Khuynh thành tiểu độc phi - Chương 169
Dương Anh Anh | Chat Online | |
26/04/2019 18:27:44 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
118 lượt xem
- * Khuynh thành tiểu độc phi - Chương 170 (Truyện xuyên không)
- * Trốn tìm (Truyện cười)
- * Khuynh thành tiểu độc phi - Chương 168 (Truyện xuyên không)
- * Khuynh thành tiểu độc phi - Chương 167 (Truyện xuyên không)
“Ngươi chịu thua chưa?” Bàng Lạc Tuyết lại mở miệng hỏi. Trầm Hương nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt sợ hãi và cầu xin tha thứ, nàng từ từ lùi lại về phía sau. Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy nhưng nàng vẫn tỏ vẻ dửng dưng, thầm nghĩ “Vậy thì sao chứ? Nếu ngược lại mình rơi vào tay Trầm Hương thì nàng ta cũng không do dự giết mình rồi. Nàng ta đã hai lần xuống tay với mình rồi, chẳng lẽ lần này lại nương tay với mình sao? “
Nghĩ vậy, không cần đợi câu trả lời, Bàng Lạc Tuyết thành thạo quơ mấy đao qua người Trầm Hương, mới nhìn thì tưởng như êm ái, nhưng đủ để phá hủy gân tay gân chân của Trầm Hương. Giờ phút này, mọi người không biết tình trạng của Trầm Hương thế nào, chỉ thấy động tác của Bàng Lạc Tuyết rất thành thục, không nghĩ tới nàng lại muốn cắt gân tay gân chân của Trầm Hương. Nếu Trầm Hương biết thì nàng ta còn có thể bình tĩnh ngồi yên đó sao? Dĩ nhiên là sẽ không có chuyện đó, chỉ nghĩ đến việc bị cắt gân tay gân chân thôi cũng đủ khiến cho mọi người cảm thấy tê dại, run rẩy và sợ hãi.
Lúc này thân thể Trầm Hương đang bị tê liệt, thậm chí nàng cũng không còn cảm giác mình bị thương, cả người nàng giống như nghiện ma túy, tê dại từ đầu đến chân. Nàng không thể cảm nhận được Bàng Lạc Tuyết đã làm gì mình nữa.
“Chúng ta thua.” Ngoài dự đoán, đại hoàng tử Tây Lăng quốc chợt mở miệng nhận thua, tuy trong lòng nổi sóng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bộ dáng ôn hòa và dịu dàng như cũ.
Bàng Lạc Tuyết nhún vai một cái, ném chủy thủ sang một bên. Nếu đối phương đã nhận thua, thì nàng cũng nên nhanh chóng kết thúc.. . . . . . Nghĩ đến mình cũng đã dạy dỗ Trầm Hương một chút rồi, hình như so với cái chết còn đau khổ gấp ngàn lần.
“Đa tạ.” Bàng Lạc Tuyết chắp tay, khóe miệng nhếch lên, nụ cười nở rộ trên gương mặt xinh đẹp khiến mọi người nhìn ngây ngất. Bọn họ vốn khinh thường Bàng Lạc Tuyết, nhưng bọn họ không ngờ lại có kết quả này….. Bọn họ rõ ràng không thấy nàng ra tay nhưng cuối cùng đối thủ lại thua thảm hại dưới chân nàng. Thắng lợi trong trận này đã quá rõ ràng.
“Ha ha. . . . . .” Hoàng đế Đông Tần sảng khoái cười to lên. Tâm tình vui sướng không lời nào có thể miêu tả được, tự mình tiến lên phía trước, “Tốt lắm, tốt lắm.”
Bàng Lạc Tuyết thật sự làm hắn sợ, nhưng cuối cùng lại không làm hắn thất vọng, “Ngươi đã lập được công lớn rồi.”
Nếu vào thời điểm khác, thắng một trận cũng không có gì to tát, nhưng trận này là trận mấu chốt, mà Bàng Lạc Tuyết lại thắng, thật sự nàng đã lập công lớn.
“Tuyết Nhi, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi. Ngươi muốn thứ gì không?” Hoàng đế cười không khép miệng, càng nhìn Bàng Lạc Tuyết, trong lòng càng thích thú.
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày.”Tạ ơn hoàng thượng ân điển, thần nữ chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi.”
Hoàng hậu cười nói “Bệ hạ, quận chúa Tuyết rất hiểu đạo lý khiến người khác vui mừng. Đông Tần quốc chúng ta thật hãnh diện khi có một công chúa như vậy.”
Hiện tại Bàng Lạc Tuyết đang sợ nếu hoàng đế biết nàng đã làm gì Trầm Hương thì hắn ta sẽ không tha thứ cho nàng.
Hoàng đế Đông Tần đang ngơ ngác, không nghĩ gì liền chấp thuận, “Được, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi.”
Bây giờ, thắng bại đã định, Bàng Lạc Tuyết cũng trở về chỗ ngồi của mình. Bàng Sách cũng nhanh chóng đến gần Bàng Lạc Tuyết xem xét nàng có bị thương hay không? Nếu để mẫu thân biết muội muội bị thương thì dù hắn có một trăm cái đầu cũng không chống đỡ nổi.
Triệu Chính Dương nhìn cảnh Bàng Sách lo lắng cho Bàng Lạc Tuyết, trong lòng tỏ ra ghen tuông, hắn bóp chặt ly trà trong tay mình, thầm nghĩ nếu Bàng Sách không buông tay Bàng Lạc Tuyết thì hắn sẽ tiến lên nhất định phải tách hai người kia ra cho bằng được.
“Thưa hoàng đế Đông Tần, tình thế hôm nay là Bắc Yên quốc và Đông Tần quốc cùng thắng bảy trận, hiện tại ngài cũng không nên vui mừng quá sớm.” Đại hoàng tử Bắc Yên đã rời đi, người mở miệng chính là nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử chính là một trong ba hoàng tử của Bắc Yên quốc, địa vị cao quý không thể khinh thường. Tuy người đứng đầu Bắc Yên quốc là đại hoàng tử nhưng người ám sát Thương Dực thành công chính là nhị hoàng tử này.
Hoàng đế Đông Tần cũng không vì lời châm biếm của hắn mà không vui, ngược lại hắn cười sảng khoái, “Đã vậy, nhị hoàng tử cũng có thể phái một người ra tỷ thí đi.”
Nhị hoàng tử nghe xong, cảm thấy máu nóng tuôn trào, sải bước lên sàn đấu. Hoàng đế Đông Tần nhìn hắn, sau đó nháy mắt với Triệu Chính Dương, “Chính Dương, giao cho con.”
Khóe miệng Triệu Chính Dương khẽ nhếch, gân xanh nổi trên trán. Còn nhị hoàng tử vừa thấy Triệu Chính Dương bước ra, hắn nhíu mày. Mặc dù khi nãy hắn thắng nhưng thực lực của hắn vẫn còn thua xa Triệu Chính Dương mà lúc này hắn không còn đường lui nữa rồi.
Sau đợt rút thăm, nhị hoàng tử lấy được quyền quyết định, nên trong lòng vui vẻ, “Ta chọn văn đấu, để xem điện hạ Dự vương tài cán đến cỡ nào?”
Nhị hoàng tử vốn là một tay đánh cờ cao thủ. Hoàng đế Bắc Yên cũng là một cao thủ về đánh cờ, nhưng cũng từng bại trận dưới tay nhị hoàng tử. Vì thế, ở Bắc Yên, mọi người đều gọi nhị hoàng tử là Kỳ vương (ý là vua đánh cờ). Giờ đây vì muốn thắng Dự vương, hắn chọn sở trường của mình để quyết đấu với Dự vương.
Triệu Chính Dương chỉ khẽ mỉm cười, “Vậy đến đây đi.”
Không lâu sau, cung nhân đưa tới bàn cờ, hai người ngồi đối diện nhau. Triệu Chính Dương cầm cờ đen, nhị hoàng tử cầm cờ trắng. Thời gian dần trôi qua, lúc đầu vẻ mặt của hai người vẫn bình thản ung dung, nhưng càng về sau, sắc mặt của nhị hoàng tử rõ ràng có phần âm u, hai mắt mơ hồ hàm chứa vẻ khẩn trương. Cờ trắng trong tay hắn dừng lại càng lâu mà Triệu Chính Dương lại vẫn bình tĩnh như cũ, không có động tĩnh gì.“Ngươi thua.” Đánh con cờ đen quyết định, Triệu Chính Dương trầm giọng mở miệng.
Sắc mặt nhị hoàng tử vốn đã âm u, lại hiện thêm phần u ám. Hắn nhìn lại thế cờ, cờ trắng không còn đường nào thoát thân. Hắn tức giận hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn người nam nhân uy quyền, oai phong lẫm liệt, thầm nghĩ hắn thật sự đã thua dưới tay Triệu Chính Dương.
Mặc dù không muốn, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận sự thật này, “Ta thua.”
“Ha ha, lần này trẫm thật sự vui mừng quá.” Hoàng đế Đông Tần cười to lên, vui vẻ tiến lên. Hắn nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn Tây Lăng quốc, “Có ý kiến gì không?”
“Ha ha, Đông Tần quốc quả thật là quốc gia có nhiều nhân tài, xin chúc mừng.” Hoàng tử Tây Lăng cố gắng nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hoàng đế Đông Tần cũng không muốn chấp nhặt, vì thắng lợi cuối cùng vẫn là Đông Tần quốc. Điều này thực sự khiến hoàng đế cảm thấy phấn chấn nên hắn cũng không thèm quan tâm những thứ khác nữa.
“Vậy xin mời các vị cũng chứng kiến, hôm nay trẫm phong cho nhị tiểu thư Bàng gia Bàng Lạc Tuyết làm công chúa Tuyết ở Đông Tần quốc chúng ta.” Lời nói của hoàng đế Đông Tần vang lên khiến mọi người chú ý, nhất là Bắc yên quốc và Tây Lăng quốc. Ngay cả Trầm Hương đang tê liệt cũng nghe thấy lời hoàng đế. Sau khi trở về nước, đại hoàng tử Bắc yên lập tức mời thầy thuốc về chữa trị, hắn mới biết Bàng Lạc Tuyết đã làm gì nàng.
Lúc đầu Trầm Hương vốn cho rằng nàng chỉ bị Bàng Lạc Tuyết vạch vài dao trên tay chân thôi, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Nhưng khi được đại hoàng tử Bắc Yên nói lại tình hình thương thế của mình, nàng chỉ cảm thấy khiếp sợ. Nàng không ngờ mình lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy vì lúc đó nàng bị tê liệt, thân thể không còn cảm giác gì nữa. Giờ đây, ý thức bắt đầu khôi phục, thân thể trở lại bình thường, nàng mới cảm thụ được thế nào là nỗi đau khi bị đứt gân tay gân chân. Lần này còn đau đớn hơn gấp trăm lần trước. Thậm chí còn tàn nhẫn hơn lúc bị độc dược hành hạ. Một điều quan trọng nữa là giờ đây nàng trở thành một kẻ tàn phế, không thể dùng tay dùng chân hoạt động. Vậy nàng có khác gì một kẻ phế nhân?
Đầu óc nàng quanh quẩn ánh mắt của đại hoàng tử nhìn nàng khiến nàng suy sụp. Hiện giờ trong mắt hoàng huynh, nàng chỉ là thứ bị vất đi, không còn hữu dụng nữa. Vậy số mạng của con cờ không còn hữu dụng thì thế nào đây?
Trầm Hương bị đau đớn không cam lòng chịu nỗi đau hành hạ. Nàng nhớ đến khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, nụ cười xinh đẹp của Bàng Lạc Tuyết. Theo bản năng, nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng giờ đây nàng cũng không có nổi lực để nắm tay mình lại nữa.
Hoàng đế Đông Tần dịu dàng nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt thân mật. Mà giờ đây Bàng Lạc Tuyết cũng mơ hồ biết lão hoàng đế muốn làm gì với mình.
Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết đứng đó vội vàng, nói “Tuyết Nhi, còn đứng đó làm gì? Còn không mau đa tạ bệ hạ ân điển.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng đế Đông Tần, lại quay qua nhìn khuôn mặt vui vẻ của Bàng Sách, Bàng Lạc Tuyết thi lễ nói “Tâu bệ hạ, thần nữ chỉ có một nguyện vọng, thần nữ không muốn làm công chúa.”
Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết Nhi, có chuyện gì khó nói sao? Lần này con lập công lớn, con muốn gì cứ nói, hoàng thượng nhất định sẽ ân chuẩn.”
Nói xong hoàng hậu liếc mắt nhìn hoàng đế Đông Tần.
Hoàng đế Đông Tần nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Hoàng hậu nói không sai, chỉ cần là việc không ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia thì trẫm nhất định sẽ đồng ý cho ngươi.”
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Sách, rồi nhìn Bạch Quân Nhược, sau đó lại nhìn hoàng đế Đông Tần nói “Ca ca của thần nữ, Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc nảy sinh tình cảm đã lâu, cho nên thần nữ muốn cầu xin bệ hạ ân điển. Ngài có thể ban cho bọn họ một vinh dự không? Việc này cũng là việc có đạo lý.”
Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết gật đầu thở dài nói”Ai da, con thật là một đứa trẻ ngoan, tình nguyện bỏ danh hiệu công chúa để đổi lấy hôn sự cho ca ca mình. Bàng Quốc Công, ngươi dạy dỗ nữ nhi của mình thật tốt.”
Bàng Quốc Công đứng lên nói” Thưa Hoàng hậu nương nương quá khen, lão thần chỉ có một đứa con trai. Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc nảy sinh tình cảm đã lâu, mà lão thần và phu nhân cũng rất yêu mến công chúa Trường Nhạc. Vì vậy, lão thần cũng hi vọng bệ hạ có thể thành toàn cho chúng nó.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Quốc Công, dù trong lòng nàng cảm tạ hắn nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn. Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên, cố tình không muốn nhìn thấy sự mong muốn khẩn thiết của hắn đối với nàng.
Người của Nam Chiếu Quốc ngồi bên kia cũng đang nhìn Bàng Lạc Tuyết. Bọn họ cũng biết, lần này Nam Chiếu Quốc dẫn công chúa Vũ Dương đến đây tiến hành kết thân, chính là muốn đổi công chúa Trường Nhạc làm quốc mẫu của Nam Chiếu Quốc.
Lúc này Sở Mộc Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết. Hắn suy nghĩ nếu Tuyết Nhi lên làm công chúa thì Nam Chiếu quốc bọn họ có thể kết hôn với Bàng Lạc Tuyết để nàng trở thành quốc mẫu rồi, nhưng điều đó chỉ xảy ra nếu nàng nguyện ý ….
Đột nhiên Sở Mộc Nguyệt đứng lên, hô lớn “Quận chúa Tuyết, ngoại trừ đợt săn thú của tứ quốc, lần này Nam Chiếu Quốc chúng ta đến để cầu hôn công chúa Trường Nhạc cho thái tử nước chúng ta.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Nguyệt tức giận. Nàng nhếch khóe miệng, ánh mắt như đang nhìn Sở Mộc Nguyệt từ trên xuống dưới
Nghĩ vậy, không cần đợi câu trả lời, Bàng Lạc Tuyết thành thạo quơ mấy đao qua người Trầm Hương, mới nhìn thì tưởng như êm ái, nhưng đủ để phá hủy gân tay gân chân của Trầm Hương. Giờ phút này, mọi người không biết tình trạng của Trầm Hương thế nào, chỉ thấy động tác của Bàng Lạc Tuyết rất thành thục, không nghĩ tới nàng lại muốn cắt gân tay gân chân của Trầm Hương. Nếu Trầm Hương biết thì nàng ta còn có thể bình tĩnh ngồi yên đó sao? Dĩ nhiên là sẽ không có chuyện đó, chỉ nghĩ đến việc bị cắt gân tay gân chân thôi cũng đủ khiến cho mọi người cảm thấy tê dại, run rẩy và sợ hãi.
Lúc này thân thể Trầm Hương đang bị tê liệt, thậm chí nàng cũng không còn cảm giác mình bị thương, cả người nàng giống như nghiện ma túy, tê dại từ đầu đến chân. Nàng không thể cảm nhận được Bàng Lạc Tuyết đã làm gì mình nữa.
“Chúng ta thua.” Ngoài dự đoán, đại hoàng tử Tây Lăng quốc chợt mở miệng nhận thua, tuy trong lòng nổi sóng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bộ dáng ôn hòa và dịu dàng như cũ.
Bàng Lạc Tuyết nhún vai một cái, ném chủy thủ sang một bên. Nếu đối phương đã nhận thua, thì nàng cũng nên nhanh chóng kết thúc.. . . . . . Nghĩ đến mình cũng đã dạy dỗ Trầm Hương một chút rồi, hình như so với cái chết còn đau khổ gấp ngàn lần.
“Đa tạ.” Bàng Lạc Tuyết chắp tay, khóe miệng nhếch lên, nụ cười nở rộ trên gương mặt xinh đẹp khiến mọi người nhìn ngây ngất. Bọn họ vốn khinh thường Bàng Lạc Tuyết, nhưng bọn họ không ngờ lại có kết quả này….. Bọn họ rõ ràng không thấy nàng ra tay nhưng cuối cùng đối thủ lại thua thảm hại dưới chân nàng. Thắng lợi trong trận này đã quá rõ ràng.
“Ha ha. . . . . .” Hoàng đế Đông Tần sảng khoái cười to lên. Tâm tình vui sướng không lời nào có thể miêu tả được, tự mình tiến lên phía trước, “Tốt lắm, tốt lắm.”
Bàng Lạc Tuyết thật sự làm hắn sợ, nhưng cuối cùng lại không làm hắn thất vọng, “Ngươi đã lập được công lớn rồi.”
Nếu vào thời điểm khác, thắng một trận cũng không có gì to tát, nhưng trận này là trận mấu chốt, mà Bàng Lạc Tuyết lại thắng, thật sự nàng đã lập công lớn.
“Tuyết Nhi, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi. Ngươi muốn thứ gì không?” Hoàng đế cười không khép miệng, càng nhìn Bàng Lạc Tuyết, trong lòng càng thích thú.
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày.”Tạ ơn hoàng thượng ân điển, thần nữ chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi.”
Hoàng hậu cười nói “Bệ hạ, quận chúa Tuyết rất hiểu đạo lý khiến người khác vui mừng. Đông Tần quốc chúng ta thật hãnh diện khi có một công chúa như vậy.”
Hiện tại Bàng Lạc Tuyết đang sợ nếu hoàng đế biết nàng đã làm gì Trầm Hương thì hắn ta sẽ không tha thứ cho nàng.
Hoàng đế Đông Tần đang ngơ ngác, không nghĩ gì liền chấp thuận, “Được, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi.”
Bây giờ, thắng bại đã định, Bàng Lạc Tuyết cũng trở về chỗ ngồi của mình. Bàng Sách cũng nhanh chóng đến gần Bàng Lạc Tuyết xem xét nàng có bị thương hay không? Nếu để mẫu thân biết muội muội bị thương thì dù hắn có một trăm cái đầu cũng không chống đỡ nổi.
Triệu Chính Dương nhìn cảnh Bàng Sách lo lắng cho Bàng Lạc Tuyết, trong lòng tỏ ra ghen tuông, hắn bóp chặt ly trà trong tay mình, thầm nghĩ nếu Bàng Sách không buông tay Bàng Lạc Tuyết thì hắn sẽ tiến lên nhất định phải tách hai người kia ra cho bằng được.
“Thưa hoàng đế Đông Tần, tình thế hôm nay là Bắc Yên quốc và Đông Tần quốc cùng thắng bảy trận, hiện tại ngài cũng không nên vui mừng quá sớm.” Đại hoàng tử Bắc Yên đã rời đi, người mở miệng chính là nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử chính là một trong ba hoàng tử của Bắc Yên quốc, địa vị cao quý không thể khinh thường. Tuy người đứng đầu Bắc Yên quốc là đại hoàng tử nhưng người ám sát Thương Dực thành công chính là nhị hoàng tử này.
Hoàng đế Đông Tần cũng không vì lời châm biếm của hắn mà không vui, ngược lại hắn cười sảng khoái, “Đã vậy, nhị hoàng tử cũng có thể phái một người ra tỷ thí đi.”
Nhị hoàng tử nghe xong, cảm thấy máu nóng tuôn trào, sải bước lên sàn đấu. Hoàng đế Đông Tần nhìn hắn, sau đó nháy mắt với Triệu Chính Dương, “Chính Dương, giao cho con.”
Khóe miệng Triệu Chính Dương khẽ nhếch, gân xanh nổi trên trán. Còn nhị hoàng tử vừa thấy Triệu Chính Dương bước ra, hắn nhíu mày. Mặc dù khi nãy hắn thắng nhưng thực lực của hắn vẫn còn thua xa Triệu Chính Dương mà lúc này hắn không còn đường lui nữa rồi.
Sau đợt rút thăm, nhị hoàng tử lấy được quyền quyết định, nên trong lòng vui vẻ, “Ta chọn văn đấu, để xem điện hạ Dự vương tài cán đến cỡ nào?”
Nhị hoàng tử vốn là một tay đánh cờ cao thủ. Hoàng đế Bắc Yên cũng là một cao thủ về đánh cờ, nhưng cũng từng bại trận dưới tay nhị hoàng tử. Vì thế, ở Bắc Yên, mọi người đều gọi nhị hoàng tử là Kỳ vương (ý là vua đánh cờ). Giờ đây vì muốn thắng Dự vương, hắn chọn sở trường của mình để quyết đấu với Dự vương.
Triệu Chính Dương chỉ khẽ mỉm cười, “Vậy đến đây đi.”
Không lâu sau, cung nhân đưa tới bàn cờ, hai người ngồi đối diện nhau. Triệu Chính Dương cầm cờ đen, nhị hoàng tử cầm cờ trắng. Thời gian dần trôi qua, lúc đầu vẻ mặt của hai người vẫn bình thản ung dung, nhưng càng về sau, sắc mặt của nhị hoàng tử rõ ràng có phần âm u, hai mắt mơ hồ hàm chứa vẻ khẩn trương. Cờ trắng trong tay hắn dừng lại càng lâu mà Triệu Chính Dương lại vẫn bình tĩnh như cũ, không có động tĩnh gì.“Ngươi thua.” Đánh con cờ đen quyết định, Triệu Chính Dương trầm giọng mở miệng.
Sắc mặt nhị hoàng tử vốn đã âm u, lại hiện thêm phần u ám. Hắn nhìn lại thế cờ, cờ trắng không còn đường nào thoát thân. Hắn tức giận hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn người nam nhân uy quyền, oai phong lẫm liệt, thầm nghĩ hắn thật sự đã thua dưới tay Triệu Chính Dương.
Mặc dù không muốn, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận sự thật này, “Ta thua.”
“Ha ha, lần này trẫm thật sự vui mừng quá.” Hoàng đế Đông Tần cười to lên, vui vẻ tiến lên. Hắn nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn Tây Lăng quốc, “Có ý kiến gì không?”
“Ha ha, Đông Tần quốc quả thật là quốc gia có nhiều nhân tài, xin chúc mừng.” Hoàng tử Tây Lăng cố gắng nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hoàng đế Đông Tần cũng không muốn chấp nhặt, vì thắng lợi cuối cùng vẫn là Đông Tần quốc. Điều này thực sự khiến hoàng đế cảm thấy phấn chấn nên hắn cũng không thèm quan tâm những thứ khác nữa.
“Vậy xin mời các vị cũng chứng kiến, hôm nay trẫm phong cho nhị tiểu thư Bàng gia Bàng Lạc Tuyết làm công chúa Tuyết ở Đông Tần quốc chúng ta.” Lời nói của hoàng đế Đông Tần vang lên khiến mọi người chú ý, nhất là Bắc yên quốc và Tây Lăng quốc. Ngay cả Trầm Hương đang tê liệt cũng nghe thấy lời hoàng đế. Sau khi trở về nước, đại hoàng tử Bắc yên lập tức mời thầy thuốc về chữa trị, hắn mới biết Bàng Lạc Tuyết đã làm gì nàng.
Lúc đầu Trầm Hương vốn cho rằng nàng chỉ bị Bàng Lạc Tuyết vạch vài dao trên tay chân thôi, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Nhưng khi được đại hoàng tử Bắc Yên nói lại tình hình thương thế của mình, nàng chỉ cảm thấy khiếp sợ. Nàng không ngờ mình lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy vì lúc đó nàng bị tê liệt, thân thể không còn cảm giác gì nữa. Giờ đây, ý thức bắt đầu khôi phục, thân thể trở lại bình thường, nàng mới cảm thụ được thế nào là nỗi đau khi bị đứt gân tay gân chân. Lần này còn đau đớn hơn gấp trăm lần trước. Thậm chí còn tàn nhẫn hơn lúc bị độc dược hành hạ. Một điều quan trọng nữa là giờ đây nàng trở thành một kẻ tàn phế, không thể dùng tay dùng chân hoạt động. Vậy nàng có khác gì một kẻ phế nhân?
