Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 15
Vãn Dương | Chat Online | |
21/04/2019 18:23:56 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
59 lượt xem
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 16 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 17 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 14 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 13 (Truyện tiên hiệp)
Ta nắm lấy tay Vũ Lỗi, thầm niệm pháp quyết độn thổ. Khi mở mắt ra, đã thấy cảnh vật trước mắt xa lạ xiết đỗi.
Người người qua lại tấp nập, ánh đèn lồng đỏ rực rỡ, tiếng ồn ào huyên náo, những đồ vật mới mẻ và lạ mắt. Cùng một lúc đập thẳng vào mắt ta. Ta ngây người ra một lúc, đưa mắt nhìn xung quanh, trước đây khi nhìn những thứ này, ta đã thấy vô cùng thích thú rồi, không ngờ khi lại gần, mọi thứ lại trở nên kì diệu và mới lạ như vậy.
Những cơn gió mát lành khe khẽ thổi, lướt qua má vờn những sợi tóc mai ngoe ngẩy bên tai ta, âm thanh sinh động, cảnh vật sống động, con người đông đúc, không hiểu tại sao trong lòng ta cảm thấy nâng nâng vui vui. Mắt liếc thấy chênh chếch trên bầu trời là mặt trăng tròn nhỏ bé, đắm mình trong vũng mực đen là bầu trời cùng hàng ngàn hàng vạn chấm nhỏ li ti sáng lấp lánh như rắc kim tuyến huyền ảo. Ta không biết cảm giác lúc này của mình là như thế nào, có thể là hưng phấn cũng có thể là bỡ ngỡ. Ta giống như một kẻ bị tù đầy, lúc bước ra khỏi ngục tối trở về với thế giới tự do, cảm thấy cái gì cũng xa lạ, cái gì cũng xa xôi, cuối cùng là ngỡ ngàng, là tiếc nuối,...
Ta nhìn Vũ Lỗi, thấy trong mắt nó cũng ngời sáng những cảm xúc giống ta, bản thân lại thất thần hồi lâu, dù chỉ là một cây đèn lồng hay là một cây cỏ dại bên đường, đối với ta, cũng trở nên hấp dẫn không khỏi rời mắt. Đến nỗi có người va phải ta, ta cũng quên luôn cả việc trách cứ, trừng phạt, chỉ hơi ngây người.
Vì ta bây giờ chỉ là một người bình thường, thế nên khi bất ngờ bị va phải, chưa kịp phản ứng gì đã mất đà lảo đảo về phía sau. Cũng may có Vũ lỗi ở phía sau phản ứng kịp liền đỡ lấy ta.
- Sư phụ, không sao chứ?
Tay ta khẽ run, ồ, cảm giác hơi tê tê ở bên vai sao mà chân thực quá.
Thấy ta không nói gì Vũ Lỗi có vẻ lo lắng gọi ta liền mấy câu, sau mấy câu ta mới chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình bóng mình đang in trong đôi mắt của Vũ Lỗi, khóe môi nở một nụ cười tươi như hoa.
- Tiểu Vũ,… ta… ta vui lắm, thực sự rất vui. – Ta cười ngốc nghếch như thế, nói nhỏ như đang thì thầm, nhưng Vũ Lỗi nghe thấy được liền cười trấn an ta.
- Con cũng vậy.
Ta khẽ ừm, sau đó nói.
- Nhưng ngày mai chúng ta phải quay về rồi. - Pháp chú vừa rồi ta thi triển lên chân thân cây hoa đào chỉ kéo dài trong vòng một đêm, sau một đêm, mọi thứ tự khắc sẽ trở về vị trí ban đầu.
- Thật trùng hợp, hôm nay lại là đêm Nguyệt Tịch. – Vũ Lỗi quay người, không biết là có nghe thấy câu nói trước đó của ta hay không hoặc là đã nghe thấy, nhưng cố tình tỏ vẻ không quan tâm.
- Nguyệt Tịch…- Ta lẩm nhẩm hai từ đó, - là ngày gì vậy?
Ta tuy hỏi vậy, nhưng thật ra cũng chỉ là hỏi cho có, chứ ta biết, Vũ Lỗi cũng chỉ có thể trả lời câu hỏi của ta một cách khái quát nhất thôi. Năm đó Tiểu Vũ tìm đường lên đỉnh núi, khi đó mới chỉ có mười tuổi, sau đó thì hoàn toàn không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hiểu biết của một đứa trẻ mười tuổi, có là bao.
Hồi trước ta có bảo Vũ Lỗi kể cho mình nghe vài câu chuyện thú vị hay ho của nó. Bản thân Vũ Lỗi là thế tử, được quản thúc chặt chẽ, dạy dỗ nghiêm khắc, ít khi được tự do ra ngoài vui đùa chạy nhảy như những đứa trẻ đồng trang lứa. Những câu chuyện thú vị đối với ta của Vũ Lỗi cũng chỉ là những chuyện như trêu chọc các phu tử trên học đường, hay những chuyện vui của kẻ hầu người hạ trong phủ mà thôi.
Khái niệm về đêm Nguyệt Tịch, thông qua những gì Vũ Lỗi biết qua một bài thơ:
Xuân qua đi, đông qua đi.
Thiên phong thúy sắc thủy bích thay màu.
Thời gian như nước chảy, Nhạn cũng nghẹn lời.
Điêu linh hoa rơi. Vọng cố nhân đăng hoa đèn.
Chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương.
- Có điển cố chăng? – Ta vừa nói vừa nghiêm đầu ngắm nhìn hàng quán phố xá, chân dạo bước tiến về phía trước, đi trên mặt đất, đi giữa dòng người ngược xuôi. Có mấy đứa trẻ con nít nhít, tay cầm đèn lồng, miệng cười toe toét chạy nhảy ồn ào. Tiếng người chào khách mua bán, tiếng đàn hát trong ca kĩ gần đó,…
Ta vừa phải phân biệt những tạp âm đó với giọng nói của Vũ Lỗi, vừa nắm lấy tay áo Vũ Lỗi để bản thân khỏi lạc mất nó.
Người người qua lại tấp nập, ánh đèn lồng đỏ rực rỡ, tiếng ồn ào huyên náo, những đồ vật mới mẻ và lạ mắt. Cùng một lúc đập thẳng vào mắt ta. Ta ngây người ra một lúc, đưa mắt nhìn xung quanh, trước đây khi nhìn những thứ này, ta đã thấy vô cùng thích thú rồi, không ngờ khi lại gần, mọi thứ lại trở nên kì diệu và mới lạ như vậy.
Những cơn gió mát lành khe khẽ thổi, lướt qua má vờn những sợi tóc mai ngoe ngẩy bên tai ta, âm thanh sinh động, cảnh vật sống động, con người đông đúc, không hiểu tại sao trong lòng ta cảm thấy nâng nâng vui vui. Mắt liếc thấy chênh chếch trên bầu trời là mặt trăng tròn nhỏ bé, đắm mình trong vũng mực đen là bầu trời cùng hàng ngàn hàng vạn chấm nhỏ li ti sáng lấp lánh như rắc kim tuyến huyền ảo. Ta không biết cảm giác lúc này của mình là như thế nào, có thể là hưng phấn cũng có thể là bỡ ngỡ. Ta giống như một kẻ bị tù đầy, lúc bước ra khỏi ngục tối trở về với thế giới tự do, cảm thấy cái gì cũng xa lạ, cái gì cũng xa xôi, cuối cùng là ngỡ ngàng, là tiếc nuối,...
Ta nhìn Vũ Lỗi, thấy trong mắt nó cũng ngời sáng những cảm xúc giống ta, bản thân lại thất thần hồi lâu, dù chỉ là một cây đèn lồng hay là một cây cỏ dại bên đường, đối với ta, cũng trở nên hấp dẫn không khỏi rời mắt. Đến nỗi có người va phải ta, ta cũng quên luôn cả việc trách cứ, trừng phạt, chỉ hơi ngây người.
Vì ta bây giờ chỉ là một người bình thường, thế nên khi bất ngờ bị va phải, chưa kịp phản ứng gì đã mất đà lảo đảo về phía sau. Cũng may có Vũ lỗi ở phía sau phản ứng kịp liền đỡ lấy ta.
- Sư phụ, không sao chứ?
Tay ta khẽ run, ồ, cảm giác hơi tê tê ở bên vai sao mà chân thực quá.
Thấy ta không nói gì Vũ Lỗi có vẻ lo lắng gọi ta liền mấy câu, sau mấy câu ta mới chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình bóng mình đang in trong đôi mắt của Vũ Lỗi, khóe môi nở một nụ cười tươi như hoa.
- Tiểu Vũ,… ta… ta vui lắm, thực sự rất vui. – Ta cười ngốc nghếch như thế, nói nhỏ như đang thì thầm, nhưng Vũ Lỗi nghe thấy được liền cười trấn an ta.
- Con cũng vậy.
Ta khẽ ừm, sau đó nói.
- Nhưng ngày mai chúng ta phải quay về rồi. - Pháp chú vừa rồi ta thi triển lên chân thân cây hoa đào chỉ kéo dài trong vòng một đêm, sau một đêm, mọi thứ tự khắc sẽ trở về vị trí ban đầu.
- Thật trùng hợp, hôm nay lại là đêm Nguyệt Tịch. – Vũ Lỗi quay người, không biết là có nghe thấy câu nói trước đó của ta hay không hoặc là đã nghe thấy, nhưng cố tình tỏ vẻ không quan tâm.
- Nguyệt Tịch…- Ta lẩm nhẩm hai từ đó, - là ngày gì vậy?
Ta tuy hỏi vậy, nhưng thật ra cũng chỉ là hỏi cho có, chứ ta biết, Vũ Lỗi cũng chỉ có thể trả lời câu hỏi của ta một cách khái quát nhất thôi. Năm đó Tiểu Vũ tìm đường lên đỉnh núi, khi đó mới chỉ có mười tuổi, sau đó thì hoàn toàn không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hiểu biết của một đứa trẻ mười tuổi, có là bao.
Hồi trước ta có bảo Vũ Lỗi kể cho mình nghe vài câu chuyện thú vị hay ho của nó. Bản thân Vũ Lỗi là thế tử, được quản thúc chặt chẽ, dạy dỗ nghiêm khắc, ít khi được tự do ra ngoài vui đùa chạy nhảy như những đứa trẻ đồng trang lứa. Những câu chuyện thú vị đối với ta của Vũ Lỗi cũng chỉ là những chuyện như trêu chọc các phu tử trên học đường, hay những chuyện vui của kẻ hầu người hạ trong phủ mà thôi.
Khái niệm về đêm Nguyệt Tịch, thông qua những gì Vũ Lỗi biết qua một bài thơ:
Xuân qua đi, đông qua đi.
Thiên phong thúy sắc thủy bích thay màu.
Thời gian như nước chảy, Nhạn cũng nghẹn lời.
Điêu linh hoa rơi. Vọng cố nhân đăng hoa đèn.
Chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương.
- Có điển cố chăng? – Ta vừa nói vừa nghiêm đầu ngắm nhìn hàng quán phố xá, chân dạo bước tiến về phía trước, đi trên mặt đất, đi giữa dòng người ngược xuôi. Có mấy đứa trẻ con nít nhít, tay cầm đèn lồng, miệng cười toe toét chạy nhảy ồn ào. Tiếng người chào khách mua bán, tiếng đàn hát trong ca kĩ gần đó,…
Ta vừa phải phân biệt những tạp âm đó với giọng nói của Vũ Lỗi, vừa nắm lấy tay áo Vũ Lỗi để bản thân khỏi lạc mất nó.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 15,Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!