LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 95

88 lượt xem
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, hắn đi rồi. Hắn thực muốn bỏ ta lại một mình rồi.

Ta ngồi một mình ở đó suốt buổi chiều, cho đến khi cái bóng dài cô đơn dưới đất tan đi, phía chân trời còn có những mảng sáng mờ nhạt dần bị bóng đêm che phủ mới nhấc mông đi về.

Ngồi một mình cảnh tỉnh bản thân ta cũng nghĩ thông suốt đươc phần nào, hiểu rằng bản thân đã làm điều vô cùng có lỗi với Thiên Ẩn, hắn tốt với ta như vậy, thế mà ta lại vô tâm vô tính làm tổn thương hắn. Khoảng khắc hắn rời đi nghĩ lại mà khiến ta nhói lòng. Vẫn là nên quay về xin lỗi hắn một câu.

Trên đường đi, ta liên tục bất an, không biết là hắn còn ở trong động hay không, hay là đã trở về cung điện nguy nga tráng lệ của hắn rồi, lòng nóng như lửa đốt, chân bất tri bất giác muốn đi thật nhanh trở về.

Đúng như những gì ta dự liệu, hắn không có ở đó, căn động tối om giống y như cái ngày ta tìm thấy nó, im lìm và đáng sợ. Ta từ bất an chuyển thành sợ hãi, từ sợ hãi chuyển sang hoang mang. Thiên Ẩn hắn thực sự đã đi rồi sao, thật sự muốn bỏ ta lại...

Đáng ghét, hắn còn không chờ được đến khi ta xin lỗi.

Ta tùy hứng kiêu ngạo, vô pháp vô thiên, bởi vậy đã quyết định làm cái gì thì luôn cho rằng bản thân mình đúng, dù rằng thực tế có sai mười mươi đi chăng nữa cũng mặc kệ. Bởi vậy để ta nhận lỗi và xin lỗi ai đó là một hành động vô cùng hiếm hoi. Lúc này đây muốn hạ mình đi nhận lỗi nhưng người ta lại không cần, ta vốn cố chấp, nhất định phải đi tìm hắn về nói một câu “xin lỗi” rồi mới thôi.

Ta vào rừng đi tìm, mặc kệ trong rừng có dã thú, nếu ta bị thương thì sao, Thiên Ẩn luyến tiếc ta như vậy, không lẽ lại để ta chịu thiệt, hơn nữa nếu ta thực sự bị tổn hại, khiến hắn đau lòng như vậy cũng khiến ta nguôi ngoai.

Dải ánh sáng cuối cùng phía chân trời cuối cùng cũng biến mất, lùa bóng đêm về, ta một mình dò dẫm trong rừng sâu, gọi Thiên Ẩn, nhưng đáp lại ta chỉ là tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng tiếng lá khô cành cây vỡ nát dưới chân.

Hắn thực sự không thèm đếm xỉa ta đó ư?

Ta bỏ cuộc, nên về thôi. Vấn đề lại nảy sinh, ta lạc đường, trời cũng tối rồi, chân tay bị xước cũng nhiều rồi, cổ họng như bị rang cháy lên rồi, bụng cũng đói cồn cào lên cả rồi. Ta mải đi tìm hắn chỉ để hạ mình nói một câu xin lỗi thôi. Mà cũng trở nên bi thảm như vậy sao? Vậy mà hắn không thèm quan tâm đến ta, thực sự đã trở về Thiên giới oanh oanh yến yến mĩ lệ xa hoa kia mất rồi.

Dưới chân đi lại càng lúc càng trở nên khó khăn, ta bị cái gì đó ngáng đường liền ngã nhào về phía trước, rơi xuống một đầm nước. Ta khóc không thành tiếng, chống tay đứng dạy nhưng toàn thân như bị hút hết lực mà mất đà lại ngã thêm một lần nữa. Chân tay mặt mũi ta thoáng chốc đã bị bùn đất làm cho lấm lem. Thân người dơ dáy, từ trong đàm lầy lại bốc lên một thứ mùi hôi thối, ta lại đang tắm mình trong đó, thực sự... thực sự muốn chết luôn đi cho rồi.

Ta bật khóc, lần đầu tiên trong đời ta không câu lệ bật khóc ngon lành. Thiên Ẩn, ta còn nghĩ hắn là một người tuyệt tình đến như thế.

- Thiên Ẩn, chàng là cái đồ vô lương tâm, máu lạnh, vô tình, nhỏ mọn, đểu cáng. Có giỏi thì xuất hiện ta xem nào. Chàng không dám, mẹ kiếp, thực sự không cần ta nữa sao....

Ta cứ ngồi đó than vãn, cũng chẳng biết bản thân than vãn cho ai nghe.

Một lúc sau...

– Chàng còn không đến đỡ ta dậy?
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư