LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 110

108 lượt xem
Từng câu từng chữ như lớp lớp sóng dữ không ngừng gào thét điên cuồng dâng trào trong lòng ta, dấy lên nỗi lòng bi ai chua xót mặn đắng không có ngôn từ nào có thể gột tả hết. Ta đứng đó, cái gì cần nghe thì cũng đã nghe rồi, cái gì cần biết thì cũng đã biết cả rồi. Giá trị lợi dụng sao, hóa ra đối với chàng ta còn có chút cái gọi là “giá trị”. Vậy mà vừa rồi khi Cốt Cốt hỏi Thiên Ẩn rằng hắn có yêu nàng ta không, ta đã hi vọng rằng hắn nói không phải, người ta yêu là Tử Bạch, người ta tặng Phách Liên Tinh, người ta hứa sẽ bảo hộ suốt đời là Tử Bạch.

Ta tự cảm thấy xấu hổ, tự cảm thấy bản thân mình thật quá đỗi nực cười.

Ta không biết mình đã đứng đó hứng trọn gió đêm lạnh lẽo bao lâu, chỉ là thế giới xung quanh dường như đã hoàn toàn biến mất, rừng đào mĩ lệ cũng mờ nhạt dần đi, không gian trước mắt tối sầm lại, những mảng bóng đen che phủ tầm nhìn, như thể ta đang dần chìm vào đêm tối tuyệt vọng cô độc không lối thoát. Hai con người kia rời đi lúc nào ta cũng không hay biết, hẳn họ không hề biết rằng, đã có một người hèn nhát lén lút nghe lén câu chuyện của hai người, sau khi họ đi rồi vẫn có một người đang đau khổ tuyệt vọng đứng chôn chân ở đó.

Hiển nhiên ta vẫn còn nhớ những gì Diệp Căn nói, không được khóc, nếu như ta khóc, “con mắt trái” của ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng, như vậy công sức của Thiên Ẩn luyện tập giúp ta tu đạo lại từ đầu, vì ta phá vỡ phong ấn kép tại biển Hắc Hải Qua, lại lao vào gian nguy giúp Khuynh Vô Các đoạt lại được bảo vật chẳng phải thành công cốc hay sao?

Ngay cả khi... chỉ là lừa dối lợi dụng, hắn lại có thể tích cực hết mình được như vậy, khiến ta không lỡ lòng căm ghét, những lúc ở bên ta ánh mắt thâm tình đó, cử chỉ ôn nhu đó, tại sao lại thật tới nỗi ta không thể tin đó chỉ là lừa dối lợi dụng. Tại sao ngay cả một lí do để căm ghét hắn, ta cũng không có được?

Nghe thấy tiếng bước chân, ta ngẩng đầu lên nhìn. Người đi tới, là… Cốt Cốt, nàng ta nhíu mày nhìn ta, đánh giá một lượt, mắt ánh lên cái nhìn châm biếm. Im lặng một lúc để hình dung những gì đã xảy ra, nàng ta nhếch môi lên khẽ cười.

- Nghe thấy hết rồi sao? – tại sao nàng ta không ngạc nhiên, tức giận khi biết được rằng có kẻ khác đã nghe được những điều không nên nghe, đã thấy được những điều không nên thấy. Mà ngược lại, nhìn biểu cảm của nàng ta lúc này, như thể đã biết trước được có người đang nghe lén, cũng đã đoán được người ở đó là ai.

Hóa ra là nàng ta cố tình để ta nghe thấy hết sao?

- Cô sớm đã biết ta ở đây?

Cốt Cốt không nói, dáng người thướt tha tựa liễu nhẹ nhàng bước tới phía ta, đuôi mắt như ẩn như hiện một nét cười mỉa mai, nhưng lại không thể phủ nhận dung mạo khuynh thành quốc sắc ấy vô cùng ưu mĩ. Nàng ta đưa tay lên, ngắt một bông hoa đào, đưa lên mũi ngửi nhắm hờ mắt như thể đang thưởng thức hương hoa, dáng vẻ đẹp đẽ lay động lòng người không màng mọi chuyện, như thể trên thế gian này chỉ có mình nàng ta.

Ta im lặng đợi chờ câu trả lời, nhìn Cốt Cốt ung dung thư thái như vậy mà không khỏi tức giận, đang định quay người bỏ đi thì bị câu nói của nàng ta ngăn lại.

- Ta sớm đã biết cô ở đó. – Cốt Cốt liếc nhìn ta, bông hoa đào trên tay rơi xuống, nàng ta nhấc chân lên, dẫm lên bông hoa đó, ta lặng thinh đứng nhìn, khóe môi Cốt Cốt lại cong cong. – Ta muốn cho cô biết rằng sự thật nó phũ phàng đến thế nào. Thiên Ẩn, chàng chưa bao giờ yêu cô, dù là khi còn trong hình dáng của Vũ Lỗi hay là Thái tử Thiên tộc cũng chưa bao giờ yêu cô, chưa từng thuộc về cô.

Quả thực, Vũ Lỗi là Thiên Ẩn sao? Điều này khiến ta bị đả kích mạnh mẽ, trước đó cứ ngờ ngợ không tin, nhưng hóa ra sự thật đúng là vậy, ta luôn cho rằng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được, thế nên cũng chẳng có chút chuẩn bị đề phòng, dĩ nhiên hiện tại vô cùng bối rối.

- Tiểu Vũ thực sự là Thiên Ẩn sao? – ta vô thức hỏi lại, muốn nhận lấy được một câu khẳng định chắc chắn. Mày Cốt Cốt nhướn lên, bộ dáng dịu dàng hiền dịu thường ngày bỗng có chút sắc sảo.

- Như cô đã thấy đấy. Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là đang muốn lợi dụng cô mà thôi. Năm đó chàng đến Bạch Sơn cũng thập phần là có dự tính trù bị từ trước, muốn được cô tín nhiệm tin tưởng hơn, muốn mượn cô để tìm ra tung tích của Dạ Ảnh Minh Châu, muốn lợi dụng cô để có thể tiêu diệt Ma Quân. Tất cả, đều đã được tính toán từ trước đó.

Toàn thân ta không ngừng run rẩy, không hiểu là do gió lạnh, hay là vì một lí do nào khác, toàn bộ sực lực trong cơ thể như bị rút sạch đi, ta loạng choạng lùi về phía sau, lưng chạm vào thân một cây hoa đào lạnh lẽo, không khỏi rùng mình. Tai dần ù đi, ta không tin, ta không tin, không lí nào mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng đó được, không thể như thế được.

- Vậy… tại sao cô lại muốn nói cho ta những điều này? – ta khó nhọc tách kẽ răng, từng câu từng chữ run rẩy phát ra, vô cùng khó khăn.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư