ĐỪNG ĐỂ CÔ ẤY CÔ ĐƠN - Chương 32: Cô đơn không phải là một mình
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
01/04/2019 23:46:54 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
128 lượt xem
- * ĐỪNG ĐỂ CÔ ẤY CÔ ĐƠN - Chương 33: Ừ, là do tôi đã quá cô đơn (Truyện ngôn tình)
- * ĐỪNG ĐỂ CÔ ẤY CÔ ĐƠN - Chương 34: Mọi chuyện rồi sẽ ổn! (Truyện ngôn tình)
- * Có điện (Truyện cười)
- * Cá tháng tư (Truyện ngắn)
"Tưởng rằng cô đơn là khi không có tình yêu, ai dè yêu rồi mới biết bản thân cô đơn gấp nhiều lần."
Cô đơn, không phải là một mình. Mà yêu người rồi vẫn cảm thấy cô đơn.
Tưởng rằng cô đơn là khi không có tình yêu, ai dè yêu rồi mới biết bản thân cô đơn gấp nhiều lần.
Đã yêu một người vô tâm, lúc đầu sợ mình cô đơn quá. Sau này rất khó để mở lòng, rất khó để yêu một người nữa. Cho đến khi lòng lại một yêu, muốn bỏ những ngày cô đơn vô vị đó sang một bên, vậy mà lại gặp phải người vô tâm, dễ thay lòng.
Sao hồi đó người ta đáng yêu quá, chẳng cho mình chạm tay vào thứ gì. Tự người làm, người bắt mình ở đó. Sợ dơ tay mình.
Có những ngày bụng đói rã rời, nhắn tin cho người thôi, dù nắng hay mưa, người vẫn đứng ngoài cửa, em biết bao nhiêu đồ ăn vì lo người yêu đói. Nào là đồ chiên, trà sữa....bao nhiêu là thứ.
Có những lúc hỏi người, nuôi tôi như vậy lỡ sau này mập rồi người có lại thương tôi nhiều như bây giờ không? Người nhéo tôi thật đau. Nói sẽ không bao giờ bỏ tôi đâu, hứa là như vậy, chắc chắn sẽ không xa rời.
Vậy mà một ngày người vẫn muốn xa, dù nắm tay người thật chặt, bỏ ngoài tai những lời nói chua chát kia. Nhưng sao hôm đó, tay người lạnh quá. Chẳng còn ấm áp như lúc trước nữa. Món rút tay thật nhanh rồi vội vã bước đi.
Sao hôm đó, giọng người lại ấm quá. Không phải là những câu nói lạnh nhạt như trên tin nhắn nữa. Nếu là những câu nói lạnh nhạt thì bản thân đã không yếu lòng như vậy rồi.
Và, đó là lần cuối, cũng cái giọng ấm áp đấy. Mà sao chẳng thể quên, kỷ niệm xưa cũ Vẫn đong đầy.
Thế nên, tôi vẫn muốn cô đơn. Chẳng phải vì người mà đau lòng quá nhiều. Mùa đông không người cũng tự biết đắp chăn cho ấm. Tự bản thân biết phải làm gì mà. Đừng ai bắt tôi phải mở lòng với người nữa. Và dù đã mở lòng thật rồi, yêu người thật sự nhưng người vẫn không gìn giữ thì lấy cớ gì mà dám yêu thêm một người nào nữa?
Và, vì bản thân đã quen với cô đơn rất nhiều rồi. Nên tôi đành tự ôm ấp nỗi buồn này, nỗi cô đơn sẽ chẳng ai kéo tôi ra được nữa. Trừ khi, tôi sẽ lại mở lòng....
Cô đơn, không phải là một mình. Mà yêu người rồi vẫn cảm thấy cô đơn.
Tưởng rằng cô đơn là khi không có tình yêu, ai dè yêu rồi mới biết bản thân cô đơn gấp nhiều lần.
Đã yêu một người vô tâm, lúc đầu sợ mình cô đơn quá. Sau này rất khó để mở lòng, rất khó để yêu một người nữa. Cho đến khi lòng lại một yêu, muốn bỏ những ngày cô đơn vô vị đó sang một bên, vậy mà lại gặp phải người vô tâm, dễ thay lòng.
Sao hồi đó người ta đáng yêu quá, chẳng cho mình chạm tay vào thứ gì. Tự người làm, người bắt mình ở đó. Sợ dơ tay mình.
Có những ngày bụng đói rã rời, nhắn tin cho người thôi, dù nắng hay mưa, người vẫn đứng ngoài cửa, em biết bao nhiêu đồ ăn vì lo người yêu đói. Nào là đồ chiên, trà sữa....bao nhiêu là thứ.
Có những lúc hỏi người, nuôi tôi như vậy lỡ sau này mập rồi người có lại thương tôi nhiều như bây giờ không? Người nhéo tôi thật đau. Nói sẽ không bao giờ bỏ tôi đâu, hứa là như vậy, chắc chắn sẽ không xa rời.
Vậy mà một ngày người vẫn muốn xa, dù nắm tay người thật chặt, bỏ ngoài tai những lời nói chua chát kia. Nhưng sao hôm đó, tay người lạnh quá. Chẳng còn ấm áp như lúc trước nữa. Món rút tay thật nhanh rồi vội vã bước đi.
Sao hôm đó, giọng người lại ấm quá. Không phải là những câu nói lạnh nhạt như trên tin nhắn nữa. Nếu là những câu nói lạnh nhạt thì bản thân đã không yếu lòng như vậy rồi.
Và, đó là lần cuối, cũng cái giọng ấm áp đấy. Mà sao chẳng thể quên, kỷ niệm xưa cũ Vẫn đong đầy.
Thế nên, tôi vẫn muốn cô đơn. Chẳng phải vì người mà đau lòng quá nhiều. Mùa đông không người cũng tự biết đắp chăn cho ấm. Tự bản thân biết phải làm gì mà. Đừng ai bắt tôi phải mở lòng với người nữa. Và dù đã mở lòng thật rồi, yêu người thật sự nhưng người vẫn không gìn giữ thì lấy cớ gì mà dám yêu thêm một người nào nữa?
Và, vì bản thân đã quen với cô đơn rất nhiều rồi. Nên tôi đành tự ôm ấp nỗi buồn này, nỗi cô đơn sẽ chẳng ai kéo tôi ra được nữa. Trừ khi, tôi sẽ lại mở lòng....
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!