Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 52
Vãn Dương | Chat Online | |
21/04/2019 18:30:46 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
81 lượt xem
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 53 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 54 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 51 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 50 (Truyện tiên hiệp)
- Xong rồi. – Ta vui vẻ mỉn cười, nhìn vết băng bó trên tay Thiên Ẩn rồi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút hãnh diện.
Theo như Thiên Ẩn nói, vết thương trên tay hắn, thật ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả, là do ta ngã phải nên nó mới thành ra thê thảm như thế này. Trước giờ ta luôn là một cây đào hoa tiên có trách nhiệm, thiết nghĩ cú ngã vừa rồi cũng không nhẹ, Thiên Ẩn vì ta mà bị thương nặng hơn cũng không phải là không có lí, bởi vậy ta chuộc lỗi của mình bằng cách băng bó vết thương cho Thiên Ẩn. Với lại, vừa rồi khi vạt áo ta bị mắc vào cành cây, hắn vung tay cắt không phải là vạt áo, mà là cành cây mà ta bị vướng phải, y phục của ta may mắn vẫn còn vẹn nguyên, thật biết cách hành xử.
Khóe môi Thiên Ẩn hơi giật giật, nhìn cục bột trên tay mình, à không, là những dải lụa trắng, nói chính xác hơn là, những dải lụa trắng được ta quấn tùm lum trên tay trông vừa to vừa thô, không biết nên cười hay là nên khóc.
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của Thiên Ẩn, ta không kìm được mà cười khan ba tiếng, ta không hề vụng về nhé, chẳng qua là do vết thương của hắn chảy rất nhiều màu, cầm máu mãi mà không được nên ta mới quấn nhiều băng như vậy hòng ngăn cho máu thôi chảy nữa mà thôi.
Thật may hắn tốt tính, cũng không ý kiến gì về việc phải đeo một cục bột xấu xí trên người mình, ngược lại còn có chút hài lòng.
Ta vốn hay tò mò, liền hỏi Thiên Ẩn tại sao đột nhiên lại nảy sinh hiềm khích với con Giao Long.
- Ta đánh rơi một vật, vô tình rơi vào xào huyệt của con Giao Long đó, liền vào đó tìm, không ngờ con Giao Long đó lại tưởng ta muốn khiêu chiến liền không tiếc sức ra đòn động thủ với ta.
Vừa nghe thấy câu trả lời, ta cảm thấy có chút ngớ ngẩn, xong lại vô cùng tò mò, liền lên tiếng hỏi:
- Đã tìm được chưa?
- Thật may đã tìm thấy.
- Đồ gì mà lại quan trọng như vậy chứ? – ta vừa nói vừa thu dọn đống vải xô còn thừa.
- Cũng không có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là một sợi dây đeo chuôi kiếm.
Dây đeo chuôi kiếm. Trước đây ta cũng đã từng tặng cho Vũ Lỗi một sợi dây đeo kiếm vào sinh thần của Tiểu Vũ.
Tay ta dừng lại.
- Chỉ là một sợi dây đeo chuôi kiếm. Làm ta tò mò quá, không biết nó là vật như thế nào mà Thái tử điện hạ lại xem trọng nó như vậy. Có thể cho ta xem được không?
Thiên Ẩn lấy thanh kiếm của mình ra cho ta xem, là thanh kiếm bạc, vỏ bao được trạm khắc long vân vô cùng tinh xảo, gắn thạch ngọc vô cùng lấp lánh tuyệt đẹp đầy khí chất. Dưới chuôi kiếm có một sợi dây nhỏ được đan kết lại với nhau, xâu qua một miếng ngọc bội. Tay ta khẽ run, cái này, chẳng phải là sợi dây đeo kiếm mà trước đây ta đã từng tặng Vũ Lỗi hay sao.
- Cái này… ngươi lấy ở đâu ra vậy?
Trong lòng ta dần nảy sinh một nỗi hoài nghi, liệu Thiên Ẩn, có phải là Vũ Lỗi hay không?
- Là một người vô cùng quan trọng đối với ta tặng cho ta.
Một người vô cùng quan trọng? Không phải Tử Bạch, không phải là ta. Ta quên mất, đây vốn dĩ là một đồ vật vô cùng bình thường, ta là lấy nó từ chỗ của phàm nhân, thường nhân làm ra những thứ này để bán lấy tiền lo cơm gạo áo tiền, không lí gì lại chỉ có một “sợi dây đeo kiếm” này. Thiên Ẩn có nó, cũng không phải là điều kì lạ gì cho cam.
Vừa rồi trong lòng có nhen lên một tia hi vọng nhỏ bé, phút sau đã bị một gáo nước lạnh không thương tiếc mà làm cho lụi tàn, ta không phủ nhận, bản thân có chút buồn phiền và thất vọng. Thời gian qua, ta không ngừng thăm dò tin tức của Vũ Lỗi, dù biết có thể Vũ Lỗi đã không còn, nhưng ta vẫn nuôi một niềm hi vọng mỏng manh và vô lí.
- Sao vậy? - Thấy ta không nói gì, Thiên Ẩn lên tiếng hỏi.
- Không có gì, chỉ là ta thấy nó có chút quen thuộc, trước đây ta cũng từng tặng thứ này cho một người.
Thiên Ẩn thấy ta nói như vậy, kèm theo biểu cảm vô cùng khác thường, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Thấy vậy, ta nhanh chóng lấy lại được dáng vẻ như thường, gạt đống cảm xúc u ám đó sang một bên.
- Phải rồi, nếu không hề gì, ngươi mau quay về đi. Ta còn có chuyện cần làm nữa.
Theo như Thiên Ẩn nói, vết thương trên tay hắn, thật ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả, là do ta ngã phải nên nó mới thành ra thê thảm như thế này. Trước giờ ta luôn là một cây đào hoa tiên có trách nhiệm, thiết nghĩ cú ngã vừa rồi cũng không nhẹ, Thiên Ẩn vì ta mà bị thương nặng hơn cũng không phải là không có lí, bởi vậy ta chuộc lỗi của mình bằng cách băng bó vết thương cho Thiên Ẩn. Với lại, vừa rồi khi vạt áo ta bị mắc vào cành cây, hắn vung tay cắt không phải là vạt áo, mà là cành cây mà ta bị vướng phải, y phục của ta may mắn vẫn còn vẹn nguyên, thật biết cách hành xử.
Khóe môi Thiên Ẩn hơi giật giật, nhìn cục bột trên tay mình, à không, là những dải lụa trắng, nói chính xác hơn là, những dải lụa trắng được ta quấn tùm lum trên tay trông vừa to vừa thô, không biết nên cười hay là nên khóc.
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của Thiên Ẩn, ta không kìm được mà cười khan ba tiếng, ta không hề vụng về nhé, chẳng qua là do vết thương của hắn chảy rất nhiều màu, cầm máu mãi mà không được nên ta mới quấn nhiều băng như vậy hòng ngăn cho máu thôi chảy nữa mà thôi.
Thật may hắn tốt tính, cũng không ý kiến gì về việc phải đeo một cục bột xấu xí trên người mình, ngược lại còn có chút hài lòng.
Ta vốn hay tò mò, liền hỏi Thiên Ẩn tại sao đột nhiên lại nảy sinh hiềm khích với con Giao Long.
- Ta đánh rơi một vật, vô tình rơi vào xào huyệt của con Giao Long đó, liền vào đó tìm, không ngờ con Giao Long đó lại tưởng ta muốn khiêu chiến liền không tiếc sức ra đòn động thủ với ta.
Vừa nghe thấy câu trả lời, ta cảm thấy có chút ngớ ngẩn, xong lại vô cùng tò mò, liền lên tiếng hỏi:
- Đã tìm được chưa?
- Thật may đã tìm thấy.
- Đồ gì mà lại quan trọng như vậy chứ? – ta vừa nói vừa thu dọn đống vải xô còn thừa.
- Cũng không có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là một sợi dây đeo chuôi kiếm.
Dây đeo chuôi kiếm. Trước đây ta cũng đã từng tặng cho Vũ Lỗi một sợi dây đeo kiếm vào sinh thần của Tiểu Vũ.
Tay ta dừng lại.
- Chỉ là một sợi dây đeo chuôi kiếm. Làm ta tò mò quá, không biết nó là vật như thế nào mà Thái tử điện hạ lại xem trọng nó như vậy. Có thể cho ta xem được không?
Thiên Ẩn lấy thanh kiếm của mình ra cho ta xem, là thanh kiếm bạc, vỏ bao được trạm khắc long vân vô cùng tinh xảo, gắn thạch ngọc vô cùng lấp lánh tuyệt đẹp đầy khí chất. Dưới chuôi kiếm có một sợi dây nhỏ được đan kết lại với nhau, xâu qua một miếng ngọc bội. Tay ta khẽ run, cái này, chẳng phải là sợi dây đeo kiếm mà trước đây ta đã từng tặng Vũ Lỗi hay sao.
- Cái này… ngươi lấy ở đâu ra vậy?
Trong lòng ta dần nảy sinh một nỗi hoài nghi, liệu Thiên Ẩn, có phải là Vũ Lỗi hay không?
- Là một người vô cùng quan trọng đối với ta tặng cho ta.
Một người vô cùng quan trọng? Không phải Tử Bạch, không phải là ta. Ta quên mất, đây vốn dĩ là một đồ vật vô cùng bình thường, ta là lấy nó từ chỗ của phàm nhân, thường nhân làm ra những thứ này để bán lấy tiền lo cơm gạo áo tiền, không lí gì lại chỉ có một “sợi dây đeo kiếm” này. Thiên Ẩn có nó, cũng không phải là điều kì lạ gì cho cam.
Vừa rồi trong lòng có nhen lên một tia hi vọng nhỏ bé, phút sau đã bị một gáo nước lạnh không thương tiếc mà làm cho lụi tàn, ta không phủ nhận, bản thân có chút buồn phiền và thất vọng. Thời gian qua, ta không ngừng thăm dò tin tức của Vũ Lỗi, dù biết có thể Vũ Lỗi đã không còn, nhưng ta vẫn nuôi một niềm hi vọng mỏng manh và vô lí.
- Sao vậy? - Thấy ta không nói gì, Thiên Ẩn lên tiếng hỏi.
- Không có gì, chỉ là ta thấy nó có chút quen thuộc, trước đây ta cũng từng tặng thứ này cho một người.
Thiên Ẩn thấy ta nói như vậy, kèm theo biểu cảm vô cùng khác thường, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Thấy vậy, ta nhanh chóng lấy lại được dáng vẻ như thường, gạt đống cảm xúc u ám đó sang một bên.
- Phải rồi, nếu không hề gì, ngươi mau quay về đi. Ta còn có chuyện cần làm nữa.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 52,Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!