Ngược Tâm - Phần 15
Hạ Vy | Chat Online | |
04/04/2019 20:22:57 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
83 lượt xem
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 58 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 59 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 57 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 56 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Tiếng rên rỉ khóc lóc trong phòng cứ vang lên tựa như từng hồi trống đánh vào lòng người. Hàn Thương sợ hãi, hắn sợ tiếng khóc ấy sẽ ngừng lại, sẽ mãi mãi ngừng lại.
Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được tiếc nuối, hắn vẫn không thể tàn nhẫn với nữ nhân ấy. Nếu ngày đó, muội ấy không đến Giang Nam, nếu ngày đó, hắn gặp nàng trước thì hôm nay sẽ không có cớ sự này?
Hắn chẳng biết bản thân mình làm gì cho đến khi hắn ý thức được thì hắn đã quỳ xuống trước mặt y.
"Hoàng Thượng, mau cứu Liễu chủ tử. "
Y lạnh lùng liếc nhìn hắn nhưng cũng chẳng nói năng gì. Y đang lưỡng lự, đang băn khoăn không biết có nên vào hay không.
Trong lòng Hàn Thương run lên, không cứu, Hoàng thượng đến cuối cùng ngài vẫn tàn nhẫn như vậy. Không, hai chúng ta cùng là một loại người. Ta vì Như Yên mà năm lần bảy lượt bỏ qua An Nhiên. An Nhiên cũng là tiểu muội của ta nhưng ta lại chưa một lần vì muội ấy. Còn ngài mỗi khi đứng trước sự lựa chọn đều không do dự mà đẩy An Nhiên xuống địa ngục. Thật ra chúng ta đều tàn nhẫn, đều tổn thương đến muội ấy, đều để lại tiếc nuối cả đời.....
Những âm thanh kia bỗng chốc ngừng lại. Tim y lỡ một nhịp, mang một loại đau nhức không tên...
Khi y đẩy cửa xông vào thì nữ tử đó đã một thân huyết y diễm lệ. Nàng từng nói, nàng ghét máu vì máu làm nhiễm bẩn đến y phục của nàng nhưng giờ đây....máu không ngừng chảy ra, màu đỏ tươi chói mắt đầy tang thương. Nàng nói.
"Lãnh Ngạn, thiếp dùng mạng của thiếp đổi lấy tánh mạng đứa nhỏ này. Cầu ngài giúp thiếp cứu nó. "
Nữ nhân tựa trăng thu đó dùng phương thức ác liệt nhất để rời khỏi y. Nàng dùng thứ y để lại cho nàng kết liễu sinh mạng của nàng.
Y vẫn luôn nhớ đến nụ cười ngày đầu tiên nhập cung của nàng.
"Hoàng Thượng ta không phải tỷ tỷ vì vậy ngài không cần tìm kiếm bóng hình tỷ tỷ trên người ta. "
Nàng không tranh sủng, thanh tĩnh ở bên cạnh y.
Y từng ngỡ chỉ cần nàng cứ bên cạnh y thế này là hạnh phúc. Nhưng hôm nay y mới biết hạnh phúc của y thực ra chính là nụ cười thanh thuần ngọt ngào ngày đó của nàng.
"Liễu An Nhiên, thế nào là tàn nhẫn nhất. "
"Lãnh Ngạn, tàn nhẫn nhất chính là yêu mà không nắm được. Là muốn quên mà buộc phải khắc ghi. Là không yêu, phải ghi nhớ nghìn năm. "
Ha ha, Liễu An Nhiên, ngươi nghĩ ngươi chỉ cần nói vậy là trẫm sẽ nhớ ngươi sao? Ngươi sai rồi, luôn luôn sai.....
Nhắm mắt lại, ngỡ một kiếp người đã qua. Sự kinh diễm năm đó đã trở thành tan thương của bây giờ. Hạnh phúc ngày đó giờ trở thành nỗi đau gặm nhấm tâm can ngày ngày cho đến lúc chết. Y vẫn luôn nhớ đây là trừng phạt của y, trừng phạt y cô phụ tấm chân tình của nàng.
Hoàng thượng, có người loáng thoáng nói gì đó bên tai y nhưng y chẳng để tâm. Đáy mắt y giờ đây chỉ có nữ nhân thanh lệ trước mắt.
Nàng từng nói.
"Lãnh Ngạn, chàng nói xem cho tiểu Thất thêm một muội muội có được không? "
Y cười. Tiểu Thất có thêm một muội muội quả là không tệ. Y cũng thích con gái. Một tiểu cô nương hoạt bát giống nàng.....
Nhưng y đã tự tay bóp chết niềm hạnh phúc của con gái y. Y dùng tính mạng của đứa con gái chưa chào đời ép chết mẹ của nó. Chính tay y ép chết nữ nhân tên Liễu An Nhiên. Trên đời này đã không còn Liễu An Nhiên, cũng chẳng còn nữ nhân mỉm cười ngọt ngào gọi y Lãnh Ngạn. Nàng yêu y, nàng hận y đến mấy cuối cùng cũng mang theo phần tìn cảm đó rời khỏi y.
"An Nhiên" y khẽ nỉ non tên nàng, cúi đầu một lần khó vậy sao? Nhận sai khó vậy sao? Tại sao phải dùng phương thức quyết tuyệt đó rời khỏi y.
Một mùa đông lại tới nhưng mùa đông năm nay liệu có lạnh bằng mùa đông năm đó.
Đứng trước Khánh An cung, trong lòng một trận đau đớn khổ sở. Nhiều năm qua đi rồi nhưng y vẫn nhớ đến nữ nhân đó.
"Ha ha, ca ca muội thắng rồi.... "
"Tiểu quỷ nhà muội từng có đắc ý."
"Ca ca, huynh cứ nhận thua đi. Muội đây liền buông tha cho huynh. "
"Hừ.... "
Từng tiếng từng tiếng cười đùa truyền vào tai y. Từng tiếng trẻ con non nớt tựa như mũi tên tẩm độc xuyên qua tâm y. Hai đứa trẻ đó chưa bao giờ chịu đến gặp y, chưa bao giờ chịu gọi y một tiếng "phụ vương". Là quả báo của y? Là vì y khiến chúng mất đi mẫu thân?
Khẽ cười khổ, y quay người bước đi. Y đã chẳng còn tư cách nhìn đến hai đứa trẻ kia.....
Khi y một lần nữa đặt chân vào Khánh An cung đã là chuyện của nhiều năm về sau. Khi nhìn đến đám thu hải đường bên cạnh cửa cung, y chợt giật mình nhớ đến nàng.
Ngày đó ở Giang Nam, nàng tặng cho y một túi gấm tự tay nàng thêu. Y còn nhớ trong túi gấm đó ngoài mấy câu thơ nàng gửi cho y còn có một vài cánh hoa thu hải đường.
Y từng ghen tị với đám thu hải đường kia, ghen tị vì chúng được bàn tay nàng chăm sóc. Ghen tỵ vì chúng được nàng yêu thích.
Nhưng giờ đây mỗi khi nghĩ lại y chỉ thấy nực cười.
Hàn Thương nói.
"Hoàng Thượng, ngài có lẽ không biết, thu hải đường ở quê thần có nghĩa là gửi gắm nỗi nhớ. Là trao chọn tình yêu. Là muốn người đó thành chấp niệm của mình. "
Khi đó y cũng chỉ cười cho qua chuyện. Y biết, Hàn Thương đang ám chỉ điều gì nhưng y lại không muốn đối mặt với chuyện đó.
Bây giờ, khi nhìn đến đám thu hải đường, tâm y tràn ngập cảm giác tiếc nuối.
Liễu An Nhiên, ta liệu có còn là chấp niệm của nàng hay không?
Khẽ miết lấy cánh hoa, y hoài niệm, hoài niệm cảm giác có nàng ở bên.
Khi đó nàng có phải cũng như y bây giờ? Tương tư thành thói quen. Tương tư thành cuộc sống.
Nhưng, Liễu An Nhiên nàng không phải ta, vì sao biết ta không yêu nàng? Nếu không yêu nàng vì sao ta lại tương tư? Nếu không yêu, vì sao lại hoài niệm? Nếu không yêu thì sẽ không đau.
Ngồi xuống bên bàn đá ở đình viện, y ngước mắt nhìn vệt nắng chiếu lên những đoá hoa kia. Tâm trí y lại trở về một ngày cuối thu của 20 năm trước. Khi đó nàng đang có thai Tiểu Thất nhưng lại chẳng chịu an phận. Cả ngày cứ chạy tới chạy lui bên đám hoa thu hải đường kia. Nữ nhân đó luôn hoạt bát, hiếu động như vậy nhưng cũng luôn phòng bị, xa cách với y. Nàng vì đau quá nên dùng phương thức đó để không bị đau nữa có phải hay không?
Hàn thương từng nói.
"Hoàng thượng, thật ra ngài vốn chưa từng yêu Liễu Quý Phi. "
Không yêu sao? Đối với nàng ta không phải là yêu sao? Vậy tình cảm đó là gì?
Nắng tắt, y một lần nữa bước vào căn phòng kia. Căn phòng chỉ thuộc về nàng.
Lớn tuổi rồi, ngồi nhiều, cơ thể không chịu được nên y đành nằm xuống chiếc giường hẹp của nàng.
Trong cơn mộng mị, y mơ thấy một nữ nhân mặt mày thanh tú. Nữ nhân đó có một đôi mắt rất trong, rất sáng. Y nhìn kỹ, thấy gương mặt người nọ rất giống với An Nhiên, ừm, người nọ chính là An Nhiên của y.
Ở bên kia nàng sống có tốt không? Mùa đông có bị lạnh không? Mùa hè có bị bệnh không? Có bị ai ức hiếp không?
Y nói, Như Yên nhu hoà khéo hiểu lòng người, còn nàng lại chẳng chịu học cái tốt ấy của Như Yên.
Khi đó nàng cũng cười, An Nhiên đâu phải Như Yên.
Nàng luôn cười như vậy, nụ cười ấy còn khiến y đau lòng hơn cả nước mắt.
Nàng từng nói, An Nhiên không phải không khóc bao giờ chỉ là không bao giờ khóc trước mặt hoàng thượng. An Nhiên sợ nước mắt của An Nhiên sẽ khiến hoàng thượng không phân biệt được đâu mới là An Nhiên.
Hai nữ nhân kia vốn là một đôi tỷ muội song sinh, ban đầu y sợ bản thân không phân biệt được nhưng chỉ liếc mắt một cái y đã biết ai là Như Yên, ai là An Nhiên.
Nhìn đôi mày cong của nàng y thoáng nhớ đến gương mặt của Như Yên.
Đến khi tỉnh lại, y thấy bóng nàng dần biến mất. Y quýnh lên muốn giữ nàng lại nhưng khi ngón tay khẽ động y mới biết đó thực ra chỉ là mộng.
Lần này, sau hai mươi năm y lại gặp được nàng. An Nhiên, An Nhiên của y.
Uống rượu vào, gan của Hàn Thương cũng lớn hơn. Hắn ở trước mặt y, thẳng tay đâm đến vết thương của y.
"Hoàng thượng, An Văn công chúa thực giống Liễu chủ tử. Nếu chủ tử còn sống hẳn sẽ vui lắm.
Khi đó y thầm nói ngày mai y nhất định sẽ xử lý tên Hàn Thương ngu ngốc này.
Nhưng rất nhiều năm sau đó, Hàn Thương cũng không bị làm sao. Vẫn vui vẻ mà làm bạn sầu cùng y. Bởi hắn nói đúng, An Nhi thực sự rất giống nàng, nhất là đôi mắt thu thuỷ kia.....
Nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, An Nhiên ta liệu có thể gặp nàng lần nữa hay không?
Nhiều năm sau mỗi khi nghĩ lại, y đều thảng thốt giật mình thật ra y đã sớm yêu nữ nhân kia, nữ nhân tên Liễu An Nhiên kia
Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được tiếc nuối, hắn vẫn không thể tàn nhẫn với nữ nhân ấy. Nếu ngày đó, muội ấy không đến Giang Nam, nếu ngày đó, hắn gặp nàng trước thì hôm nay sẽ không có cớ sự này?
Hắn chẳng biết bản thân mình làm gì cho đến khi hắn ý thức được thì hắn đã quỳ xuống trước mặt y.
"Hoàng Thượng, mau cứu Liễu chủ tử. "
Y lạnh lùng liếc nhìn hắn nhưng cũng chẳng nói năng gì. Y đang lưỡng lự, đang băn khoăn không biết có nên vào hay không.
Trong lòng Hàn Thương run lên, không cứu, Hoàng thượng đến cuối cùng ngài vẫn tàn nhẫn như vậy. Không, hai chúng ta cùng là một loại người. Ta vì Như Yên mà năm lần bảy lượt bỏ qua An Nhiên. An Nhiên cũng là tiểu muội của ta nhưng ta lại chưa một lần vì muội ấy. Còn ngài mỗi khi đứng trước sự lựa chọn đều không do dự mà đẩy An Nhiên xuống địa ngục. Thật ra chúng ta đều tàn nhẫn, đều tổn thương đến muội ấy, đều để lại tiếc nuối cả đời.....
Những âm thanh kia bỗng chốc ngừng lại. Tim y lỡ một nhịp, mang một loại đau nhức không tên...
Khi y đẩy cửa xông vào thì nữ tử đó đã một thân huyết y diễm lệ. Nàng từng nói, nàng ghét máu vì máu làm nhiễm bẩn đến y phục của nàng nhưng giờ đây....máu không ngừng chảy ra, màu đỏ tươi chói mắt đầy tang thương. Nàng nói.
"Lãnh Ngạn, thiếp dùng mạng của thiếp đổi lấy tánh mạng đứa nhỏ này. Cầu ngài giúp thiếp cứu nó. "
Nữ nhân tựa trăng thu đó dùng phương thức ác liệt nhất để rời khỏi y. Nàng dùng thứ y để lại cho nàng kết liễu sinh mạng của nàng.
Y vẫn luôn nhớ đến nụ cười ngày đầu tiên nhập cung của nàng.
"Hoàng Thượng ta không phải tỷ tỷ vì vậy ngài không cần tìm kiếm bóng hình tỷ tỷ trên người ta. "
Nàng không tranh sủng, thanh tĩnh ở bên cạnh y.
Y từng ngỡ chỉ cần nàng cứ bên cạnh y thế này là hạnh phúc. Nhưng hôm nay y mới biết hạnh phúc của y thực ra chính là nụ cười thanh thuần ngọt ngào ngày đó của nàng.
"Liễu An Nhiên, thế nào là tàn nhẫn nhất. "
"Lãnh Ngạn, tàn nhẫn nhất chính là yêu mà không nắm được. Là muốn quên mà buộc phải khắc ghi. Là không yêu, phải ghi nhớ nghìn năm. "
Ha ha, Liễu An Nhiên, ngươi nghĩ ngươi chỉ cần nói vậy là trẫm sẽ nhớ ngươi sao? Ngươi sai rồi, luôn luôn sai.....
Nhắm mắt lại, ngỡ một kiếp người đã qua. Sự kinh diễm năm đó đã trở thành tan thương của bây giờ. Hạnh phúc ngày đó giờ trở thành nỗi đau gặm nhấm tâm can ngày ngày cho đến lúc chết. Y vẫn luôn nhớ đây là trừng phạt của y, trừng phạt y cô phụ tấm chân tình của nàng.
Hoàng thượng, có người loáng thoáng nói gì đó bên tai y nhưng y chẳng để tâm. Đáy mắt y giờ đây chỉ có nữ nhân thanh lệ trước mắt.
Nàng từng nói.
"Lãnh Ngạn, chàng nói xem cho tiểu Thất thêm một muội muội có được không? "
Y cười. Tiểu Thất có thêm một muội muội quả là không tệ. Y cũng thích con gái. Một tiểu cô nương hoạt bát giống nàng.....
Nhưng y đã tự tay bóp chết niềm hạnh phúc của con gái y. Y dùng tính mạng của đứa con gái chưa chào đời ép chết mẹ của nó. Chính tay y ép chết nữ nhân tên Liễu An Nhiên. Trên đời này đã không còn Liễu An Nhiên, cũng chẳng còn nữ nhân mỉm cười ngọt ngào gọi y Lãnh Ngạn. Nàng yêu y, nàng hận y đến mấy cuối cùng cũng mang theo phần tìn cảm đó rời khỏi y.
"An Nhiên" y khẽ nỉ non tên nàng, cúi đầu một lần khó vậy sao? Nhận sai khó vậy sao? Tại sao phải dùng phương thức quyết tuyệt đó rời khỏi y.
Một mùa đông lại tới nhưng mùa đông năm nay liệu có lạnh bằng mùa đông năm đó.
Đứng trước Khánh An cung, trong lòng một trận đau đớn khổ sở. Nhiều năm qua đi rồi nhưng y vẫn nhớ đến nữ nhân đó.
"Ha ha, ca ca muội thắng rồi.... "
"Tiểu quỷ nhà muội từng có đắc ý."
"Ca ca, huynh cứ nhận thua đi. Muội đây liền buông tha cho huynh. "
"Hừ.... "
Từng tiếng từng tiếng cười đùa truyền vào tai y. Từng tiếng trẻ con non nớt tựa như mũi tên tẩm độc xuyên qua tâm y. Hai đứa trẻ đó chưa bao giờ chịu đến gặp y, chưa bao giờ chịu gọi y một tiếng "phụ vương". Là quả báo của y? Là vì y khiến chúng mất đi mẫu thân?
Khẽ cười khổ, y quay người bước đi. Y đã chẳng còn tư cách nhìn đến hai đứa trẻ kia.....
Khi y một lần nữa đặt chân vào Khánh An cung đã là chuyện của nhiều năm về sau. Khi nhìn đến đám thu hải đường bên cạnh cửa cung, y chợt giật mình nhớ đến nàng.
Ngày đó ở Giang Nam, nàng tặng cho y một túi gấm tự tay nàng thêu. Y còn nhớ trong túi gấm đó ngoài mấy câu thơ nàng gửi cho y còn có một vài cánh hoa thu hải đường.
Y từng ghen tị với đám thu hải đường kia, ghen tị vì chúng được bàn tay nàng chăm sóc. Ghen tỵ vì chúng được nàng yêu thích.
Nhưng giờ đây mỗi khi nghĩ lại y chỉ thấy nực cười.
Hàn Thương nói.
"Hoàng Thượng, ngài có lẽ không biết, thu hải đường ở quê thần có nghĩa là gửi gắm nỗi nhớ. Là trao chọn tình yêu. Là muốn người đó thành chấp niệm của mình. "
Khi đó y cũng chỉ cười cho qua chuyện. Y biết, Hàn Thương đang ám chỉ điều gì nhưng y lại không muốn đối mặt với chuyện đó.
Bây giờ, khi nhìn đến đám thu hải đường, tâm y tràn ngập cảm giác tiếc nuối.
Liễu An Nhiên, ta liệu có còn là chấp niệm của nàng hay không?
Khẽ miết lấy cánh hoa, y hoài niệm, hoài niệm cảm giác có nàng ở bên.
Khi đó nàng có phải cũng như y bây giờ? Tương tư thành thói quen. Tương tư thành cuộc sống.
Nhưng, Liễu An Nhiên nàng không phải ta, vì sao biết ta không yêu nàng? Nếu không yêu nàng vì sao ta lại tương tư? Nếu không yêu, vì sao lại hoài niệm? Nếu không yêu thì sẽ không đau.
Ngồi xuống bên bàn đá ở đình viện, y ngước mắt nhìn vệt nắng chiếu lên những đoá hoa kia. Tâm trí y lại trở về một ngày cuối thu của 20 năm trước. Khi đó nàng đang có thai Tiểu Thất nhưng lại chẳng chịu an phận. Cả ngày cứ chạy tới chạy lui bên đám hoa thu hải đường kia. Nữ nhân đó luôn hoạt bát, hiếu động như vậy nhưng cũng luôn phòng bị, xa cách với y. Nàng vì đau quá nên dùng phương thức đó để không bị đau nữa có phải hay không?
Hàn thương từng nói.
"Hoàng thượng, thật ra ngài vốn chưa từng yêu Liễu Quý Phi. "
Không yêu sao? Đối với nàng ta không phải là yêu sao? Vậy tình cảm đó là gì?
Nắng tắt, y một lần nữa bước vào căn phòng kia. Căn phòng chỉ thuộc về nàng.
Lớn tuổi rồi, ngồi nhiều, cơ thể không chịu được nên y đành nằm xuống chiếc giường hẹp của nàng.
Trong cơn mộng mị, y mơ thấy một nữ nhân mặt mày thanh tú. Nữ nhân đó có một đôi mắt rất trong, rất sáng. Y nhìn kỹ, thấy gương mặt người nọ rất giống với An Nhiên, ừm, người nọ chính là An Nhiên của y.
Ở bên kia nàng sống có tốt không? Mùa đông có bị lạnh không? Mùa hè có bị bệnh không? Có bị ai ức hiếp không?
Y nói, Như Yên nhu hoà khéo hiểu lòng người, còn nàng lại chẳng chịu học cái tốt ấy của Như Yên.
Khi đó nàng cũng cười, An Nhiên đâu phải Như Yên.
Nàng luôn cười như vậy, nụ cười ấy còn khiến y đau lòng hơn cả nước mắt.
Nàng từng nói, An Nhiên không phải không khóc bao giờ chỉ là không bao giờ khóc trước mặt hoàng thượng. An Nhiên sợ nước mắt của An Nhiên sẽ khiến hoàng thượng không phân biệt được đâu mới là An Nhiên.
Hai nữ nhân kia vốn là một đôi tỷ muội song sinh, ban đầu y sợ bản thân không phân biệt được nhưng chỉ liếc mắt một cái y đã biết ai là Như Yên, ai là An Nhiên.
Nhìn đôi mày cong của nàng y thoáng nhớ đến gương mặt của Như Yên.
Đến khi tỉnh lại, y thấy bóng nàng dần biến mất. Y quýnh lên muốn giữ nàng lại nhưng khi ngón tay khẽ động y mới biết đó thực ra chỉ là mộng.
Lần này, sau hai mươi năm y lại gặp được nàng. An Nhiên, An Nhiên của y.
Uống rượu vào, gan của Hàn Thương cũng lớn hơn. Hắn ở trước mặt y, thẳng tay đâm đến vết thương của y.
"Hoàng thượng, An Văn công chúa thực giống Liễu chủ tử. Nếu chủ tử còn sống hẳn sẽ vui lắm.
Khi đó y thầm nói ngày mai y nhất định sẽ xử lý tên Hàn Thương ngu ngốc này.
Nhưng rất nhiều năm sau đó, Hàn Thương cũng không bị làm sao. Vẫn vui vẻ mà làm bạn sầu cùng y. Bởi hắn nói đúng, An Nhi thực sự rất giống nàng, nhất là đôi mắt thu thuỷ kia.....
Nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, An Nhiên ta liệu có thể gặp nàng lần nữa hay không?
Nhiều năm sau mỗi khi nghĩ lại, y đều thảng thốt giật mình thật ra y đã sớm yêu nữ nhân kia, nữ nhân tên Liễu An Nhiên kia
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Ngược Tâm - Phần 15
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!