LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

PHƯỢNG KINH THIÊN - CHƯƠNG 294: HẺM TỐI ĐÀO HOA 2

193 lượt xem
Nguyên Vô Ưu gật đầu, giọng nói vẫn mang theo vẻ nghiêm túc: “Vào thời điểm này, ta thật sự cũng tên là Lê Hoa.”

Đào Hoa cô nương nghe xong liền1cười rộ lên: “Quả đúng là thú vị, được rồi, ta thấy ngươi tính cách cũng thú vị, nói ta nghe xem ngươi muốn mua ai nào?”

“Đệ Ngũ Chiếu.”

Nụ cười trên8khuôn mặt Đào Hoa cô nương dần dần lụi tắt: “Ngươi nói ngươi muốn mua ai cơ?”

Nguyên Vô Ưu bình thản lặp lại: “Đệ Ngũ Chiếu.”

Ý cười trên gương mặt Đào2Hoa cô nương biến mất triệt để, nàng ta đứng thẳng người, quay trở lại vị trí chủ vị, thuận tay cầm lấy ly trà được để ở bên cạnh, vừa4ngâm trà vừa lạnh nhạt lên tiếng: “Hóa ra là kẻ bất thiện.”

“Là người thiện lương chắc cũng sẽ không đến chốn này của Đào Hoa cô nương rồi, ta lại cứ ngỡ Đào Hoa cô nương đây có thể phân xử cho ta.”

Đào Hoa giương đôi mắt quét qua Nguyên Vô Ưu, cười lạnh lẽo: “Ngươi đừng hòng khích bác ta, dùng chiêu đó với ta cũng vô dụng thôi.”

“Vậy thì ta thật sự rất thất vọng đấy.” Giọng nói của Nguyên Vô Ưu vẫn điềm đạm: “Cô nương tựa như một đóa hoa đào toả ra mùi thơm, một mùi thơm thấm nhuần hương vị trong trẻo thanh khiết, nở rộ rực rỡ ở ngay trước mắt ta. Ngay thời khắc ta muốn tán thưởng, muốn đắm chìm say mê trước hương thơm tinh khiết kia thì đột nhiên bừng tỉnh, hoá ra, hương thơm đó chẳng qua chỉ là lừa người, là giả tạo. Thực ra, bản chất ngươi vẫn chỉ là một đóa hoa đào mang một mùi hương tầm thường không hơn không kém.”

“Ngươi...” Đào Hoa cô nương lặng lẽ nghiến răng: “Ngươi đang ngầm chế giễu ta.”

“Không hề, ta đây rõ ràng là đang chế giễu ngươi.”

Ánh mắt Đào Hoa lóe lên, nhưng trái lại nàng không hề tỏ ra tức giận mà lại trở nên trầm lặng.

Nguyên Vô Ưu không hề gấp rút, lặng lẽ chờ đợi.

“Nghìn hai hoàng kim.”

“Năm trăm hai”

“Thế ta không bán nữa.”

Dáng người Nguyên Vô Ưu đứng lên thẳng tắp: “Nếu chúng ta không thể tìm được tiếng nói chung về giá cả thì ta cũng không cần phải ở lại chỗ này phí lời thêm nữa. Cáo từ!” Dứt lời, cũng không đợi xem phản ứng của Đào Hoa cô nương như thế nào, nàng đã trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Trông thấy hai bóng hình một chủ một tớ đang rời đi, người đàn ông trung niên khi nãy liền chần chừ lên tiếng hỏi: “Chủ tử, chuyện này... cứ để bọn họ đi thế sao ạ?”

Đào Hoa cô nương nặng nề khép đôi mi, nàng âm thầm nghiến răng: “Đi đi, mời bọn họ quay lại.”

“Tuân lệnh.” Người đàn ông kia liền vội vã chạy ra ngoài.

Đào Hoa cô nương lệnh cho thị nữ đang đứng phía sau mình: “Đem người đến đây.”

Nguyên Vô Ưu một lần nữa sải bước vào phòng lớn, nhìn Đào Hoa cô nương đang ngồi ở vị trí chủ tử, sau đó nói với Đào Dao ở sau lưng rằng: “Trả bằng ngân lượng.”

Tiếng bước chân từ đâu truyền đến, theo sau tên nô tài là một người đàn ông đang tiến vào, người này vóc dáng cực kỳ gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, lộ rõ nét xanh xao, đờ đẫn hệt một cái xác không hồn.

“Chủ tử, A Liễu đã đến ạ.”

Đào Hoa tỏ ý với Nguyên Vô Ưu: “Ngươi có thể mang người đi rồi.”

A Liễu chính là Đệ Ngũ Chiếu. Vừa nghe thấy lời nói ấy, hắn liền ngước gương khuôn mặt mệt mỏi của mình lên một cách mạnh mẽ, trân trối sống chết nhìn Ô Đào Hoa, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu đang đứng bên cạnh. Ánh mắt Đệ Ngũ Chiếu càng lúc càng u ám, nét mặt căng thẳng vô cùng, thế nhưng một tiếng cũng không hề kêu lên.

“Ngươi chính là Đệ Ngũ Chiếu?”

“Không phải.” Đệ Ngũ Chiếu cương quyết phủ nhận.

Nguyên Vô Ưu lạnh lùng đáp: “Một kẻ ngay cả chính bản thân mình cũng không có gan để đối mặt, ta lãng phí ngân lượng chẳng qua chỉ để mua về một thứ phế vật. Đào Hoa cô nương, liệu ngươi còn có hứng thú mua lại tên này không?”

Đào Hoa híp mắt: “Lời này là thật?”

“Đương nhiên là...”

“Đừng, ta chính là... Đệ Ngũ Chiếu.” Gương mặt hắn hốt hoảng cùng cực, lập tức ngắt lời Nguyên Vô Ưu.

“Đào Hoa cô nương, cuộc mua bán coi như đã thành công tốt đẹp, tại hạ xin cáo từ.”

Đào Hoa nhìn về hướng Đệ Ngũ Chiếu, rũ mi, giọng nói cất lên lạnh lùng: “Trước lúc ngươi vào nhà của ta, ngươi có là ai, ta không quan tâm, khi ngươi ra khỏi chốn này, ngươi là ai, ta càng không quan tâm. Dù ngươi có bay cao đến tận trời xanh hay có là xác chết nằm dọc đường, đều hoàn toàn chẳng có can hệ gì với ta hết.”

Đệ Ngũ Chiếu cúi thấp đầu: “Ta biết.”

Sắc mặt Đào Hoa khi ấy mới tươi tắn lên một chút: “Tài thúc, tiễn khách.”

“Mời!” Người đàn ông trung niên nói.

Mãi đến khi cánh cổng sau lưng một lần nữa khép chặt lại, đứng dưới ánh nắng ấm áp bên ngoài, Đệ Ngũ Chiếu ngẩng đầu nhìn về hướng ánh mặt trời, trong đôi mắt của hắn chẳng hề lưu một tia vui mừng, hoan hỉ nào, mà chỉ có sự hận thù đã khắc sâu trong xương tuỷ cùng sự bi thương cùng cực như có như không đang gặm nhấm tâm can hắn.

Lâm Duy Đường, Lâm Duy Đường, kiếp này nếu không phanh thây xẻ thịt ngươi ra, ta thề không làm người!

Nguyên Vô Ưu không đợi Đệ Ngũ Chiếu mà đi bộ thẳng ra khỏi con hẻm rồi leo lên xe ngựa.

Đệ Ngũ Chiếu nhìn thấy dáng vẻ của Đào Dao đã ngồi ổn định ở vị trí phu xe và sắp chuẩn bị rời đi, hắn cúi thấp tầm mắt. Khoảng chừng một khắc sau, hắn khó nhọc trèo lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Đào Dao.

Hắn không biết người mua hắn rốt cuộc là ai, thế nhưng người ấy có khả năng khiến Ô Đào Hoa phá vỡ nguyên tắc thì đó khẳng định phải là người có thân phận phi phàm. Nhưng vì sao người đó lại muốn mua hắn cơ chứ?

Hắn của hiện tại đã sớm bị nhấn chìm trong vũng bùn nhơ nhớp, thấp hèn nhất thế gian này, bị người người thoả ý giẫm đạp.

Không lẽ người này... cũng là một kẻ có ý đồ muốn làm nhục hắn nên mới mua hắn chăng?

“Vào đi.”

Trong lúc Đệ Ngũ Chiếu đang chìm đắm giữa những suy đoán lung tung của mình thì trong xe ngựa lại vọng ra âm thanh lãnh đạm. Đệ Ngũ Chiếu liếc nhìn người trung niên đang chuyên chú đánh xe ngựa, gương mặt ông không chút biểu cảm, hoàn toàn là dáng vẻ thờ ơ, hờ hững, nhưng ngoài này duy chỉ có hai người, thế thì người được gọi vào, đương nhiên chính là hắn rồi!

Giờ phút này, hắn đã nhanh chóng quyết định, không còn lo ngại điều gì mà lập tức xoay người đẩy cửa, vén tấm màn qua một bên rồi tiến vào trong xe ngựa. Vừa vào trong xe, hắn liền cảm thấy lóa mắt, tư thế khom lưng khi đi vào của Đệ Ngũ Chiếu vẫn một mực không thay đổi, hắn cứ thế mà cứng nhắc đứng yên như trời trồng.

Trong xe ngựa đương nhiên hoàn toàn không hề tầm thường giống như ở bên ngoài, nó được bố trí cùng trang hoàng, vô cùng thanh nhã, quý phái và cực kỳ sang trọng.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy nặng nề đến đình trệ như thế này tuyệt chẳng phải những thứ đồ xa xỉ bắt mắt ở đây, mà chính là người đang hiện diện ngay trước mắt hắn.

Khuôn mặt tuyệt mỹ, nét ngài như họa, bờ môi đỏ như son, làn da mềm mịn căng mọng... Trong đầu hắn giờ đây chỉ thầm niệm bốn chữ Thiên Tư Tiên Sắc *.

(*) Thiên tư tiên sắc: đẹp như tiên giáng thế.

Nguyên Vô Ưu chỉ vào chỗ bên cạnh mình, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”

Thật lâu sau, thân thể Đệ Ngũ Chiếu mới có thể tự nhiên cử động trở lại. Hắn cẩn trọng ngồi vào chỗ được chỉ định, cúi thấp đầu, vẻ đẹp toàn mỹ của người trước mặt khiến hắn tự cảm thấy hổ thẹn, trách bản thân hắn sao quá nhơ nhuốc. Trên đời sao có thể tồn tại một người đẹp đến nhường này?

“Ngươi có biết vì sao ta lại chuộc ngươi ra hay không?”

Đệ Ngũ Chiếu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ấy của hắn, lại tự ti hổ thẹn cúi đầu xuống: “Ta không biết.”

“Không biết cũng chẳng sao cả, ta tin tưởng ngươi có khả năng làm được.”

Đệ Ngũ Chiếu nhịn không được lại ngước đầu nhìn hắn: “Ngươi... ngươi muốn ta phải làm gì?”

Nguyên Vô Ưu dịu dàng mỉm cười: “Ta muốn gia tộc Đệ Ngũ nhất nhất đều phải nghe theo lời ta.”

Đệ Ngũ Chiếu kinh hồn, lắp bắp đáp rằng: “Tại... tại sao lại là... là ta?” Thắng làm vua, thua làm giặc, hắn đã thua trắng tất cả mọi thứ, hơn nữa kết cục sau cùng lại thật thảm hại, thê lương. Người này... làm thế nào tìm được hắn? Mà hắn ta là ai?

“Vì lý do gì phải là ngươi? Quả thực ta có chút mong đợi với đáp án này. Ta dùng ngươi, nguyên nhân là vì có một người đã đề xuất về ngươi cho ta.”

Khuôn mặt nhợt nhạt của Đệ Ngũ Chiếu bây giờ tràn ngập ý tứ nghi hoặc, khó hiểu: “Ngươi nói, có ai đó đã đề cử ta sao?”

Nguyên Vô Ưu hờ hững, lạnh nhạt: “Chẳng lẽ ngươi cứ tiếp tục muốn dây dưa mãi ở vấn đề vô nghĩa này sao?”

Đệ Ngũ Chiếu bắt gặp sắc mặt lạnh lẽo ấy của Nguyên Vô Ưu, ánh mắt lại căng thẳng, cúi thấp đầu gắng gượng che giấu sự tổn thương nơi đáy mắt: “Đều do chủ tử phân phó ạ.”

“Ta luôn có lòng khen ngợi những người từ đáy vực sâu thẳm nhất của sự tuyệt vọng vẫn có thể một lần nữa đứng dậy tiếp tục leo lên, càng khen ngợi hơn nữa những kẻ có dã tâm, có tham vọng, thậm chí là những kẻ đang ôm thù rửa hận.”

Sắc mặt xanh xao của Ngũ Đệ Chiếu dường như càng thêm trắng bệch, trong mắt một người tuyệt đẹp như tiên như Phật này, hắn chính là một tên bất kham như thế.

“Thế nên, ta đồng ý cho ngươi thêm một cơ hội nữa để tranh đấu lại từ đầu.”

Đệ Ngũ Chiếu ngơ ngẩn ngước đầu lên nhìn hắn.

“Có điều, ta chỉ thích dùng những kẻ thông minh.”

Đệ Ngũ Chiếu trầm tư ngơ ngác một lúc lâu, sau đó hắn chầm chậm quỳ gối: “Đệ Ngũ Chiếu bái kiến chủ tử.”

“Đứng dậy đi.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt lên tiếng.

Đệ Ngũ Chiếu chần chừ một lát, cũng rất nghe lời đứng dậy rồi quay lại chỗ ngồi ban đầu của mình.

“Ngươi có trung thành hay không, cùng với việc ngươi quỳ gối thực ra cũng không liên quan gì đến nhau cho lắm.”

“Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”

Ánh mắt nàng khẽ lướt qua hắn, trong mắt hiện lên chút hài lòng: “Ta sẽ có sự hỗ trợ nhất định cho ngươi. Trước khi qua đến năm sau, ngươi buộc phải thâu tóm toàn bộ quyền lực của gia tộc Đệ Ngũ trong lòng bàn tay, ngươi có quyết tâm làm được điều đó không?”

Con ngươi u ám của Đệ Ngũ Chiếu liền loé lên tia sáng thống hận như loài dã thú: “Thuộc hạ nhất định sẽ làm được.”

Xe ngựa đi đến một quán trà lâu bên đường rồi từ từ dừng lại.

Nguyên Vô Ưu cầm một vật nào đó lên từ bàn trà đặt bên cạnh: “Ngươi hãy cầm lệnh bài này rồi đi vào trà lâu kia, tự động sẽ có người đến giúp ngươi.”

Đệ Ngũ Chiếu run rẩy giơ tay nhận lấy khối lệnh bài, đem nó ấn chặt vào lồng ngực. Sự bi hài khắc sâu vào xương tuỷ này, chỉ có bản thân hắn mới hiểu, hắn không biết người ở trước mặt hắn đây là ai? Nhưng chỉ cần dựa vào việc người này đã cứu hắn ra khỏi nơi bẩn thỉu cùng cực, nơi âm u đến nỗi không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời ấy, ban cho hắn cơ hội để trả mối thù nợ máu, thì mạng sống này của hắn, đã sớm thuộc về người đó rồi.



Đệ Ngũ Chiếu vừa xuống xe, xe ngựa liền quay đầu rời khỏi thành, chạy về hướng quán trọ bên bờ hồ Định Dương.

Ánh nắng nóng bức từ mặt trời dần ngả về phía Tây. Bên hồ Định Dương, có không ít người đang dạo chơi, thông thường đều là nam thanh nữ tú, công tử tiểu thư ra bên hồ đi dạo.

Chỉ khi đến lúc trời tối, mới là không gian riêng của những cô nương trên chiếc thuyền hoa.

Lắng nghe sự náo nhịp bên bờ sông, Nguyên Vô Ưu có chút xuất thần. Tối qua, nàng vốn có ý muốn ngắm thử cảnh đêm đẹp tựa như Thập lý Tần Hoài* tại đây, thế nhưng lại bị tình hình chiến tranh của hai nước Sở - Chu làm gián đoạn mất, còn hại nàng một đêm mất ngủ.

(*) Thập lý Tần Hoài: biểu tượng cho sự phồn thịnh của Nam Kinh, là nơi cư trú của nhiều danh gia vọng tộc, là nơi gặp gỡ của nhiều tao nhân mặc khách, và cũng là chốn hoa lâu nổi tiếng nhất cố đô.

Ninh Thanh - kẻ đến từ ngọn núi Phiêu Miễu Hư Vô trong lời đồn thổi, Chu Thanh Sắc - Tam hoàng tử nước Chu không được sủng ái hệt như mẫu thân của mình.

Bản thân nàng thật sự không nghĩ đến rằng hai cái tên này lại chính là một người.

Hơn nữa, nàng cực kì quả quyết, Ninh Thanh, à không, Chu Thanh Sắc và Chu Lam Nhi hoàn toàn không hề quen biết nhau.

Rõ ràng chính là huynh muội, xưa nay lại vốn chẳng hề biết mặt nhau, cũng chả trách sao nàng lại hiểu nhầm, không thể hiểu rõ bản chất.

Hắn nói trần duyên dang dở, tâm ma khó hãm, nói rằng chính là không thể buông bỏ chấp niệm, muốn cùng Sở Tuyệt so tài cao thấp.

Cũng đúng, hắn thân là Tam hoàng tử của nước Chu, biên ải Chu - Sở rối ren, không ngừng xung đột, hơn nữa liên hệ đến tình hình thực tại mà nói, nước Sở quả thực luôn đi trước nước Chu một bước, vì thế nên hắn mới vô phương buông bỏ chấp niệm mà xuất hiện ở chốn Kinh thành nước Sở.

Nàng nghĩ, hắn nhất định đã nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ mưu lược Sở Tuyệt sử dụng và cả tính cách của hắn nữa. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Hắn và nàng, thật sự rất giống nhau!

Cũng khó trách vì sao cuối cùng lại trở thành thầy trò, đây chẳng phải là một loại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã* trá hình hay sao?

(*) Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: thành ngữ, chỉ những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.

Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa.

Đối phó với thủ đoạn và đối thủ như thế này, Sở Tuyệt không thể trở tay trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy nên khó lòng giành lại được vùng đất đã bị chiếm.

Đường đường là một Chiến Thần vương luôn tự cho mình có thể bảo vệ cả một đất nước như hắn, lần đầu tiên trong đời phải đối diện với thất bại cùng khó khăn như vậy, hắn liệu còn có thể thản nhiên đối mặt nữa hay không?

Xe ngựa dừng lại, Đào Dao lên tiếng nhắc nhở: “Chủ tử, đến nơi rồi.”

“Ừ.” Nguyên Vô Ưu hồi thần, lấy mũ sa ở bên cạnh đội lên rồi mới bước xuống xe.

Vừa đặt chân xuống, nàng đã gặp phải Vũ Văn Cẩm từ quán trọ bước ra. Nàng ta đang đứng đợi ai đó.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư