Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 101.1
Vãn Dương | Chat Online | |
22/03/2019 20:11:47 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
77 lượt xem
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 101.2 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 101.3 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 100.3 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 100.2 (Truyện xuyên không)
Trên một ngọn núi thật cao có một gốc cây bình thường, ẩn dấu một sơn động.
Tiểu Tinh Linh dựa vào cảm ứng đặc biệt của mình và Xà Vương, dẫn Diệp Tuyết đến cửa sơn động.
"Nương nương, chính là chỗ này."
Diệp Tuyết nghiêng người nhìn vào trong sơn động, tối tăm và âm u, thỉnh thoảng còn có những cơn gió lạnh thổi ra từ bên trong, kiến cho nàng không nhịn được lạnh cả sống lưng, đầu gối cứng ngắc tại chỗ, không muốn đi lên phía trước nữa: "Cái sơn động này...... Thật kỳ quái." Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, Xà Vương đó lợi hại như vậy, thật sự bị thương sao.
Để không kinh động đến lính gác chung quanh, ngay cả binh lính của Thánh Đô nàng cũng không mang theo ai chỉ có một mình ngu ngốc đi ra ngoài, ngộ nhỡ đây là âm mưu, chẳng phải là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay sao?
"Chúng ta phải đi vào thật sao?" Thấy mắt của Tiểu Tinh Linh xuất hiện nước mắt, nàng khéo léo tìm cớ: "Nơi này tối như vậy, thật sự Xà Vương ở bên trong sao?"
"Nương nương, chúng ta dừng lại ở chỗ này một giây, chủ nhân ở bên trong sẽ nguy hiểm thêm một giây. Nương nương, đã đến nơi này, cầu xin người không nên do dự, đi cứu chủ nhân thôi." Xoay người mà đi.
"Được rồi được rồi, vậy chúng ta đi vào thôi." Diệp Tuyết ảo não vỗ đầu của mình. Thật sự sợ nó, dáng vẻ cầu xin vừa vô tội vừa đáng thương như vậy, gặp người có trái tim tràn đầy đồng cảm như nàng đây, hoàn toàn không có cách cự tuyệt.
"Vâng Vâng."
Nàng nắm lấy nó trong tay, lấy hết dũng khí đi vào bên trong đi.
Nhưng mà mới vừa bước vài bước vào động, một bóng người màu đen bay đến bên cạnh.
Trên tay không còn gì, nhìn lại, Tiểu Tinh Linh đã không thấy đâu.
Mà ở nơi cách nàng ba bước, một tay của Tích Phong tùy tiện buông xuống, một tay khác đưa ra hai ngón tay cầm lấy cánh của Tiểu Tinh Linh, khiến tứ chi của nó lơ lửng trong không trung. Bên cạnh hắn, là Ưng Vương Lôi Ngao đi theo, là bộ dáng tràn đầy lo lắng.
"Buông ta ra, buông ta ra, Yêu Vương, ngươi bóp ta thật là đau." Tiểu Tinh Linh dùng quả đấm nho nhỏ khóc hô lên.
Trong lòng Diệp Tuyết rất là lo lắng sợ cánh của nó không cẩn thận sẽ bị người ta kéo xuống, nhưng trong tình thế cấp bách bây giờ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đứng ở một bên mà lo lắng đề phòng như vậy.
"Ái phi nàng không ngoan rồi, không phải Bổn vương đã nói mấy ngày nay rất là nguy hiểm sao? Nàng lại có thể quên nhanh như vậy, coi lời nói của Bổn vương như gió thổi qua tai sao!"
Giọng nói lạnh lẽo của Tích Phong vang lên, mang theo chút khàn khàn.
Diệp Tuyết không biết có phải là hai mắt của mình có vấn đề hay không, nhìn sắc mặt hắn, tái nhợt vô cùng.
"Ta......" Mình nên nói như thế nào với hắn đây? Đã trễ thế này còn ra ngoài, đúng là lỗi của mình, hơn nữa còn đi tới gặp một người nguy hiểm như thế. Suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra câu mở đầu khá một chút, ngược lại lại nhớ đến buổi tối mà tiểu trùng kia đã chui vào bàn tay hắn: "Ngươi...... Tay của ngươi khá hơn chút nào không? Tiểu trùng đã lấy ra chưa?"
"Nương nương, tiểu trùng này......" Lôi Ngao vừa lắc đầu muốn mở miệng, đã bị ánh mắt của Tích Phong làm cho dừng lại: "Ái phi lại còn biết quan tâm Bổn vương, Bổn vương còn tưởng rằng nàng len lén tới đây hẹn hò cùng người tình, đã sớm xem Bổn vương như rác rưởi mà vất đi rồi!"
Nhìn lông mày Lôi Ngao nhíu chặc, khi hắn muốn nói đến hai chữ tiểu trùng trong ánh mắt hốt hoảng, Diệp Tuyết nhạy cảm phát hiện được cái gì: "Có phải là tiểu trùng này còn chưa lấy ra hay không?"
Dường như với đề tài này Tích Phong không có kiên nhẫn, ngón tay buông lỏng, ném vật đang cầm trong tay là Tiểu Tinh Linh cho Lôi Ngao: "Bổn vương thật muốn xem, rốt cuộc Đằng Vân hắn bị tổn thương nặng đến thế nào, mà kiến cho ái phi của Bổn vương trễ như thế còn không ngại vất vả chạy tới." Nói xong, từ bên trong thân thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng thạch động, từng bước một đi vào bên trong đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, trái tim của Diệp Tuyết thắt chặt lại, mắt ê ẩm, thật khó chịu.
Đều là lỗi của mình, mới có thể khiến trùng tử này có cơ hội xâm nhập trong cơ thể hắn. Lợi hại như Yêu Vương, chẳng lẽ hiện tại cũng không có cách nào sao?
Tiểu Tinh Linh dựa vào cảm ứng đặc biệt của mình và Xà Vương, dẫn Diệp Tuyết đến cửa sơn động.
"Nương nương, chính là chỗ này."
Diệp Tuyết nghiêng người nhìn vào trong sơn động, tối tăm và âm u, thỉnh thoảng còn có những cơn gió lạnh thổi ra từ bên trong, kiến cho nàng không nhịn được lạnh cả sống lưng, đầu gối cứng ngắc tại chỗ, không muốn đi lên phía trước nữa: "Cái sơn động này...... Thật kỳ quái." Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, Xà Vương đó lợi hại như vậy, thật sự bị thương sao.
Để không kinh động đến lính gác chung quanh, ngay cả binh lính của Thánh Đô nàng cũng không mang theo ai chỉ có một mình ngu ngốc đi ra ngoài, ngộ nhỡ đây là âm mưu, chẳng phải là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay sao?
"Chúng ta phải đi vào thật sao?" Thấy mắt của Tiểu Tinh Linh xuất hiện nước mắt, nàng khéo léo tìm cớ: "Nơi này tối như vậy, thật sự Xà Vương ở bên trong sao?"
"Nương nương, chúng ta dừng lại ở chỗ này một giây, chủ nhân ở bên trong sẽ nguy hiểm thêm một giây. Nương nương, đã đến nơi này, cầu xin người không nên do dự, đi cứu chủ nhân thôi." Xoay người mà đi.
"Được rồi được rồi, vậy chúng ta đi vào thôi." Diệp Tuyết ảo não vỗ đầu của mình. Thật sự sợ nó, dáng vẻ cầu xin vừa vô tội vừa đáng thương như vậy, gặp người có trái tim tràn đầy đồng cảm như nàng đây, hoàn toàn không có cách cự tuyệt.
"Vâng Vâng."
Nàng nắm lấy nó trong tay, lấy hết dũng khí đi vào bên trong đi.
Nhưng mà mới vừa bước vài bước vào động, một bóng người màu đen bay đến bên cạnh.
Trên tay không còn gì, nhìn lại, Tiểu Tinh Linh đã không thấy đâu.
Mà ở nơi cách nàng ba bước, một tay của Tích Phong tùy tiện buông xuống, một tay khác đưa ra hai ngón tay cầm lấy cánh của Tiểu Tinh Linh, khiến tứ chi của nó lơ lửng trong không trung. Bên cạnh hắn, là Ưng Vương Lôi Ngao đi theo, là bộ dáng tràn đầy lo lắng.
"Buông ta ra, buông ta ra, Yêu Vương, ngươi bóp ta thật là đau." Tiểu Tinh Linh dùng quả đấm nho nhỏ khóc hô lên.
Trong lòng Diệp Tuyết rất là lo lắng sợ cánh của nó không cẩn thận sẽ bị người ta kéo xuống, nhưng trong tình thế cấp bách bây giờ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đứng ở một bên mà lo lắng đề phòng như vậy.
"Ái phi nàng không ngoan rồi, không phải Bổn vương đã nói mấy ngày nay rất là nguy hiểm sao? Nàng lại có thể quên nhanh như vậy, coi lời nói của Bổn vương như gió thổi qua tai sao!"
Giọng nói lạnh lẽo của Tích Phong vang lên, mang theo chút khàn khàn.
Diệp Tuyết không biết có phải là hai mắt của mình có vấn đề hay không, nhìn sắc mặt hắn, tái nhợt vô cùng.
"Ta......" Mình nên nói như thế nào với hắn đây? Đã trễ thế này còn ra ngoài, đúng là lỗi của mình, hơn nữa còn đi tới gặp một người nguy hiểm như thế. Suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra câu mở đầu khá một chút, ngược lại lại nhớ đến buổi tối mà tiểu trùng kia đã chui vào bàn tay hắn: "Ngươi...... Tay của ngươi khá hơn chút nào không? Tiểu trùng đã lấy ra chưa?"
"Nương nương, tiểu trùng này......" Lôi Ngao vừa lắc đầu muốn mở miệng, đã bị ánh mắt của Tích Phong làm cho dừng lại: "Ái phi lại còn biết quan tâm Bổn vương, Bổn vương còn tưởng rằng nàng len lén tới đây hẹn hò cùng người tình, đã sớm xem Bổn vương như rác rưởi mà vất đi rồi!"
Nhìn lông mày Lôi Ngao nhíu chặc, khi hắn muốn nói đến hai chữ tiểu trùng trong ánh mắt hốt hoảng, Diệp Tuyết nhạy cảm phát hiện được cái gì: "Có phải là tiểu trùng này còn chưa lấy ra hay không?"
Dường như với đề tài này Tích Phong không có kiên nhẫn, ngón tay buông lỏng, ném vật đang cầm trong tay là Tiểu Tinh Linh cho Lôi Ngao: "Bổn vương thật muốn xem, rốt cuộc Đằng Vân hắn bị tổn thương nặng đến thế nào, mà kiến cho ái phi của Bổn vương trễ như thế còn không ngại vất vả chạy tới." Nói xong, từ bên trong thân thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng thạch động, từng bước một đi vào bên trong đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, trái tim của Diệp Tuyết thắt chặt lại, mắt ê ẩm, thật khó chịu.
Đều là lỗi của mình, mới có thể khiến trùng tử này có cơ hội xâm nhập trong cơ thể hắn. Lợi hại như Yêu Vương, chẳng lẽ hiện tại cũng không có cách nào sao?
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!