LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 111

83 lượt xem
- Ha, hỏi hay lắm. Cho cô biết rồi cũng chẳng sao, ta muốn cô hiểu rõ rằng, Thiên Ẩn không yêu cô, bản thân cô lại đang chìm sâu vào những bàu mộng tưởng, nhìn thấy hai người ở bên nhau, ta cảm thấy vô cùng khó chịu, dù là đóng kịch hay giả dối đi chăng nữa ta cũng đều cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng chỉ bởi vì Thiên Ẩn, ta thực sự rất yêu chàng. – Cốt Cốt trở nên mất bình tĩnh. – Từ khi còn nhỏ ta đã thích chàng rồi, tình cảm của ta bền bỉ nhẫn nại mà sâu sắc như vậy, ngày này qua tháng nọ cũng không phai nhạt lấy một phần, ta yêu chàng, chàng cũng yêu ta, cô tưởng còn có chỗ để cho cô xen vào hay là sao. So với mấy năm ngắn ngủi hai người ở bên nhau, chẳng khác gì một giọt nước rơi xuống biển lớn. Ta muốn cô rời khỏi nơi này, đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Thiên Ẩn nữa.

- …

Ta thua rồi, ngay từ khi bắt đầu, ta biết bản thân mình đã thua rồi, tại sao hết lần này đến lần khác ta bị người ta đem ra mà vui đùa mà lừa dối, chẳng lẽ trên thế gian này, không còn có người nào đối với ta thực lòng nữa hay sao?

Ngay cả Thiên Ẩn cũng thế, ngay cả Vũ Lỗi cũng thế, hóa ra ta chỉ là một công cụ. Để chàng đạt được sở nguyện, mà chàng hạ quyết tâm tiếp cận ta, hai chúng ta gặp nhau, đây là duyên phận sắp đặt, hay là nghiệt duyên do ông trời tạo nên.

Ta cảm thấy đầu đau, tim cũng đau, toàn thân như mất dần đi cảm giác, hình bóng Cốt Cốt trước mắt lúc rõ lúc nhạt, ta tự nhủ bản thân mình, không được gục ngã, không được để người khác nhìn thấy một chút bộ dạng hèn nhát của ta. Lúc này đây đã thê thảm lắm rồi, đã ê chề lắm rồi, đừng để bản thân trở nên khốn đốn hơn nữa..

Ta cười nhạt, chỉ thầm mắng bản thân nàng ta thực ngu ngốc, bị tình yêu che mờ mắt mất rồi. Thế nhưng, nàng ta đã đúng, ta còn chỗ để chen chân vào sao?

Ta quyết định không nói nhiều với nàng ta nữa, như vậy là đủ rồi, nếu như họ muốn ta mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời họ, thì ta sẽ mãi mãi rời khỏi cuộc sống của họ thôi. Đừng nghĩ ta nhu nhược không có lấy một ý định tranh giành, chỉ là thắng bại đã rõ, sấp ngửa đã lật ra cả rồi, nhất là, đối với việc không có lấy một mảy may tia hi vọng nào cả ta lại càng cấm bản thân mình thử. Đâu đâu cũng là bẫy giăng lừa dối, ta nhát gan không dám mạo hiểm một phen mà chỉ biết lùi lại thoái lui. Một lần lại một lần, thứ ta nhận được là gì chứ, hết lần này đến lần khác thứ nhận lại được cũng chỉ là đau khổ và một vết sẹo mãi chẳng mờ, ta cảm thấy sợ rồi, ta biết sợ cái gọi là tình yêu cao thượng đẹp tựa mộng khiến người ta cảm thấy vui sướng ngọt ngào kia rồi. Ta căn bản không thể nào với tới.

Thiên Ẩn ơi Thiên Ẩn, tại sao chàng lại không trực tiếp thượng lượng, ta nhất định sẽ đồng ý giúp sức, sau đó mọi chuyện hoặc thành công hoặc thất bại, cái kết sau cùng vẫn là mỗi người đường đi mỗi ngả, không dây dưa lưu luyến, sống cuộc đời riêng của mỗi người, hai đường thẳng không giao nhau cũng sẽ chẳng không lỡ khi càng đi lại càng xa, như vậy thì thật tốt biết bao.

Mà tại sao lại dùng cách này để tiếp cận ta chứ, theo thời gian hình bóng ấy đã in sâu vào trong tâm trí, giọng nói ấy mãi chẳng thể nào quên, phong tư ấy thần thái ấy quả thực không làm cách nào có thể xóa mờ đi. Làm ta biết bao phen cảm thấy ngọt ngào ngất ngây, sự ôn nhu dịu dàng ấy như thể mê thuật khiến ta không thể nào chối từ, còn vì ta mà làm vô số thứ. Nên nói chàng diễn kịch quá đạt, hay là nên trách chàng tại sao có thể nhẫn tâm gieo cho ta một tia hi vọng lại đoạt tuyệt vung kiếm chẳng chút do dự chặt đứt nó đi, cũng như đâm vào tim ta một thanh đao lún cán, khiến máu chảy đầm đìa, thương gân tổn cốt tâm tê phế liệt, bi thảm đến thế này.

Tại sao lại đối xử với ta như vậy, tại sao lại nhẫn tâm với ta như vậy?

Ta đi là được chứ gì, không làm phiền tới hai người nữa là được chứ gì, ta mãi mãi rời khỏi đây và không bao giờ quay lại nữa thì sẽ khiến cả hai người vui hơn chứ gì?

- Tử Bạch. – tiếng gọi truyền đến tai ta, thực sự hiện tại trong lòng ta vô cùng rối loạn, như thể dù có rơi xuống miệng núi lửa thì cũng sẽ chẳng biết bản thân đi đâu, nhưng tiếng gọi ấy lại dễ dàng thu hút sự chú ý của ta tới vậy, kể từ bao giờ ta đã không lỡ để những tiếng gọi đó không lọt vào lỗ tai mình.

Mạc Kỳ Y: Sắp hết thời gian dự thi rồi, mà truyện thì phải còn tầm 9- 10 chương nữa mới hoàn, đang cật lực cấp tốc đánh máy, tự cảm thấy tốc độ đánh máy của bản thân càng ngày càng nhanh hơn, cố gắng hoàn truyện trước tết thôi. Toàn phải thức đến 2-3h sáng rồi mới được đi ngủ. Klq nhưng có ai đọc " Cửu Gia đừng vậy mà" k ạ, hay lắm luôn á. Mình đổi bút danh thành " Học sinh ghét Văn" nhé mn. * nói toàn những câu éo liên quan gì cả*
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư