Khuynh thành tiểu độc phi - Chương 24

84 lượt xem
Lúc Bàng Lạc Tuyết nói ra tam di nương là tên đầu sỏ, phu nhân, lão gia, lão phu nhân đều ngây người.

Vẻ mặt tam di nương ủy khuất, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng. Mà Bàng Lạc Băng thì mặt đầy oán hận lôi kéo gốc váy tam di nương.

“Tuyết nhi có thể có chứng cứ sao?” Bàng quốc công nói.

“Tỷ tỷ có thể mang chứng cứ nói mẫu thân ta hại tứ di nương ra, nếu như không có, mong tỷ tỷ im miệng, tránh tự làm cho mình khó xữ.” Bàng Lạc Băng hung dữ nói.

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng một cái, vốn là muốn tha cho nàng một lần, nhưng nha đầu này lại không biết sống chết như vậy, vậy ta cũng không cần phải thủ hạ lưu tình.

“Thái y cũng nói, xạ hương này là tích lũy nhiều ngày, hôm nay thuốc trong bát này cũng chưa uống, nếu ta có thể chứng minh tứ di nương chưa từng uống qua thuốc dưỡng thai mẫu l.q.d thân đưa tới, thì có thể chứng minh mẫu thân ta chưa bao giờ hạ xạ hương hại hài tử của nàng?” Bàng Lạc Tuyết hỏi, vẻ mặt thành thật, lời này chính là muốn nói rõ.

“Việc này cứ tự nhiên, nếu ngươi có thể chứng minh, nói rõ việc này không có quan hệ cùng mẹ của ngươi” Lão phu nhân nói.

Nàng cười cười: “Đa tạ lão phu nhân.” Lại hướng ra phía ngoài kêu “Tử Quyên, cho người đem đồ vật vào đây.”

Tử Quyên trả lời “Vâng” Liền bắt đầu sai hạ nhân chuyển vào hơn mười chậu hoa sơn trà đã héo rũ đến.

“Tuyết nhi, cái này là có ý gì?” Nhị di nương nói.

“Mọi người đừng nóng vội, tứ di nương thích hoa sơn trà mọi người đều biết, đây là loại hoa mới được gây trồng trong vườn tên là hàn nhị tuyết, đặc điểm của hoa sơn trà này là cánh hoa l.q.d trắng tinh như tuyết, hương khí tươi mát lại chứa khí lạnh nhàn nhạt. Vì vậy tên mới được gọi như vậy, hoa này ở trong vườn được trồng rất nhiều, bởi vì tứ di nương thích cho nên đưa rất nhiều đến đây.

“Ngươi nói chuyện này làm gì?” Nhị di nương không hiểu.

Bàng Lạc Tuyết vứt cho nàng một cái liếc mắt, “Hoa này trồng rất dễ, mà lại cũng rất khó. Nuôi dưỡng dễ là bởi vì nhu cầu của nó đối với lượng nước mưa không lớn, khó nuôi trồng là bởi vì không thể dùng nước nóng, thậm chí là nước ấm, một khi nhiễm nước, nóng hoa này sẽ héo rũ chết đi. Hiện tại mọi người thấy chính là loại tình huống này. Thái y, dù cho thuốc ngấm vào trong đất, đại khái ngươi cũng có thể nhìn ra chứ?”

“Bẩm báo nhị tiểu thư, việc này đương nhiên có thể, lão phu làm nghề y mấy chục năm nay, điểm này lão hủ vẫn có thể nhìn được.” Thái y tự tin trả lời.

“Vậy thì mời thái y nhìn kỹ một chút, đất trong chậu hoa này có gì không?”

Nàng nháy mắt ra hiệu với Tử Quyên, Tử Quyên liền cho người lấy mấy chậu hoa này mang đến bên cạnh thái y, để cho người xem qua từng cái từng cái một.

Thái y cũng không từ chối, dùng tay cầm lên mỗi một chậu hoa cẩn thận xem xét, sai người lấy ra cái xẻng, đào đất trong chậu lên, nhìn về phía nhị tiểu thư.

“Thái y cứ nói đừng ngại.”

“Đúng theo như lời nhị tiểu thư, đất trong chậu hoa sơn trà này có mùi thuốc, ta sai người đào đất lên mới phát hiện, lượng thuốc ở đây tầm một tháng.”
Bàng quốc công nói: “Thái y, thuốc bên trong đều là loại giống nhau sao?”

Thái y lắc lắc đầu, “Giống nhau là thuốc dưỡng thai thượng hạng, chỉ bất quá bên trong chỗ thuốc này cũng không có thêm xạ hương vào, chỉ là thuốc dưỡng thai thượng hạng bình thường mà thôi.”

“Bàng quốc công nghe như vậy cũng hiểu được, thế là nói với thái y: “Hôm nay phiền phức thái y rồi, chuyện hôm nay mong rằng thái y có thể giữ kín.”

Thái y biết người bên trong mấy gia đình giàu có này đều có ngấm ngầm việc xấu xa, cho nên nói với Bàng quốc công: “Quốc công gia yên tâm, lão hủ biết. Chỉ là thân thể tứ di nương cần phải cẩn thận điều dưỡng.”

“Việc này tất nhiên, người tới tiễn thái y, đến quầy hàng lĩnh bạc nhiều hơn.”

“Tử Quyên tự mình tiễn thái y ra, đợi đi tới cửa, Tử Quyên lặng lẽ đem một tấm ngân phiếu đặt vào tay thái y. “Hôm nay đa tạ thái y.”

“Nào có, lão hủ cũng là ăn ngay nói thật.”

Tử Quyên cung kính tiễn thái y tới ngoài cửa.

Bên trong phòng, lão phu nhân tay lần tràng hạt nhìn Dương thị nói: “Tốt thay, hôm nay thế nhưng ủy khuất cho ngươi. Lão bà ta cũng lớn tuổi, chuyện của các ngươi ta cũng không xen vào nữa, đợi hạ nhân giao chìa khóa khố phòng cho đại phu nhân, ta thấy Tuyết nhi mặc dù còn chưa cập kê, nhưng so với các ngươi lại hiểu biết nhiều hơn, sau này để nàng theo Dương thị học tập quản gia. Sau này những chuyện này cũng không cần tới tìm ta.”

“Mẫu thân, việc này nhi tử biết, sắc trời đã tối, ngài nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai nhi tử sẽ đi đến thỉnh an người.”

Lão phu nhân được người đỡ một tay, từng bước một đi ra ngoài.

bầu không khí bên trong phòng cũng không vì lão phu nhân đi mà có điều giảm bớt. Vẻ mặt phu nhân thương tâm, nhị phu nhân vẻ mặt không được như ý biểu tình rối rắm, tam phu nhân lại là khẩn trương níu khăn trong tay.

Bàng quốc công chậm rãi gõ bàn, tiếng gõ từng chút đánh vào tâm của những người ở đây.

Trong lòng Dương thị một mảng lạnh lẽo, mười bảy năm phu thê hòa hợp, thanh mai trúc mã từ nhỏ cũng chống không lại được người khác ám hại, phu quân của mình thế nhưng đối với mình không tín nhiệm, từ đầu đến cuối ở bên cạnh bảo vệ nàng chỉ có con gái. Nàng biết đối với nam nhân mà nói quyền vị mới là quan trọng, thế nhưng đối với nữ nhân mà nói chẳng qua chỉ là nguyện cùng một người đồng tâm, đến già không chia lìa.

Vẻ mặt Dương thị bi thương, Bàng Lạc Tuyết đương nhiên cũng bị ảnh hưởng. Nếu như cuộc đời này không thể tìm được một người tâm chỉ hướng tới một mình nàng, như vậy Bàng Lạc Tuyết nàng thà rằng chính mình cô độc một đời còn hơn.

“Lão gia, tứ phu nhân đã tỉnh, khóc náo không ngừng.” Vẻ mặt nha đầu sốt ruột quỳ trên mặt đất.

Bàng quốc công dẫn mọi người đi đến bên cạnh giường tứ di nương, tứ di nương tóc đen tán loạn, mặc một bộ tẩm y màu đỏ thẫm, sắc mặt trắng bệch hòa với bộ y phục đỏ sẫm như máu của nàng, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trên nói lảm nhảm: “Con à, con của ta, con của ta.”

Vẻ mặt Bàng quốc công đau lòng nhìn yêu thiếp an ủi: “Dĩnh nhi, đừng khổ sở, đứa nhỏ chúng ta còn có thể có lại.”

“Lão gia, là ai muốn hại đứa nhỏ của thiếp, người nói cho ta biết là ai muốn hại con của ta.” Tứ di nương hai mắt đầy tơ máu nắm chặt ga giường, ánh mắt lạnh như băng giống như ác quỷ tới từ địa ngục. Chăm chú nhìn chằm chằm mỗi người ở đây.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×