LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 202

86 lượt xem
Tuyết Nhi là vì người yêu mới có thể chịu loại đau đớn này, trong lòng của nàng là cam tâm tình nguyện, là hạnh phúc. Mình vẫn nên để lại chút hơi sức, chờ sau khi trận hoàn thành, bảo vệ cậu ấy cho tốt.

Nhưng mà lời nói tiếp theo của Nữ Oa, cũng trực tiếp đẩy nàng vào hầm băng: "Bích Lạc, Diệp Tuyết đã mất đi hồ đan một lần, lần này, cho dù như thế nào cũng không có cách nào cứu được nàng nữa."

"Không thể nào, người lừa ta!"

"Bích Lạc, ngươi thân là người Thần giới, nên biết chuyện Bổn cung nói ra, từ trước đến giờ không có sai."

"Không...... Nhưng...... Có thể!" Trong miệng Bích Lạc nói như vậy, thân thể lại xụi lơ. Lời nói của Nữ Oa, quả thật cho tới bây giờ cũng chưa từng sai, nếu quả thật là như thế, vậy Tuyết Nhi......

Không cần, nàng không nên có kết cục như vậy, tin tưởng cho dù là Tích Phong hay là Lạc Băng, cũng đều không hy vọng kết cục như vậy.

......

Rốt cuộc Diệp Tuyết cũng đã tách được Băng Hồn trong suốt ra, từ trong cơ thể nàng từ từ đẩy ra.

Đồng thời, thân thể nàng giống bị rút đi linh hồn, tê liệt ngã xuống Thần Đàn......

Tích Phong thấy vậy, áp chế hốt hoảng trong lòng, lập tức vận khí, bức ra nội đan của mình, tiếp nhận trận thế còn chưa dừng lại, đẩy nội đan vào trong cơ thể nàng......

Nhìn thấy một màn vừa mới xảy ra, Nữ Oa đột nhiên mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm Thần Đàn: "Nhìn đi...... Lần này Bổn cung sai lầm rồi......"

Bích Lạc thấy thế, bắt được cánh tay của nàng hỏi cho ra nhẽ: "Rốt cuộc là làm sao? Tuyết Nhi được cứu rồi?"

"Không ngờ, Ngân Hồ này đối với bạch hồ, lại có thể si tình như vậy." Nữ Oa không có trực tiếp trả lời, mà là phát ra một tiếng cảm thán. Vốn là loại thời điểm này, cho dù có bổ sung nội đan cho Diệp Tuyết, nàng cũng không thể sống được nữa. Nhưng mà tình yêu của Tích Phong làm cảm động trời đất, ngay cả ông trời cũng rủ lòng thương xót rồi.

Giống như một hồn một phách của Lạc Băng ngày đó, yêu quá sâu, cho nên không đành lòng rời đi.

Mà bây giờ, cũng bởi vì yêu quá sâu, cũng không phải hồ đan cứu mạng của nàng, mà tình yêu của hắn!

Nhìn hồ đan của bản thân từ từ tiến vào trong cơ thể Tuyết Nhi, trên mặt Tích Phong hiện ra một nụ cười: "Tuyết Nhi, chúc nàng và Lạc Băng...... Thiên trường địa cửu, ân ái đến già."

Tất cả lỗi lầm đều từ mình mà ra, đã như vậy, hãy để tất cả tội nghiệt một mình mình chịu đựng thôi.

Mình chết rồi, cũng coi là giảm bớt gánh nặng cho Tuyết Nhi, giúp nàng không cần giống như đời trước vì không cách nào lựa chọn mà đau khổ trong lòng.

"Tuyết Nhi, ta yêu nàng!"

"Tích Phong...... Không cần Tích Phong......" Trong hôn mê Diệp Tuyết nghe được giọng nói từ biệt của chàng, vươn tay muốn bắt lấy chàng, nhưng mà như thế nào cũng không bắt được.

Thật ra thì buổi sáng, tác dụng của độc tình đã biến mất. Nhưng tình yêu của hai người, cũng là không có giảm bớt chút nào.

Sáng nay, rốt cuộc nàng cũng nhận rõ được tình cảm của mình.

Mình hận Tích Phong, nhưng cũng bởi vì yêu quá sâu, cho nên mới phải hận.

Hôm đó mình đã nói: nếu như còn có cơ hội, tuyệt sẽ không yêu chàng nữa.

Nhưng vừa rồi giây phút nhìn chàng chết đi, rốt cuộc mới biết được mình không sao buông bỏ được, giống như ban đầu không bỏ được Lạc Băng!

Biết trong tình yêu cần nhất là chung thủy một lòng, nhưng mình không làm được. Nàng hận mình yêu nhiều, nhưng...... Mình yêu cả hai, không muốn thương tổn hai người!

Cho nên, mình chết, là biện pháp giải quyết tốt nhất!!!

"Phong......"

"Tuyết Nhi, trân trọng!" Giọng nói của Tích Phong bắt đầu lâng lâng, thân thể bắt đầu tiêu tan từng chút.

Không cần......

Diệp Tuyết muốn hô to, nhưng mà giọng nói cũng không phát ra được chút nào, giọng nói giống như bị khóa lại!

Giọng nói đã lâu không nghe thấy kia, cũng đột nhiên xuất hiện: "Tuyết Nhi......"

Băng? Là chàng sao?

Diệp Tuyết như cũ không phát ra được tiếng nào, gấp đến độ nàng nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Nhưng Lạc Băng giống như có thể nghe được giọng nói trong lòng nàng: "Tuyết Nhi, đừng khóc, là ta."

Băng, chàng trở về rồi sao?

"Tuyết Nhi, Tích Phong là thật tâm yêu nàng."

Thiếp biết, thiếp biết.

Diệp Tuyết đương nhiên biết, hơn nữa nàng cũng biết, không chỉ Tích Phong, Lạc Băng hắn cũng là thật lòng đối với mình.

"Cho nên, nàng nên ở cùng với hắn."

Băng, thiếp không cho phép chàng làm chuyện ngốc nghếch.

Dự cảm xấu, mãnh liệt như vậy, kiến cho cả người nàng nhịn không được run rẩy.

Loại thời điểm này, nàng thật hận mình, thật thật sự rất hận, hận mình tại sao lại có cái Giác quan Thứ Sáu chính xác kia!!

"Tuyết Nhi, không nên như vậy, ta không muốn nàng phải tương tâm." Nếu Tích Phong chết, trong lòng nàng nhất định là không dễ chịu. Những ngày về sau, nàng sao có thể chịu đựng được?

Nhưng nếu chàng xảy ra chuyện gì, thiếp cũng sẽ đau lòng như vậy.

"Tuyết Nhi, ta sẽ không có việc gì."

Chàng gạt người.

"Thật, Tuyết Nhi, nàng phải tin tưởng ta, chỉ cần nàng chờ ta...cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta gặp lại."

Có thật không?

Diệp Tuyết lắc đầu: chàng gạt thiếp, nhất định là gạt thiếp.

"Tuyết Nhi, đã khi nào ta gạt nàng." Lạc Băng cưng chìu nói, giống như dùng tài nghệ nhạc công cao siêu khiêu khích tiếng lòng của nàng, để cho nàng không tin không được: "Tuyết Nhi, coi như nàng đồng ý... ta cũng không bỏ được nàng. Ta sẽ chờ nàng ở một một nơi khác!"

"Nơi nào?"

P/s: vì Diệp Tuyết cũng đã nói yêu Lạc Băng nên ta đổi xưng hô cả hai cho thân mật. thêm nữa là mấy chương cuối sao mà dài vậy. Và cuối cùng, đây là bộ đầu tiên của ta mà sao lại ntn? Tại sao? Tại sao?? Tại sao???
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư