Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 103.1
Vãn Dương | Chat Online | |
22/03/2019 20:12:43 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
88 lượt xem
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 103.2 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 104.1 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 102.2 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 102.1 (Truyện xuyên không)
“(⊙o⊙)..."
Diệp Tuyết ôm chặt Tích Phong đã mất tri giác, không biết vì sao Băng Phượng lại nhìn lên bầu trời gào khóc.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Hình như mình không hề làm gì cả? Tại sao có thể......
Hỏa Hoàng nghe được tiếng kêu của Băng Phượng, phát điên hất bàn tay của Lôi Ngao ra, vỗ cánh lên, lo lắng bay vòng quanh Băng Phượng, tiếng kêu thê thảm, giống như là đang an ủi, cũng giống như là đang khóc!
"Nương nương......" Lôi Ngao ngự phong mà xuống, ngay lúc cách mặt đất còn mười mấy thước không chống đỡ nổi, lập tức ngã xuống, cả hai tay đều đã bị thương. Khi ngã xuống đất, cánh tay trái đập xuống đất, đau đến mức kiến hắn toát đầy mồ hôi, bởi vì nhiệt độ của hỏa Hoàng mà mặt bị hun đến đỏ bừng.
"Lôi Ngao, ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?" Diệp Tuyết đặt Tích Phong xuống, đến đỡ hắn dậy, "Đều là do ta không tốt, nếu không phải là ta, các ngươi cũng sẽ không bị thương......" Bây giờ nàng rất hối hận, mình thật sự là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Trừ việc tạo thêm phiền toái cho người khác, ngoài ra không có chút tác dụng nào.
"Nương nương, người đừng...... Đừng nói như vậy." Lôi Ngao chịu đựng đau đớn, khi nói chuyện hơi thở có hơi hổn hển một chút: "Mới vừa rồi người...... Không phải mới vừa đánh bại Băng Phượng sao?" Chuyện đã qua, ai sai nhiều ai sai ít cũng đã không còn quá quan trọng nữa, "Nương nương, hiện tại Băng Phượng bị thương, hỏa Hoàng nhất định sẽ báo thù, chúng ta...... Phải nghĩ biện pháp...... Nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Được được." Diệp Tuyết liên tục gật đầu. Lúc này phải rời đi, nhất định phải rời đi. Trong ba người, hiện tại chỉ còn mình không bị thương, sau này, mình sẽ bảo vệ bọn họ, cho dù phải dùng hết toàn bộ sức lực, cũng muốn để hai người họ rời khỏi nơi đây.
Giờ phút này, nếu có thánh thánh ở đây thì tốt, Lạc Băng từng nói với nàng, Thánh Kỳ Lân là Thần Thú duy nhất trên đời này dám đối đầu với Thất Thải Phượng Hoàng.
Khi suy nghĩ, Diệp Tuyết nàng cũng không phải loại người chỉ biết là nằm mơ giữa ban ngày đó, biết rằng giờ phút này, chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên lúc này tính cảnh giác, cũng không dám thả lỏng một chút. Cẩn thận tra xét địa thế chung quanh, nhìn xem có gì có thể lợi dụng.
Nhưng mà thực tế lại không giống như những gì họ dự đoán, Thất Thải Phượng Hoàng chỉ là gào khóc quanh quẩn trên không trung, cũng không có phát động công kích như dự liệu của họ. Nhưng mà cũng không chịu rời đi, bọn họ đi dưới đất, chúng nó bay theo trên không trung. Bọn họ chạy về phía đông một ngàn thước, bọn nó ở bầu trời bay về phía đông một ngàn thước.
"Hả? Rốt cuộc bọn nó muốn làm gì?" Diệp Tuyết không biết phải làm sao. Nếu không bởi vì có hai người bị thương, nàng nhất định sẽ ngự kiếm bay thẳng về cung. Chỉ về đến cung, ở đó thủ vệ nghiêm mật, Yêu Binh đông đảo, cho dù pháp lực của Thất Thải Phượng Hoàng có cao hơn nữa, cũng là không dám manh động.
