"Đi về nơi có nắng"
Banana | Chat Online | |
30/04/2019 16:16:30 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
90 lượt xem
- * CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 148: Ba giây trạng thái bảo toàn sinh mệnh (Truyện tiên hiệp)
- * CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 149: Hồi sinh (Truyện tiên hiệp)
- * CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 147: Du chiến (Truyện tiên hiệp)
- * CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 146: Quái vật bất điệt cảnh (Truyện tiên hiệp)
Kể từ hôm đón cậu ở sân bay về đã định viết bài này rồi nhưng bận mãi giờ mới gõ được cho trọn vẹn, nhân tiện cũng đang hỗn độn lắm, buồn trong lòng lắm nên nhiều lần cứ vịn vào “ nguồn sống” là cậu để bày hết tâm tình.... Với mấy bài tự kỉ kiểu này thì mình nghĩ gọi là “Cậu” xưng “Tớ” chắc sẽ hợp, chứ đúng ra phải gọi là “Anh” cơ vì mình nhỏ hơn một tuổi, dù gọi là cậu thì quả là sến nhưng nếu quất sang quả “anh - em” thì nó thành sến chuối luôn. Nhỡ người lạ có đọc được mất công lại thổi phồng tình tiết lên thành tớ cuồng si yêu đương cậu thì kì lắm.
Thôi Cậu - Tớ cho nó dung hòa nghen anh. Hôm ấy sân bay không đông, cậu vẫn nhỏ xíu giữa bao nhiêu người vây quanh, mình đến lúc cậu đã ra được một lúc rồi nên suýt nữa không nhìn kĩ chắc nhận hong ra cậu đứng ngay đó. À mà tua lại cái đoạn ra sân bay này một tí, hồi mà mình còn ẩn tích chẳng ai biết mình là fan, thấy clip và hình ảnh fan đi tiễn, đi đón ở sân bay, còn có hẳn Biệt Đội Sân Bay luôn, tớ bất ngờ vô cùng, cứ tưởng chỉ có ở sao Hàn thôi, ai dè cái ngôi sao nhỏ xíu màu socola này được cưng đến thế. Dễ cũng phải chục năm rồi kể từ ngày mình tiễn một người thân quen đi Úc mới trở lại sân bay TSN, lần đầu mình ra là lần tiễn Cậu nhưng à mà thôi hong muốn nhắc lại chuyện lòng.
Cả group tớ giận cậu mất mấy ngày biết không hả. Vòng lại cái mặt ban nãy, nhìn cậu mắt đỏ hoe mệt mỏi cả bọn ai cũng thương, xót lắm, mình cũng đoán là Cậu mệt lắm nên chắc đáp đến đây không cười nổi, thật vậy. Nhưng Cậu cũng đứng ở đó rất lâu để chiều mọi người, để cả nhà hỏi thăm, tặng sữa, tặng nước, tớ vì lần đầu ra đón nên muốn chụp với Cậu một tấm, thấy mặt chù ụ thấy ghét nên mình bảo “anh cười lên miếng i” , bánh bèo dã man chưa, nhờ vậy cái mỏ trái tim mới chịu “hơi hơi” tươi một tẹo, cái tên đã buồn ngủ là keo kiệt thế đấy ”, chả mấy khi đó là lần đầu của tui, chứ mà lần sau có rảnh ra thì hông có thèm chụp với cái mặt héo queo đó đâu nghe.
Hôm ấy mình thấy có một anh đi theo Lâm, không rõ có phải quản lý mới chính thức của Lâm hay không, không biết sẽ mất bao lâu để nhà mình có thể có lại tình cảm quý mến với người mới như với anh Tiếng. Nhưng dù sao mình cũng cùng mọi người chờ xem, nhà Gạo không mong gì hơn là anh hãy nhẹ nhàng, đừng “ nắm, kéo, đẩy”, mà hãy tử tế và đủ sức che chở cho Hạt Gạo bé nhỏ của chúng tôi thôi… Dù bị “ phũ” nhiều lần, nhưng với những người xung quanh Lâm, chúng tôi đều luôn dành một thái độ rất trân trọng.
Đêm trước đó, cậu ở giữa lòng Hà Nội, tớ chẳng biết ngoài đấy khí hậu ra sao, nhưng hẳn biết đêm trước đó là một đêm vỡ òa của mọi người miền Bắc, ấm nhớ mong, ấm những cái ôm, ấm cả một vòng tròn dưới bầu trời… Dù biết vậy, dù biết rồi khi cậu về lại sẽ đón lấy ánh mắt đỏ hoe và bầu mắt xám, dù biết sẽ đón lấy vẻ mệt mỏi của cậu sau chuyến bay, nhưng không sao cả, không là tớ thì cũng sẽ là những người khác, Sài Gòn luôn mong Cậu bay về cùng bầu không khí với chúng tớ kia mà. Vậy chứ tớ biết, không có biệt đội sân bay cậu cũng thấy trống vắng lắm, bằng chứng là mới không lâu cậu đã quay lại hẳn một cái clip và trách mấy bạn cho cậu ăn bơ vì không them nhìn ra cậu còn gì?. Vì cậu cứ dễ thương hết nấc vậy đó, nên đôi bên có hờn giận nhau gì thì cứ gặp nhau đi rồi lại quên, xí xóa làm huề mình thương nhau tiếp. Nhà ai thì mình không biết, chứ Idol nhà này á, nhõng nhẽo lắm, biết hờn mác, biết trách cứ chứ không đùa được đâu, mà cụ thể như nào thì mình không kể đâu, các cậu có đọc được bài này thì nhào vào nhà chúng tớ đi, rồi tớ kể cho nghe, hén. Hôm đấy mọi người ra đón có một tấm hình tập thể rất xinh, và mình công nhận một điều, đôi khi tấm hình mình tự chụp với Lâm không đẹp bằng các bạn fan đi cùng vô tình chụp được, đó là thứ niềm vui len lỏi còn mãi kể cả khi đã đón cậu về mấy mươi tiếng đồng hồ. Đợt này phải cảm ơn bạn Yến Mặp rất nhiều đã cap lại được dùm mình tấm ảnh dễ thương <3 . Thường đi gặp cậu về mà vô tình chụp dính bạn nào mình cũng ib tặng hình, cả nhà mình làm vậy nhiều nhiều cho vui lòng nhau, cho vui nhà vui cửa đi hé, một cách để giữ lại ấn tượng tốt trong nhau rất hay, không có gì bằng một điều nho nhỏ dễ thương dành tặng người khác mọi người nhỉ ? Cậu à, mọi người thương cậu lắm, cho nên đừng chuột lủi mà đau lòng bầm, đau lòng em nhỏ nghen. Nếu mệt thì cứ xụ mặt xuống, buồn ngủ thì nói là buồn ngủ, nhưng đừng gượng gạo hay đi nhanh một nước, chúng tớ sẽ buồn lắm, vì chẳng ai nỡ bắt cậu làm gì khi cậu không được vui, nhất trí nhé ?! Người ngoài nhìn vào thì tậc lưỡi bọn mình “rảnh”, ừ thì đúng là rảnh thiệt mà, có rảnh rỗi thì tụi tui mới đi đón người tụi tui thương chớ, bình thường bận thì ra thế nào được. Trong thời gian tụi tui đi đón Lâm, cũng bằng thời gian các cậu ngồi chờ tin nhắn crush, chờ người yêu tới, hoặc ngồi cặm cụi làm một món quà tặng người mình thích, nó cũng như nhau thôi. Có chăng là vì Lâm của chúng tớ là nghệ sĩ, nên người ta hay gắn mác và trùm mũ khái niệm cuồng si vào, chứ thật ra phàm là con người, ai mà không muốn tìm đến niềm vui, tìm đến người làm mình thấy dễ chịu và đi gặp về có thể mang về nhiều hân hoan chứ ?!
Cậu ấy là “ nguồn vui” , là “ năng lượng” của cả nhà Gạo, cho nên bọn tớ luôn muốn được đứng trong vầng năng lượng đó. Và khi nào cục mặt trời nhỏ gần cạn pin hay nhạt sáng vì mệt mỏi, tất cả chúng tớ đều sạc lại pin cho cậu ấy bằng thứ năng lượng phi thường của cả mấy chục nghìn con người, vì có trao có nhận nên nhà Gạo mới được như hôm nay…Thời gian tớ hòa hẳn vào fandom Gạo không dài, nhưng cũng đủ để nhận ra có những điều không như mình nghĩ, cả về nghĩa tiêu cực lẫn tích cực, cũng có lúc chán nản và “ bão hòa”, nhưng thiết nghĩ sợi tóc còn có sợi thẳng sợi xoăn, bàn tay còn có ngón dài ngón vắn, anh em trong nhà còn khắc tính nhau xoành xoạch thì chuyện không vừa lòng nhau trong một cộng đồng không có gì lạ. Nhưng trên tất cả những điều đó, đúng như mọi người đã từng nói, điều làm mỗi chúng ta ở lại nơi này không phải chỉ nhờ một mình cậu ấy, mà nhờ rất nhiều vào những con người giàu tình yêu thương với cậu, nhờ vào thứ tình cảm lớn lao của rất nhiều con người đan lại vào nhau, từ những câu chuyện về cậu, những nỗi buồn và lo lắng, kể cả những lần giận hay trách cứ cậu, để từ đó mà nảy nở tình chị em, tình đồng đội, và còn cả…. “ tình bà cháu” nữa. Đó là những điều đặc biệt chỉ có ở nhà Gạo này… Ai ai cũng có một thế giới riêng của riêng mình, ai cũng có một góc tối để bản thân mình đôi lúc chui rúc vào đó gặm nhấm những nỗi niềm riêng, cả tớ và cậu, và tất cả mọi người đều từng như vậy. Cuộc đời rồi sẽ cuốn trôi đi rất nhiều điều cậu ạ, thời gian như cơn lũ vậy, những điều tủn mủn của cuộc sống rồi đôi khi sẽ vô tình đẩy ai đó đi xa cậu hơn, mà dòng chảy âm nhạc cũng vậy, đôi lúc cũng sẽ vô tình cuốn cậu đi đến một nơi nào đó xa xa không còn ở gần một người nào đấy từng bám trụ 3 năm trời nữa. Tớ biết cậu rõ điều đó hơn ai hết. Nhưng rồi dẫu có như thế, không cần biết là còn nhiều hay ít, không còn biết là còn theo hay không, ít ra chúng ta cũng đã từng chân thành với nhau, đều là những kẻ có thể sống cùng nhịp với nhau ở một không gian nhỏ, đều đã cùng khóc, cùng cười, cùng vẽ nên quá nhiều kí ức với nhau qua rất nhiều ngày tháng. Thời gian tới, không biết rồi cậu có còn là Hoàng tử phòng trà của chúng tớ nữa không, không biết rồi ai sẽ đi, ai sắp đến. Riêng tớ, tớ “chỉ nói yêu, không nói yêu mãi mãi”, yêu với nghĩa “ thương yêu” ấy . Quan trọng không phải là yêu thương đến từ lúc nào, mà quan trọng là sâu được bao lâu, phải không cậu ?! Dù cũng đôi lần tủi thân vì mảnh đất này đôi khi vì quá quen thuộc mà cậu không còn nao nức nữa, nhưng chúng tớ ở nơi này cũng xúc động vì ánh “ đom đóm” Chính Mình ở Đà Nẵng, vì những xa cách được cái ôm kéo lại gần, vì ngọn lửa trong cậu và mọi người lại bùng lên sau một thời gian xa vắng, vì chiếc dép bị bỏ rơi khi cô nàng nào đấy nhìn thấy cậu, vì tiếng sáo của cậu bé Qúy thiết tha một tấm lòng mến mộ cậu, thổi lên Sau tất cả ray rứt biết bao nhiêu tấm lòng, vì một cái nơ bé xinh cậu gửi nhờ ở chị fan yêu thương cậu bấy lâu…vì cậu nhắn với chúng tớ rằng, “không yêu nhau thì thôi, nhưng yêu thì đừng lừa dối, chớ nên vui vơ ”, và… mỗi khi cậu hát xong thì nên “ em về đi, em về đi…” Ờ, thấy cậu chọn bài kết show có tâm quá, hát xong ''đuổi'' fans về . Đến giờ phút này, có thể cậu đã có thể mang ai đó lại về bên cậu, cũng có thể không, nhưng điều quý giá nhất là những con người đang ở đây, vẫn luôn ngày ngày tin ở cậu và bình yên vì còn có “trái khế” của cậu bầu bạn mỗi khi buồn lòng. Chúng ta phải cùng nhau vững vàng, cùng nhau vượt qua, cùng nhau vui vẻ!
Thôi Cậu - Tớ cho nó dung hòa nghen anh. Hôm ấy sân bay không đông, cậu vẫn nhỏ xíu giữa bao nhiêu người vây quanh, mình đến lúc cậu đã ra được một lúc rồi nên suýt nữa không nhìn kĩ chắc nhận hong ra cậu đứng ngay đó. À mà tua lại cái đoạn ra sân bay này một tí, hồi mà mình còn ẩn tích chẳng ai biết mình là fan, thấy clip và hình ảnh fan đi tiễn, đi đón ở sân bay, còn có hẳn Biệt Đội Sân Bay luôn, tớ bất ngờ vô cùng, cứ tưởng chỉ có ở sao Hàn thôi, ai dè cái ngôi sao nhỏ xíu màu socola này được cưng đến thế. Dễ cũng phải chục năm rồi kể từ ngày mình tiễn một người thân quen đi Úc mới trở lại sân bay TSN, lần đầu mình ra là lần tiễn Cậu nhưng à mà thôi hong muốn nhắc lại chuyện lòng.
Cả group tớ giận cậu mất mấy ngày biết không hả. Vòng lại cái mặt ban nãy, nhìn cậu mắt đỏ hoe mệt mỏi cả bọn ai cũng thương, xót lắm, mình cũng đoán là Cậu mệt lắm nên chắc đáp đến đây không cười nổi, thật vậy. Nhưng Cậu cũng đứng ở đó rất lâu để chiều mọi người, để cả nhà hỏi thăm, tặng sữa, tặng nước, tớ vì lần đầu ra đón nên muốn chụp với Cậu một tấm, thấy mặt chù ụ thấy ghét nên mình bảo “anh cười lên miếng i” , bánh bèo dã man chưa, nhờ vậy cái mỏ trái tim mới chịu “hơi hơi” tươi một tẹo, cái tên đã buồn ngủ là keo kiệt thế đấy ”, chả mấy khi đó là lần đầu của tui, chứ mà lần sau có rảnh ra thì hông có thèm chụp với cái mặt héo queo đó đâu nghe.
Hôm ấy mình thấy có một anh đi theo Lâm, không rõ có phải quản lý mới chính thức của Lâm hay không, không biết sẽ mất bao lâu để nhà mình có thể có lại tình cảm quý mến với người mới như với anh Tiếng. Nhưng dù sao mình cũng cùng mọi người chờ xem, nhà Gạo không mong gì hơn là anh hãy nhẹ nhàng, đừng “ nắm, kéo, đẩy”, mà hãy tử tế và đủ sức che chở cho Hạt Gạo bé nhỏ của chúng tôi thôi… Dù bị “ phũ” nhiều lần, nhưng với những người xung quanh Lâm, chúng tôi đều luôn dành một thái độ rất trân trọng.
Đêm trước đó, cậu ở giữa lòng Hà Nội, tớ chẳng biết ngoài đấy khí hậu ra sao, nhưng hẳn biết đêm trước đó là một đêm vỡ òa của mọi người miền Bắc, ấm nhớ mong, ấm những cái ôm, ấm cả một vòng tròn dưới bầu trời… Dù biết vậy, dù biết rồi khi cậu về lại sẽ đón lấy ánh mắt đỏ hoe và bầu mắt xám, dù biết sẽ đón lấy vẻ mệt mỏi của cậu sau chuyến bay, nhưng không sao cả, không là tớ thì cũng sẽ là những người khác, Sài Gòn luôn mong Cậu bay về cùng bầu không khí với chúng tớ kia mà. Vậy chứ tớ biết, không có biệt đội sân bay cậu cũng thấy trống vắng lắm, bằng chứng là mới không lâu cậu đã quay lại hẳn một cái clip và trách mấy bạn cho cậu ăn bơ vì không them nhìn ra cậu còn gì?. Vì cậu cứ dễ thương hết nấc vậy đó, nên đôi bên có hờn giận nhau gì thì cứ gặp nhau đi rồi lại quên, xí xóa làm huề mình thương nhau tiếp. Nhà ai thì mình không biết, chứ Idol nhà này á, nhõng nhẽo lắm, biết hờn mác, biết trách cứ chứ không đùa được đâu, mà cụ thể như nào thì mình không kể đâu, các cậu có đọc được bài này thì nhào vào nhà chúng tớ đi, rồi tớ kể cho nghe, hén. Hôm đấy mọi người ra đón có một tấm hình tập thể rất xinh, và mình công nhận một điều, đôi khi tấm hình mình tự chụp với Lâm không đẹp bằng các bạn fan đi cùng vô tình chụp được, đó là thứ niềm vui len lỏi còn mãi kể cả khi đã đón cậu về mấy mươi tiếng đồng hồ. Đợt này phải cảm ơn bạn Yến Mặp rất nhiều đã cap lại được dùm mình tấm ảnh dễ thương <3 . Thường đi gặp cậu về mà vô tình chụp dính bạn nào mình cũng ib tặng hình, cả nhà mình làm vậy nhiều nhiều cho vui lòng nhau, cho vui nhà vui cửa đi hé, một cách để giữ lại ấn tượng tốt trong nhau rất hay, không có gì bằng một điều nho nhỏ dễ thương dành tặng người khác mọi người nhỉ ? Cậu à, mọi người thương cậu lắm, cho nên đừng chuột lủi mà đau lòng bầm, đau lòng em nhỏ nghen. Nếu mệt thì cứ xụ mặt xuống, buồn ngủ thì nói là buồn ngủ, nhưng đừng gượng gạo hay đi nhanh một nước, chúng tớ sẽ buồn lắm, vì chẳng ai nỡ bắt cậu làm gì khi cậu không được vui, nhất trí nhé ?! Người ngoài nhìn vào thì tậc lưỡi bọn mình “rảnh”, ừ thì đúng là rảnh thiệt mà, có rảnh rỗi thì tụi tui mới đi đón người tụi tui thương chớ, bình thường bận thì ra thế nào được. Trong thời gian tụi tui đi đón Lâm, cũng bằng thời gian các cậu ngồi chờ tin nhắn crush, chờ người yêu tới, hoặc ngồi cặm cụi làm một món quà tặng người mình thích, nó cũng như nhau thôi. Có chăng là vì Lâm của chúng tớ là nghệ sĩ, nên người ta hay gắn mác và trùm mũ khái niệm cuồng si vào, chứ thật ra phàm là con người, ai mà không muốn tìm đến niềm vui, tìm đến người làm mình thấy dễ chịu và đi gặp về có thể mang về nhiều hân hoan chứ ?!
Cậu ấy là “ nguồn vui” , là “ năng lượng” của cả nhà Gạo, cho nên bọn tớ luôn muốn được đứng trong vầng năng lượng đó. Và khi nào cục mặt trời nhỏ gần cạn pin hay nhạt sáng vì mệt mỏi, tất cả chúng tớ đều sạc lại pin cho cậu ấy bằng thứ năng lượng phi thường của cả mấy chục nghìn con người, vì có trao có nhận nên nhà Gạo mới được như hôm nay…Thời gian tớ hòa hẳn vào fandom Gạo không dài, nhưng cũng đủ để nhận ra có những điều không như mình nghĩ, cả về nghĩa tiêu cực lẫn tích cực, cũng có lúc chán nản và “ bão hòa”, nhưng thiết nghĩ sợi tóc còn có sợi thẳng sợi xoăn, bàn tay còn có ngón dài ngón vắn, anh em trong nhà còn khắc tính nhau xoành xoạch thì chuyện không vừa lòng nhau trong một cộng đồng không có gì lạ. Nhưng trên tất cả những điều đó, đúng như mọi người đã từng nói, điều làm mỗi chúng ta ở lại nơi này không phải chỉ nhờ một mình cậu ấy, mà nhờ rất nhiều vào những con người giàu tình yêu thương với cậu, nhờ vào thứ tình cảm lớn lao của rất nhiều con người đan lại vào nhau, từ những câu chuyện về cậu, những nỗi buồn và lo lắng, kể cả những lần giận hay trách cứ cậu, để từ đó mà nảy nở tình chị em, tình đồng đội, và còn cả…. “ tình bà cháu” nữa. Đó là những điều đặc biệt chỉ có ở nhà Gạo này… Ai ai cũng có một thế giới riêng của riêng mình, ai cũng có một góc tối để bản thân mình đôi lúc chui rúc vào đó gặm nhấm những nỗi niềm riêng, cả tớ và cậu, và tất cả mọi người đều từng như vậy. Cuộc đời rồi sẽ cuốn trôi đi rất nhiều điều cậu ạ, thời gian như cơn lũ vậy, những điều tủn mủn của cuộc sống rồi đôi khi sẽ vô tình đẩy ai đó đi xa cậu hơn, mà dòng chảy âm nhạc cũng vậy, đôi lúc cũng sẽ vô tình cuốn cậu đi đến một nơi nào đó xa xa không còn ở gần một người nào đấy từng bám trụ 3 năm trời nữa. Tớ biết cậu rõ điều đó hơn ai hết. Nhưng rồi dẫu có như thế, không cần biết là còn nhiều hay ít, không còn biết là còn theo hay không, ít ra chúng ta cũng đã từng chân thành với nhau, đều là những kẻ có thể sống cùng nhịp với nhau ở một không gian nhỏ, đều đã cùng khóc, cùng cười, cùng vẽ nên quá nhiều kí ức với nhau qua rất nhiều ngày tháng. Thời gian tới, không biết rồi cậu có còn là Hoàng tử phòng trà của chúng tớ nữa không, không biết rồi ai sẽ đi, ai sắp đến. Riêng tớ, tớ “chỉ nói yêu, không nói yêu mãi mãi”, yêu với nghĩa “ thương yêu” ấy . Quan trọng không phải là yêu thương đến từ lúc nào, mà quan trọng là sâu được bao lâu, phải không cậu ?! Dù cũng đôi lần tủi thân vì mảnh đất này đôi khi vì quá quen thuộc mà cậu không còn nao nức nữa, nhưng chúng tớ ở nơi này cũng xúc động vì ánh “ đom đóm” Chính Mình ở Đà Nẵng, vì những xa cách được cái ôm kéo lại gần, vì ngọn lửa trong cậu và mọi người lại bùng lên sau một thời gian xa vắng, vì chiếc dép bị bỏ rơi khi cô nàng nào đấy nhìn thấy cậu, vì tiếng sáo của cậu bé Qúy thiết tha một tấm lòng mến mộ cậu, thổi lên Sau tất cả ray rứt biết bao nhiêu tấm lòng, vì một cái nơ bé xinh cậu gửi nhờ ở chị fan yêu thương cậu bấy lâu…vì cậu nhắn với chúng tớ rằng, “không yêu nhau thì thôi, nhưng yêu thì đừng lừa dối, chớ nên vui vơ ”, và… mỗi khi cậu hát xong thì nên “ em về đi, em về đi…” Ờ, thấy cậu chọn bài kết show có tâm quá, hát xong ''đuổi'' fans về . Đến giờ phút này, có thể cậu đã có thể mang ai đó lại về bên cậu, cũng có thể không, nhưng điều quý giá nhất là những con người đang ở đây, vẫn luôn ngày ngày tin ở cậu và bình yên vì còn có “trái khế” của cậu bầu bạn mỗi khi buồn lòng. Chúng ta phải cùng nhau vững vàng, cùng nhau vượt qua, cùng nhau vui vẻ!
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: "Đi về nơi có nắng"
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!