365 ngày hôn nhân - Chương 134

106 lượt xem
Lâm Quân nhìn tấm phim chụp CT của Lãnh Tử Tình, không khỏi nhăn mặt. Bề ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì. Vậy có thể là do cô bị va chạm mạnh nên bị mất trí nhớ nhất thời. Hẳn là không có trở ngại gì lớn, cũng sẽ không bị mất trí nhớ quá lâu. "Bác sĩ Lâm, có vấn đề gì không ạ?" Lãnh Tử Tình đã có thể tự xuống giường, nhưng vẫn phải chống gậy, chân cô vẫn đang bó thạch cao cứng ngắc. "Ồ, không có vấn đề gì. Kết quả CT não bộ của cô không có gì bất thường. Có thể là do va chạm nên não bộ nhất thời bị thiếu dưỡng khí, tạo thành chứng mất trí nhớ tạm thời. Tôi tin là sẽ nhanh chóng khôi phục lại thôi." Lâm Quân mỉm cười giải thích với Lãnh Tử Tình. Nguồn: https://truyenfull.vn Trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cuộc sống của anh làm ảnh hưởng đến công việc chứ, cũng may là bệnh nhân này không có gì bất thường. "Ồ, vậy cảm ơn bác sĩ Lâm." Lãnh Tử Tình gật đầu, sau đó chống gậy khập khiễng đi về phòng bệnh của mình. "Ở đâu? Phòng nào?" Kiều Chi Ảnh đi từng phòng bệnh hỏi thăm, "Xin hỏi có bệnh nhân nào tên là Lãnh Tử Tình không ạ?" Hỏi vài phòng bệnh đều không có, Kiều Chi Ảnh vội vàng đuổi theo một cô y tá để hỏi. Lãnh Tử Tình đang cố gắng đi trong hành lang thì đột ngột bị huých vào, ngã sấp mặt xuống. "Ai da! Thật xin lỗi!" Kiều Chi Ảnh vội vàng nâng người con gái đang chống gậy dậy, áy náy xin lỗi. Cô ta liếc nhìn cô gái chống gậy này. Mà Lãnh Tử Tình chỉnh lại tư thế đứng, cười cười, coi như để đáp lễ. Nhìn người con gái lỗ mãng đó đi khỏi rồi cô vội vàng lần theo tường mà đi. Sáng sớm Lãnh Tử Tình đã thức dậy, cô đang đợi chồng mình đến. Nhưng hiện đã là 9 giờ sáng, chồng cô vẫn còn chưa tới. Cô nghĩ có nên đến phòng y tá nhờ bọn họ tra giúp số điện thoại của anh ấy không? Một mình đối diện với những sự vật xa lại này thật là lúng túng không biết phải làm sao cho đúng. Tuy rằng không phải quá sợ hãi, nhưng cảm giác không biết mình là ai thật sự không dễ chịu gì. Kiều Chi Ảnh ở phòng y tá rốt cuộc cũng biết được Lãnh Tử Tình đang ở giường số 18, vì thế cô ta vội vàng chạy qua. Lãnh Tử Tình còn đang bước từng bước một trong hành làng thì chợt nghe cô y tá đứng ở cửa phòng bệnh gọi cô: "Lãnh Tử Tình, Lãnh tiểu thư, bạn cô đến thăm cô này!" Vừa nghe đến có người tới thăm, Lãnh Tử Tình kích động chạy cà nhắc đến phòng bệnh của mình. Là hắn sao? Là chồng cô sao? Sao cô vừa ở hành lang mà không nhìn thấy hắn? Vội vàng trở về phòng bệnh, Lãnh Tử Tình có chút thở hổn hển. Cô bước vào phòng nhưng không nhìn thấy người con trai nào mà lại nhìn thấy cô gái đã đụng phải cô trên hành lang vừa nãy. Kiều Chi Ảnh nhìn thấy Lãnh Tử Tình khập khiễng đi vào thì đầu tiên là ngây người ra, không ngờ người con gái cô ta vừa đụng phải lại là Lãnh Tử Tình, chết tiệt! Như vậy cô ta thật là bị động quá! "Tử Tình? Tử Tình? Thật sự là bạn sao?" Kiều Chi Ảnh nháy mắt liền kích động xông tới đỡ lấy Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình cẩn thận nhìn cô ta, lúc nãy chẳng phải cô vừa mới đụng phải cô ta sao? Sao lại kích động như vậy? Cô ta là… "Tử Tình, bạn không nhận ra mình sao? Mình là Tiểu Ảnh đây! Mình là bạn tốt nhất của bạn đây… Tiểu Ảnh đây mà!" Kiều Chi Ảnh nắm lấy tay Lãnh Tử Tình, nhiệt thành nói, xúc động đến mức lại ôm lấy cô rất là thân thiết. Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, thật không? Hoá ra là bạn tốt của cô tới! Không phải nói là liên hệ với chồng cô sao? Sao chồng không tới mà bạn tốt lại tới? Lãnh Tử Tình bất động thanh sắc quan sát khắp người Kiều Chi Ảnh, là đại mỹ nữ nha! Nhìn bộ dáng nhiệt tình với mình như vậy, nhất định là nhìn thấy mình thì rất vui vẻ! Thế nhưng… hiện giờ chẳng phải mình bị tai nạn xe sao? Sao cô ta không hỏi thương thế của mình mà lại vui vẻ như vậy? Kiều Chi Ảnh một phút trước biết được chuyện Lãnh Tử Tình bị mất trí nhớ từ miệng của y tá, đầu óc đã nhanh chóng xoay ra chủ ý giả làm bạn tốt của Lãnh Tử Tình. Đúng! Tuyệt đối không thể để Lãnh Tử Tình gặp lại Lôi Tuấn Vũ được, hiện giờ cô ta đang mất trí nhớ, vậy không phải là rất tốt hay sao? Thật sự là ông trời có mắt mà! Kiều Chi Ảnh cô thật đúng là may mắn nha! Nhiệt tình hàn huyên vài câu, Kiều Chi Ảnh đột nhiên phát hiện Lãnh Tử Tình đi đứng không tiện, đúng rồi, cô ta bị tai nạn xe mà! Là bạn tốt thì có phải là không nên hưng phấn như vậy chăng? Vì thế, Kiều Chi Ảnh lập tức đỡ Lãnh Tử Tình ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tử Tình, bạn bị tai nạn xe đúng không? Mau để mình xem xem, có nghiêm trọng lắm không?" Lúc này, Lãnh Tử Tình mới cảm giác được một tia ấm áp, cười lắc đầu nói: "Đừng lo, không có trở ngại gì lớn. Haizzz, Tiểu… Tiểu Ảnh, phải không? Mình… mình mất trí nhớ, bạn xem, mình cái gì cũng không nhớ rõ…" "Cái gì?! Bạn nói cái gì?! Bạn bị mất trí nhớ sao? Cái gì cũng không nhớ rõ sao? Thật vậy à?" Kiều Chi Ảnh tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Vậy, mình là Tiểu Ảnh chắc bạn sẽ không quên chứ?" Kiều Chi Ảnh khoa trương chỉ vào mũi mình, trợn to mắt lên nhìn Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình nhìn cô ta, cố gắng nghĩ ngợi, rồi lại lắc lắc đầu. Cô ngay cả chính mình là ai còn không nhớ rõ, huống chi là Tiểu Ảnh trước mặt mình! Nhìn thấy cô ta vẫn rất xa lạ như cũ, một chút cảm giác quen thuộc cũng không có. "Trời ơi, tại sao có thể như vậy? Bạn bị mất trí nhớ sao? Ông trời thật là bất công quá đi… Ô ô ô…" Kiều Chi Ảnh đột nhiên xông tới ôm chầm Lãnh Tử Tình khóc nức nở. Lãnh Tử Tình bị tiếng khóc của cô ta doạ đến tay chân luống cuống, bọn họ xem ra giao tình rất tốt, nếu không tại sao khi biết mình bị mất trí nhớ đến cô còn không khóc mà Tiểu Ảnh này lại khóc nức nở đầm đìa vậy. Trong lòng bỗng cảm thấy chua sót. Đối với Tiểu Ảnh này cũng không khỏi tăng lên chút hảo cảm. Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Ảnh an ủi: "Đừng khóc, Tiểu Ảnh, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, có thể do não bộ thiếu dưỡng khí, sẽ rất mau khôi phục lại thôi!" "Cái gì? Rất mau sẽ khôi phục lại sao?" Kiều Chi Ảnh kích động ngẩng phắt đầu lên, đột ngột cao giọng the thé nói. Rất mau là vào lúc nào? Mau đến thế nào? Thấy bộ dáng giật mình của cô ta, Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày, sao vậy? Chẳng lẽ cô ấy không muốn mình khôi phục trí nhớ sao?! Kiều Chi Ảnh lập tức nhận ra mình có chút thất thố, vội lập tức nặn ra vài giọt nước mắt, mím mím môi, sâu sắc nói: "Tử Tình, số bạn khổ quá! Mới cưới mà chồng đã qua đời rồi, giờ lại… lại bị tai nạn xe… còn mất trí nhớ… Trời ơi! Tại sao ông trời lại đối xử với bạn như thế?" Tiếng khóc nức nở làm ruột gan người ta như đứt thành từng khúc ruột. Lãnh Tử Tình vốn dĩ không đến nỗi quá xúc động, nhưng nhìn Kiều Chi Ảnh khóc lóc thảm thương như vậy thì cũng bắt đầu sinh ra thương cảm cho chính mình, sống mũi cay cay. Nhưng cho dù cô có thương cảm đến mức nào thì cũng không thể rơi nước mắt được. Cô thật hoài nghi có phải tuyến lệ của mình có vấn đề rồi không? Không đúng, cái gì qua đời rồi? Cô ấy vừa nói cái gì? Lãnh Tử Tình đột nhiên cả kinh, cô sao lại vừa nghe thấy người bạn này nói là chồng cô làm sao đó? "Tiểu Ảnh, bạn nói cái gì? Chồng mình… qua đời rồi?" Lãnh Tử Tình trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Kiều Chi Ảnh…
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k