"Xem ra, hình như bọn nó biết người!"
Đột nhiên sau lưng có tiếng người nói chuyện, Diệp Tuyết vội vàng xoay người lại, thiếu chút nữa kiếm cầm trong tay rơi xuống đất. Chỉ thấy một cô gái mặc quần áo diễm lệ, trên tai gần đỉnh đầu có hai búi tóc tròn trịa, nhìn qua có chút giống mắt con bướm, tóc phía sau cứ như vậy tản ra, trên người từ trong đến ngoài tản ra một cỗ tiên khí hoàn toàn tự nhiên: "Ngươi là ai?"
"Ta tên là Nguyệt Tiểu Điệp." Đối phương rất là hào phóng đi tới trước mặt nàng, nhìn quanh hai người dưới đất một vòng: "Hình như bọn họ bị thương cũng không nhẹ đâu."
"Rốt cuộc ngươi là ai? Đang làm gì?" Trong ngũ giới, sau phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy Thất Thải Phượng Hoàng chính là chạy trốn, nhưng nàng chẳng những không có ý muốn rời đi, mà còn bắt đầu chậm dãi đi loanh quanh, chuyện này...... Không thể không khiến Diệp Tuyết hoài nghi.
Nguyệt Tiểu Điệp đi vòng qua trước mặt nàng, vẻ mặt thản nhiên: "Ta không phải đã nói rồi sao? Ta tên là Nguyệt Tiểu Điệp. Về phần ta đang làm cái gì, ừ." Nàng cong lên ngón út, thổi một tiếng về phía bầu trời, Thất Thải Phượng Hoàng lập tức vỗ vội cánh xuống, đang đậu trên cây to phía sau nàng cách đó không xa.
"Ngươi...... Bọn nó lại có thể nghe lời của ngươi?"
"Như ngươi thấy." Nguyệt Tiểu Điệp nhún nhún vai.
Diệp Tuyết kinh hãi.
Tất cả mọi người nói Thất Thải Phượng Hoàng gần đây tính tình đại biến, chẳng lẽ là bởi vì nàng ở phía sau sai bảo?
"Rốt cuộc ngươi là người tốt hay người xấu?"
"Người xấu thật ra chỉ là ý thức chủ quan của con người phán đoán mà ra thôi, cũng không có tiêu chuẩn gì. Người khác nói ta là người xấu, nhưng ta có thể nói ta là người tốt." Trong ánh mắt của Nguyệt Tiểu Điệp ánh sáng thích giết chóc, tiên khí mới vừa lặng lẽ phai đi, bị thay thế bằng là ma tính. Cười yếu ớt, từng bước từng bước tới gần nàng: "Ngươi cảm thấy...... Ta là là người tốt hay người xấu?"
"Ngươi đừng tới đây." Mãnh liệt cảm giác được nguy cơ Diệp Tuyết lui dần về phía sau, đến bên cạnh Tích Phong và Lôi Ngao. Giờ phút này hai người vẫn còn bị vây trong trạng thái hôn mê, nàng không thể khiến cho bọn họ bị thương tổn hơn nữa.
"Ngươi đang sợ cái gì?" Nguyệt Tiểu Điệp lắc mình một cái, đột nhiên xuất hiện ở phía sau của nàng. Cầm lên tóc dài trên vai, ở trên cổ của nàng nhẹ nhàng lướt qua.
"A......" Diệp Tuyết lập tức rút kiếm từ eo ra, nhảy ra hai bước dùng kiếm chỉ vào đối phương: "Ngươi tốt nhất không nên làm loạn, bằng không ta......"
"Ngươi làm cái gì?" Lời của nàng còn chưa nói hết, lại một lần nữa nhảy đến phía sau nàng. Hiện ra nét mặt cảm thấy vô cùng hứng thú, nhỏ giọng hỏi.
"Xem chiêu!" Diệp Tuyết bị nàng làm cho khẩn trương, trái tim đập bang bang, nhưng cố ý bày ra vẻ mắt hung ác, giằng co cùng với nàng. Kiếm trong tay huơ ra, cũng là khoa chân múa tay, không có bao nhiêu lực sát thương.
Nàng chém, nàng tránh.
Diệp Tuyết ôm chặt Tích Phong đã mất tri giác, không biết vì sao Băng Phượng lại nhìn lên bầu trời gào khóc.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Hình như mình không hề làm gì cả? Tại sao có thể......
Hỏa Hoàng nghe được tiếng kêu của Băng Phượng, phát điên hất bàn tay của Lôi Ngao ra, vỗ cánh lên, lo lắng bay vòng quanh Băng Phượng, tiếng kêu thê thảm, giống như là đang an ủi, cũng giống như là đang khóc!
"Nương nương......" Lôi Ngao ngự phong mà xuống, ngay lúc cách mặt đất còn mười mấy thước không chống đỡ nổi, lập tức ngã xuống, cả hai tay đều đã bị thương. Khi ngã xuống đất, cánh tay trái đập xuống đất, đau đến mức kiến hắn toát đầy mồ hôi, bởi vì nhiệt độ của hỏa Hoàng mà mặt bị hun đến đỏ bừng.
"Lôi Ngao, ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?" Diệp Tuyết đặt Tích Phong xuống, đến đỡ hắn dậy, "Đều là do ta không tốt, nếu không phải là ta, các ngươi cũng sẽ không bị thương......" Bây giờ nàng rất hối hận, mình thật sự là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Trừ việc tạo thêm phiền toái cho người khác, ngoài ra không có chút tác dụng nào.
"Nương nương, người đừng...... Đừng nói như vậy." Lôi Ngao chịu đựng đau đớn, khi nói chuyện hơi thở có hơi hổn hển một chút: "Mới vừa rồi người...... Không phải mới vừa đánh bại Băng Phượng sao?" Chuyện đã qua, ai sai nhiều ai sai ít cũng đã không còn quá quan trọng nữa, "Nương nương, hiện tại Băng Phượng bị thương, hỏa Hoàng nhất định sẽ báo thù, chúng ta...... Phải nghĩ biện pháp...... Nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Được được." Diệp Tuyết liên tục gật đầu. Lúc này phải rời đi, nhất định phải rời đi. Trong ba người, hiện tại chỉ còn mình không bị thương, sau này, mình sẽ bảo vệ bọn họ, cho dù phải dùng hết toàn bộ sức lực, cũng muốn để hai người họ rời khỏi nơi đây.
Giờ phút này, nếu có thánh thánh ở đây thì tốt, Lạc Băng từng nói với nàng, Thánh Kỳ Lân là Thần Thú duy nhất trên đời này dám đối đầu với Thất Thải Phượng Hoàng.
Khi suy nghĩ, Diệp Tuyết nàng cũng không phải loại người chỉ biết là nằm mơ giữa ban ngày đó, biết rằng giờ phút này, chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên lúc này tính cảnh giác, cũng không dám thả lỏng một chút. Cẩn thận tra xét địa thế chung quanh, nhìn xem có gì có thể lợi dụng.
Nhưng mà thực tế lại không giống như những gì họ dự đoán, Thất Thải Phượng Hoàng chỉ là gào khóc quanh quẩn trên không trung, cũng không có phát động công kích như dự liệu của họ. Nhưng mà cũng không chịu rời đi, bọn họ đi dưới đất, chúng nó bay theo trên không trung. Bọn họ chạy về phía đông một ngàn thước, bọn nó ở bầu trời bay về phía đông một ngàn thước.
"Hả? Rốt cuộc bọn nó muốn làm gì?" Diệp Tuyết không biết phải làm sao. Nếu không bởi vì có hai người bị thương, nàng nhất định sẽ ngự kiếm bay thẳng về cung. Chỉ về đến cung, ở đó thủ vệ nghiêm mật, Yêu Binh đông đảo, cho dù pháp lực của Thất Thải Phượng Hoàng có cao hơn nữa, cũng là không dám manh động.
"Xem ra, hình như bọn nó biết người!"
Đột nhiên sau lưng có tiếng người nói chuyện, Diệp Tuyết vội vàng xoay người lại, thiếu chút nữa kiếm cầm trong tay rơi xuống đất. Chỉ thấy một cô gái mặc quần áo diễm lệ, trên tai gần đỉnh đầu có hai búi tóc tròn trịa, nhìn qua có chút giống mắt con bướm, tóc phía sau cứ như vậy tản ra, trên người từ trong đến ngoài tản ra một cỗ tiên khí hoàn toàn tự nhiên: "Ngươi là ai?"
"Ta tên là Nguyệt Tiểu Điệp." Đối phương rất là hào phóng đi tới trước mặt nàng, nhìn quanh hai người dưới đất một vòng: "Hình như bọn họ bị thương cũng không nhẹ đâu."
"Rốt cuộc ngươi là ai? Đang làm gì?" Trong ngũ giới, sau phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy Thất Thải Phượng Hoàng chính là chạy trốn, nhưng nàng chẳng những không có ý muốn rời đi, mà còn bắt đầu chậm dãi đi loanh quanh, chuyện này...... Không thể không khiến Diệp Tuyết hoài nghi.
Nguyệt Tiểu Điệp đi vòng qua trước mặt nàng, vẻ mặt thản nhiên: "Ta không phải đã nói rồi sao? Ta tên là Nguyệt Tiểu Điệp. Về phần ta đang làm cái gì, ừ." Nàng cong lên ngón út, thổi một tiếng về phía bầu trời, Thất Thải Phượng Hoàng lập tức vỗ vội cánh xuống, đang đậu trên cây to phía sau nàng cách đó không xa.
"Ngươi...... Bọn nó lại có thể nghe lời của ngươi?"
"Như ngươi thấy." Nguyệt Tiểu Điệp nhún nhún vai.
Diệp Tuyết kinh hãi.
Tất cả mọi người nói Thất Thải Phượng Hoàng gần đây tính tình đại biến, chẳng lẽ là bởi vì nàng ở phía sau sai bảo?
"Rốt cuộc ngươi là người tốt hay người xấu?"
"Người xấu thật ra chỉ là ý thức chủ quan của con người phán đoán mà ra thôi, cũng không có tiêu chuẩn gì. Người khác nói ta là người xấu, nhưng ta có thể nói ta là người tốt." Trong ánh mắt của Nguyệt Tiểu Điệp ánh sáng thích giết chóc, tiên khí mới vừa lặng lẽ phai đi, bị thay thế bằng là ma tính. Cười yếu ớt, từng bước từng bước tới gần nàng: "Ngươi cảm thấy...... Ta là là người tốt hay người xấu?"
"Ngươi đừng tới đây." Mãnh liệt cảm giác được nguy cơ Diệp Tuyết lui dần về phía sau, đến bên cạnh Tích Phong và Lôi Ngao. Giờ phút này hai người vẫn còn bị vây trong trạng thái hôn mê, nàng không thể khiến cho bọn họ bị thương tổn hơn nữa.
"Ngươi đang sợ cái gì?" Nguyệt Tiểu Điệp lắc mình một cái, đột nhiên xuất hiện ở phía sau của nàng. Cầm lên tóc dài trên vai, ở trên cổ của nàng nhẹ nhàng lướt qua.
"A......" Diệp Tuyết lập tức rút kiếm từ eo ra, nhảy ra hai bước dùng kiếm chỉ vào đối phương: "Ngươi tốt nhất không nên làm loạn, bằng không ta......"
"Ngươi làm cái gì?" Lời của nàng còn chưa nói hết, lại một lần nữa nhảy đến phía sau nàng. Hiện ra nét mặt cảm thấy vô cùng hứng thú, nhỏ giọng hỏi.
"Xem chiêu!" Diệp Tuyết bị nàng làm cho khẩn trương, trái tim đập bang bang, nhưng cố ý bày ra vẻ mắt hung ác, giằng co cùng với nàng. Kiếm trong tay huơ ra, cũng là khoa chân múa tay, không có bao nhiêu lực sát thương.
Nàng chém, nàng tránh.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!