười phút, trời lại trong xanh. Những ngôi sao nhỏ lại lấp lánh trên bầu trời.

Hùng dở tấm ảnh bị xé rách của con ra ngắm. Nụ cười tươi tắn của con vẫn vẹn nguyên trong mưa gió. Nụ cười ấy khiến hắn thấy ấm áp vô cùng. Ở nơi đất khách quê người, nơi mà tất cả mọi người quen đang quay mặt với hắn, chỉ có nụ cười ấy là gần gũi, là thứ duy nhất còn ở bên hắn. Càng nhìn, hắn càng thấy đau đớn. Không biết giờ này con đã ngủ chưa? Con có ăn nhiều không! Con có biết là bố đang phải khổ sở, đói rét như thế nào không? Đôi bờ vai hắn run lên bần bật. Hắn lại khóc. Hắn ôm chặt tấm hình vào khuôn ngực lạnh ngắt, ướt sũng của mình.

- Ê thằng kia!

Tiếng quát khiến Hùng giật mình quay lại. Trong làn nước mắt, hắn nhìn thấy ba bốn thanh niên lực lưỡng đang tiến về phía hắn. Một người đàn ông mặc áo phông trắng, đeo cặp kính cận dầy cộp hất hàm về phía hắn.

- Các anh gọi tôi? – Hùng ngơ ngác nhìn khắp lượt và đút vội tấm hình vào túi áo.

- Chả gọi mày thì gọi thằng chó nào ở đây? Mày làm gì ở trước cửa nhà tao?

- Đây là nhà cũ của tôi. Tôi chỉ đến đây...

- Nhà cũ cái con mẹ mày. Đây là nhà ông mày. Ông mày đã bỏ tiền ra mua rồi, có giấy tờ đoàng hoàng. Mày muốn chết hay sao mà cứ lảng vảng ở đây...

- Không, tem chỉ...

- Thích già mồm này! Cho nó một trận đi!

Dứt lời, bốn thằng cùng lao vào đấm đá túi bụi. Hùng chỉ biết ôm đầu chịu trận. Hùng khuỵu chân xuống đường. Hắn nằm hẳn ra đường mặc  cho những cú đấm, đá của mấy kẻ hung hãn kia tự do xối vào đầu, vào người. Chừng như đã thỏa mãn, người đàn ông mặc áo phông trắng cúi sát mặt vào Hùng rít lên từng tiếng:

- Mày nhớ mặt tao đấy. Đừng để tao nhìn thấy mày lảng vảng ở đây. Tao mà thấy thì mày hết đường về quê đấy con ạ! Biến ngay!

Hùng loạng choạng đứng dậy. Hắn lê từng bước khó nhọc về phía thành phố. Máu từ mũi chảy ròng ròng xuống miệng, cổ áo. Mặc kệ. Hùng thả mình xuống một vạt cỏ ven đường. Khoảnh đất nhà ai đó chưa xây dựng sẽ là chỗ dừng chân an toàn nhất của hắn. Hùng nằm dài trên cỏ ướt. Rét. Đau. Nhục! Hùng lại moi tấm ảnh con ra ngắm. Nó sẽ là nguồn sức mạnh giúp Hùng vượt qua khó khăn này. Nụ cười tươi tắn của Yến thấm đẫm máu hắn. Hùng lấy tay lau. Máu tạo thành những vệt mờ mờ trên nụ cười của con bé. Hùng nằm dài ra vỉa hè. Nước mắt làm máu loang dài trên khuôn mặt Hùng.

Hùng giật mình tỉnh giấc vì có ai đó vừa đá vào lưng hắn. Hùng lấy tay che mắt. Mặt trời đã lên đến nửa con sào.

- Mày định nằm ăn vạ đây đến bao giờ? – Tiếng Giang khiến Hùng giật mình

- Nay đã đến hạn đâu? Còn tuần lễ nữa cơ mà?

- Cứ cái đà này, có mà cả đời mày cũng không có tiền trả tao. Bây giờ, mày về nhà tao, tao bày cho mày việc làm.

Hùng miễn cưỡng đứng dậy theo Giang. Chân tay hắn cứ nhũn như bún. Hơn ba này hắn không ăn uống gì. Cơn đói rút đi của hắn tất cả sức lực còn sót lại. Hùng lặng lẽ đi theo Giang về nhà. Từ khi Hùng đi tù, Giang trở thành đầu mối buôn bán xe cũ ở vùng này. Những xe gian được mang về, Giang tháo tất cả phụ tùng, còn phần khung, hắn nấu chảy bán sắt vụn. Có lẽ vì thế mà Giang chưa bị công an hỏi thăm đến.

Giang dẫn Hùng vào một căn nhà phía hông trái nhà chính. Đây là nơi Giang dùng để nấu khung xe thành các cục lớn và bán dưới dạng phế phẩm. Căn nhà ngổn ngang những cục sắt vuông như những viên phơ đất.

- Mày dẫn tao đến đây làm gì? – Hùng lo lắng hỏi.

- Bây giờ, mày có hai lựa chọn. Một là mày đi làm cho tao để trả nợ. Hai là, tao cho mày vào lò cho cháy thành than luôn. Ba mươi cái xe của tao giờ tao cũng chỉ lấy lại đúng 30 cái thôi.

- Mày muốn tao làm gì?

- Mày đi trộm xe về đây cho tao. Tao sẽ cung cấp cho mày dụng cụ hành nghề.

- Tao chưa làm cái trò trộm cắp ấy bao giờ!

- Thế là mày muốn chết rồi. Nể tình ngày xưa mày cũng giúp tao nên giờ tao mới giúp lại. Nếu mày không muốn thì thôi. Cứ tuần nữa mà không có tiền cho tao thì mày chết chắc.

Hùng nhắm mắt lại. Giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng. Cũng chả còn gì để mất nữa. Thôi thì liều một phen. Đến ở tù là cùng chứ gì. Ở tù còn sướng hơn cuộc sống của hắn lúc này.

- Được. Tao đồng ý đi làm cho mày. Nhưng muốn làm được việc thì cũng phải có cái đút vào dạ dầy. Ba ngày nay tao nhịn đói rồi. Mày trả lại tao...

- Được. Tao đưa cho mày 2 triệu coi như tao cho mày vay lãi. Năm phần trăm một ngày. Nếu trong ngày hôm nay mày kiếm được một xe thì tao coi như đây là tiền thưởng. Còn nếu không thì cứ thế mà tính.

Hùng giật mạnh hai triệu trên tay Giang rồi chạy vội ra ngoài. Việc đầu tiên hắn muốn làm lúc này là phải kiếm cái gì đấy để nhét vào bụng. Phải ăn no mới có đầu óc để tính chuyện làm ăn được. Hùng ghé ngay vào một quán cơm bình dân nằm ngay con đường nhỏ gần nhà Giang. Hắn vừa đặt mông xuống cái ghế gỗ dài chằng chịt những vết chém thì tay chủ quán, râu ria lồm xồm, mắt trợn trắng giã chạy vội ra xua xua tay:

- Muốn ăn xin thì để cuối buổi tối đến tao cho! Giờ mày vào đây ám thì tao còn làm ăn gì được nữa!

- Tôi không ăn xin! Tôi có tiền đây này – Hùng vứt nắm tiền xuống bàn – Ông đừng có mà khinh người quá đáng như thế.

Tay chủ quán trố mắt nhìn Hùng đầy vẻ nghi ngờ

- Vậy quý khách ăn gì?

- Cho một tô cơm lớn. Lấy cho tôi những món ngon nhất ra đây.

Chủ quán không thèm trả lời, lẳng lặng đi vào trong.

Hùng ôm bụng bước ra khỏi quán. Hắn tưởng như lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm ngon lành như thế. Chắc đã năm năm! Năm năm kể từ ngày hắn tra tay vào còng số tám. Chỉ có lúc còn vợ, hắn mới có những bữa cơm như thế. Nỗi nhớ vợ con lại ùa về xâm chiếm tâm hồn hắn. Hùng tạt vào một quán trà đá ven đường. Dòng người đi lại tấp lập khiến hắn nao lòng. Họ vội vã đi về một nơi nào đó còn hắn chẳng có chỗ nào để đi về nữa. Tiếng xe máy, tiếng chửi tục của mấy người ngồi quán cùng những điệu cười ngả nghiêng đủ kiểu của họ khiến Hùng chạnh lòng.

Hùng cúi gằm mặt, khuỷu tay chống xuống mặt bàn, đôi mắt hắn ầng ậc nước. Chấp nhận trở thành một thằng ăn trộm cũng có nghĩa hắn chấp nhận giao phó cuộc đời mình cho những nhà tù. Chẳng chóng thì chầy, rồi hắn cũng sẽ bị bắt. Trước đây, dù làm trùm của bọn trộm cặp nhưng Hùng chưa tự tay mình lấy của ai bất cứ cái xe nào. Tất cả là do bọn đàn em mang đến.

Đi một đoạn đường dài, cái lạnh bắt đầu ngấm vào người khiến Hùng run lên bần bật. Gần chục năm rồi hắn mới có lại cái cảm giác lạnh ngắt của mùa đông. Hùng co cả hai chân lên ghế.

- Thím với cháu nó vẫn khỏe chứ? Sao cả nhà không ra chơi thể?

- Vâng.

- Đồ đạc của con đâu mà chỉ thấy có mỗi cái túi bóng quần áo thế này?

- Con đi xe bị trộm hết rồi – Hùng  ngập ngừng.

- Khổ thế nữa! Thế chú về chơi hay có việc gì nữa à?

- Không...Em về chơi thôi. Mà có khi em về luôn.

- Về luôn là sao? Ở nhà luôn à? Hay có chuyện gì rồi?

- Không có chuyện gì đâu! Thôi, có chỗ nào em đi ngủ cái. Mấy ngày ngồi trên xe ô tô mệt quá.

- Chú xuống nhà ngang ngủ với bà. Trên này có mỗi hai cái giường của anh chị với cháu.

Hùng uể oải đi xuống căn nhà hai gian thấp lè tè lợp tôn nằm vuông góc với nhà chính. Căn nhà chẳng có gì ngoài chiếc giường gỗ cũ kỹ. Một chiếc chắn bông đã cáu bẩn. Hùng vớ lấy chiếc chiếu rách trải ra giữa nhà. Hùng tắt điện và nằm dài ra giữa nhà. Mệt mỏi! Cái không khí lạnh lẽo vừa rồi cứ ám ảnh hắn. Hôm nay còn nói dối được nhưng ngày mai, ngày kia thì sẽ thế nào. Hùng cảm nhận được cảm giác khó chịu của Hà khi thấy Hùng đi về tay trắng.

- Con ra tù hôm nào? Nhà xảy ra chuyện gì à?

- Không có gì đâu mẹ. Con chỉ về chơi mấy hôm rồi lại đi mà.

- Nhìn bộ dạng của con, mẹ biệt là đã có cái gì đấy không ổn. Mẹ con nó đâu?

- Cô ấy...bỏ đi đâu rồi con cũng chả biết. Lúc con ra trại thì cô ấy đã bán nhà bỏ đi mất rồi. Con đang định về hỏi thăm bà Thuần xem bà ấy có biết vợ con đi đâu không. Chơi vài hôm rồi con lại đi.

- Con đi đâu? Bán nhà rồi thì còn đi đâu được.

- Ở nhà thì cũng làm gì có chỗ nào mà ở.

- Con cứ ở đây. Rau cháo có mẹ có con.

Hùng thở dài, im lặng. Bà Thư tắt điện lên giường nằm. Tiếng ti vi đang chiếu một bộ phim tình cảm mùi mẫn từ nhà trên vọng xuống. Có tiếng xe máy đi ngoài cổng. Hưng về. Hùng nằm thật im như đã ngủ. Hưng chạy xuống nhà ngang thấy Hùng đã nằm co quắp nên nhẹ nhàng đi lên nhà trên.

Đêm đầu tiên về nhà sau gần chục năm xa cách khiến Hùng không thể ngủ được. Hắn vẫn nằm im. Hắn không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà Thư.

Còn nữa...

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Tags: TỔ ẤM
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư