Dụ tình - Chương 2

197 lượt xem
DỤ TÌNH ( 2 ) Lạc Tranh lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông có diện mạo còn đẹp hơn cả phụ nữ. A, không đúng, chính xác phải gọi hắn là thiếu niên. Ở khoảng cách gần như vậy nàng mới sợ hãi than thầm, thì ra diện mạo con người cũng có thể tinh tế đến vậy. Ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt hẹp dài của hắn đang loé lên tia đùa bỡn. Khoé miệng đẹp đẽ nhìn gần không có lấy chút tỳ vết, hơi cong lên để lộ một nụ cười quỷ mị như thể hài lòng vì đã bắt được con mồi, toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo của kẻ đi săn. Có điều, xương cốt của hắn rất rắn chắc, chỉ mới mười mấy tuổi mà đã cao hơn nàng hẳn một cái đầu, so với bạn bè cùng lứa có vẻ chín chắn hơn rất nhiều, chỉ có mùi hương trái cây thoang thoảng trên người hắn mới khiến người ta nhớ rõ hắn vẫn là một thiếu niên. Trong lòng Lạc Tranh có chút không được tự nhiên. Nếu muốn nắm được chứng cứ có lợi thì có rất nhiều phương thức, không nhất thiết phải chọn cách này. Gót giày hơi chếch đi một chút, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy người thiếu niên kia kề tai nàng nói nhỏ… "Tiểu thư, gọi em thế nào đây?" Tiếng nói rất êm tai, giống như không khí trong lành nơi rừng rậm, toát ra sự thoải mái khó tả. Lạc Tranh hơi run lên, giống như bị tiếng nói của hắn mê hoặc, một lúc sau mới ổn định lại tâm tình, nhẹ nhàng cười một tiếng, để lộ lúm đồng tiền vô cùng mị hoặc… "Cô gái vừa rồi cậu cũng không có nhớ tên?" Nàng thông minh đáp lại. Kẻ ăn chơi trác táng như hắn, đương nhiên sẽ không nhớ tên những phụ nữ mà hắn từng trăng gió. Câu trả lời của nàng không để lại chút đầu mối nào, tránh được rất nhiều phiền phức về sau. Quả nhiên, thiếu niên kia khẽ cười, "Em rất thông minh." "Cậu thích thì tốt rồi..." Lạc Tranh nở nụ cười rất hàm ý, lộ ra hàm răng trắng bóng. Vẻ đùa cợt trong ánh mắt thiếu niên kia nhanh chóng bị thay thế bởi sự kinh ngạc. Gương mặt đẹp trai của hắn khẽ sát lại gần nàng, hít thật sâu mùi thơm trên người nàng, cất giọng nói vô cùng dễ nghe, trầm thấp lại mơ hồ có chút ám muội, “Có ai từng nói với em rằng, nụ cười của em rất mê người, mùi hương trên cơ thể rất cám dỗ hay chưa?” "Có…" Lạc Tranh cố ý kéo dài giọng mình, nghe qua có chút lười biếng, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ loạn trên ngực hắn, vẻ mặt tươi cười lộ rõ nét kiều mị lại vô cùng dịu dàng, “Không phải là cậu đâu.” Thiếu niên kia giữ lại bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, trầm giọng nói, “Vậy em có tin, người ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?” "Cậu sẽ như vậy sao?" Lạc Tranh cười nhẹ. "Trước kia thì không, nhưng hiện tại thì có. Tôi nghĩ, tôi đã bị em làm cho mê mẩn rồi." Lạc Tranh nhếch môi, nhìn thấy vẻ ám muội trong mắt thiếu niên kia, khẽ nói, “Cậu rất biết cách ăn nói…” Thiếu niên kia cười, không nói thêm gì, cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng. Nụ hôn kéo dài xuống sống mũi cao thẳng, vừa muốn xâm chiếm đôi môi anh đào liền bị ngón tay mảnh khảnh ngăn lại. "Cứ coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì tôi cũng không muốn biểu diễn cho những người khác xem đâu.” Lạc Tranh cười, chỉ về phía camera cách đó không xa. Thiếu niên kia hiểu ra, gương mặt tinh tế hơi sát lại bên tai nàng, khẽ nở nụ cười trầm thấp mang theo ý vô cùng vui vẻ, “Vậy…chúng ta đổi chỗ khác, được chứ?” Lạc Tranh cảm thấy hơi căng thẳng nhưng vẫn cố nén sự khẩn trương trong lòng, khẽ cười, “Cậu muốn đổi đi đâu?” Đôi môi tà mị của thiếu niên kia khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ quỷ dị, nhẹ nhàng thổi hơi nóng bên tai nàng, “Ở trong xe, được chứ?” Lạc Tranh sững người, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng cửa xe mở ra, liền sau đó, cả người nàng bị thiếu niên kia đẩy mạnh xuống ghế sau… Lạc Tranh lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần với một chiếc xe thể thao cao cấp thế này. Đây là chiếc Saleen S7 Twin Turbo đã được nâng cấp, là loại xe thể thao được sản xuất với số lượng hạn chế, được cả thế giới công nhận là chiếc xe có tốc độ nhanh nhất. Chiếc xe này, Lạc Tranh mới chỉ được nhìn trên tạp chí mà thôi. Thân xe được làm từ sợi cacbon hoạt tính, hệ thống thông gió hai bên thân xe được thiết kế theo kiểu mang cá, đường cong trên thân xe được kéo dài và mở rộng hơn về phía sau khiến người ta nhìn vào có cảm giác từng đường nét của nó đều vô cùng mạnh mẽ. Bộ cửa xe là loại cửa cắt kéo, khi mở được nâng lên phía trên khiến thoạt nhìn vào chiếc xe giống như một con tàu vũ trụ từ sao Hoả đáp xuống Trái đất. Khi cả người Lạc Tranh ngã vào trong xe, nàng mới phát hiện ra ghế xe được thiết kế theo kết cấu bất đối xứng. Ghế lái có sáu nút tròn cùng với cần số tự động, thiết kế rất phù hợp với thân hình đàn ông cao lớn. Nội thất trong xe cùng ghế ngồi được bọc da thật, là da trâu cùng da sơn dương loại cao cấp nhất. Hệ thống điều hoà, cửa kính điều khiển bằng hệ thống điện, điều khiển đóng mở từ xa. Kính chắn gió trước mặt với cần gạt nước tự động điều chỉnh khi trời mưa. Tay lái cũng được bọc da thật, cùng với hệ thống dàn âm thanh AM/FM/CD/DVD/TV cao cấp… tất cả chỉ có thể dùng từ xa hoa để hình dung. Nhưng sự chú ý của Lạc Tranh không chỉ dừng lại ở mức độ xa hoa của chiếc xe. Ánh mắt nàng đảo nhanh nhìn quét qua một lượt toàn bộ bên trong. Tề Lê đã phái người điều tra ra, cuộn băng ghi hình vụ thân chủ của nàng bị mấy tên ăn chơi trác táng này cưỡng bức được để ở trên xe, nhưng mà không biết hắn cất nó ở chỗ nào? Mải nghĩ ngợi, Lạc Tranh chỉ cảm thấy cả người bị đè xuống, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào ánh mắt như cười như không của thiếu niên kia, khuôn mặt đẹp toả ra mùi hương trái cây dịu ngọt đang bao phủ lấy nàng... "Em rất bình tĩnh." Thanh âm của hắn tràn ngập sự dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt nàng không gợn chút sợ hãi, cúi đầu cười khẽ. "Tôi chẳng có lý do gì để hoảng sợ cả." Lạc Tranh bị hắn đè xuống, cũng không vội vã thoát ra, không gian trong xe tuy lớn, nhưng cũng không đủ lớn đến mức nàng có thể trốn chạy, cho nên chẳng thà duy trì vẻ lạnh lùng, bình tĩnh cùng tỉnh táo còn có tác dụng hơn. Thiếu niên kia khẽ cười, để lộ hàng răng đều đặn thẳng tắp và sáng trắng như vầng trăng trên trời, “Em biết không, chiếc xe đã qua nâng cấp này trên toàn thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Mọi phụ nữ nhìn thấy nó đều sẽ mê mẩn đến phát cuồng, nhưng em lại cực kỳ bình tĩnh. Chẳng lẽ, em thực sự cho rằng tôi sẽ không làm gì em sao?” Lạc Tranh khẽ cười, "Thứ nhất, tôi không mấy hiểu về xe cộ, cho nên chiếc xe này tôi chỉ có thể thấy là nó rất đáng giá, nhưng cũng chẳng cách nào biết được giá trị thực của nó. Thứ hai, từ trong ánh mắt cậu, tôi có thể nhìn rõ ham muốn của cậu.” "Bảo bối..." Thiếu niên mỉm cười thì thầm, "Cho phép tôi gọi em như thế. Em là người phụ nữ lạnh lùng, bình tĩnh và thông minh nhất mà tôi từng gặp. Giờ tôi hối hận rồi.” "Hối hận?" Lạc Tranh nhè nhẹ chớp mi, nàng biết trên mặt mình phải thể hiện thần tình thế nào mới có được vẻ quyến rũ. Thiếu niên cúi đầu xuống, cánh môi tà mị nhẹ nhàng áp lên đôi môi căng mọng của nàng, “Tôi thích phụ nữ thông minh, so với ở trong xe, tôi thích ở trong phòng tổng thống của khách sạn mà…chiếm đoạt em hơn.” Lời nói vô cùng ám muội cùng ngôn từ tao nhã thốt ra từ miệng hắn khiến Lạc Tranh bất giác hoảng hốt, thậm chí trong mắt nàng còn có chút nghi ngờ. Một thiếu niên tao nhã như vậy, sao có thể đi cưỡng bức một thiếu nữ xa lạ cơ chứ? "Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy?" Thiếu niên chăm chú nhìn nàng. "Đang suy nghĩ..." Lạc Tranh liếc mắt nhìn, liền sau đó vòng tay quấn quanh cổ hắn, nhẹ nhàng nói, “Cậu…sẽ chiếm đoạt tôi như thế nào?” Nàng không có nhiều thời gian để lãng phí trên người hắn, phải hành động thật mau lẹ. Tìm được chứng cứ rồi còn phải thức thâu đêm để lập hồ sơ trình lên toà án. Thiếu niên nở nụ cười, cúi đầu xuống... Từng nụ hôn tinh tế rơi lên môi, lên cổ Lạc Tranh… Thiếu niên kia còn đang say mê trong mùi thơm cơ thể nàng không hề chú ý đến Lạc Tranh đã nâng tay lên, ngay sau đó… Một cú đập hung bạo giáng xuống! Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, mất đi tri giác. Lạc Tranh lập tức ngồi dậy, thở hổn hển từng hồi. Có trời biết, nàng chỉ biết có một chiêu này, nếu như đánh xuống mà không làm thiếu niên kia ngất đi thì xem như nàng hoàn toàn xong đời… Việc không thể chậm trễ thêm, Lạc Tranh vội bắt đầu lật tung mọi ngõ ngách trong xe, cuối cùng tại một ngăn để đồ linh tinh, nàng tìm thấy một cuộn băng ghi hình. Không một chút chần chừ, liền bỏ vào trong ví. Lạc Tranh sửa sang lại quần áo hơi có chút lộn xộn, liếc nhìn thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh kia, vội vàng rời khỏi hiện trường.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k