LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 96.1

95 lượt xem
Diệp Tuyết vừa tới ỷ Phượng Các, Tích Phong cũng đến ngay sau đó, không nhiều không ít, chậm hơn một chút so với nàng.

"Ái phi, thì ra là nàng là người thích được Bổn vương thị tẩm như vậy, bỗng nhiên tốc độ còn nhanh hơn so Bổn vương." Tích Phong không đứng đắn nói ở bên cạnh, vừa đáp xuống bên cạnh nàng, từ phía sau ôm nàng vào ngực: "Đã như vậy, Bổn vương tuyệt không làm cho ái phi thất vọng."

"Mới không phải." Diệp Tuyết bị lời nói của hắn là cho mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, mất tự nhiên đẩy hắn ra, đứng ở bên cạnh. Vừa rồi tốc độ của mình rõ ràng không nhanh, thế nhưng hắn lại rơi ra phía sau mình, là người đều có thể nhìn ra là hắn cố ý! Cố ý trêu mình!

"Nếu như không phải vậy, ái phi đỏ mặt làm cái gì?" Tích Phong cười xấu xa ôm hông nàng, cố ý kéo nàng thân thể mềm mại tựa vào người của hắn, giữa hai người chỉ cách hai tầng vải vóc mỏng manh, tựa vào nhau có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ và nhịp tim của đối phương.

"......" Diệp Tuyết chống hai tay trước ngực của đối phương, chỉ là của hắn sức lực lớn như vậy, sự chống cự của nàng không hiệu quả chút nào. Ngược lại trái tim bởi vì cử động mập mờ này mà đập thật nhanh, kiến cho mặt của nàng càng đỏ.

Hai người đã không phải là lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, nhưng chỉ cần một khi tới gần, nàng vẫn không khống chế mà căng thẳng.

"Ái phi, tại sao không trả lời câu hỏi của Bổn vương?" Tích Phong cúi đầu, mùi hương của riêng hắn trực tiếp nhạm vào mặt nàng.

Tuyết mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, tránh khỏi ánh mắt nóng rực của hắn: "Đại Vương, hiện tại...... Thời gian đã không còn sớm, dùng bữa trước đã."

"Được, tối nay Bổn vương muốn ăn trứng tôm." Hắn nhìn khuôn mặt đỏ dực của nàng nói một câu hai nghĩa, tâm tình thật tốt ôm nàng đi vào đại sảnh.

......

Một bàn trong thức ăn đầy đủ, Tích Phong ngồi đối điện Diệp Tuyết.

Cái bàn không lớn, đưa tay, vừa khéo có thể đút cho đối phương. Thức ăn cũng không ít, theo thường lệ có nhiều món thịt để ăn, tăng cảm giác thèm ăn cho người nhìn.

Ngày ngày ăn thịt, một bữa thịt, cho dù thiếu gia vị nào đó, khẩu vị vẫn tốt như thường.

Quả nhiên là hồ ly trước và sau thay đổi không giống nhau.

Diệp Tuyết cảm thán ở trong lòng!

Có lẽ là do luyện công cả một buổi chiều, đã sớm đói bụng đến mức bụng phải kêu ùng ục, món ăn vừa lên bàn, nàng đã cầm chiếc đũa động đũa gắp ăn. Bình thường đều là một mình ăn cơm, không để ý đến lễ nghĩa, hôm nay lại nhiều hơn một người, nhưng cũng không đặc biệt để ý, thậm chí ngay cả lời mời cũng quên mất.

"Các ngươi lui xuống hết đi." Tích Phong đuổi thị nữ bên cạnh xuống, để đũa xuống nghiêm túc nhìn nàng: "Ái phi, mùi vị thế nào?"

"Được, Được, không tệ." Diệp Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt không vui của hắn, chần chờ nuốt xuống thức ăn trong miệng, hoảng sợ nhìn hắn. Cổ nhân có câu, gần vua như gần cọp, thật là không sai chút nào. Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, cũng không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì!

"Nhưng Bổn vương không có chút khẩu vị nào."

"Vậy." Diệp Tuyết đáp nhẹ một tiếng, sau đó thì sao? Hắn không có khẩu vị, nói với nàng có ích lợi gì? Nàng cũng không phải là bác sĩ!

Thấy nàng không có phản ứng gì, một chút ý tứ quan tâm cũng không có, trong lòng Tích Phong càng thêm khó chịu: "Làm một phi tử, khẩu vị của Bổn vương không tốt, nàng có nghĩa vụ phải làm tăng cảm giác thèm ăn của Bổn vương lên." Mà không phải chỉ tự lo cho mình, càng không phải là biết khẩu vị của hắn không tốt, một câu quan tâm cũng không có!

Diệp Tuyết ở bên cạnh."...... Vậy Đại Vương có đặt biệt muốn ăn món nào? Thiếp sai trù phòng đi làm." Người lớn như thế rồi, khẩu vị không tốt có gì phải ngạc nhiên. Huống chi thân thể hắn cường tráng như trâu vậy, đói ba năm ngày cũng không thể xảy ra chuyện gì!

Dĩ nhiên, lời này Diệp Tuyết chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng một chút, tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.

"Bổn vương muốn ăn trứng tôm." Tích Phong chỉ chỉ vào chậu tôm đo đỏ trên bàn.

"Vậy thì ăn đi." Diệp Tuyết tranh thủ đưa chậu tôm tới chỗ gần hắn nhất. Yêu Vương lúc nào thì trở nên câu nệ như vậy rồi hả? Thích cái gì cũng không dám ăn?

Nhưng mà nói lại, tôm này nàng đã ăn một lần rồi, chỉ đơn giản là luộc ở trong nước một chút, mùi vị cũng vô cùng ngon. Có thể đây là lý do vì sao người ở thành phố lại vô cùng thích món ăn thôn quê, đúng là đồ mọc hoang ăn ngon hơn so với đồ được nuôi trồng. Huống chi nơi này tôm còn sinh trưởng trong môi trường không bị ô nhiễm, thiên nhiên trong lành, thuần túy hoang dại, vừa vào miệng, nụ vị giác trong khoang miệng đều đứng thẳng lên.

Chỉ có điều Diệp Tuyết không biết, chậu tôm được dâng cho Yêu Vương, tất cả đều tới từ đáy Đông Hải, hơn nữa đặc biệt chọn lựa những loại tôm sống lâu năm, khi ăn thịt tôm sẽ thấy có sức vô cùng.

"Chẳng lẽ ái phi muốn Bổn vương ăn như vậy?" Tích Phong liếc nhìn mỹ vị trong mâm, không có hề có ý định sẽ ra tay.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư