LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 277

84 lượt xem
Thợ quay phim là một người trẻ tuổi cao lớn vạm vỡ, theo sau La Giang Nhạn, ánh đèn rọi lên người La Giang Nhạn, giúp La Giang Nhạn tiện nhìn rõ đường đi phía trước.

La Giang Nhạn hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của con ma nữ, vẫn còn đang phàn nàn về nước đọng trong phòng.

“Tại sao người nhà này còn chưa lau sạch nước đã dọn đi hết rồi? Thế này thì đồ đạc đều bị mục nát hết. Ồ, ở bên này, anh soi đèn về bên này đi.”

La Giang Nhạn chỉ tay về phía cái tủ ở dưới bồn rửa tay, ống nước được lắp đặt ở trong đó.

Ánh đèn chiếu qua, trên mặt nước đục ngầu có những tia sáng đang di chuyển, chiếu vào trong tủ, ống nước hiện ra rõ ràng.

Ở chỗ bị đứt vẫn có nước bẩn đang ào ạt chảy ra ngoài.

La Giang Nhạn và người thợ quay phim đều ồ lên một tiếng.

“Ống nước chính vẫn chưa bị khóa lại sao?”

Hai người đều nghi ngờ.

Tôi nhìn chằm chằm vào đoạn đứt đang có nước chảy ra đó.

Giống như những gì La Giang Nhạn nói, mặt vỡ của đoạn đứt này là bị lõm vào bên trong chứ không phải là lồi ra ngoài, cho dù tôi không phải dân chuyên nghiệp cũng sẽ nghi ngờ tại sao lại có vết đứt này.

Điều khiến tôi thấy ngạc nhiên nữa là dòng nước đang chảy ra này.

Rõ ràng là vừa rồi tôi không hề nghe thấy bất cứ tiếng nước chảy nào, cả căn phòng yên tĩnh tới nỗi không có một tiếng động, tại sao đột nhiên liền có nước chảy ra?

Tôi cảm thấy rất không ổn.

Người quay phim lúc này lên tiếng nói: “Hay là bật đèn lên đi, quay thế này thì…”

La Giang Nhạn vỗ trán một cái, ngượng ngùng nói, “Cũng đúng. Dù sao bây giờ cũng không có ai cả, bật đèn lên cũng không sao.” Lúc trước cô ta luôn hùng hổ không sợ hãi, khi cạy cửa còn có một chút đắc ý nho nhỏ, bây giờ xem ra, trong lòng cô ta vẫn có một chút sợ hãi.

La Giang Nhạn dường như muốn che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, xoay người đi mở đèn.

Vị trí của người thợ quay phim càng thuận tiện bật đèn hơn nhưng anh ta không muốn giành với La Giang Nhạn.

Lòng tôi lập tức vô cùng lo sợ.

Con ma nữ kia đang đứng ngay cạnh cánh cửa, công tắc đèn của phòng vệ sinh lại ở bên cạnh cô ta!

Cô ta đang không ngừng nhìn chằm chằm vào La Giang Nhạn.

La Giang Nhạn đi qua, tạo ra tiếng bì bõm trong nước, nhờ ánh đèn của máy quay phim nên cô ta có thể nhìn thấy vị trí công tắc. Cô ta với tay ra, ấn lên tường ngay sát cánh tay của con ma nữ, lần mò vài cái.

Hành động này có chút kì lạ.

Khi cánh tay của La Giang Nhạn với qua thì con ma nữ liền cúi đầu xuống nhìn vào cánh tay đó. Tay La Giang Nhạn hướng vòng xuống dưới, nên không chạm thẳng vào công tắc.

La Giang Nhạn giơ cánh tay còn lại lên chắn ở trước mắt, “Anh soi qua chỗ khác một chút, chiếu thẳng vào mắt tôi rồi.”

Khi đang nói câu đó, tay của La Giang Nhạn còn đang lần mò ở trên tường, đôi mắt chớp chớp mấy cái rồi nheo lại thành một đường chỉ.

Thợ quay phim nghiêng cái máy quay đang vác trên vai xuống dưới một chút, ánh đèn liền chiếu lên trên quần áo của La Giang Nhạn.

Cánh tay của La Giang Nhạn ở bên cạnh cánh tay của con ma nữ sờ tới sờ lui, tôi bị dọa suýt chút nữa ngừng thở. Cuối cùng cô ta cũng mò tới được công tắc, bật đèn lên “tách” một tiếng.

Đèn điện tiết kiệm năng lượng trong phòng vệ sinh nhấp nháy mấy cái rồi mới sáng lên, nhưng vẫn có chút tối tăm, cần phải qua một khoảng thời gian mới có thể đạt đến độ sáng lớn nhất.

Hình dáng của con ma nữ đó lập lòe theo ánh đèn, lại theo ánh đèn sáng lên mà dần dần mờ đi.

Tôi nhìn thấy liền ngơ ngẩn.

Con ma nữ giống như búp bê làm bằng đường vậy, chạm vào nước liền tan ra. Cô ta bắt đầu bị tan chảy từ dưới chân, nơi cái bóng ngược và chân cô ta chồng lên nhau giờ đã hòa quyện vào nhau thành một đống mơ hồ không rõ ràng. Cô ta không hề dần dần chìm vào trong nước, mà hình dáng trở nên nhạt dần, mất đi màu sắc rồi từ từ biến mất. Cái bóng ngược ở trong nước đó cũng từ từ hòa tan vào trong dòng nước bẩn đục ngầu, biến mất không thấy đâu nữa.

Tôi cảm thấy vô cùng kì lạ.

Khi người phụ nữ này chết chắc hẳn là rất đau khổ, nhưng lại không phải là do bị người ta giết chết. Nếu như muốn oán hận thì chỉ có thể hận người tên Phương tổng đó thôi chứ. Nhìn dáng vẻ của cô ta khi còn sống cũng không giống như là một người đa sầu đa cảm, không thể có nhiều oán niệm như vậy được. Nếu như cô ta đã biến thành ma, mà lại còn ở thôn Sáu Công Nông - nơi ở của Diệp Thanh, có khi nào sẽ trở thành ác ma giết người không?

Trong lòng tôi lo lắng khó chịu, muốn tự thuyết phục bản thân để cho mình yên tâm hơn, nhưng nếu đã xuất hiện cảnh trong mơ thì tôi nghĩ rằng nó sẽ không kết thúc nhanh như vậy.

Ở phía bên kia, La Giang Nhạn đã bày ra tư thế của một phóng viên chuyên nghiệp, đang đọc lời thoại cho bản tin, giới thiệu tình hình vỡ ống dẫn nước ở thôn Sáu Công Nông. Cô ta cầm micro, lui lại bên cạnh bồn rửa tay, chỉ vào ống nước bên dưới bồn rửa tay, hơi khom lưng xuống.

Người thợ quay phim cũng tận lực làm việc, hướng ống kính thẳng về phía vết đứt đó.

La Giang Nhạn thấy vậy, không khiến bản thân phải mệt mỏi nữa, đứng thẳng lưng lại, đổi tay cầm micro, tiếp tục giới thiệu tình hình của vết đứt. Cánh tay còn lại buông thõng bên thân, nhẹ nhàng lắc lư bả vai một chút, dường như có phần không thoải mái.

Tầm nhìn của tôi chuyển lên người của La Giang Nhạn, theo bản năng nhìn về phía cánh tay đó.

Cô ta đã dùng bàn tay đó khi bật đèn, duỗi tay sờ mó rất lâu, chẳng lẽ lúc ấy đã bị căng cơ sao?

Trong tai tôi nghe được âm thanh của kim loại rất nhỏ, ánh mắt nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy dưới tay áo dài của La Giang Nhạn có một chút ánh sáng.

Màu kim loại vàng đỏ nhàn nhạt.

Ùng ục, ùng ục!

Tôi không kịp suy nghĩ gì, liền cùng với La Giang Nhạn và cả người thợ quay phim đồng loạt quay đầu lại.

Trong bồn cầu vang lên âm thanh, nước bẩn bên trong đã đầy một nửa, đang bốc lên bọt khí rất ghê tởm.

Bởi vì lúc trước La Giang Nhạn lui lại một chút, nên bây giờ đang đứng cạnh bồn cầu, cánh tay kia lơ lửng phía trên bồn cầu.

Tất cả đều tự nhiên như vậy, trùng hợp như thế...

Trong lòng tôi sợ hãi, nhưng không kịp có bất cứ phản ứng gì, trong dòng nước bẩn đó đã đột nhiên giơ lên một cánh tay của phụ nữ, chụp lấy cổ tay của La Giang Nhạn, kéo mạnh cánh tay của cô ta vào trong bồn cầu.

Bành!

Choang!

“Á á!” La Giang Nhạn đau đớn kêu lên, bởi vì cơ thể bị kẹt bên ngoài bồn cầu nên cả người đều bị lệch đi, trên mặt biểu lộ sự đau đớn.

Người thợ quay phim làm rơi cái máy quay, sợ hãi lui lại một bước.

“Mau cứu tôi!” La Giang Nhạn hét lên.

Người thợ quay phim lại kêu thảm thiết một tiếng, rồi quay đầu chạy đi.

“Đừng mà! Đừng đi! Cứu tôi với!” La Giang Nhạn kinh hoảng thét lên.

Tôi với tay ra muốn kéo La Giang Nhạn lên, cánh tay đã đưa tới bả vai của La Giang Nhạn nhưng căn bản là không có cách nào chạm được vào cô ta. Y hệt như trước đây, giống như có một luồng sức mạnh nào đó đã ngăn cản hành động của tôi vậy.

Vừa khom lưng như vậy, tôi liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong bồn cầu.

Cánh tay của người phụ nữ đó thò ra từ trong nước bẩn, gương mặt của cô ta cũng hiện ra dưới dòng nước. Rõ ràng chỉ là một cái bồn cầu, nhưng lại giống như một cái động không đáy có thể nhét hết toàn bộ cơ thể của người phụ nữ vậy.

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm dưới mặt nước, thân thể hơi run run, có lẽ là đang làm gì đó.

Dưới nước, những tia máu bồng bềnh nổi lên.

Tiếng kêu của La Giang Nhạn càng vang dội hơn!

Tôi nhịn cơn buồn nôn, xuyên qua khe hở, thọc sâu tay vào trong dòng nước bẩn.

Người phụ nữ trừng mắt nhìn về phía tôi.

Cơ thể tôi cứng ngắc.

“Á!” La Giang Nhan nghiêng người một cái, rút cánh tay từ trong bồn cầu ra, kèm theo là những giọt nước nhuốm máu. Cô ta ngã nhào vào vũng nước đọng trên sàn nhà, uống phải mấy ngụm nước bẩn nên không ngừng nôn khan, lại ôm chặt lấy cánh tay bị thương của mình, lảo đảo bò dậy.

Tôi nhìn thấy cổ tay của cô ta đã bị lột mất một lớp da, máu tươi từ bên trong thấm ra, chỗ miệng vết thương rõ ràng đã xuất hiện dấu hiệu sưng mủ.

La Giang Nhạn vừa kêu khóc vừa chạy ra ngoài, tiếng bước chân ngày càng xa dần.

Tôi quay đầu lại.

Mặt nước bị La Giang Nhạn khuấy động từ từ phẳng lặng trở lại, vết đứt của ống nước cũng không còn tuôn ra nước bẩn nữa.

Tôi thò đầu nhìn vào bên trong bồn cầu, con ma nữ kia đã biến mất, nước bẩn trong bồn cầu đang dần hạ xuống, nước đọng trong căn phòng cũng từ từ rút đi, chảy vào trong ống thoát nước.

Mười mấy phút sau, trên mặt đất hoàn toàn khô ráo sạch sẽ, không còn bất cứ dấu vết gì.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư