VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 36: Liên hoan
Phương Như | Chat Online | |
23/03/2019 14:00:50 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
72 lượt xem
- * VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 37: Đột phá (Truyện tiên hiệp)
- * VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 38: Biến cố (Truyện tiên hiệp)
- * VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 35: Bước đầu giao thủ (Truyện tiên hiệp)
- * VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 34: Lôi lực (Truyện tiên hiệp)
Đám người Lâm Hà nhìn thấy Lôi Lực rốt cuộc rời khỏi, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói Lâm Động trong thời gian này biểu hiện thực lực cực kỳ kinh người, nhưng thật sự muốn chống lại Lôi Lực, một người đã sớm ở bên ngoài có danh tiếng là thiên tài, trong lòng bọn họ cũng không thấy có gì tốt, cho nên, có thể tránh được giao thủ ở lúc này, đương nhiên đó là tình huống tốt nhất.
"Hắc hắc, Lâm Hà, xem ra Lâm gia ngươi rốt cuộc đã xuất ra một tiểu tử đặc biệt khác thường" Ngô Vân nhìn Lôi Lực rời khỏi, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt lướt qua trên người Lâm Động, cuối cùng nhìn về phía Lâm Hà, cười nói.
Lâm Hà liếc nhìn hắn, chợt vỗ vỗ bả vai Lâm Động, khá tự hào cho biết: "Đó là đương nhiên. Lấy tốc độ tu luyện của biểu đệ Lâm Động, muốn vượt qua các ngươi không phải là chuyện khó khăn."
Đối với điệu bộ ra vẻ có thật nhiều lòng tin của Lâm Hà, Lâm Động cũng chỉ có thể lắc đầu không biết làm sao, sau đó hướng về phía Ngô Vân cười nói: "Việc hôm nay, xin đa tạ."
Hắn đương nhiên nhìn ra được Ngô Vân dẫn người lộ diện thật ra là muốn quấy rối, để Lôi Lực không cách nào an tâm ra tay với hắn.
"Không có gì phải tạ ơn, chúng ta cùng Lôi Lực cũng coi như là đối đầu. Có thể làm cho hắn khó chịu, ta rất vui lòng để làm." Ngô Vân khoát tay áo, cười. Ở trước mặt Lâm Động cũng không có lên mặt ra oai. Từ trận giao thủ ngắn ngủi mới vừa xảy ra giữa người này và Lôi Lực, hắn nhìn ra được thực lực của người này e rằng, nếu đem so với hắn, không kém bao nhiêu.
Lâm Động cười cười. Xem ra quan hệ của Cuồng Đao Võ Quán cùng Lôi Tạ hai nhà vẫn như trước, không tốt cho lắm. Nói như vậy, đối Lâm gia bọn hắn, đây cũng là tin tức tốt. Dù sao nếu mà tam đại thế lực liên hiệp lại, với thực lực mới khôi phục của Lâm Khiếu, chỉ sợ cũng không có cách nào chống lại.
"Thời gian không còn sớm, ta đi trước đây. Ha ha, Lâm Động, hẹn gặp vào cuộc săn thú, bất quá đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi giao thủ, hy vọng có thể đánh cho thống khoái chút."
Hai người lại hàn huyên thêm một hồi, rồi Ngô Vân phất phất tay, sau đó xoay đi dẫn người rời khỏi.
"Chúng ta cũng trở về thôi."
Nhìn thoáng qua khung cảnh gần như tán loạn này, Lâm Động cũng cười một tiếng, nghiêng đầu hướng về đám ngươi Lâm Hà, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ân."
Đã trải qua xung đột vừa rồi, đám người Lâm Hà cũng không muốn ở lâu, lập tức gật đầu. Vì vậy, đám người còn lại đang nhìn chăm chú cũng lũ lượt kéo nhau đi.
***
Sau khi trở lại Lâm gia, Lâm Động cùng Thanh Đàn cũng không có lập tức trở về Tiểu Sơn Đầu (nhà nhỏ dưới chân núi). Tính toán theo thời gian, hôm nay vừa đúng là cuối tháng, chính là thời điểm tụ tập liên hoan của Lâm gia. Mỗi tháng vào thời gian này, thành viên trọng yếu trong gia tộc đều hội tụ ở chung một chỗ, hồi báo lại tình hình trong tháng.
Vốn là trước đây, Lâm Động không cách nào tham gia loại tụ họp này, bất quá sau khi Tộc Hội kết thúc, địa vị hắn ở trong Lâm gia cơ hồ là bay thẳng lên, thậm chí, hắn cũng có một chỗ vị trí trong buổi tụ họp của gia tộc hôm nay.
Trăng tròn nhô lên cao trên bầu trời, ánh trăng lạnh như băng, chiếu nghiêng xuống bao phủ cả một vùng.
Hậu viện Lâm gia lúc này hết sức náo nhiệt, hơn mười người ghé vào bàn tròn lớn, tiếng cười rộn rã không ngừng.
Lâm Động ngồi ở vị trí bên trái, ở phía dưới hắn còn có Lâm Hà, Lâm Hoành cùng những tiểu bối có chút ưu tú trong Lâm gia.
Điều duy nhất làm cho Lâm Động có chút vui mừng trong buổi liên hoan này chính là gặp được Lâm Khiếu, người vẫn hay bận rộn nhiều việc của Hỏa Viêm Trang trong thời gian vừa qua.
Ở tại bàn ăn, vị trí đứng đầu tất nhiên là Lâm Chấn Thiên. Giờ phút này, lão nhân gia cùng Lâm Khiếu đang trò chuyện với nhau, hỏi han đến tình hình của Hỏa Viêm Trang gần đây. Sau khi xét duyệt xong, hắn gật đầu hài lòng, sau đó ánh mắt cười cười đột nhiên di chuyển về hướng Lâm Động.
"Hôm nay ta nhận được tin, bọn tiểu tử các ngươi cùng tiểu bối Tạ gia xảy ra xung đột, hơn nữa cuối cùng còn khiến tiểu tử Lôi Lực của Lôi gia bỏ đi."
Tất cả ánh mắt tại bàn ăn đều đang hướng về Lâm Chấn Thiên, và khi nghe nói như vậy, sắc mặt của một người trầm xuống, trợn mắt hung hăng nhìn con gái của mình.
Trước đây, chuyện như vậy cũng thường xuyên xảy ra, bất quá mỗi một lần, những con thỏ nhỏ này cũng là bị đánh đến mặt mày xám xịt quay trở về. Nhìn thấy bộ đáng đó, trong lòng bọn họ cũng hơi bực bội, có ý mốn tìm đối phương lý luận nhưng lại bị một câu "chỉ là đám tiểu bối đùa giỡn với nhau" làm cho á khẩu không trả lời được.
"Phụ thân, chuyện này hơn phân nửa là do nha đầu Lâm Hà gây ra. Đợi sau khi trở về, con sẽ dạy dỗ lại nó." Lâm Khẳng ở một bên, trầm giọng nói.
"Ha hả, không cần đâu, bọn họ lần này cũng đâu phải làm cho Lâm gia ta mất mặt."
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo cười, xem ra được lão nhân như có chút vui vẻ, hắn cười nói: "Tiềm lực của tên tiểu tử Lâm Động này quả thực mạnh hơn so với Lâm Khiếu lúc trước. Lần này hắn không chỉ đem hai tiểu tử Đệ Thất Trọng của Tạ gia đánh bại, cuối cùng còn ngăn được Lôi Lực, bản lãnh này, những người nhìn thấy khen không ngừng miệng."
"Ồ?"
Nghe được lời này, người ở chỗ này có chút xúc động, Lâm Khiếu lại càng kinh ngạc hơn, nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên là không ngờ được hắn có thể cùng Lôi Lực giao thủ mà không thua.
"Là thật?" Lâm Khiếu không nhịn được hỏi nhi tử.
Đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, Lâm Động đành phải miễn cưỡng gật đầu, trả lời: "Con thi triển Thông Bối Quyền còn Lôi Lực vẫn chưa sử dụng võ học nên không thể coi là ngang tay."
"Có điều Lôi Lực đã sớm bước chân vào Thối Thể đệ cửu trọng, ngươi có thể sử dụng Thông Bối Quyền, mang khoảng cách bù lắp đã là rất giỏi rồi." Lâm Khẳng vui vẻ nói.
"Lâm Động đã tấn nhập Thối Thể đệ bát trọng rồi sao?" Lâm Chấn Thiên tươi cười hỏi.
Lâm Động trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngoài mặt chỉ có thể gật đầu.
"Tốt, hảo tôn nhi, xem ra Lâm gia ta rốt cuộc cũng xuất ra một thiên tài không kém Lôi gia!" Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Lâm Chấn Thiên không nhịn được phá lên cười. Nghe được tiếng cười vui mừng của phụ thân, Lâm Khiếu, Khẳng cũng khẽ mỉm cười, riêng Lâm Mãng ở một bên, sắc mặt ra chiều phức tạp.
"Cách cuộc săn thú còn có thời gian chừng bốn tháng, trong khoảng thời gian này ngươi cần phải cố gắng tu luyện. Cần thứ gì cứ việc nói, chỉ cần Lâm gia ta có, tuyệt đối không cất giấu!" Lâm Chấn Thiên vuốt râu, cười nói.
Nghe nói như vậy, không ít người trong lòng giật mình, lời này của Lâm Chấn Thiên chính là muốn cho Lâm Động những thứ quý giá nhất để bồi dưỡng mầm móng quan trọng. Năm đó Lâm Khiếu mới lúc đầu cũng là như vậy.
Trong mắt đám người Lâm Hà có chút hâm mộ, bất quá Lâm Động gần đây chứng tỏ ra thành tích mà đích thật không ai bằng được.
"Đa tạ gia gia."
Quan sát vẻ mặt đám đông, Lâm Động ngoài miệng mặc dù không từ chối, nhưng trong lòng không muốn nhận. Có Thạch Phù thần bí rồi, tài nguyên của Lâm Gia đối với hắn không còn lực hấp dẫn nữa.
Dĩ nhiên, lời này sẽ không nói ra miệng, hơn nữa mặc dù hắn không cần tài nguyên của Lâm gia, nhưng vào thời điểm cần thiết cũng có thể đòi hỏi, tránh việc nhờ Thạch Phù gia tăng tốc độ tu luyện làm cho người ta nghi ngờ.
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo cười, rồi muốn thương lượng về chuyện gia tộc với những người khác, nên buổi tụ họp này mới từ từ tản đi.
Nhìn Lâm Chấn Thiên đi xa, nhưng tiếng cười sảng lãng vẫn không ngừng truyền đến, Lâm Động nắm chặc đôi taỵ Lão nhân đã đem hy vọng đặt ở trên người của hắn, cũng giống như lúc trước đem đặt hy vọng lên trên người Lâm Khiếu.
"Gia gia, xin yên tâm, nguyện vọng của gia gia con sẽ giúp gia gia thực hiện."
Lâm Động đang lẩm bẩm tự nói trong lòng, chợt ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên, có chút lạnh như băng.
"Còn có … cái tên Lâm Lang Thiên ngươi nữa nhá…"
"Hắc hắc, Lâm Hà, xem ra Lâm gia ngươi rốt cuộc đã xuất ra một tiểu tử đặc biệt khác thường" Ngô Vân nhìn Lôi Lực rời khỏi, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt lướt qua trên người Lâm Động, cuối cùng nhìn về phía Lâm Hà, cười nói.
Lâm Hà liếc nhìn hắn, chợt vỗ vỗ bả vai Lâm Động, khá tự hào cho biết: "Đó là đương nhiên. Lấy tốc độ tu luyện của biểu đệ Lâm Động, muốn vượt qua các ngươi không phải là chuyện khó khăn."
Đối với điệu bộ ra vẻ có thật nhiều lòng tin của Lâm Hà, Lâm Động cũng chỉ có thể lắc đầu không biết làm sao, sau đó hướng về phía Ngô Vân cười nói: "Việc hôm nay, xin đa tạ."
Hắn đương nhiên nhìn ra được Ngô Vân dẫn người lộ diện thật ra là muốn quấy rối, để Lôi Lực không cách nào an tâm ra tay với hắn.
"Không có gì phải tạ ơn, chúng ta cùng Lôi Lực cũng coi như là đối đầu. Có thể làm cho hắn khó chịu, ta rất vui lòng để làm." Ngô Vân khoát tay áo, cười. Ở trước mặt Lâm Động cũng không có lên mặt ra oai. Từ trận giao thủ ngắn ngủi mới vừa xảy ra giữa người này và Lôi Lực, hắn nhìn ra được thực lực của người này e rằng, nếu đem so với hắn, không kém bao nhiêu.
Lâm Động cười cười. Xem ra quan hệ của Cuồng Đao Võ Quán cùng Lôi Tạ hai nhà vẫn như trước, không tốt cho lắm. Nói như vậy, đối Lâm gia bọn hắn, đây cũng là tin tức tốt. Dù sao nếu mà tam đại thế lực liên hiệp lại, với thực lực mới khôi phục của Lâm Khiếu, chỉ sợ cũng không có cách nào chống lại.
"Thời gian không còn sớm, ta đi trước đây. Ha ha, Lâm Động, hẹn gặp vào cuộc săn thú, bất quá đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi giao thủ, hy vọng có thể đánh cho thống khoái chút."
Hai người lại hàn huyên thêm một hồi, rồi Ngô Vân phất phất tay, sau đó xoay đi dẫn người rời khỏi.
"Chúng ta cũng trở về thôi."
Nhìn thoáng qua khung cảnh gần như tán loạn này, Lâm Động cũng cười một tiếng, nghiêng đầu hướng về đám ngươi Lâm Hà, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ân."
Đã trải qua xung đột vừa rồi, đám người Lâm Hà cũng không muốn ở lâu, lập tức gật đầu. Vì vậy, đám người còn lại đang nhìn chăm chú cũng lũ lượt kéo nhau đi.
***
Sau khi trở lại Lâm gia, Lâm Động cùng Thanh Đàn cũng không có lập tức trở về Tiểu Sơn Đầu (nhà nhỏ dưới chân núi). Tính toán theo thời gian, hôm nay vừa đúng là cuối tháng, chính là thời điểm tụ tập liên hoan của Lâm gia. Mỗi tháng vào thời gian này, thành viên trọng yếu trong gia tộc đều hội tụ ở chung một chỗ, hồi báo lại tình hình trong tháng.
Vốn là trước đây, Lâm Động không cách nào tham gia loại tụ họp này, bất quá sau khi Tộc Hội kết thúc, địa vị hắn ở trong Lâm gia cơ hồ là bay thẳng lên, thậm chí, hắn cũng có một chỗ vị trí trong buổi tụ họp của gia tộc hôm nay.
Trăng tròn nhô lên cao trên bầu trời, ánh trăng lạnh như băng, chiếu nghiêng xuống bao phủ cả một vùng.
Hậu viện Lâm gia lúc này hết sức náo nhiệt, hơn mười người ghé vào bàn tròn lớn, tiếng cười rộn rã không ngừng.
Lâm Động ngồi ở vị trí bên trái, ở phía dưới hắn còn có Lâm Hà, Lâm Hoành cùng những tiểu bối có chút ưu tú trong Lâm gia.
Điều duy nhất làm cho Lâm Động có chút vui mừng trong buổi liên hoan này chính là gặp được Lâm Khiếu, người vẫn hay bận rộn nhiều việc của Hỏa Viêm Trang trong thời gian vừa qua.
Ở tại bàn ăn, vị trí đứng đầu tất nhiên là Lâm Chấn Thiên. Giờ phút này, lão nhân gia cùng Lâm Khiếu đang trò chuyện với nhau, hỏi han đến tình hình của Hỏa Viêm Trang gần đây. Sau khi xét duyệt xong, hắn gật đầu hài lòng, sau đó ánh mắt cười cười đột nhiên di chuyển về hướng Lâm Động.
"Hôm nay ta nhận được tin, bọn tiểu tử các ngươi cùng tiểu bối Tạ gia xảy ra xung đột, hơn nữa cuối cùng còn khiến tiểu tử Lôi Lực của Lôi gia bỏ đi."
Tất cả ánh mắt tại bàn ăn đều đang hướng về Lâm Chấn Thiên, và khi nghe nói như vậy, sắc mặt của một người trầm xuống, trợn mắt hung hăng nhìn con gái của mình.
Trước đây, chuyện như vậy cũng thường xuyên xảy ra, bất quá mỗi một lần, những con thỏ nhỏ này cũng là bị đánh đến mặt mày xám xịt quay trở về. Nhìn thấy bộ đáng đó, trong lòng bọn họ cũng hơi bực bội, có ý mốn tìm đối phương lý luận nhưng lại bị một câu "chỉ là đám tiểu bối đùa giỡn với nhau" làm cho á khẩu không trả lời được.
"Phụ thân, chuyện này hơn phân nửa là do nha đầu Lâm Hà gây ra. Đợi sau khi trở về, con sẽ dạy dỗ lại nó." Lâm Khẳng ở một bên, trầm giọng nói.
"Ha hả, không cần đâu, bọn họ lần này cũng đâu phải làm cho Lâm gia ta mất mặt."
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo cười, xem ra được lão nhân như có chút vui vẻ, hắn cười nói: "Tiềm lực của tên tiểu tử Lâm Động này quả thực mạnh hơn so với Lâm Khiếu lúc trước. Lần này hắn không chỉ đem hai tiểu tử Đệ Thất Trọng của Tạ gia đánh bại, cuối cùng còn ngăn được Lôi Lực, bản lãnh này, những người nhìn thấy khen không ngừng miệng."
"Ồ?"
Nghe được lời này, người ở chỗ này có chút xúc động, Lâm Khiếu lại càng kinh ngạc hơn, nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên là không ngờ được hắn có thể cùng Lôi Lực giao thủ mà không thua.
"Là thật?" Lâm Khiếu không nhịn được hỏi nhi tử.
Đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, Lâm Động đành phải miễn cưỡng gật đầu, trả lời: "Con thi triển Thông Bối Quyền còn Lôi Lực vẫn chưa sử dụng võ học nên không thể coi là ngang tay."
"Có điều Lôi Lực đã sớm bước chân vào Thối Thể đệ cửu trọng, ngươi có thể sử dụng Thông Bối Quyền, mang khoảng cách bù lắp đã là rất giỏi rồi." Lâm Khẳng vui vẻ nói.
"Lâm Động đã tấn nhập Thối Thể đệ bát trọng rồi sao?" Lâm Chấn Thiên tươi cười hỏi.
Lâm Động trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngoài mặt chỉ có thể gật đầu.
"Tốt, hảo tôn nhi, xem ra Lâm gia ta rốt cuộc cũng xuất ra một thiên tài không kém Lôi gia!" Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Lâm Chấn Thiên không nhịn được phá lên cười. Nghe được tiếng cười vui mừng của phụ thân, Lâm Khiếu, Khẳng cũng khẽ mỉm cười, riêng Lâm Mãng ở một bên, sắc mặt ra chiều phức tạp.
"Cách cuộc săn thú còn có thời gian chừng bốn tháng, trong khoảng thời gian này ngươi cần phải cố gắng tu luyện. Cần thứ gì cứ việc nói, chỉ cần Lâm gia ta có, tuyệt đối không cất giấu!" Lâm Chấn Thiên vuốt râu, cười nói.
Nghe nói như vậy, không ít người trong lòng giật mình, lời này của Lâm Chấn Thiên chính là muốn cho Lâm Động những thứ quý giá nhất để bồi dưỡng mầm móng quan trọng. Năm đó Lâm Khiếu mới lúc đầu cũng là như vậy.
Trong mắt đám người Lâm Hà có chút hâm mộ, bất quá Lâm Động gần đây chứng tỏ ra thành tích mà đích thật không ai bằng được.
"Đa tạ gia gia."
Quan sát vẻ mặt đám đông, Lâm Động ngoài miệng mặc dù không từ chối, nhưng trong lòng không muốn nhận. Có Thạch Phù thần bí rồi, tài nguyên của Lâm Gia đối với hắn không còn lực hấp dẫn nữa.
Dĩ nhiên, lời này sẽ không nói ra miệng, hơn nữa mặc dù hắn không cần tài nguyên của Lâm gia, nhưng vào thời điểm cần thiết cũng có thể đòi hỏi, tránh việc nhờ Thạch Phù gia tăng tốc độ tu luyện làm cho người ta nghi ngờ.
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo cười, rồi muốn thương lượng về chuyện gia tộc với những người khác, nên buổi tụ họp này mới từ từ tản đi.
Nhìn Lâm Chấn Thiên đi xa, nhưng tiếng cười sảng lãng vẫn không ngừng truyền đến, Lâm Động nắm chặc đôi taỵ Lão nhân đã đem hy vọng đặt ở trên người của hắn, cũng giống như lúc trước đem đặt hy vọng lên trên người Lâm Khiếu.
"Gia gia, xin yên tâm, nguyện vọng của gia gia con sẽ giúp gia gia thực hiện."
Lâm Động đang lẩm bẩm tự nói trong lòng, chợt ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên, có chút lạnh như băng.
"Còn có … cái tên Lâm Lang Thiên ngươi nữa nhá…"
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!