LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

5 giây - Chương 1

146 lượt xem
Cậu dắt chiếc xe đạp và hơi thở hổn hển lên con dốc của sân trường, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi thấy được qua chiếc áo trường trắng tinh. Tôi đi ngay sau cậu và chăm chú nhìn cậu như thể chưa từng nhìn ai như thế dù đã lên con dốc này nhiều tới mức trở thành thói quen. Tôi cảm nhận được sức hút gì đó từ cậu khiến tôi muốn ngắm hình ảnh cậu thở vì mệt mãi mãi, tôi biết rằng từ cái khoảnh khắc ánh mắt tôi đưa về phía cậu, tôi đã phải lòng cậu rồi. Một thứ tình cảm thời trung học đã từng nở ra như thế và cũng phai mờ đi nhanh như thể vận tốc của cánh hoa anh đào. 5-giay Tôi và cậu cùng lớp, cậu là một học sinh không mấy nổi bật, cậu không quan tâm nhiều đến việc học, gia đình cậu cũng không bắt ép, cậu thích chơi game, cậu như tấm gương lớn đối diện với tôi vậy. Một học sinh trung học chỉ nghĩ tới việc ngày mai mình sẽ học gì, mình phải làm bài tập gì đây, hôm nay mình có mắc nhiều lỗi sai hay không như tôi, chẳng thể ngờ rằng đã từng đưa ánh mắt nhìn theo cậu. Thức dậy vào một buổi sáng, tôi mở cửa và cảm nhận cái lạnh nhè nhẹ chạm vào da thit, cảm giác như đang bước qua ranh giới của thu và hè. Nhận ra mặt bàn còn bừa bộn sách vở, tôi cuống cuồng dọn dẹp và chuẩn bị sách vở tới trường. Điều kì lạ là hôm đó tôi soi gương rất lâu, chỉnh lại mái tóc rất lâu và nghĩ rất lâu về một người. Lớp học vẫn như mọi ngày, vắng tanh mặc dù đã 6h30, tôi tranh thủ mở vở đọc lại bài đề phòng cô kiểm tra bài cũ. Một tiếng bước chân đến gần từ phía bên ngoài lớp học, cậu, tôi nhận ra là cậu, cậu cũng hay đến sớm như tôi. Cậu đeo chiếc tai nghe và dường như chẳng còn để ý rằng trong lớp có ai hay không, cậu đặt balo xuống một tiếng "Bụp" và gục ngay xuống bàn. - Chào cậu! Tôi cất tiếng chào lần hai khi cậu bước vào lớp nhưng chưa bao giờ nhận được lời đáp hay một ánh mắt đưa về phía mình. Như một hành động trong vô thức, tôi gập vở và ngắm nhìn cậu ngủ trong từng giây từ phía bên này dãy lớp học. Trời thu không có nắng nhưng ánh sáng chiếu vào từ khung cửa tới chỗ cậu vẫn thật đẹp. Chỉ vài phút sau, lớp học lại đông đủ cả rồi. Thật kì lạ là dù là học sinh cuối cấp, nhưng mấy đứa bạn tôi chẳng bao giờ chịu tới lớp sớm, chẳng hay học bài cũ và lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ngủ. Tiếng chuông điểm tiết học đã hết, cả lớp ai nấy đều thở dài vì được về nhà và lại ngủ một giấc thật dài vì không có tiết buổi chiều. Cậu cũng hay ra về gần cuối lớp giống như tôi, dù muốn đi sau cậu thật lâu để ngắm bờ vai của cậu lần nữa nhưng tin nhắn phải về nhà sớm đập thẳng vào mắt, tôi chạy nhanh lướt qua cậu. Tối hôm ấy, tranh thủ vài phút trước khi đi ngủ như mọi ngày, cầm điện thoại và kiểm tra tin nhắn, tôi khá ngạc nhiên khi thấy tin nhắn của cậu. - Cậu có nhớ mình đánh rơi cái gì không? - Rơi cái gì vậy, nay tôi về vội nên không kiểm tra lại đồ đạc. - Lúc lướt qua tôi, cái này... Cậu gửi tấm hình cho tôi, là cuốn sổ bé xíu tôi hay ghi những thứ ngớ ngẩn mà tôi nghĩ ra, trong đó có cả cậu. Tôi lo lắng không biết rằng cậu có đọc hay không, không biết mấy thứ ngớ ngẩn về cậu mà tôi ghi trong đó có bị phát hiện hay không, dù tò mò nhưng chỉ dám nhắn lại một lời cảm ơn. Kể từ hôm đó, cậu hay đáp lại lời chào của tôi, cậu cũng hay đi chậm lại khi nhận ra tôi ở sau cậu, mãi tới sau này tôi mới nhận ra là cậu luôn chờ tôi. Cậu đã tới đừng cạnh tôi khi tôi đang ngắm bầu trời thu không một gợn mây và cảm nhận không khí của ngày thu. Tôi và cậu không không ai cất nên một lời, ánh mắt hướng về phía bầu trời kia, nhưng trái tim tôi đang hướng về cậu. Tôi bất giác quay lại phía cậu, đặt tay lên bờ vai rộng của cậu và nói: - Này, cho tôi nhìn cậu 5 giây được không, dù học cùng lớp mà tôi không thể nào nhớ được mặt của cậu đấy. Cậu bất ngờ nhưng vẫn đứng yên ngay lúc đó. Dẫu chỉ là 5 giây ngắn ngủi, nhưng là khoảnh khắc tôi và cậu dường như thấy nhau ở một điểm. Mọi thứ xung quanh đối với tôi trong giây phút ấy dường như là vô hình và chẳng mấy quan trọng nữa. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu mà không chút ngại ngùng, cảm nhận tiếng của trái tim bé nhỏ chưa từng đập nhanh và mạnh trong lồng ngực, đưa mắt ngắm thật kĩ khuôn mặt cậu để nhớ cậu mãi mãi. Không thể ngờ rằng từ khoảnh khắc đó, tôi và cậu đã trở nên thân thiết hơn, cậu hay véo má tôi vào mỗi giờ ra chơi, hay đến lớp sớm cùng tôi và cũng ra về muộn như thế. Mãi sau này, tôi mới nhận ra rằng 5 giây đó không hề ngắn ngủi, là lần đâu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi nhìn khuôn mặt cậu rõ ràng như thế.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư