LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 117.2

96 lượt xem
"Vâng thưa Đại Vương, những chỗ lân cận, thuộc hạ đã lục soát cẩn thận một lần, nhưng không phát hiện đươc đấu vết nào của tiểu vương tử ạ."

"Đại Vương, những quốc gia xung quanh cũng đã trả lời, không thấy bóng dáng của tiểu vương tử ạ."

"Đại Vương, biên giới Yêu Giới cũng đã tuần tra qua, không phát hiện được dấu vết gì khả nghi ạ."

"Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi." Tích Phong phất tay, không nhịn được đứng lên từ trên ghế, đi qua đi lại.

Đã qua ba ngày, vẫn không có một chút tin tức nào của Niệm Niệm, chẳng lẽ nó đã xảy ra chuyện bất ngờ gì sao?

"Đại Vương, người đừng vội, Niệm Niệm thông minh như vậy, nó sẽ không có việc gì đâu." Lôi Ngao tiến lên an ủi. Ba ngày rồi, Niệm Niệm chắc là đã gặp được người nào đó, người đó cố ý giấu nó đi thôi. Hy vọng người đó không phải người xấu!

"Hi vọng như vậy! Ngươi tiếp tục chờ ở nơi này, ta đi ra ngoài một chút, nếu có tin tức, lập tức báo cho ta biết." Cảm giác làm cha thật sự không giống nhau, đây là lần đầu Tích Phong nếm được mùi vị lo lắng sốt ruột như vậy.

"Vâng"

Lôi Ngao lùi sang bên cạnh, cung tiễn hắn rời đi.

Một trận gió thổi qua, Tích Phong xuất hiện ở bên cạnh thác nước, trên sườn dốc có hai đóa hoa nhỏ màu trắng đã héo tàn. Nói cách khác...... Dao nhi chỉ còn lại ba cái mạng......

Thời gian càng eo hẹp, càng nhiều có chuyện phiền toái!

"Dao nhi, nàng phải chống đỡ, chỉ cần mấy ngày nữa, Bổn vương sẽ đón nàng trở lại......"

Thấy vật nhớ người, tâm tình của hắn vốn đã không tốt, như vậy, càng thêm đa cảm, không nhịn được đứng trên sườn núi thở dài.

"Đại Vương, chàng ở trên đó làm gì vậy?" Giọng nói nũng nịu của Hỏa Linh vang lên.

Tích Phong vừa nghe, trong nháy mắt bay từ phía trên xuống, bày ra sắc mặt hung ác: "Nàng tới nơi này làm cái gì? Ai cho phép nàng tiến vào!!" Sau núi này, từ trước đến giờ là cấm địa của Yêu Giới, trừ Vương Hậu, những người còn lại trừ khi được hắn đặc biệt ân chuẩn, nếu không những người đi vào, đều phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất.

"Đại Vương, nô tì chỉ muốn nhìn thấy chàng." Sau núi này là cấm địa, Hỏa Linh cũng biết. Nhưng nàng ỷ vào những ngày qua mỗi ngày mình đều vui đùa với Tích Phong, hàng đêm chung chăn gối, cho là mình không giống những người khác. Chàng cưng chiều mình như vậy, chắc sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà so đo với mình: "Nô tì thấy mấy ngày nay Đại Vương buồn phiền, muốn tới đây chia sẻ cùng Đại Vương, cùng Đại Vương trò chuyện......"

"Cút!"

"Đại Vương......" Hỏa Linh không dám tin nhìn chàng. Một chữ thật quá tàn khốc, thật quá vô tình!

"Biến, đừng để ta nói lần thứ ba."

"Nhưng Đại Vương......" Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định. Rõ ràng mấy ngày nay chàng đối xử với mình dịu dàng như vậy, cưng chiều mình như thế, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao? Vương Hậu có thể đi vào, tại sao mình lại không thể!

"Cút!" Tích Phong vung tay lên, Hỏa Linh không kịp đề phòng, bị đánh bay từ dưới đất lên, bay thẳng đến Hỏa Vân Điện, bay vào trong phòng của nàng, cửa phòng lập tức đóng lại. Theo sát sau lưng là giọng nói lạnh lẽo của Tích Phong: "Ngươi tốt nhất ở nơi này tự kiểm điểm lại mình, không có lệnh của Bổn vương, không được đi đâu hết! Nếu không, đừng trách Bổn vương không khách khí!"

"A...... A a a......" Hỏa Linh chống đỡ thân thể thiếu chút nữa vỡ nát đứng dậy từ dưới đất, giống như người điên ném hết tất cả đồ vật trang trí trong phòng xuống đất đất: "Đều là dối trá, tất cả đều là dối trá kẻ dối trá kẻ dối trá......"

Thì ra mình không là gì trong mắt Yêu Vương cả, cái gì cũng không phải. Lời ngon tiếng ngọt trên giường, chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, thoáng qua rồi biến mất!

Sau khi phát tiết xong, tinh thần sa sút cơ thể ngã xuống đất, không còn sức nằm xuống......

Xuống tay nặng như vậy, chàng muốn mình ngã thành tàn phế sao??

......

Ngay sau khi Tích Phong ra tay, trong lòng đã có chút hối hận.

Bởi vì có Hỏa Linh ở đây, Hỏa Diễm ở bên kia mới không có hành động gì thiếu suy nghĩ. Nếu như lúc này mình cãi nhau với nàng, chuyện phiền toái này sẽ càng thêm phiền phức!!

Nhưng nói xin lỗi một nữ nhân, không phải là hắn không thể làm. Nhưng mà, không phải là bây giờ!

Trong lòng phiền não, vô tình lại đi đến cửa thủy lao.

"Ừ......"

Hắn vừa đi vào, đã nghe thấy tiếng rên rỉ đầy thống khổ của Diệp Tuyết, ngay sau đó thấy nàng cuộn tròn thân thể nho nhỏ, khổ sở nằm trên hoa sen.
"Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy?" Tích Phong cả kinh, phóng qua mặt nước, dừng lại ở bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong ngực: "Tuyết Nhi, sắc mặt của nàng thật xấu."

"Đại Vương......" Diệp Tuyết cố hết sức mở to mắt, ánh mắt trở nên u ám: "Đại Vương, nô tì...... Nô tì thật khó chịu."

"Tại sao lại như vậy?"
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư