LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 149

85 lượt xem

Một đêm, giường ngủ của hai người, phân biệt rõ ràng.

......

Buổi sáng gà gáy ba tiếng, Diệp Tuyết đã rời giường, tính toán cầm tiền đi mua một ít đồ dùng hàng ngày.

Hôm qua đã dùng hết tất cả nguyên liệu, lúc đi dạo buổi tối đã để ý, cách đó không xa chính là có một nhà bán gạo, chắc là bên trong sẽ có đồ mình muốn dùng.

Rón rén ra khỏi phòng, tận lực không đánh thức hắn.

Nhưng khi bước vào trong cửa tiệm, tất cả trước mắt khiến nàng không nhịn được mà bưng kín miệng của mình.

Trên tấm thớt, trên quầy đã đặt rất nhiều loại trái cây, trên đất còn lại vài chiếc vại lớn, bên trong chứa đầy những khối băng thật to.

Cảm thấy sau lưng có động tĩnh, vội vàng quay đầu lại, Lạc Băng đang nghiêng người dựa trên cửa.

"Đây là xảy ra chuyện gì?" Nàng chỉ vào đống đồ trong tiệm, không hiểu hỏi.

Hắn đáp lại là một nụ cười sủng nịnh: "Lão bản nương của ta, bán mứt quả một ngày còn chưa chán sao? Hôm nay đổi sang cái khác."

"Đổi cái gì?"

"Nước canh băng." Lạc Băng đi tới, đưa tay chạm vào khối băng ở bên trong: "Mứt quả chỉ có tiểu hài tử thích ăn, nhưng thời tiết nóng như vậy, đóng băng trái cây lại thành canh, người lớn hay đứa bé cũng đều thích, buôn bán khẳng định sẽ tốt hơn." Thật ra thì còn một nguyên nhân khác, có mấy khố băng ở đây, nhiệt độ trong cửa hàng sẽ không quá cao, làm thân thể hắn thoải mái hơn một chút.

Thật ra thì hắn cũng bị khuyên đến phiền, không thể không như thế.

Diệp Tuyết vừa nghe, trong mắt lập tức sáng lên: "Oa, không ngờ đầu óc của ngươi tốt như vậy, có tiền đồ." Người này nếu ở thế kỷ 21, khẳng định cũng sẽ là một nhân vật cấp cao.

"Cám ơn đã khen." Ngược lại hắn không có khiêm tốn nào.

"Nhưng mà......" Diệp Tuyết dừng lại, vòng quanh mấy khối băng và trái cây trong phòng vài vòng: "Ta còn có thứ còn tốt có thể bán."

"Hả? Thứ gì?"

"Hắc hắc, đợi lát nữa ngươi sẽ biết!" Diệp Tuyết lần đầu tiên khoe tài, sau đó rửa tay, vung lên tay áo bắt đầu bận rộn.

Không ngờ người ở đây cũng tiên tiến như vậy, cũng biết dùng khối băng để làm đồ uống lạnh rồi, nhưng mà...... Là một người từ nền văn minh khác xuyên đến đây, việc lừa dối bọn họ vẫn cao tay hơn một chút.

......

Mười mấy phút trôi qua, đá bào đầu tiên của thời không này ra đời.

"Keng keng keng, ngươi nếm thử một chút xem, mùi vị thế nào?" Nàng như hiến vật quý đưa đồ đến tay hắn.

Lạc Băng nhìn nàng làm một chút, cảm thấy vật này thật sự rất mới lạ, lập tức nhận lấy thưởng thức.

"Như thế nào, mùi vị thế nào?"

"Được Được, không tệ, có vị chua của việt quất, vị ngọt của kẹo mạch nha, còn có sự mát lạnh của băng, mọi người nhất định sẽ thích. Không biết tên gọi của cái này là gì?"

"Gọi là băng."

"Cái gì?"

"Gọi là băng, băng trong Lạc Băng." Diệp Tuyết dí dỏm cười. Dùng tên của hắn để đặt, rất có cảm giác phải không!

"Ha ha, Tuyết Nhi đây là đang cố ý trêu ta sao?"

"Dĩ nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy cái tên này cực kỳ chuẩn xác thôi, cực kỳ hình tượng. Chẳng lẽ ngươi không đồng ý sao?"

"Không có, Tuyết Nhi thích là được."

"Được, vậy thì quyết định như vậy, tới ra tay đi, mới vừa rồi đã nhìn thấy ta làm phải không? Kế tiếp giao cho ngươi, ta còn phải phụ trách thu tiền......"

......

Quả nhiên, bởi vì thời tiết nóng bức, trong tiệm tung ra "Băng" đặc biệt được hoan nghênh, thậm chí còn có cả các tiểu thư và phu nhân của các đại thần trong cung nghe nói ở đây có món ăn mới lạ đều rối rít phái thị nữ nha hoàn tới đây mua.

Làm ăn vô cùng tốt.

Mà cũng bởi vì xung quanh Lạc Băng có những khối băng lớn như vậy, mà khiến cho khí lạnh trên cơ thể hắn không tiết ra quá nhanh, vẻ mặt cũng tốt hơn rất nhiều so với hôm qua.

Một buổi sáng đi qua, mặc dù là không thể nghỉ ngơi, nhưng cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.

"Lão bản, ta muốn ba chén băng."

"Thật xin lỗi, hôm nay đã bán hết, ngày mai hãy trở lại."

"Lão bản, hãy cho ta một phần, khẩn cấp."

"Thật là thật xin lỗi, xin ngày khác lại tới."

Hàng đã bán bán hết rồi, từ chối cũng nhiều rồi, Diệp Tuyết ngại phiền toái, tính toán đi đóng cửa.

Nhưng lại có một người từ phía xa xông tới, dừng lại ở cửa: "Chờ một lát."

"Thật xin lỗi, hôm nay chúng ta đã đóng cửa, xin ngày khác lại tới." Diệp Tuyết cho là khách tới, rất khách khí trả lời. Thật không nghĩ đến đối phương coi lời nói của nàng như không khí, chỉ đứng ở cửa ngăn cản vẫn không nhúc nhích.

"Này, mời tránh sang một bên, chúng ta đóng cửa, phải đóng cửa! Ngươi là người điếc sao? Rốt cuộc có nghe được lời ta nói hay không? Uy......"

"Tiểu thư, cần gì gấp gáp như vậy, còn nhớ tại hạ không?"

Hai đội thị vệ, một con Bạch Mã, một người cầm quạt giấy từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đến gần cửa hàng.

"Tại sao lại là ngươi!" Mặc dù đổi y phục, thế nhưng vẫn là khuôn mặt khiến người ta chán ghét, cho dù hóa thành tro bụi nàng vẫn có thể nhớ: "Tối qua không giết ngươi, có phải bây giờ ngươi ngứa cổ hay không?"

"Càn rỡ." Lập tức có Đái Đao Thị Vệ ở bên cạnh đi lên, gương mặt hung thần ác sát: "Dám nói chuyện với Tứ Bối Lặc như vậy, có phải chán sống rồi hay không."

"Lui ra." Tứ Bối Lặc lớn tiếng quát, sau đó trưng ra khuôn mặt tươi cười về phía nàng: "Tiểu thư, nếu bây giờ nàng đã biết cũng ta là ai, nên không cần ta phải nói nữa, trong thiên hạ, đều là vương thổ (đất của vua). Bản bối lặc thích ngươi, là phúc khí của ngươi. Tự ngươi nói đi, có phải muốn ta phái kiệu tám người khiêng đến đón ngươi vào vương phủ không, hay vẫn là trực tiếp dẫn ngươi đi ngay bây giờ?"

"Ngoại trừ nơi này, ta sẽ không đi đâu."

"Chính ngươi buộc bản Bối Lặc dùng sức mạnh..., người đâu, mang nàng về cho ta."

"Vâng....." Thị vệ lĩnh mệnh, trực tiếp xông vào cửa hàng nghĩ muốn dẫn nàng đi.

Lạc Băng mới từ hậu viện trở lại, thấy một màn này, chân khí trong tay ngưng tụ, lập tức đánh thị vệ nằm bò trên đất, đi qua dùng một tay kéo nàng vào trong ngực mình: "Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?" Ngay cả mấy phàm nhân cũng nhiều lần tới quấy rầy Tuyết Nhi của mình, quả thật tội không thể tha!!

Lệ khí tăng vọt, tóc đen như ma, dưới thân hắn điên cuồng dương nanh múa vuốt......

"A...... Yêu quái a......" Thị vệ thét lên, lăn một vòng chạy ra ngoài, người đi đường thấy tình huống bên trong, cũng bị hoảng sợ, chạy trốn tứ phía.

Mới vừa rồi con phố nhỏ vẫn còn rất náo nhiệt, ngay lập tức đã không thấy bóng ai.

"Băng, có phải ngươi quá quá kích động hay không? Như thế rất tốt, lão bản nương của ta cũng không được." Diệp Tuyết nằm trong ngực hắn, rõ ràng đang oán giận.

"Không đáng làm như vậy." Những phàm nhân to gan này, nếu đổi lại là ngày xửa, nhất định phải phái đại quân tới đây, đạp bằng cả thành trì.

"Được rồi được rồi, không đáng thì không đáng, dù sao hai ngày nay cũng kiếm đủ rồi, ta đã phải căng cả mắt để thu tiền, không mở của tiệm, vừa lúc có thể nghỉ ngơi." Nàng ngẩng đầu lên, lại thấy hắn đang nhíu chặt lông mày, hình như vô cùng không thoải mái: "Băng, ngươi làm sao vậy?"
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư