Giờ G - Chương 17.4
Corgi | Chat Online | |
06/04/2019 00:43:04 | |
Truyện trinh thám | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
70 lượt xem
- * Giờ G - Chương 18.1 (Truyện trinh thám)
- * Giờ G - Chương 18.2 (Truyện trinh thám)
- * Giờ G - Chương 17.3 (Truyện trinh thám)
- * Giờ G - Chương 17.2 (Truyện trinh thám)
Audray trả chiếc găng lại cho viên chánh thanh tra, nói:
- Có thể là của tôi... Đôi găng nào cũng giống hệt đôi nào!
- Xin nói rằng, - Battle nói - chúng tôi tìm thấy chiếc găng này giấu trong bụi cây dưới cửa phòng của bà, thưa bà Audray... Cả chiếc tay trái nữa!
Không khí im lặng nặng nề. Audray mở miệng định nói, nhưng lại thôi. Thấy cặp mắt nghiêm nghị của viên chánh thanh tra, cô cúi đầu xuống.
Nevile tiến lên một bước:
- Thưa ông thanh tra, tôi đoán...
Battle giơ tay ngăn anh ta lại.
- Thưa ông Nevile Strange, tôi muốn nói riêng với ông một câu...
- Xin mời. Ta vào phòng thư viện.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng ba người, tất nhiên Leach cũng có mặt. Nevile tấn công luôn.
- Câu chuyện vớ vẩn về đôi găng tay kia có nghĩa gì vậy?
- Chúng tôi còn tìm thấy nhiều thứ lý thú khác nữa trong cái nhà này, thưa ông Nevile Strange.
- Lý thú? Nghĩa là gì?
- Rồi ông sẽ biết...
Battle ra hiệu cho Leach đi ra. Lát sau anh quay vào, tay xách một dụng cụ khá đặc biệt.
Battle đỡ lấy.
- Vật này, là quả cầu bằng thép rất nặng, chúng tôi tháo ở bộ phận chắn lửa bên ngoài lò sưởi. Người ta lắp nó vào một chiếc vít để vặn chặt vào bộ phận kia... Chính hung thủ đã tháo nó ra, lắp vào cán một cây vợt đã cưa đầu, rồi dùng quả cầu này để đập vỡ sọ phu nhân Tressilian.
- Khủng khiếp! - Nevile thốt lên, mặt tái nhợt - Nhưng các ông tìm thấy quả cầu này ở đâu?
- Nó được vặn lại vào bộ phận chắn lửa ở lò sưởi. Hung thủ đã cọ rất kỹ quả cầu, nhưng lại bỏ sót đinh vít. Và trên đinh vít, chúng tôi thấy vết máu. Sau khi gây án, hung thủ còn dính lại đầu cây vợt bị cưa vào thân cây vợt bằng băng dính rồi nhét vào lẫn với những cây vợt khác đựng trong chiếc tủ dưới gậm cầu thang. Nếu chúng tôi không phát hiện ra thì cây vợt đó vẫn còn nằm yên ổn dưới đó...
- Ông giỏi đấy, thưa ông chánh thanh tra!
- Không đâu, chỉ là công việc bình thường của người cảnh sát...
- Các ông có thấy dấu vân tay không?
- Căn cứ vào trọng lượng của nó thì cây vợt là của bà Kay, và được cả bà lẫn ông sử dụng. Chúng tôi đã lấy vân tay và thấy vân tay của cả hai ông bà. Nhưng qua kiểm tra tỉ mỉ thì hung thủ đã đeo găng và găng đã xóa đi khá nhiều dấu vân tay của cả hai ông bà. Tuy nhiên trên lớp băng dính chúng tôi thấy có vân tay, của ai thì chúng tôi tạm giữ kín. Nhân đây tôi xin lưu ý ông về một số điểm nữa:
Ngừng lại một lát, ông ta nói tiếp:
- Điều này, tôi đề nghị ông bình tĩnh. Và trước khi nói ra, tôi xin hỏi ông một câu: ý định đến đây cùng một thời gian với bà vợ cũ của ông, bà Audray Strange, ông có tin chắc do ông nghĩ ra hay do bà Audray gợi lên?
- Chính Audray...
Đang nói, Nevile ngừng bặt: cửa bật mở và Royde bước vào.
