THÍ THIÊN ĐAO - Chương 28: Tu luyện kỳ lạ! (1)
Phương Như | Chat Online | |
17/05/2019 10:07:04 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
178 lượt xem
- * THÍ THIÊN ĐAO - Chương 29: Tu luyện kỳ lạ! (2) (Truyện tiên hiệp)
- * THÍ THIÊN ĐAO - Chương 30: Chuyện xưa của ma quân (1) (Truyện tiên hiệp)
- * THÍ THIÊN ĐAO - Chương 27: Thiếu nữ thần bí (2) (Truyện tiên hiệp)
- * THÍ THIÊN ĐAO - Chương 26: Thiếu nữ thần bí (1) (Truyện tiên hiệp)
Lần này, Sở Mặc mượn ánh sao mông lung dưới tàng cây gắng gượng thấy rõ ràng mặt mũi của thiếu nữ này, trong lòng không nhịn được khen một tiếng: Thật xinh đẹp!
Chỉ thấy nàng ta ăn mặc toàn thân quần áo một màu xanh lam, tóc dài xõa vai, mi cong thanh mảnh như lá liễu, mắt phượng, môi đỏ thẫm như anh đào.
Da của thiếu nữ rất trắng, cho dù là bóng đêm mịt mùng cũng vẫn cho người ta cảm giác vô cùng mịn màng, một đôi mắt long lanh ngập nước, tỏa sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao đêm trên đỉnh đầu lúc này.
Eo nhỏ nhắn uyển chuyển vừa nắm tay, cặp đùi thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện trong làn váy.
Tuy là nhìn qua tuổi tác không lớn nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách.
- Nhìn cái gì đó?
Thiếu nữ bị ánh mắt có phần càn rỡ của Sở Mặc nhìn đến có chút xấu hổ, không nhịn được mà cả giận một câu.
- Ngươi xinh đẹp như vậy, là yêu tinh trong núi sao?
Sở Mặc hỏi.
Nhưng trong lòng thì lại đang mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nơi này cách núi lớn nơi mình cùng sư phụ ẩn cư tu luyện cũng không xa.
Bằng bản lĩnh của Ma Quân, xung quanh nếu như có nguyên thú đỉnh cấp hóa thành hình người, người tuyệt đối không thể không biết được.
Như vậy thì vì sao lại không bắt được thiếu nữ này?
Bởi vì dáng vẻ nàng ta xinh đẹp nên không đành lòng ra tay?
Đừng đùa chứ!
Ở trong mắt Ma Quân, cho dù thiếu nữ này có đẹp hơn nữa, chỉ cần nàng ta thật sự là nguyên thú cũng sẽ không mảy may mềm lòng.
Sở Mặc căn bản là không nghĩ tới thiếu nữ này giống như mình là một con người, lý do chỉ có một: Hắn không tin!
- Ngươi mới là yêu tinh đó!
- Cả nhà ngươi đều là yêu tinh!
- Con mắt nào của ngươi thấy dáng vẻ ta giống những nguyên thú xấu xí kia hả?
Thiếu nữ căm tức nhìn Sở Mặc trách mắng.
- Không phải là nguyên thú biến hóa thay đổi bộ dáng yêu tinh thì sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Sở Mặc cười lạnh.
- Phi, ngươi không phải cũng ở đây à? Ngươi cũng là cầm thú đội lốt yêu tinh sao?
Thiếu nữ nhe răng trợn mắt, nói năng cực kỳ sắc bén.
Sở Mặc nhức đầu, nghĩ người ta nói hình như cũng có lý, vì thế hắn hỏi:
- Vậy ngươi là ai?
- Đúng vậy...ta là ai ấy nhỉ?
Thiếu nữ nhất thời nhíu mày đẹp, trên gương mặt tuyệt mĩ lộ ra vài phần thống khổ và mờ mịt.
- Ta rốt cuộc là ai?
- Ta lờ mờ có thể nhớ được tên của ta...
- Ai nha ai nha, ngươi thật đáng ghét.
- Ta là ai liên quan gì tới ngươi hả?
Cho dù là bóng đêm dày đặc, Sở Mặc vẫn có thể nhìn thấy vẻ hung dữ trên mặt của thiếu nữ, ngay lập tức khóe miệng giật giật, nói:
- Ai muốn quản chuyện của cô chứ? Đường ai người ấy đi, cáo từ!
Thiếu nữ này rất đẹp, không sai, nhưng vậy thì thế nào? Cô gái xinh đẹp Sở Mặc đã gặp từ nhỏ đến lớn đã nhiều lắm rồi.
Những khuê các trong thành Viêm Hoàng người nào mà không phải là hiền thục dịu dàng.
Cho dù là giả vờ...
Loại đại tiểu thư điêu ngoa thất thường trước mắt này hắn cũng không muốn trêu chọc vào.
- Aiz, ngươi đừng đi!
Thân hình của thiếu nữ chợt lóe, vậy mà đã chắn trước mặt Sở Mặc rồi, một đôi mắt tối đen, ánh mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Sở Mặc, nói:
- Ngươi cái người này thật vô lễ! Người ta là một cô gái, ngươi cũng không biết nhường một chút!
Trên trán Sở Mặc đầy hắc tuyến nhìn thiếu nữ, nghiêm túc nói:
- Ta van ngươi, vị tiểu thư này, ta và ngươi không quen chẳng biết, vì sao ngươi phải khổ sở dây dưa với ta không tha?
Cùng lúc đó, trong lòng Sở Mặc đối với trình độ nguy hiểm của thiếu nữ này lại tăng thêm mấy bậc.
Một chiêu chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mình của nàng ta đã nói lên cảnh giới của thiếu nữ này không thấp, ít nhất là cao hơn hắn.
Bởi vì hắn bây giờ còn chưa làm được.
- Nơi rừng sâu núi thẳm này nhiều người phải sợ hãi, ngươi nhẫn tâm bỏ ta một cô gái xinh đẹp vậy ở nơi này mặc kệ hay sao?
Thiếu nữ một tay chống nạnh, khuôn mặt tức giận nói.
Sở Mặc từ trên mặt của nàng ta lại không nhìn thấy nửa chữ “Sợ” nào.
- Tại sao không nói chuyện? Có phải là đuối lý rồi không hả? Hừ, mệt cho ngươi còn là một nam nhân!
Thiếu nữ đắc ý không bỏ qua cho người khác.
- Ngươi vẫn chưa xong nữa hả...
Sở Mặc trợn trắng mắt:
- Đầu tiên, nơi rừng sâu núi thẳm này, ngươi một cô gái tại sao lại xuất hiện ở đây?
- Thứ hai, thân thủ của ngươi tốt như thế, đi lại nơi núi rừng vạn nhận( đơn vị đo lường, khoảng 7~8 thước) này như giẫm lên đất bằng, có cái gì đáng phải sợ?
- Còn nữa, ta chưa phải là một nam nhân, ta là một cậu bé!
Sở Mặc nhìn thiếu nữ váy lam một cái, bổ một đao cuối cùng:
- Thấy rõ ràng chưa, ta là một cậu bé!
- Tỷ tỷ!
- Tỷ Tỷ? Ngươi gọi ta là tỷ tỷ? Ta nhìn giống tỷ tỷ hay sao?
Thiếu nữ giống như là bị đạp vào đuôi mèo, ngay tức khắc bùng nổ.
- Được, ngươi tên nhóc xấu xa miệng lưỡi bén nhọn này, ta năm nay mới 11 tuổi, ngươi thoạt nhìn còn lớn hơn ta, dựa vào cái gì mà gọi ta là tỷ tỷ?
Thiếu nữ nhất thời nổi giận.
- Ồ...
Sở Mặc tức khắc không nói gì nữa, nhìn thiếu nữ rất xinh đẹp trước mắt còn cao hơn mình nửa cái đầu, chỗ nên mập đã mập, nên gầy đã gầy, cực kỳ động lòng người.
Sở Mặc không có ý tốt mà nhìn lướt qua bộ ngực của thiếu nữ, trong lòng oán thầm: 11 tuổi? Ăn gì mới có thể lớn lên như thế này? Ta đã từng đọc qua sách rồi, muốn gạt ta sao? Không có cửa đâu.
- Nhỏ hơn ta đúng không, vậy, tiểu muội muội, ngươi còn có việc gì không? Nếu như không có việc gì, chúng ta từ biệt ở đây đi?
Sở Mặc nói.
- Ai là tiểu muội muội của ngươi?
Thiếu nữ trợn mắt, sau đó chân mày lá liễu nhướn lên, trong con ngươi thoáng qua một vẻ mờ mịt, nhìn Sở Mặc nói:
- Ta không tìm được người nhà của ta, không biết mình là ai...
Hai câu cuối cùng này nghe vào lại lộ ra vài phần yếu mềm mà một tiểu cô nương hay có.
Chỉ có điều Sở Mặc lại không tin thiếu nữ này nhu nhược, đổi lại là ai cũng sẽ không tin ở nơi này bỗng nhiên xuất hiện một thiếu nữ sẽ là một người nhu nhược đáng thương.
- Vậy có liên quan gì tới ta chứ?
Lời nói này của Sở Mặc vừa nói ra, trong lòng tức khắc nở nụ cười khổ, quả nhiên là gần mực thì đen. Ở chung với sư phụ đã lâu, ngay cả phong cách nói chuyện cũng bắt đầu giống nhau rồi.
Đổi thành lúc trước thì cho dù hoài nghi lai lịch của thiếu nữ này, hắn cũng không nói ra những lời như thế.
- Ừ, chính xác là không liên quan gì tới ngươi.
Chỉ thấy nàng ta ăn mặc toàn thân quần áo một màu xanh lam, tóc dài xõa vai, mi cong thanh mảnh như lá liễu, mắt phượng, môi đỏ thẫm như anh đào.
Da của thiếu nữ rất trắng, cho dù là bóng đêm mịt mùng cũng vẫn cho người ta cảm giác vô cùng mịn màng, một đôi mắt long lanh ngập nước, tỏa sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao đêm trên đỉnh đầu lúc này.
Eo nhỏ nhắn uyển chuyển vừa nắm tay, cặp đùi thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện trong làn váy.
Tuy là nhìn qua tuổi tác không lớn nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách.
- Nhìn cái gì đó?
Thiếu nữ bị ánh mắt có phần càn rỡ của Sở Mặc nhìn đến có chút xấu hổ, không nhịn được mà cả giận một câu.
- Ngươi xinh đẹp như vậy, là yêu tinh trong núi sao?
Sở Mặc hỏi.
Nhưng trong lòng thì lại đang mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nơi này cách núi lớn nơi mình cùng sư phụ ẩn cư tu luyện cũng không xa.
Bằng bản lĩnh của Ma Quân, xung quanh nếu như có nguyên thú đỉnh cấp hóa thành hình người, người tuyệt đối không thể không biết được.
Như vậy thì vì sao lại không bắt được thiếu nữ này?
Bởi vì dáng vẻ nàng ta xinh đẹp nên không đành lòng ra tay?
Đừng đùa chứ!
Ở trong mắt Ma Quân, cho dù thiếu nữ này có đẹp hơn nữa, chỉ cần nàng ta thật sự là nguyên thú cũng sẽ không mảy may mềm lòng.
Sở Mặc căn bản là không nghĩ tới thiếu nữ này giống như mình là một con người, lý do chỉ có một: Hắn không tin!
- Ngươi mới là yêu tinh đó!
- Cả nhà ngươi đều là yêu tinh!
- Con mắt nào của ngươi thấy dáng vẻ ta giống những nguyên thú xấu xí kia hả?
Thiếu nữ căm tức nhìn Sở Mặc trách mắng.
- Không phải là nguyên thú biến hóa thay đổi bộ dáng yêu tinh thì sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Sở Mặc cười lạnh.
- Phi, ngươi không phải cũng ở đây à? Ngươi cũng là cầm thú đội lốt yêu tinh sao?
Thiếu nữ nhe răng trợn mắt, nói năng cực kỳ sắc bén.
Sở Mặc nhức đầu, nghĩ người ta nói hình như cũng có lý, vì thế hắn hỏi:
- Vậy ngươi là ai?
- Đúng vậy...ta là ai ấy nhỉ?
Thiếu nữ nhất thời nhíu mày đẹp, trên gương mặt tuyệt mĩ lộ ra vài phần thống khổ và mờ mịt.
- Ta rốt cuộc là ai?
- Ta lờ mờ có thể nhớ được tên của ta...
- Ai nha ai nha, ngươi thật đáng ghét.
- Ta là ai liên quan gì tới ngươi hả?
Cho dù là bóng đêm dày đặc, Sở Mặc vẫn có thể nhìn thấy vẻ hung dữ trên mặt của thiếu nữ, ngay lập tức khóe miệng giật giật, nói:
- Ai muốn quản chuyện của cô chứ? Đường ai người ấy đi, cáo từ!
Thiếu nữ này rất đẹp, không sai, nhưng vậy thì thế nào? Cô gái xinh đẹp Sở Mặc đã gặp từ nhỏ đến lớn đã nhiều lắm rồi.
Những khuê các trong thành Viêm Hoàng người nào mà không phải là hiền thục dịu dàng.
Cho dù là giả vờ...
Loại đại tiểu thư điêu ngoa thất thường trước mắt này hắn cũng không muốn trêu chọc vào.
- Aiz, ngươi đừng đi!
Thân hình của thiếu nữ chợt lóe, vậy mà đã chắn trước mặt Sở Mặc rồi, một đôi mắt tối đen, ánh mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Sở Mặc, nói:
- Ngươi cái người này thật vô lễ! Người ta là một cô gái, ngươi cũng không biết nhường một chút!
Trên trán Sở Mặc đầy hắc tuyến nhìn thiếu nữ, nghiêm túc nói:
- Ta van ngươi, vị tiểu thư này, ta và ngươi không quen chẳng biết, vì sao ngươi phải khổ sở dây dưa với ta không tha?
Cùng lúc đó, trong lòng Sở Mặc đối với trình độ nguy hiểm của thiếu nữ này lại tăng thêm mấy bậc.
Một chiêu chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mình của nàng ta đã nói lên cảnh giới của thiếu nữ này không thấp, ít nhất là cao hơn hắn.
Bởi vì hắn bây giờ còn chưa làm được.
- Nơi rừng sâu núi thẳm này nhiều người phải sợ hãi, ngươi nhẫn tâm bỏ ta một cô gái xinh đẹp vậy ở nơi này mặc kệ hay sao?
Thiếu nữ một tay chống nạnh, khuôn mặt tức giận nói.
Sở Mặc từ trên mặt của nàng ta lại không nhìn thấy nửa chữ “Sợ” nào.
- Tại sao không nói chuyện? Có phải là đuối lý rồi không hả? Hừ, mệt cho ngươi còn là một nam nhân!
Thiếu nữ đắc ý không bỏ qua cho người khác.
- Ngươi vẫn chưa xong nữa hả...
Sở Mặc trợn trắng mắt:
- Đầu tiên, nơi rừng sâu núi thẳm này, ngươi một cô gái tại sao lại xuất hiện ở đây?
- Thứ hai, thân thủ của ngươi tốt như thế, đi lại nơi núi rừng vạn nhận( đơn vị đo lường, khoảng 7~8 thước) này như giẫm lên đất bằng, có cái gì đáng phải sợ?
- Còn nữa, ta chưa phải là một nam nhân, ta là một cậu bé!
Sở Mặc nhìn thiếu nữ váy lam một cái, bổ một đao cuối cùng:
- Thấy rõ ràng chưa, ta là một cậu bé!
- Tỷ tỷ!
- Tỷ Tỷ? Ngươi gọi ta là tỷ tỷ? Ta nhìn giống tỷ tỷ hay sao?
Thiếu nữ giống như là bị đạp vào đuôi mèo, ngay tức khắc bùng nổ.
- Được, ngươi tên nhóc xấu xa miệng lưỡi bén nhọn này, ta năm nay mới 11 tuổi, ngươi thoạt nhìn còn lớn hơn ta, dựa vào cái gì mà gọi ta là tỷ tỷ?
Thiếu nữ nhất thời nổi giận.
- Ồ...
Sở Mặc tức khắc không nói gì nữa, nhìn thiếu nữ rất xinh đẹp trước mắt còn cao hơn mình nửa cái đầu, chỗ nên mập đã mập, nên gầy đã gầy, cực kỳ động lòng người.
Sở Mặc không có ý tốt mà nhìn lướt qua bộ ngực của thiếu nữ, trong lòng oán thầm: 11 tuổi? Ăn gì mới có thể lớn lên như thế này? Ta đã từng đọc qua sách rồi, muốn gạt ta sao? Không có cửa đâu.
- Nhỏ hơn ta đúng không, vậy, tiểu muội muội, ngươi còn có việc gì không? Nếu như không có việc gì, chúng ta từ biệt ở đây đi?
Sở Mặc nói.
- Ai là tiểu muội muội của ngươi?
Thiếu nữ trợn mắt, sau đó chân mày lá liễu nhướn lên, trong con ngươi thoáng qua một vẻ mờ mịt, nhìn Sở Mặc nói:
- Ta không tìm được người nhà của ta, không biết mình là ai...
Hai câu cuối cùng này nghe vào lại lộ ra vài phần yếu mềm mà một tiểu cô nương hay có.
Chỉ có điều Sở Mặc lại không tin thiếu nữ này nhu nhược, đổi lại là ai cũng sẽ không tin ở nơi này bỗng nhiên xuất hiện một thiếu nữ sẽ là một người nhu nhược đáng thương.
- Vậy có liên quan gì tới ta chứ?
Lời nói này của Sở Mặc vừa nói ra, trong lòng tức khắc nở nụ cười khổ, quả nhiên là gần mực thì đen. Ở chung với sư phụ đã lâu, ngay cả phong cách nói chuyện cũng bắt đầu giống nhau rồi.
Đổi thành lúc trước thì cho dù hoài nghi lai lịch của thiếu nữ này, hắn cũng không nói ra những lời như thế.
- Ừ, chính xác là không liên quan gì tới ngươi.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!