Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 387
Fairy Dream | Chat Online | |
27/04/2019 21:13:43 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
72 lượt xem
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 388 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 389 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 386 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 385 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Ngày 13 tháng 4 năm 2014, thăm dò toa số 4035 tuyến số bốn ở tàu điện ngầm, không phát hiện điều khác thường. Thăm dò toàn tuyến số bốn tàu điện ngầm, cũng không phát hiện điều khác thường.
Ngày 14 tháng 4 năm 2014, thăm dò toàn tuyến số chín tàu điện ngầm, không phát hiện điều khác thường.
Ngày 16 tháng 4 năm 2014, cùng người ủy thác ngồi tuyến số chín tàu điện ngầm. File ghi âm 08120140416.wav.
“Xin lỗi, xin lỗi, để các anh đợi lâu rồi.”
“Không sao, anh Lữ. Anh có mang theo bùa hộ thân không?”
“Có.”
“Phiền anh đem bùa hộ thân cất đi.”
“Hả? À, được.”
“Vậy bây giờ chúng ta lên xe đi.”
“Được.”
…
Vù vù vù vù...
“... Haizz, tôi đang chờ tàu điện ngầm đây...”
“... Lần đầu trong tuần tôi không có tăng ca...”
“... Hôm nay hình như trễ hơn...”
“... Cơ quan có liên quan đến Chính phủ gần đây công bố...”
“Xin trân trọng thông báo đây là tuyến số chín, trạm cuối cùng của chuyến tàu lần này là: Thành Tân Cảng. Đoàn tàu sắp vào trạm, đoàn tàu vào trạm sẽ chia thành sáu nhóm, ...”
Vù vù vù...Cạch cạch cạch...
“Chúng ta cứ thế đi lên tàu sao?”
“Đương nhiên. Anh Lữ, xin anh đừng tách ra khỏi chúng tôi. Nếu như cảm giác được có gì khác thường, xin hãy nói cho chúng tôi biết.”
“Ừm.”
Cộc cộc cộc cộc cộc...
“... Hôm nay người nhiều thật...”
“... Quán lẩu cá lần trước tôi nói với anh...”
“... Làm ơn cho tôi ngồi vào bên trong...”
Tích, tích, tích... Cạch.
Vù... Phù phù phù... Tinh tinh tinh...
“Xin trân trọng thông báo đây là tuyến số chín, trạm cuối cùng của chuyến tàu lần này là: Thành Tân Cảng. Xin hãy nhường chỗ cho những hành khách khuyết tật. Trạm tiếp theo: Quảng trường Thị Dân. Đã được đổi thành tuyến đường số ba. Những hành khách cần đổi tàu..”
“... Tối nay ăn cái gì đây?...”
“... Tháng trước mới tám phần trăm, tôi trích ra...”
“... Phù...”
...
“Xin trân trọng thông báo đây là tuyến số chín, trạm cuối cùng của chuyến tàu lần này: Thành Tân Cảng. Trạm tiếp theo: Trung tâm Thể thao Thâm Quảng. Đã được đổi thành tuyến đường số bốn. Những hành khách cần đổi xe xin chú ý đến thời gian của cuối chuyến xe này, để tránh chậm trễ hành khách khởi hành. Trước khi xuống xe các hành khách hãy chuẩn bị trước...”
“Đổi trạm bên này đi.”
“Từ nãy đến giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có.”
...
“Tôi nói này, có phải thứ đó đã chạy mất rồi không? Chạy trốn tới nơi khác rồi?”
“Buổi sáng hôm nay lúc anh ngồi tàu điện ngầm, có bị sờ soạng không?”
“Không có. Buổi sáng tôi có mang theo bùa hộ thân mà.”
“Nếu như có thể, buổi sáng ngày mai chúng tôi lại cùng anh đi thêm một lần nữa. Lần này sẽ kéo ra một chút khoảng cách với anh.”
“Chuyện này... tôi cảm thấy là không có chuyện gì nữa đâu. Tôi nghĩ, tôi mang theo bùa hộ thân là được rồi. Thật sự là làm phiền các anh đã giúp tôi rất nhiều, vấn đề được giải quyết rồi.”
“Không có gì.”
Ngày 16 tháng 4 năm 2014, tạm dừng điều tra. Sự kiện này được xếp vào loại “Chưa hoàn thành”, thiết lập từ khóa “Tàu điện ngầm”, “Biến thái trên tàu điện ngầm”, nếu như có sự kiện tương tự xảy ra, sẽ bắt đầu điều tra lại.
Người ủy thác: Vương Mai
Giới tính: Nữ
Tuổi: 32
Nghề nghiệp: Nội trợ
Quan hệ gia đình: Cha mẹ, đã kết hôn, có một con gái
Địa chỉ liên hệ: Số XX nhà XXXX, khu Danh Uyển, thành phố Dân Khánh
Điện thoại liên lạc: 188XXXXXXXX
Nội dung sự kiện:
Ngày 17 tháng 4 năm 2014, người ủy thác đến lần đầu. File ghi âm 08120140417.wav.
“Xin chào, cô Vương. Đây là con của cô...”
“Nó tên Thiến Thiến.”
“Chào em, Thiến Thiến.”
“Có thể làm phiền các cậu...”
“Bên trong có phòng nghỉ ngơi, cũng có máy tính có thể chơi.”
“Thiến Thiến, để anh dẫn em vào trong chơi máy vi tính nha?”
“...”
“Vậy để chị này dẫn em đi chơi, có được không?”
“...”
“Thật ngại quá, đứa nhỏ này... gần đây nó luôn dính lấy tôi, ai cũng không theo. Nó... tôi nhìn thấy trong lòng cũng khó chịu...”
“Cô Vương, có thể nói một chút là đã có chuyện gì xảy ra không?”
“Vào lúc trường cho nghỉ đông, tôi dẫn nó đi tàu địa ngầm. Lúc đầu vẫn rất tốt, nhưng sau đó nó nói có cái gì đó bắt chân của nó. Tôi tưởng rằng nó đang nói giỡn...”
“Thật sự có thứ gì đó tóm lấy con!!”
“Mẹ biết, mẹ biết rồi. Là mẹ không tốt.”
“Hu hu... Đúng là có thứ gì đó tóm lấy con mà...”
“Có thể để cho chị xem chỗ bị tóm lấy không?”
“Chính là cái chân này sao. Nói cho chị biết, em bị tóm lấy ở chỗ nào?”
“...”
“Thiến Thiến, con bị bắt lấy ở chỗ nào? Mẹ chỉ ra, con xem có đúng hay không rồi trả lời nhé?”
“Hu hu... Không muốn, không muốn, không muốn...”
“Thật ngại quá, nó... nó bị dọa sợ rồi...”
“Phòng nghiên cứu chúng tôi có bán bùa hộ thân, có tác dụng giúp bình tĩnh lại. Nếu cô đồng ý, tôi lấy cho cô một cái.”
“Được, làm phiền anh.”
Cộp, cộp, cộp...
“Đây.”
“Cô cùng Thiến Thiến đều uống chút nước đi để bình tĩnh lại, rồi chúng ta từ từ nói.”
“Được rồi. Cám ơn.”
…
“Cảm giác có đỡ hơn chút nào không?”
“Ừ.”
“Thiến Thiến, bây giờ có thể nói cho chị nghe, em bị tóm lấy ở chỗ nào không?”
“... Nơi này...”
“Mắt cá chân sao?”
“Vâng.”
“Tình huống lúc ấy như thế nào?”
“...”
“Lúc ấy trên tàu điện ngầm rất ít người, hai chúng tôi ngồi một nửa cái ghế, bên cạnh có một người dựa vào lan can, ngồi đối diện là hai người phụ nữ. Chỗ đường đi không có ai, con gái tôi vừa ngồi vừa đá chân, chân này đá rồi lại chân kia đá. Tôi nói với nó như vậy là không tốt, khuyên nó nên ngồi đàng hoàng. Nó đang ngồi thì trong chốc lát, đột nhiên lại giơ chân lên, còn nói có cái gì tóm lấy chân của nó. Tôi liền nghiêm mặt, răn dạy nó một câu. Nó... lúc đó tôi cũng không quan sát kĩ càng... nó rất oan ức, nhưng vẫn buông chân xuống rồi sau đó lại nâng lên nói là chân lại bị tóm lấy. Tôi cong người nhìn xuống phía dưới, bên dưới ghế không có gì, ngay cả rác cũng không có. Hàng chúng tôi ngồi không có cái gì hết, đối diện và bên cạnh cũng đều không có gì cả. Tôi nói với nó là không có, chân nó lại buông xuống, sau đó lại... Tôi đổi vị trí với nó, nhưng chưa ngồi được bao lâu thì nó giẫm cả lên ghế đứng dậy hét lên, nói có cái gì ở phía dưới nắm lấy nó. Tôi nghe xong cũng rất sợ, đến trạm cái liền dẫn nó đi xuống ngay. Tôi chờ trạm tàu điện ngầm tiếp theo, rồi lên xe, trên xe hơi đông người và không tìm được chỗ ngồi trống nên chúng tôi liền đứng ở chính giữa chỗ đi của tàu. Có một người tốt nhường chỗ cho nó nhưng nó không dám ngồi. Người ta cũng rất xấu hổ... Tôi cũng không dám để nó ngồi. Bởi vì vài người đứng bên cạnh cho nên tôi cảm thấy lần này hẳn là không có chuyện gì, thế nhưng nó đứng ngay bên cạnh tôi sau một lát thì khóc lên nói rằng có cái gì sờ chân của nó. Nhưng dưới dất cũng không có cái gì cả... Thật đó, cái gì cũng không có. Nhưng mà nó cứ khăng khăng là có cái gì sờ nó. Sau đó tôi liền dẫn nó ra khỏi trạm tàu điện ngầm, ngồi lên xe buýt thì nó mới không kêu nữa. Sau đó tôi có mang nó đi chùa thắp hương, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra nữa... Bình thường nó đi học cũng không đi tàu điện ngầm. Hôm qua trường của nó có tổ chức hoạt động trường, buổi chiều được nghỉ. Tôi dẫn con đi qua nhà bà ngoại chơi, chúng tôi đi tàu điện ngầm từ trường học qua đó, lúc đó cũng không có nhiều người lắm. Khi ấy nó đã quên chuyện lúc nghỉ đông rồi, nhưng nó lại đột nhiên nhảy dựng lên từ chỗ ngồi nói có cái gì đó tóm lấy nó...”
“Tóm ở chỗ nào?”
“À, tôi... Thiến Thiến, nó tóm chỗ nào của con?”
“Ôm lấy con... Như thế này này, từ phía sau ôm lấy con.”
“Lúc ấy là đang ngồi ở trên ghế sao?”
“Đúng. Nó lập tức nhảy dựng lên, có nhiều người đều nhìn qua đây. Tôi có xem qua chỗ ngồi kia, không có cái gì cả, tôi cũng không có cảm giác gì hết. Lúc ấy nó ngồi dựa vào tôi nhưng tôi không có cảm giác được cái gì... Các anh nghĩ chuyện này...”
“Trên cơ thể của em ấy có lưu lại dấu vết không?”
“Dấu vết? Không, không có, hôm qua tôi có kiểm tra, không có dấu vết gì.”
“Vậy em ấy có miêu tả với cô cái tay kia có hình dáng như thế nào không?”
“Hả?”
“Thiến Thiến, cái tay ôm lấy con có dạng gì? Ôm lấy con ở chỗ nào?”
“Con... con không biết...”
“Hai lần gặp chuyện kia là ở những tuyến đường nào?”
“Lần trước đó tôi quên rồi... Còn hôm qua là tuyến số hai.”
“Bùa hộ thân mang theo có thể có tác dụng nhất định. Chúng tôi sẽ kiểm tra video của camera giám sát trước, và căn cứ những gì trong video rồi sẽ quyết định cách giải quyết.”
“Ồ. Đeo lên người là được sao?”
“Đúng thế.”
Ngày 18 tháng 4 năm 2014, điều tra video của camera giám sát trên tàu điện ngầm, tìm tới đoạn video người ủy thác xuất hiện. File video 08120140418.avi.
Ngày 14 tháng 4 năm 2014, thăm dò toàn tuyến số chín tàu điện ngầm, không phát hiện điều khác thường.
Ngày 16 tháng 4 năm 2014, cùng người ủy thác ngồi tuyến số chín tàu điện ngầm. File ghi âm 08120140416.wav.
“Xin lỗi, xin lỗi, để các anh đợi lâu rồi.”
“Không sao, anh Lữ. Anh có mang theo bùa hộ thân không?”
“Có.”
“Phiền anh đem bùa hộ thân cất đi.”
“Hả? À, được.”
“Vậy bây giờ chúng ta lên xe đi.”
“Được.”
…
Vù vù vù vù...
“... Haizz, tôi đang chờ tàu điện ngầm đây...”
“... Lần đầu trong tuần tôi không có tăng ca...”
“... Hôm nay hình như trễ hơn...”
“... Cơ quan có liên quan đến Chính phủ gần đây công bố...”
“Xin trân trọng thông báo đây là tuyến số chín, trạm cuối cùng của chuyến tàu lần này là: Thành Tân Cảng. Đoàn tàu sắp vào trạm, đoàn tàu vào trạm sẽ chia thành sáu nhóm, ...”
Vù vù vù...Cạch cạch cạch...
“Chúng ta cứ thế đi lên tàu sao?”
“Đương nhiên. Anh Lữ, xin anh đừng tách ra khỏi chúng tôi. Nếu như cảm giác được có gì khác thường, xin hãy nói cho chúng tôi biết.”
“Ừm.”
Cộc cộc cộc cộc cộc...
“... Hôm nay người nhiều thật...”
“... Quán lẩu cá lần trước tôi nói với anh...”
“... Làm ơn cho tôi ngồi vào bên trong...”
Tích, tích, tích... Cạch.
Vù... Phù phù phù... Tinh tinh tinh...
“Xin trân trọng thông báo đây là tuyến số chín, trạm cuối cùng của chuyến tàu lần này là: Thành Tân Cảng. Xin hãy nhường chỗ cho những hành khách khuyết tật. Trạm tiếp theo: Quảng trường Thị Dân. Đã được đổi thành tuyến đường số ba. Những hành khách cần đổi tàu..”
“... Tối nay ăn cái gì đây?...”
“... Tháng trước mới tám phần trăm, tôi trích ra...”
“... Phù...”
...
“Xin trân trọng thông báo đây là tuyến số chín, trạm cuối cùng của chuyến tàu lần này: Thành Tân Cảng. Trạm tiếp theo: Trung tâm Thể thao Thâm Quảng. Đã được đổi thành tuyến đường số bốn. Những hành khách cần đổi xe xin chú ý đến thời gian của cuối chuyến xe này, để tránh chậm trễ hành khách khởi hành. Trước khi xuống xe các hành khách hãy chuẩn bị trước...”
“Đổi trạm bên này đi.”
“Từ nãy đến giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có.”
...
“Tôi nói này, có phải thứ đó đã chạy mất rồi không? Chạy trốn tới nơi khác rồi?”
“Buổi sáng hôm nay lúc anh ngồi tàu điện ngầm, có bị sờ soạng không?”
“Không có. Buổi sáng tôi có mang theo bùa hộ thân mà.”
“Nếu như có thể, buổi sáng ngày mai chúng tôi lại cùng anh đi thêm một lần nữa. Lần này sẽ kéo ra một chút khoảng cách với anh.”
“Chuyện này... tôi cảm thấy là không có chuyện gì nữa đâu. Tôi nghĩ, tôi mang theo bùa hộ thân là được rồi. Thật sự là làm phiền các anh đã giúp tôi rất nhiều, vấn đề được giải quyết rồi.”
“Không có gì.”
Ngày 16 tháng 4 năm 2014, tạm dừng điều tra. Sự kiện này được xếp vào loại “Chưa hoàn thành”, thiết lập từ khóa “Tàu điện ngầm”, “Biến thái trên tàu điện ngầm”, nếu như có sự kiện tương tự xảy ra, sẽ bắt đầu điều tra lại.
Người ủy thác: Vương Mai
Giới tính: Nữ
Tuổi: 32
Nghề nghiệp: Nội trợ
Quan hệ gia đình: Cha mẹ, đã kết hôn, có một con gái
Địa chỉ liên hệ: Số XX nhà XXXX, khu Danh Uyển, thành phố Dân Khánh
Điện thoại liên lạc: 188XXXXXXXX
Nội dung sự kiện:
Ngày 17 tháng 4 năm 2014, người ủy thác đến lần đầu. File ghi âm 08120140417.wav.
“Xin chào, cô Vương. Đây là con của cô...”
“Nó tên Thiến Thiến.”
“Chào em, Thiến Thiến.”
“Có thể làm phiền các cậu...”
“Bên trong có phòng nghỉ ngơi, cũng có máy tính có thể chơi.”
“Thiến Thiến, để anh dẫn em vào trong chơi máy vi tính nha?”
“...”
“Vậy để chị này dẫn em đi chơi, có được không?”
“...”
“Thật ngại quá, đứa nhỏ này... gần đây nó luôn dính lấy tôi, ai cũng không theo. Nó... tôi nhìn thấy trong lòng cũng khó chịu...”
“Cô Vương, có thể nói một chút là đã có chuyện gì xảy ra không?”
“Vào lúc trường cho nghỉ đông, tôi dẫn nó đi tàu địa ngầm. Lúc đầu vẫn rất tốt, nhưng sau đó nó nói có cái gì đó bắt chân của nó. Tôi tưởng rằng nó đang nói giỡn...”
“Thật sự có thứ gì đó tóm lấy con!!”
“Mẹ biết, mẹ biết rồi. Là mẹ không tốt.”
“Hu hu... Đúng là có thứ gì đó tóm lấy con mà...”
“Có thể để cho chị xem chỗ bị tóm lấy không?”
“Chính là cái chân này sao. Nói cho chị biết, em bị tóm lấy ở chỗ nào?”
“...”
“Thiến Thiến, con bị bắt lấy ở chỗ nào? Mẹ chỉ ra, con xem có đúng hay không rồi trả lời nhé?”
“Hu hu... Không muốn, không muốn, không muốn...”
“Thật ngại quá, nó... nó bị dọa sợ rồi...”
“Phòng nghiên cứu chúng tôi có bán bùa hộ thân, có tác dụng giúp bình tĩnh lại. Nếu cô đồng ý, tôi lấy cho cô một cái.”
“Được, làm phiền anh.”
Cộp, cộp, cộp...
“Đây.”
“Cô cùng Thiến Thiến đều uống chút nước đi để bình tĩnh lại, rồi chúng ta từ từ nói.”
“Được rồi. Cám ơn.”
…
“Cảm giác có đỡ hơn chút nào không?”
“Ừ.”
“Thiến Thiến, bây giờ có thể nói cho chị nghe, em bị tóm lấy ở chỗ nào không?”
“... Nơi này...”
“Mắt cá chân sao?”
“Vâng.”
“Tình huống lúc ấy như thế nào?”
“...”
“Lúc ấy trên tàu điện ngầm rất ít người, hai chúng tôi ngồi một nửa cái ghế, bên cạnh có một người dựa vào lan can, ngồi đối diện là hai người phụ nữ. Chỗ đường đi không có ai, con gái tôi vừa ngồi vừa đá chân, chân này đá rồi lại chân kia đá. Tôi nói với nó như vậy là không tốt, khuyên nó nên ngồi đàng hoàng. Nó đang ngồi thì trong chốc lát, đột nhiên lại giơ chân lên, còn nói có cái gì tóm lấy chân của nó. Tôi liền nghiêm mặt, răn dạy nó một câu. Nó... lúc đó tôi cũng không quan sát kĩ càng... nó rất oan ức, nhưng vẫn buông chân xuống rồi sau đó lại nâng lên nói là chân lại bị tóm lấy. Tôi cong người nhìn xuống phía dưới, bên dưới ghế không có gì, ngay cả rác cũng không có. Hàng chúng tôi ngồi không có cái gì hết, đối diện và bên cạnh cũng đều không có gì cả. Tôi nói với nó là không có, chân nó lại buông xuống, sau đó lại... Tôi đổi vị trí với nó, nhưng chưa ngồi được bao lâu thì nó giẫm cả lên ghế đứng dậy hét lên, nói có cái gì ở phía dưới nắm lấy nó. Tôi nghe xong cũng rất sợ, đến trạm cái liền dẫn nó đi xuống ngay. Tôi chờ trạm tàu điện ngầm tiếp theo, rồi lên xe, trên xe hơi đông người và không tìm được chỗ ngồi trống nên chúng tôi liền đứng ở chính giữa chỗ đi của tàu. Có một người tốt nhường chỗ cho nó nhưng nó không dám ngồi. Người ta cũng rất xấu hổ... Tôi cũng không dám để nó ngồi. Bởi vì vài người đứng bên cạnh cho nên tôi cảm thấy lần này hẳn là không có chuyện gì, thế nhưng nó đứng ngay bên cạnh tôi sau một lát thì khóc lên nói rằng có cái gì sờ chân của nó. Nhưng dưới dất cũng không có cái gì cả... Thật đó, cái gì cũng không có. Nhưng mà nó cứ khăng khăng là có cái gì sờ nó. Sau đó tôi liền dẫn nó ra khỏi trạm tàu điện ngầm, ngồi lên xe buýt thì nó mới không kêu nữa. Sau đó tôi có mang nó đi chùa thắp hương, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra nữa... Bình thường nó đi học cũng không đi tàu điện ngầm. Hôm qua trường của nó có tổ chức hoạt động trường, buổi chiều được nghỉ. Tôi dẫn con đi qua nhà bà ngoại chơi, chúng tôi đi tàu điện ngầm từ trường học qua đó, lúc đó cũng không có nhiều người lắm. Khi ấy nó đã quên chuyện lúc nghỉ đông rồi, nhưng nó lại đột nhiên nhảy dựng lên từ chỗ ngồi nói có cái gì đó tóm lấy nó...”
“Tóm ở chỗ nào?”
“À, tôi... Thiến Thiến, nó tóm chỗ nào của con?”
“Ôm lấy con... Như thế này này, từ phía sau ôm lấy con.”
“Lúc ấy là đang ngồi ở trên ghế sao?”
“Đúng. Nó lập tức nhảy dựng lên, có nhiều người đều nhìn qua đây. Tôi có xem qua chỗ ngồi kia, không có cái gì cả, tôi cũng không có cảm giác gì hết. Lúc ấy nó ngồi dựa vào tôi nhưng tôi không có cảm giác được cái gì... Các anh nghĩ chuyện này...”
“Trên cơ thể của em ấy có lưu lại dấu vết không?”
“Dấu vết? Không, không có, hôm qua tôi có kiểm tra, không có dấu vết gì.”
“Vậy em ấy có miêu tả với cô cái tay kia có hình dáng như thế nào không?”
“Hả?”
“Thiến Thiến, cái tay ôm lấy con có dạng gì? Ôm lấy con ở chỗ nào?”
“Con... con không biết...”
“Hai lần gặp chuyện kia là ở những tuyến đường nào?”
“Lần trước đó tôi quên rồi... Còn hôm qua là tuyến số hai.”
“Bùa hộ thân mang theo có thể có tác dụng nhất định. Chúng tôi sẽ kiểm tra video của camera giám sát trước, và căn cứ những gì trong video rồi sẽ quyết định cách giải quyết.”
“Ồ. Đeo lên người là được sao?”
“Đúng thế.”
Ngày 18 tháng 4 năm 2014, điều tra video của camera giám sát trên tàu điện ngầm, tìm tới đoạn video người ủy thác xuất hiện. File video 08120140418.avi.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!