- Xin lỗi, nhưng tôi đề nghị cho tôi tham dự cuộc trò chuyện này...
Nevile nhăn mặt nhìn Royde:
- Rất tiếc là không được. Đây là câu chuyện riêng...
- Tôi hiểu. Nhưng vì đứng ngoài cửa, tôi nghe thấy nói đến tên Audray...
- Thì có gì lạ? - Nevile bực tức ra mặt ngắt lời Royde - Tại sao anh lại quan tâm đến những chuyện dính đến cô ta?
- Tại sao không quan tâm? - Royde nói thẳng thừng - Cậu thừa biết tôi về nước Anh là định cầu hôn với Audray. Mà như thế, tôi phải quan tâm đến những gì liên quan đến cô ấy chứ!
Chánh thanh tra Battle khẽ ho.
Nevile quay sang ông ta:
- Xin lỗi ông thanh tra, việc anh bạn tôi tự ý vào...
- Không ảnh hưởng gì đâu! Thưa ông Nevile, tôi xin hỏi câu thứ hai. Tối hôm xảy ra vụ án, ông mặc áo vét màu xanh lam. Chúng tôi tìm thấy trên cổ áo và mặt trong vai có một số sợi tóc vàng. Làm sao những sợi tóc ấy lại có ở đó, ông biết chứ?
- Tôi nghĩ đấy là tóc của tôi...
- Chắc chắn không phải!... Đấy là tóc phụ nữ. Và có cả một sợi trên ống tay áo... màu hung.
- Hẳn đấy là tóc vợ tôi, Kay... Còn những sợi tóc vàng, rất có thể của Audray... Bởi một buổi tối, chiếc khuy cài cổ tay của tôi bị vướng vào tóc trên đầu cô ấy...
- Nếu như vậy, - Leach nói khẽ - trên ống tay áo phải là tóc vàng chứ!
- Vậy ông nói đi: ông định dẫn tôi đến đâu?
Battle không trả lời vào câu hỏi, vẫn tiếp tục nói:
- Mặt trong cổ áo, có phấn sáp trang điểm loại “Primavera naturelle n° 1”, là loại bà Audray Strange thường dùng.
- Thôi, ông nói đi, ông định dẫn tôi đến đâu vậy?
- Đến chỗ này: trong một dịp nào đấy, bà Audray đã mặc áo vét của ông. Do đấy mới có tóc và phấn của bà trên áo ông... Thêm vào đấy, đôi găng kia của bà ta. Tôi mới đưa ra chiếc găng tay phải, còn đây là găng trái...
Battle lấy trong túi ra một chiếc găng nhàu nát, trên có vết màu gỉ sắt.
- Vết gì đây? - Nevile hỏi.
- Máu - Battle giọng quả quyết nói - Và ông thấy đấy, chiếc tay trái. Xin nhắc ông nhớ, bà Audray thuận tay trái. Lần đầu tiên gặp bà tôi chưa tin, vì thấy bà cầm tách cà phê tay phải, điếu thuốc lá tay trái. Nhưng tôi quan sát bàn giấy của bà, thấy quản bút đặt bên trái. Một sự trùng hợp, ông thấy không? Mà chúng tôi đã nhận thấy người đánh vào thái dương bên phải phu nhân Tressilian phải đứng bên phải, có nghĩa hung thủ là người thuận tay trái.
Nevile cười gằn:
- Vậy là các ông nghi cho Audray?... Audray... Cô ta giết bà cụ để mau hưởng phần nửa gia tài của ông cụ Matthew Tressilian để lại?
Battle lắc đầu:
- Hiện giờ chúng tôi chưa kết luận! Nhưng xin ông hãy chịu khó nhớ lại toàn bộ sự việc. Vụ án này, từ A đến Z đều nhằm vào ông. Từ khi bị ông bỏ, Audray đã nung nấu quyết tâm trả thù ông. Do đó bà ta đã không còn thăng bằng trí óc nữa. Thoạt đầu, bà ta tính giết ông. Nhưng kế hoạch ấy không làm bà ta hài lòng. Bà ta muốn ông nhận cái chết nhục nhã, là bị treo cổ. Bà ta đợi cho đúng đến cái hôm ông to tiếng với phu nhân Tressilian, bèn lẻn vào phòng ông, lấy áo vét của ông mặc vào người, để khi bà gây án, máu giây vào áo ông. Sau khi dính vài sợi tóc của ông và ít máu vào chiếc vít, bà ta để lại trong phòng bà cụ cây gậy đánh “gôn” của ông, vì bà ta biết rằng chúng tôi sẽ lấy dấu vân tay trên đó, chính là vân tay của ông. Tôi xin nói thêm rằng chính bà ta đã đưa vào óc ông cái ý tưởng hai ông bà đến đây trùng với thời gian bà ta đến. May mà có một thứ đã cứu ông, đó là phu nhân lại giật dây chuông gọi bà quản gia Barrett sau khi ông ra khỏi phòng bà cụ...
Nevile ôm mặt.
- Không đúng! Các ông lầm rồi! Audray không hề căm ghét tôi và không đánh lạc hướng các ông đâu!... Cô ấy có một tâm hồn cao thượng... Cô ấy là người ngay thẳng bậc nhất trên đời... Không một ý nghĩ đen tối nào lọt được vào óc cô ấy đâu!...
Battle làm ra vẻ rất buồn:
- Đáng tiếc là tôi không tự ý quyết định được điều gì, và tôi cũng không thể tranh luận với ông. Tôi nói ông biết những điều vừa rồi chỉ cốt để ông chuẩn bị tinh thần. Bây giờ tôi gặp bà Audray nói chuyện chính thức, mong bà đi theo chúng tôi. Tôi đã cầm lệnh bắt bà ấy trong tay. Có lẽ ông nên tìm cho bà ấy một luật sư đi thì hơn...
- Nhưng vô lý! Quá vô lý!
- Tình yêu biến thành thù hằn là điều dễ xảy ra hơn nhiều so với người ta tưởng...
- Tôi xin nhắc lại rằng tất cả những thứ đó không đúng, và lý của các ông không thể đứng vững!
Trong lúc đó, Royde nói chen vào.
- Nevile, - Anh nói bằng giọng điềm tĩnh và nhẹ nhàng - cậu nghĩ lại đi! Cậu không thấy à, cách duy nhất giúp cho Audray bây giờ là cậu hãy bỏ tính hào hiệp của cậu đi, và nói toạc ra sự thật!
- Sự thật?... Sự thật nào?
- Sự thật về mối quan hệ giữa Audray với Adrian, em mình.
Quay sang Battle, Royde nói tiếp:
- Tại vì ông chưa biết một số sự kiện, thưa ông chánh thanh tra. Không phải Nevile bỏ Audray. Mà cô ấy đã bỏ cậu ta, đi theo em trai tôi, Adrian. Em tôi đã chết trong một vụ tai nạn ô tô. Nevile đã xử sự một cách vô cùng cao thượng, là đồng ý ly hôn với Audray, nhưng nhận phần lỗi về phía cậu ta...
- Tôi không biết lại có người biết điều bí mật ấy...
- Adrian đã viết thư kể ra với mình từ ngày đó, - Royde nói.
Quay sang Battle, anh nói tiếp:
- Hẳn bây giờ thì ông đã hiểu. Audray không có gì để căm thù Nevile, thậm chí còn rất biết ơn cậu ấy. Nevile đã làm mọi thứ để giúp, gửi tiền cho cô ta, nhưng Audray từ chối vì thấy không được quyền nhận số tiền ấy. Và khi Nevile đề nghị cô ta để Nevile đưa vợ cậu ta đến đây trong cùng thời gian với cô ta, Audray thấy không thể thoái thác.
- Đúng thế! - Nevile nói - Động cơ làm hại tôi là không có! Royde nói đúng!
Vẻ mặt Battle vẫn lạnh lùng.
- Động cơ chưa phải là tất cả - Ông nói - Có thể tôi lầm. Nhưng điều quan trọng trong mỗi vụ án là sự kiện. Mà tất cả những sự kiện đều chống lại Audray!
Nevile cãi:
- Thì mới bốn mươi tám tiếng đồng hồ trước, các sự kiện cũng đã chống lại tôi!
Battle có vẻ đã xiêu xiêu:
- Thôi được! Vậy ông cứ suy nghĩ thêm! Trong khi đó, chúng tôi tiếp tục tìm thêm về một người nào đó, như ông đề nghị, là một người căm thù cả ông lẫn bà Audray, đề phòng trường hợp những bằng chứng kết tội bà Audray không đứng vững. Nhân đây cũng xin hỏi luôn, theo hướng ấy, ông thấy có nghi cho ai không, thưa ông Nevile? Người nào căm thù cả ông lẫn bà vợ trước của ông?
Tay vẫn ôm mặt, Nevile nhún vai:
- Tất nhiên nếu đề ra là tìm ai như thế thì đúng là viển vông...
- Tôi nói vậy để đề phòng trường hợp bà Audray có những cách giải thích thuyết phục đối với các sự kiện tôi đã nêu ra với ông... Bất kể trường hợp nào tôi cũng phải làm nhiệm vụ của tôi.
Battle và Leach ra. Tiếp đó là Nevile và Royde, họ ra phòng khách.
Khi nhìn thấy Battle, Audray nhìn thẳng vào mắt ông ta, khẽ cười. Cô dịu dàng nói:
- Hình như ông tìm tôi?
Battle lấy giọng “nhà chức trách” nói:
- Bà Audray Strange, tôi có lệnh bắt giữ bà về tội ngày Thứ hai 12 tháng Mười Hai, đã giết phu nhân Tressilian. Tôi xin cảnh báo bà rằng tất cả những lời bà khai từ giờ phút này trở đi đều được ghi lại đầy đủ và sẽ được sử dụng trong phiên tòa xét xử.
Audray thở dài. Các đường nét trên khuôn mặt cô, khi trước tinh tế bao nhiêu thì bỗng nhiên giãn ra bấy nhiêu. Người ta thấy cô như cất đi được một gánh nặng, trở thành con người thư thái.
- Ông biết không, tôi thấy nhẹ cả người! Vậy là xong! Xong hết mọi thứ!
Nevile bùng lên:
- Audray, em đừng nói gì!... Em đừng nói bất cứ thứ gì đấy!
Audray mỉm cười.
- Tại sao, Nevile?... Tất cả những thứ đó đúng hết!... Em mệt mỏi quá rồi!...
Thanh tra Leach rất hài lòng thấy sự việc đã diễn ra như thế này. Vậy là vụ án được giải quyết xong. Cô ta rõ ràng đang mất trí, nhưng việc bắt cô ta là cần thiết để chặn lại mọi diễn biến rắc rối sau này. Anh nhìn ông cậu: Battle trợn mắt nhìn tội phạm. Trông như ông đang nhìn một bóng ma. Leach cười. Ma hay người thì sự việc cũng đã kết thúc.
Bác Hurstall bước vào phòng, tạo nên một không khí mới. Bác báo tin ông MacWhirter đến.
MacWhirter chậm chạp bước vào, đi thẳng đến chánh thanh tra Battle.
- Ông là thanh tra cảnh sát đặc trách vụ án này?
- Vâng.
- Vậy tôi đề nghị ông cho tôi khai báo. Rất tiếc là tôi đã không làm được việc này sớm hơn, nhưng mãi hôm nay tôi mới nhận thức được tầm quan trọng của những gì tôi nhìn thấy đêm Thứ hai.
MacWhirter nhìn xung quanh.
- Tôi gặp riêng ông được không?
Battle quay sang Leach.
- Thanh tra Leach, anh ở lại đây canh chừng bà Audray Strange nhé?
- Tuân lệnh, thưa ông chánh thanh tra. - Leach đáp theo cách chính quy.
Battle dẫn khách vào phòng thư viện.
- Ông nói đi, tôi xin nghe! Người đồng nghiệp của tôi nói rằng có biết ông, đã gặp ông hồi tháng Giêng vừa rồi...
- Đúng thế - MacWhirter nói - Một vụ tự tử hụt. Đấy là một phần câu chuyện tôi sắp kể ông nghe...
- Mời ông nói.
- Đầu năm nay, tôi đã định tự tử bằng cách nhảy từ trên đỉnh vách núi xuống biển, ở chỗ Stark Head, nhưng không thành. Gần đây, tôi muốn nhìn lại chỗ đó. Tối thứ Hai tôi tìm đến, suy nghĩ vẩn vơ và ngắm cảnh biển... Rồi tình cờ đưa mắt sang bên trái, nghĩa là về phía tòa nhà này, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy rất rõ...
- Ông thấy gì?
- Mãi đến hôm nay tôi mới nhận ra được là chính tối hôm đó ở đây xảy ra một vụ án mạng. Tôi nhìn thấy...
XVI
Trong lúc đó, ngoài phòng khách, mọi người lo lắng chờ đợi. Thời gian dường như trôi rất chậm.
Đột nhiên Kay nổi khùng, quay phắt sang phía Audray, thét lớn:
- Tôi đã biết là chị mà! Tôi biết từ trước! Tôi đã nhìn thấy chị đang ngấm ngầm mưu đồ chuyện gì đó!
Cô Aldin đến ghìm Kay lại, trong khi Nevile thì thô lỗ quát vợ im. Kay òa khóc ầm ĩ.
Latimer quay sang Nevile:
- Hình như anh không nhận thấy rằng thần kinh Kay đang phải căng thẳng đến mức nào! Tại sao anh không quan tâm đến cô ấy một chút?
- Tôi không cần ai quan tâm đến tôi! - Kay gào lên.
Latimer nhìn cô ta, nói:
- Cô có im đi không tôi kéo cô đi khỏi chỗ này bây giờ!
Thanh tra Leach ho liên tiếp thông cổ họng. Anh đã có kinh nghiệm, trong những hoàn cảnh như thế này, con người ta hay nổi khùng lên với nhau. Điều đáng buồn là sau đó họ mới hiểu ra là họ đã vô lý với nhau.
Thời gian vẫn trôi chậm chạp. Tuy nhiên, chỉ năm phút sau, khuôn mặt như tạc bằng gỗ của chánh thanh tra Battle ló ra.
- Bà có cần lấy quần áo không - Ông nói - Thanh tra Leach sẽ dẫn bà lên phòng bà...
- Cả tôi nữa. - Aldin nói.
Battle gật đầu và hai người phụ nữ cùng viên thanh tra cảnh sát ra ngoài.
Trong lúc đó, Nevile đến gần chánh thanh tra Battle.
- Người vừa rồi hỏi cái gì thế?
Battle đáp:
- Ông MacWhirter kể cho tôi một chuyện hết sức kỳ lạ...
- Ông vẫn bắt Audray hay thôi?
- Tôi đã nói rồi, thưa ông Nevile Strange, tôi phải làm tròn phận sự của tôi.
Nevile đi ra phía cửa, nói:
- Nếu như thế này, có lẽ tôi nên gọi điện báo cho ông công chứng Treslawny biết tin...
Battle đi ra hành lang, trả lời Nevile rằng việc đó chưa vội.
- Sau khi nghe thông tin của ông MacWhirter, - Battle nói - tôi muốn tiến hành một thí nghiệm nhỏ. Nhưng trước tiên, tôi cần đợi người ta giải bị can Audray đi đã...
Audray bước xuống thang gác, bên cạnh là thanh tra Leach. Trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ thanh thản.
Nevile chìa cả hai tay, chạy ra đón cô...
- Audray...
Cô nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng.
- Anh cứ để yên, Nevile... Em sẵn sàng phó mặc cho mọi thứ...
Royde đứng trước cửa, như để ngăn lại.
- Anh “Royde - Thủy chung”! - Audray nói rất khẽ.
Royde nói rất nhanh:
- Audray! Tôi xin làm bất cứ thứ gì...
Audray mỉm cười buồn bã.
- Không ai làm gì được nữa đâu!
Cô bước ra ngoài, đầu ngẩng cao. Xe cảnh sát đỗ ngoài cửa. Audray lên xe cùng với thanh tra Leach.
- Một cuộc ra đi huy hoàng! - Latimer nói khẽ.
Nevile quay sang anh ta, quắc mắt giận dữ. Chánh thanh tra Battle đứng vào giữa, can họ, nghiêm giọng nói:
- Như tôi đã nói với các vị, tôi cần tiến hành một cuộc thí nghiệm. Ông MacWhirter đang chờ chúng ta dưới phà. Bây giờ, trong vòng mười phút, tất cả đều phải có mặt ở đấy. Chúng ta sẽ dạo chơi trên biển bằng thuyền máy. Các phụ nữ nên mặc ấm vào.
Lúc này trông Battle giống như một đạo diễn điều khiển cuộc diễn tập trên sân khấu.
Mọi người ngơ ngác, không hiểu thế nghĩa là sao.
Truyện mới nhất:
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Tiết kiểm tra miệng (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Giờ G - Chương 17.4,Giờ G
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!