Đầu óc nàng quanh quẩn ánh mắt của đại hoàng tử nhìn nàng khiến nàng suy sụp. Hiện giờ trong mắt hoàng huynh, nàng chỉ là thứ bị vất đi, không còn hữu dụng nữa. Vậy số mạng của con cờ không còn hữu dụng thì thế nào đây?
Trầm Hương bị đau đớn không cam lòng chịu nỗi đau hành hạ. Nàng nhớ đến khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, nụ cười xinh đẹp của Bàng Lạc Tuyết. Theo bản năng, nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng giờ đây nàng cũng không có nổi lực để nắm tay mình lại nữa.
Hoàng đế Đông Tần dịu dàng nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt thân mật. Mà giờ đây Bàng Lạc Tuyết cũng mơ hồ biết lão hoàng đế muốn làm gì với mình.
Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết đứng đó vội vàng, nói “Tuyết Nhi, còn đứng đó làm gì? Còn không mau đa tạ bệ hạ ân điển.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng đế Đông Tần, lại quay qua nhìn khuôn mặt vui vẻ của Bàng Sách, Bàng Lạc Tuyết thi lễ nói “Tâu bệ hạ, thần nữ chỉ có một nguyện vọng, thần nữ không muốn làm công chúa.”
Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết Nhi, có chuyện gì khó nói sao? Lần này con lập công lớn, con muốn gì cứ nói, hoàng thượng nhất định sẽ ân chuẩn.”
Nói xong hoàng hậu liếc mắt nhìn hoàng đế Đông Tần.
Hoàng đế Đông Tần nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Hoàng hậu nói không sai, chỉ cần là việc không ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia thì trẫm nhất định sẽ đồng ý cho ngươi.”
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Sách, rồi nhìn Bạch Quân Nhược, sau đó lại nhìn hoàng đế Đông Tần nói “Ca ca của thần nữ, Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc nảy sinh tình cảm đã lâu, cho nên thần nữ muốn cầu xin bệ hạ ân điển. Ngài có thể ban cho bọn họ một vinh dự không? Việc này cũng là việc có đạo lý.”
Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết gật đầu thở dài nói”Ai da, con thật là một đứa trẻ ngoan, tình nguyện bỏ danh hiệu công chúa để đổi lấy hôn sự cho ca ca mình. Bàng Quốc Công, ngươi dạy dỗ nữ nhi của mình thật tốt.”
Bàng Quốc Công đứng lên nói” Thưa Hoàng hậu nương nương quá khen, lão thần chỉ có một đứa con trai. Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc nảy sinh tình cảm đã lâu, mà lão thần và phu nhân cũng rất yêu mến công chúa Trường Nhạc. Vì vậy, lão thần cũng hi vọng bệ hạ có thể thành toàn cho chúng nó.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Quốc Công, dù trong lòng nàng cảm tạ hắn nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn. Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên, cố tình không muốn nhìn thấy sự mong muốn khẩn thiết của hắn đối với nàng.
Người của Nam Chiếu Quốc ngồi bên kia cũng đang nhìn Bàng Lạc Tuyết. Bọn họ cũng biết, lần này Nam Chiếu Quốc dẫn công chúa Vũ Dương đến đây tiến hành kết thân, chính là muốn đổi công chúa Trường Nhạc làm quốc mẫu của Nam Chiếu Quốc.
Lúc này Sở Mộc Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết. Hắn suy nghĩ nếu Tuyết Nhi lên làm công chúa thì Nam Chiếu quốc bọn họ có thể kết hôn với Bàng Lạc Tuyết để nàng trở thành quốc mẫu rồi, nhưng điều đó chỉ xảy ra nếu nàng nguyện ý ….
Đột nhiên Sở Mộc Nguyệt đứng lên, hô lớn “Quận chúa Tuyết, ngoại trừ đợt săn thú của tứ quốc, lần này Nam Chiếu Quốc chúng ta đến để cầu hôn công chúa Trường Nhạc cho thái tử nước chúng ta.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Nguyệt tức giận. Nàng nhếch khóe miệng, ánh mắt như đang nhìn Sở Mộc Nguyệt từ trên xuống dưới
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!