LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

365 ngày hôn hôn nhân - Chương 224

92 lượt xem
Chưa kịp nói hết đã nghe thấy "bịch" một tiếng, chỉ thấy hắn bị đánh một quyền ngã vật xuống đất. Tát Bối Nhi vội quay đầu nhìn về phía người vừa đến, nhất thời ngây dại, hóa ra là... anh ta... Cổ Dương cũng không biết chính mình bị làm sao nữa. Anh vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác. Có lẽ tại bọn họ tranh cãi ầm ĩ, làm phiền đến việc hôn hít của anh. Cô gái này cũng thật liều lĩnh! Quần áo thế kia khó trách bị quấy rối. Ăn mặc như thể chỉ sợ người khác không biết số đo của cô ta vậy. Lộ ra hết cả! Trong chốc lát Tát Bối Nhi không kịp phản ứng, nói lắp bắp: "Anh... Anh... Sao anh..." Cổ Dương trừng mắt nhìn cô, ý bảo cô mau đi đi. Lúc bấy giờ Tát Bối Nhi mới hồi phục tinh thần, vội vàng đi qua bên người anh, chuẩn bị rời đi. Vừa mặc áo khoác vừa không nén được sự kinh hãi. "Mẹ nó! Định chạy ư? Dám đánh đại ca của bọn tao! Các anh em, xông lên!". Tên đứng bên cạnh bất chấp việc đại ca bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía Cổ Dương lao lên. Cổ Dương nhếch miệng cười khinh thường, "bịch", một quyền chính giữa mũi gã, tên kia kêu rên không ngừng! Bốn gã thấy bên mình thua thiệt, sao có thể chịu bỏ qua, hò hét cùng nhau xông về phía Cổ Dương. Cổ Dương tránh bên trái né bên phải, xuất vài chiêu đã đá ngã một tên. Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất liền một đống hỗn độn, bốn tên kia kêu la thê thảm. Ném xuống một nắm tiền, Cổ Dương lạnh lùng nói: "Muốn giỡn với phụ nữ, trước tiên phải xem là nơi nào đã". Nói rồi bước đi! Xe của Tát Bối Nhi chờ sẵn để đưa hai người về nhà riêng của cô. Cổ Dương vừa hay không có nơi nào để đi. Anh vốn định cùng với mỹ nhân lạnh lùng kia, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lên xe của Tát Bối Nhi, trầm lặng suốt đoạn đường về khu nhà. Từ sau lần đó, anh không ngờ sẽ gặp lại cô nàng rắc rối này một lần nữa. Lại còn là anh hùng cứu mỹ nhân chứ, cái ngày này đặc biệt thật! Tát Bối Nhi có chút không tự nhiên nhưng cô cố làm cho trái tim mình thôi loạn nhịp. "Muốn uống chút gì đó không?" Hắng giọng một chút, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của chính mình. Cổ Dương tò mò nhìn dáng vẻ lạnh như băng của cô. Theo lý thuyết, quan hệ giữa bọn họ đã tiến lên một bậc, cô không đến mức phải giữ cái dáng vẻ đó chứ! Cũng đâu phải loại người nghiêm túc. "Em không phải là nên cảm ơn tôi trước sao?" Cổ Dương ném áo khoác lên ghế sô pha, lại cởi mấy khuy áo ngực, cố ý để lộ vòm ngực nam tính. Tát Bối Nhi khóe miệng giật giật, không có lời nào để nói. "Này! Tôi nói này, Tát... Cô tên là Tát gì gì nhỉ?" Cổ Dương chau mày, cô ấy tên là Tát gì gì chứ? Tát Bối Nhi hừ lạnh một tiếng :"Lúc Tát Bối Nhi tôi đây bước chân vào giang hồ thì không biết anh còn đang ngây ngốc ở xó nào! Mấy gã đó, muốn dạy dỗ bà đây ư, không đủ tầm, không bằng một bãi nước đái của bà!" Hình như muốn trút hết nỗi lòng, Tát Bối Nhi nói linh tinh cái gì không biết nữa. Cổ Dương lắc đầu chán nản, tính cách kiểu gì không biết, sao có thể nói ra những lời thô lỗ đến vậy! Tầm mắt hướng về phía bộ ngực đồ sộ của cô, bỗng nhiên tức giận: "Có phải em không có tiền mua quần áo hay không?" Tát Bối Nhi bị hỏi vậy thì vô cùng sửng sốt, anh ta thật chả đâu vào đâu. Không có tiền mua quần áo? Đồ của cô toàn là hàng hiệu, có chút nào kém cỏi đâu nhỉ? Cổ Dương hấp háy mắt, nói châm chọc: "Nếu không có tiền thì nói cho tôi biết, tôi mua cho mấy bộ tử tế, cái loại quần áo hở hết mấy chỗ quan trọng này, về sau đừng mặc nữa!" Anh nghiêm trang đứng dậy, tiến đến trước mặt cô, thoáng chốc đã đưa bàn tay vào trong áo cô, xảo quyệt nói :"Nhưng mà, trước mặt tôi, có thể không cần mặt, để trần lại càng thích". Bàn tay to lớn lập tức vạch áo ra, áo ngực màu đen vốn không ôm hết bộ ngực vĩ đại của cô, khiến Cổ Dương run lên. Chết tiệt! Cô cứ như vậy rêu rao khắp nơi, không gặp phiền phức với đàn ông mới lạ! Tát Bối Nhi bị động tác bất thình lình của anh làm cho giật mình. Tim đập liên hồi. Từ sau lần đó, cô phải rất lâu mới bước ra khỏi đời xử nử, nhưng không lâu sau lại phát hiện mình có thai! Cuộc sống trở nên hỗn loạn. Cô chưa từng biết thế nào là phiền muộn, thoáng một cái đã nhiều muộn phiền đến vậy! Nên giữ hay bỏ, cô tự đấu tranh suốt một thời gian dài! Chưa từng nghĩ hôm nay lại chạm mặt anh ta lần nữa. "Xoạt xoạt!" Tát Bối Nhi gạt tay anh ta ra, chỉnh lại quần áo cho nghiêm chỉnh. Trong lòng bây giờ đang buồn muốn chết, anh ta còn ở đây mà giở trò háo sắc! Cổ Dương bật cười, nhìn bộ dạng mặt mày ủ ê của Tát Bối Nhi thì nói vẻ thần bí: "Sao vậy? Đến tháng rồi à?" Tát Bối Nhi bực bội lườm anh, nếu đến tháng thì đã tốt! Đang định đi rót nước liền bị Cổ Dương nắm lấy cổ tay, kéo ra phía trước anh ta. "Bối Nhi, chẳng lẽ gặp lại tôi em không nhớ tôi sao?" Giọng nói Cổ Dương đầy mị hoặc, hoàn toàn nắm phụ nữ trong lòng bàn tay. Vừa lúc nãy còn không biết tên cô gái này, giờ đây đã gọi như thân thiết lắm vậy. Nếu là lúc khác, trong một tình huống khác, Tát Bối Nhi ngay tại nhà mình gặp phải cái tên họ Cổ này, e là cô còn nhiệt tình hơn cả Cổ Dương. Dù sao anh ta cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là người đàn ông duy nhất! Nhưng hiện tại cô đang khó chịu vô cùng. "Buông ra!" Tát Bối Nhi nghiêm mặt cố gắng giật tay ra. Ơ? Làm gì thế? Lạt mềm buộc chặt phải không? Cô gái này thật biết đùa! Đêm khuya rồi, lại là Valentine, nam nữ từng ngủ cùng nhau ở gần nhau, không lên giường mới là có vấn đề! "Tôi không biết em thích dùng sức mạnh. Tôi nhớ lần trước... em hình như vô cùng chủ động..." Cổ Dương thử thổi khí bên tai cô. Quả nhiên, cả người Tát Bối Nhi run lên, đã không chịu nổi sự dụ dỗ của anh ta, mặt ửng đỏ. Dường như toàn thân mềm nhũn. "Ngoan, đừng làm phí thời gian nữa! Chẳng lẽ em không muốn báo đáp ân nhân cứu mạng của em ư?" Cổ Dương nói xong, một tay liền cởi áo ngực của cô, nhẹ nhàng ném đi. Vì ngực Tát Bối Nhi rất đầy đặn, trước giờ không phải cài dây. Nguồn: https://truyenfull.vn "Chậc chậc!" Cổ Dương không khỏi tặc lưỡi khen, "Em quả thật là rất đỉnh!" Không chờ đợi thêm nữa, Cổ Dương lập tức cởi quần áo cô, hôn lên ngực, ôm cô sát gần mình, tất cả mới chỉ là bắt đầu. Tát Bối Nhi liên tục kêu la, hành động điên cuồng của anh làm cô sợ chết đi được. Không! Không thể! Buông ra! Vì quá kinh sợ, Tát Bối Nhi không kêu lên được thành tiếng. Cổ Dương cực kỳ đắc ý! Xem đó! Không ai có thể chống lại được sự tấn công mạnh mẽ của anh, chỉ một hồi cô gái này liền bại dưới tay anh. Đều là những người từng trải, còn rụt rè nỗi gì! Tưởng mình là Lãnh Tử Tình nhà người ta chắc! Ôi ôi ôi! Trong giờ phút quan trọng này sao còn phân tâm chứ! Cổ Dương tự mắng mình rồi mau chóng hưởng thụ đại tiệc. Một bàn tay lần mò vào nơi thầm kín của Tát Bối Nhi. A! Cô gái này chuẩn bị sẵn cho anh hay là cho người khác đây. Sao có thể mặc loại quần co giãn thế này! Cạp quần lỏng lẻo, rất dễ dàng động thủ. Người phụ nữ này thật không biết liêm sỉ! Cũng may tối nay có anh xuất hiện. Nếu không, chẳng phải là kẻ khác được hưởng rồi ư! Vừa nghĩ tới việc cô cùng bốn gã tạp nham kia luân phiên gian dâm với nhau, Cổ Dương bỗng nổi điên lên. Lực tay gia tăng nhiều thêm! "Á!" Tát Bối Nhi lập tức tỉnh táo lại! Đứa nhỏ của nàng! Tên khốn kia! Cô đẩy mạnh Cổ Dương ra, gạt mạnh bàn tay đang luồn vào trong quần mình ra. "Làm gì vậy?" Cổ Dương bị cô chọc giận, "Ra cái vẻ thanh khiết. Tát Bối Nhi, em tưởng em vẫn còn là gái trinh sao? Nếu hôm nay tôi không ra tay, chỉ sợ lúc này em đang nằm dưới thân bốn gã đó mà rên rỉ cũng nên. À, tôi hiểu rồi! Em trách tôi phá hỏng trò chơi của em à? Hóa ra em thích bị luân phiên cưỡng bức à?" Tát Bối Nhi nhìn ánh mắt chán ghét của anh, giận đến toàn thân run rẩy. Cô gào lên thật lớn: "Anh thật khốn nạn! Cổ Dương! Anh không phải là đàn ông!" "Em nói cái gì? Không phải là đàn ông? Tôi có là đàn ông hay không em là người rõ nhất, không đúng sao?" Cổ Dương nắm lấy cằm cô, cười nói: "Em quên là em cảm thấy thoải mái dưới thân tôi thế nào sao? Có muốn thử lại lần nữa không, cho em ôn lại một chút." "Tôi đang mang thai!". Tát Bối Nhi giận run người, gằn từng tiếng thốt ra bốn chữ. Cổ Dương sửng sốt một lúc lâu rồi cười khì khì: "Ha ha ha! Tát Bối Nhi à! Em có thai? Lừa ai chứ? Em dùng cách này để thay đổi khẩu vị của đàn ông ư? Em có thai mà vẫn mặc cái dạng này, đi chơi đêm ư?" "Tôi thật sự có thai. Hơn một tháng rồi!" Tát Bối Nhi đẩy tay anh ra, chỉnh trang lại quần áo của chính mình, nói nghẹn lời. Cổ Dương cau mày nhìn cô khá lâu. Dù đã mặc quần áo vào rồi mà bộ ngực đầy đặn kia vẫn như khiêu khích anh. Nhưng lúc này anh không còn tâm trạng nào nữa. Anh lại không phải kẻ cuồng dâm, cô gái trước mặt có là thiên sứ anh cũng không có tâm trí mà làm! Thật là mất hứng! Cô gái này! Thật là! Sao không nói sớm! "Được rồi, nếu đã như vậy, chúc em Valentine vui vẻ!" Nói rồi, Cổ Dương liền đứng dậy, cầm áo khoác định rời đi. "Anh đi đâu?" Tát Bối Nhi bỗng nhiên nóng vội. Cổ Dương nghe giọng điệu của cô thì cười, nói vẻ thần bí: "Cô gái này! Như vậy thật không hay chút nào. Tôi chỉ biết em vốn không vô duyên vô cớ mà có thai. Người con gái như em sao lại để mình có thai được chứ?! Ngoan, hạ màn đi! Tôi thích vẻ chủ động của em hơn!" Cổ Dương khoanh tay trước ngực, hai chân đứng thẳng, vẻ chờ đợi. "Là của anh!" "Thừa nhận rồi ư? Tôi biết em không có thai mà, không ngờ Valentine bị em đùa kiểu này! Suýt chút nữa thì mất hết nhiệt tình. Em thật lợi hại! Tát Bối Nhi, hôm nay tôi đã học thêm được một chiêu!". Rõ ràng là "Là của anh!", anh lại nghe thành "Nghe lời anh!", trong mắt Cổ Dương lại dấy lên hai ngọn lửa như thiêu đốt hướng về phía Tát Bối Nhi. "Tôi nói là của anh! Là của anh, anh nghe rõ chưa?". Tát Bối Nhi nâng cao âm lượng. Cổ Dương ngạc nhiên trong giây lát, nheo mắt nói: "Cái gì là của tôi? Em sao?" "Đứa bé! Tôi nói là đứa bé! Đứa bé là con anh!" Tát Bối Nhi nói thẳng. Thốt được ra lời, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Có trời mới biết, từ khi mang thai, cô ăn không ngon ngủ không yên. Cảm thấy vô cùng bức bối khó chịu. Cuối cùng thì cũng có thể nói chuyện này với một ai đấy rồi! "Đùa kiểu gì vậy?" Cổ Dương bị chấn động không ít. Loạn hết cả lên! Đầu tiên là nói mang thai, giờ lại nói đứa bé là con anh! Cô còn bao nhiêu chiêu trò chưa giở ra? "Tôi không có đùa! Tôi mang thai, đứa bé là con của anh, đơn giản thế thôi!". Tát Bối Nhi như vừa trút được gánh nặng, ngồi dựa vào sô pha tạm nghỉ ngơi. Cổ Dương bỗng cười to nói: "Tát Bối Nhi ơi Tát Bối Nhi, cô giở chiêu gì vậy? Hôm nay cô cố ý diễn một màn kịch đấy hả? Cái gì mà mang thai? Cái gì mà đứa bé là con tôi? Sao cô biết nó là con của tôi?" Tát Bối Nhi không để ý đến anh ta thần kinh không ổn định, lạnh lùng nói :"Tôi chỉ gần gũi một người đàn ông, chính là anh! Điều này tự anh rõ hơn ai hết!". Cổ Dương liền nghĩ đến vết máu đỏ sẫm trên mặt đất ngày hôm ấy, anh ta đương nhiên biết dấu vết kia biểu hiện điều gì. Nhưng giờ là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển mà vẫn còn kiểu người thủ tiết như cô? Nói ra có khi Diêm Vương cũng phải rơi nước mắt. Cổ Dương bắt đầu nghiêm túc đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống thương lượng: "Tát Bối Nhi, làm người phải nhân hậu. Cô là kiểu phụ nữ thế nào, tự cô biết rõ. Cô nói vậy chẳng qua là muốn tôi cân bằng lại một chút. Nhưng tôi nói cho cô biết, trong lòng tôi không vui một chút nào cả! Cô diễn trò này với tôi mà nói không có tí tác dụng gì. Đứa bé là con của ai thì tìm anh ta đi. Đừng có đùa không có chừng mực như vậy, ngoan nào!" Tát Bối Nhi giương mắt nhìn miệng anh ta lẩm bẩm không ngừng, không khỏi tức giận trong lòng, cô nhấn mạnh lần nữa: "Tôi nói rồi, tôi chỉ cùng với anh! Tôi chỉ trải qua một lần! Tôi không hề có kinh nghiệm, chẳng nhẽ anh nhìn không ra sao?" "Ha ha ha, ai cũng đều bắt đầu từ chưa có kinh nghiệm hết! Kỹ năng diễn của cô là bậc nhất! Thôi, tôi không có lòng dạ nào đùa vui với cô. Đêm Valentine tuyệt như vậy, đừng bỏ lỡ!". Cổ Dương vẫn muốn thử thuyết phục cô đừng đùa nữa. "Anh là thằng khốn nạn!" Tát Bối Nhi nghiến răng nói: "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, chỉ tiện thể nói cho anh biết mà thôi! Không ngờ con người anh không bằng cả heo chó!" Mặt Cổ Dương liền trở nên u ám, nét mặt thay đổi khó lường: "Tát Bối Nhi! Cô thật không biết xấu hổ! Cô cùng biết bao người làm chuyện đó, lại còn ở đây giả vờ trong sạch cái gì chứ...." "Bốp" một cái, Tát Bối Nhi dùng hết sức mình tát vào miệng Cổ Dương. "Cút!" Cô nổi điên lên. Cổ Dương mặt lệch sang một bên, ánh mắt như kẻ sát nhân, giơ tay định đánh. Tát Bối Nhi nghếch mặt lên như đón nhận, dáng vẻ không sợ chết. Tròng mắt đã ngấn lệ! "Bệnh thần kinh! Món nợ hôm nay, cô nhớ lấy!" Nói xong anh đứng dậy, hung tợn trừng mắt nhìn cô rồi bỏ đi. Tiếng đóng cửa cái "rầm" làm lòng cô run rẩy, Tát Bối Nhi khóc không thành tiếng, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Cổ Dương ngồi yên lặng trên sô pha hồi tưởng lại. Quay về nhà Lôi Tuấn Vũ mà trong lòng lo sợ bất an. Ánh mắt của Tát Bối Nhi làm lòng anh hoảng hốt. Thật sự mà nói, sau sự việc lần đó, anh vẫn canh cánh trong lòng, Tát Bối Nhi nhìn thế nào cũng không giống kiểu con gái chưa từng làm chuyện ấy. Thế nhưng, sau đêm qua, anh quay lại quán đêm, chẳng còn lòng dạ nào, chỉ toàn nghĩ đến chuyện hôm ấy. Chết tiệt! Cô nàng đáng ghét đó làm hỏng đêm Valentine của anh! Nhớ lại đôi mắt ngấn nước của cô, lòng anh quặn thắt. "Cổ?" Định thần lại một lúc mới nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ cùng Lãnh Tử Tình quần áo chỉnh tề đứng trước mặt anh, nhìn anh như nhìn quái vật....
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư