LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 212

184 lượt xem
Diệp Tuyết lại dùng sức đẩy qua chỗ chàng: "Không cần, thiếp muốn cùng ăn chung với chàng, mỗi người một nửa."

"...... Được!" Lạc Băng suy nghĩ một chút, nhận lấy cầm trong tay, nhưng không có ý chia làm hai phần, mà là cầm thìa nhỏ, mình ăn trước một miếng. Sau đó dùng thìa nhỏ múc, đưa lên trước khóe miệng thổi thổi, đưa đến miệng Diệp Tuyết: "A...... Há mồm."

"Chàng làm gì đấy?" Diệp Tuyết nhìn chàng, lặng lẽ cách xa cái muỗng một chút.

Buông ra nói. Lạc Băng dù bận vẫn ung dung, cười ha ha nói: "Tuyết Nhi không phải nói mỗi người một nửa sao? Ta sợ chia không đều, cho nên mỗi người một miếng, là công bằng nhất rồi."

"Không cần......" Nàng không phải cái loại người buồn nôn này, cho nên không làm được loại chuyện buồn nôn này.

"Nếu Tuyết Nhi không cần, vậy thì ta không ăn, nàng ăn đi." Lạc Băng nhét canh cá lại trong tay của nàng.

"Cái này......" Diệp Tuyết đang cầm canh, rối rắm một lúc lâu, mới lần nữa chầm rì rì mở miệng: "Chàng đút cho thiếp." Nhìn chàng tức giận, biết rõ là giả vờ, nàng vẫn sẽ đau lòng.

"o(n_n)o ha ha ~" Lập tức Lạc Băng giống như mèo ăn trộm được cá, cười đến vui vẻ: ", ngoan ngoãn há mồm......"

......

Một chén canh cá, mặc dù là một người ăn một muỗng, nhưng vẫn là nàng ăn nhiều nhất, bởi vì khi múc cho Lạc Băng, cái muỗng ít hơn rất nhiều. Diệp Tuyết kháng nghị, nhưng bị chàng dùng lý do "nàng là hai người, ta là một người" chặn trở về.

......

Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Tuyết có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.

Lạc Băng đã nhặt tảng đá nhỏ bỏ vào trong tay áo mình, để Tuyết Nhi ôm cái hồ cá được làm từ thân cây, mình thì đành ôm ngang nàng vào trong ngực, ngự phong trở về chỗ ở. Ở tại một nơi có ba mặt là núi, Lạc Băng dùng thời gian 15 ngày xây lên mấy gian phòng vô cùng tinh sảo, khi mà lần đầu tiên Diệp Tuyết nhìn thấy, vui mừng chừng mấy ngày.

Lạc Băng trực tiếp ôm nàng đến phòng, nhẹ nhàng đặt trên giường gỗ rộng lớn.

Còn nhớ rõ đêm hôm đó, khi Diệp Tuyết ngây thơ hỏi chàng tại sao phải làm giường lớn như vậy, Lạc Băng cười đễu đẩy ngã nàng, sau đó dùng hành động thực tế nói cho nàng biết tồn tại của từ "lăn giường". Nhưng mà sau khi xong chuyện, chàng ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói cho nàng biết: nếu không phải bởi vì nàng đang có thai, sẽ biết tác dụng lớn hơn của giường.

Diệp Tuyết chỉ nhớ rõ, đêm hôm đó, mặt của nàng vẫn luôn hồng hồng.

Lạc Băng giúp nàng đặt hồ cá trên bàn, sau đó giúp nàng đắp kín chăn: "Nghỉ ngơi cho tốt."

Nhưng mới vừa ăn cơm có chút mệt rã rời, nhưng bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có, Diệp Tuyết nhắm hai mắt một lúc, không nhịn được mở ra, phát hiện Lạc Băng đứng ở bên cạnh nhất định không nhúc nhích.

"Sao lại không ngủ?" Thấy nàng mở mắt, chàng ngồi xổm người xuống, nằm ở trên mép giường.

"Không sao cả, chính là đột nhiên lại không buồn ngủ nữa. Băng, nếu không chàng nói chuyện với thiếp."

"Tốt, nói gì?"

"Ừ......" Diệp Tuyết suy nghĩ một chút, nhớ lại lúc trước chàng sợ hài tử có điều bất thường nên có suy nghĩ muốn bỏ nó, lại cảm thấy mình cần thiết phải giảng giải cho chàng, để cho chàng có thể yên tâm, vì vậy mở miệng nói: "Thật ra thì thiếp vẫn luôn không nói với chàng, thiếp với A Bích ngây người ở một thời không khác hai mươi năm."

"Hả? Hai mươi năm? Khi nào?"

"Đó là một cái thời không, nhân loại nơi đó mới là Chúa Tể."

"Không có yêu không có ma?"

Diệp Tuyết suy nghĩ một chút: "Không có, ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy con lâm vào yêu ma, nhưng cũng muốn tìm biện pháp trở về." Bởi vì nơi đó không phải thế giới của bọn họ, sẽ làm bọn họ cảm thấy cô độc.

"Tuyết Nhi ban đầu chính là như vậy sao? Nghĩ tới biện pháp trở về?"

"...... Khi đó thiếp chưa khôi phục trí nhớ......"

"Phải ha, ta quên mất, Tuyết Nhi trở về như thế nào?"

"Chúng ta trước không nói cái này, thiếp muốn nói tới thế giới kia, là muốn nói cho chàng biết một chuyện. Ở nơi đó, tiểu bảo bảo từ khi mang thai đến khi sinh ra cần khoảng thời gian mười tháng, cho nên...... Hiện tại thiếp mang thai sáu tháng nhưng chưa sinh ra, có lẽ cũng là bình thường. Dù sao từ nhỏ đến lớn thiếp đều sống ở nơi đó, hơn nữa còn được sinh ra từ con người, thừa kế đặc tính của con người cũng là chuyện đương nhiên."

"Mười tháng sao?" Lạc Băng nghe đến đó, nổi khổ trong lòng còn sâu hơn. Vậy mình chẳng phải là còn phải cấm dục thật lâu thật lâu......

Nhưng mà nghĩ lại một chút, không đúng, nếu còn có bốn tháng, hiện tại phải là lúc thai nhi ổn định nhất, nói cách khác......

Trong lòng tro tàn lại cháy, trong mắt bắt đầu sáng lên, ánh sáng sắc lang......

"Tuyết Nhi......" Trong lúc bất chợt chàng vô cùng nhu tình gọi lên.

"Hả?" Diệp Tuyết nhẹ nhàng ừ một tiếng, chờ phía sau nàng.

Nhưng mà không có, ngay khi nàng nhìn kỹ chàng đã bò lên giường, nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, sau đó mới nói: "Tuyết Nhi, để ta ôm nàng được không?"
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư