LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

THÍ THIÊN ĐAO - Chương 242: Ngàn dặm truy lùng

110 lượt xem
Tối hôm qua, Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương đều ngủ giấc ngon giấc. Điều này cũng không thể trách hai người họ được, vì họ đặt quyết gia lên trên tất cả. Dù vô cùng coi trọng Sở Mặc, nhưng không thể ngày ngày phái người trông coi nhất cử nhất động của Sở Mặc.

Cho nên vừa mới sáng sớm, khi bị Hoàng thượng truyền vào hai người đều cảm thấy nghi hoặc.

Tuy nhiên ngay khi nghe Hoàng thượng nói sơ qua về tình hình tối hôm trước, cả đều lộ vẻ kinh sợ.- Bệ hạ, người nói tên tiểu tử Sở Mặc này, dùng lệnh bài của thần để rời thành. Sau đó có hơn nghìn người từ các môn phái từ hướng đấy truy lùng?

Sắc mặt Phương Minh Thông trở nên vô cùng nghiêm túc. Trực giác bản năng của vị nguyên soái thiết huyết sáu tầng hoàng kim mách bảo có thứ gì đó không thích hợp.

- Tối qua tôn tử không ra hồn của thần cũng nhận được truyền tin của Sở Mặc, đại loại nói gần đây tình hình không được yên ổn cho lắm, nếu không có chuyện gì, đừng đi lung tung

Hứa Trung Lương cau mày, nhẹ giọng nói.Hoàng thượng gật đầu:

- Chuyện này trẫm cũng hay ít nhiều, chính là vì học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.

- Phần kế thừa kia?

Phương Minh Thông hỏi.

Hoàng thượng gật đầu:

- Phiêu Diêu Cung năm đó là đệ nhất môn phái của Chu Tước hội, truyền thừa của nó đương nhiên cũng không tầm thường, người muốn có được nó, nhiều vô số.- Lúc ấy không nên lấy nó ra mới phải!

Hứa Trung Lương thở dài.

Hoàng thượng cười khổ nói:

- Chính vì đã bại lộ! Sở Mặc mới muốn thành lập học viện ấy. Ta rất tán thành cách nghĩ của Sở Mặc, nếu đã bại lộ, vậy không bằng để bại lộ hoàn toàn. Thật ra, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải trước mắt, chuyện tương lai, dễ làm rồi!

Hứa Trung Lương ld:

- Khó! Tuy rằng lão thần không phải người trong giang hồ, không hiểu chuyện mấy môn phái đó, nhưng cũng biết sự hùng mạnh của cácmôn phái. Hôm nay có tới hơn một nghìn người truy đuổi một hài tử nhỏ bé có thể vượt qua thế nào đây?

Phương Minh Thông ngồi đó trầm tư một lúc, đôi mắt chợt sáng, lẩm bẩm nói:

- Không đúng Không đúng

- Lão Phương, cái gì không đúng?

Hoàng thượng sốt ruột, đến lễ nghi quân thần cũng không màng. Dùng cách xưng hô năm xưa khi còn là thái tử để gọi Phương Minh Thông.Phương Minh Thông không chú ý đến điểm này, căn bản không phát hiện ra có gì dị thường, trong mắt lóe ra tia sáng:

- Cảnh giới của tên tiểu tử ấy mặc dù không cao, nhưng tuyệt đối không thấp! Nếu nó muốn ra khỏi thành một cách lặng lẽ, thần không hay quỷ không biết hoàn toàn không phải là vấn đề!

Hoàng thượng nghĩ tới bức thư Sở Mặc phái người đưa tới tối hôm ấy, gật đầu:

- Tối qua hắn sai người đưa tới một bức thư. Trên thư cũng không có gì khác thường. Chỉ bảo trẫm thu thập dược liệu, rồi một tháng sau, nếu thu hồi đủ có thể bắt đầu luyện thuốc nói như vậy, tối qua, tên tiểu tử này đã quyết định rời thành?- Chắc chắn là như vậy!

Phương Minh Thông vỗ đùi, nhìn Hoàng thượng nói:

- Người thử nghĩ mà xem, tối qua lúc Sở Mặc rời thành, dùng lệnh bài của thần, ung dung bình tĩnh kêu người mở cửa thành. Liệu có phải hắn đang truyền tin tức nào đó cho chúng ta? Nói rằng hắn đã rời thành?

Hứa Trung Lương nói:

- Đúng thế. Nếu nó không muốn chúng ta biết phương hướng hắn đi, chỉ dựa vào mấy người chúng ta, quả thật vô cùng khó phát hiện.

Hoàng thượng gật đầu nói:

- Có lẽ các ngươi đã nói đúng rồi! Tối hôm qua đám người giang hồtruy đuổi hắn, vì có rất nhiều người, hơn nữa cũng không cố kỵ gì, mới bị người của chúng ta phát hiện. Nếu không, muốn biết đám người đó ra khỏi thành hay không hoàn toàn không dễ dàng chút nào.Nói xong, sắc mặt Hoàng thượng trở nên âm trầm đứng dậy, nghĩ lại chuyện thái tử, cắn răng nói:

- Đám người giang hồ này thật đáng hận, giờ trẫm lại hy vọng, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung sớm được thành lập. Học viên sớm trưởng thành, dù có phải trả giá nhiều hơn nữa, trẫm cũng phải làm cho bằng được! Sẽ có ngày, trẫm không bị cản trở bởi bọn chúng như bây giờ nữa.Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương liếc mắt nhìn nhau, đồng thời trịnh trọng gật đầu. Phương Minh Thông trầm giọng nói:

- Đúng, dù phải đấu với Đại Tề cũng phải làm!

Hứa Trung Lương nói;

- Sau khi chúng ta trở về, sẽ triển khai chuyện này ngay lập tức, tranh thủ thời gian để nó được tạo dựng sớm.

Hoàng thượng chậm dãi thở dài:

- Phần truyền thừa ấy, đều trên tay Sở Mặc, chuyện này, suy cho cùng vẫn phải nhờ vào hắn. Hy vọng hắn có thể vượt qua kiếp nạn này.

Nói rồi, Hoàng thượng cười khổ:

- Không ngờ, chuyện liên quan đến quốc vận tương lai, lại rơi xuống đôi vai của một thiếu niên.

Phương Minh Thông hạ giọng nói:

- Tiểu tử có một sư phụ tốt, hy vọng lần này sư phụ hắn xuất hiện!

......

Ngay sau khi rời thành, Sở Mặc lập tức triển khai bộ pháp, phi nhanh như tên.

Bộ pháp của hắn siêu việt hơn bất cứ bộ pháp nào trên thế giới. Vìvậy, dù hắn mới chỉ là Thiết cốt cảnh tầng bốn hoàng cấp, nhưng khi thi triển toàn lực, dù có là cường giả cảnh giới Kim Thạch hoàng cấp tầng sáu cũng khó có thể đuổi kịp.

Cứ như vậy, càng khiến việc muốn chạy trốn của hắn trở thành sự thật.

Nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy, Sở Mặc cách xa đám người đó hơn trăm dặm, giống như chú ngựa quý đang dốc toàn lực chạy, càng ngày càng cách xathành Viêm Hoàng!

Ở phía sau hắn, có đến hơn một nghìn cường giả từ Thanh Long đạilục và Chu Tước đại lục, phân thành từng đội từng đội liều mạng truy đuổi theo.

Nhưng khoảng cách hai bên càng ngày càng lớn.

Người truy đuổi dần dần bị dồn thành từng nhóm từng nhóm.

Nhưng từ đầu đến cuối không nhóm nào có ý nghĩ dừng lại, như đang muốn phân cao thấp.

- Sao mà tên khốn khiếp này chạy nhanh vậy chứ?- Nghe nói năm đó Phiêu Diêu Cung có một bộ pháp chỉ có chưởng môn đệ tử mới được tu luyện, được gọi là Phiêu Diêu bộ. Nếu toàn lực mà chạy, giống như gió phiêu diêu tự tại. Rất có khả nang tên tiểu tử này đang tu luyện bộ pháp đó!

- Nếu ta tu luyện bộ pháp này, khẳng định lợi hại hơn nhiều!

- Đúng vậy, nếu có được bộ pháp cực phẩm như này, dù có phải bỏ bộ pháp từ trước tới nay để tu luyện lại từ đầu, ta cũng nguyện ý!

- Bớt nói nhảm đi, đuổi kịp hắn, cái gì cũng có! Không chỉ là mỗi bộ pháp thôi đâu!Nhóm đầu tiên

có người đến từ Thanh Long đường, có người đến từ Chu Tước hội. Cũng có người đến từ những phân hội khác.

Dù có gặp nhau, cũng coi như không thấy gì. Giờ không phải lúc để đánh nhau.

Đến lúc đuổi kịp được Sở Mặc, đến lúc đoạt được phần truyền thừa ấy, mới là lúc bọn họ động thủ với nhau.

Những người này đều cho rằng Sở Mặc chẳng chạy được bao xa,nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm dặm mà thôi!

- Nếu, thực sự đệ có thể làm được... thật sự có thể chọc thủng cái lưới trời lồng lộng của ngày hôm nay, vậy lão ca sẽ cùng tung hoành với đệ một cách oanh liệt, cũng có làm sao?

Vương Đại Phát híp mắt, đứng dậy, đi về hướng phòng tối. Tới lúc y phải làm một số việc rồi.Nếu đã muốn cùng chọc thủng lưới trời này với Sở Mặc, thì đâu có đạo lý để một mình Sở Mặc gánh vác hết toàn bộ chứ?

- Ta cũng phải làm một chút gì đó mới được!

Vương Đại Phát lẩm bẩm nói, khi vẫn chưa vào hẳn địa đạo.

Một thương nhân lợi hại thực sự, thời khắc mấu chốt, phải có dũng khí đoạt lấy.

......

Nhìn Sở Mặc đi đường có cảm giác không nhanh nhưng thật rakhông hề chậm, đi một hồi cũng tới cửa thành.

Cửa thành đã đóng cửa từ sớm, binh sỹ canh thành thấy Sở Mặc, nhanh chóng hét to với Sở Mặc từ đằng xa:

- Cửa thành đã đóng, mau trở về đi. Nếu muốn rời thành, sáng mai hãy tới!

Binh sỹ canh thành không hề quen biết Sở Mặc, nhưng có không ít người muốn ra khỏi thành ban đêm. Vì vậy, binh sỹ canh thành cũng không quá để ý Sở Mặc.

Sở Mặc cười cười, tay giơ một miếng lệnh bài:

- Ta là Sở Mặc, tôn tử tướng quân Phàn Vô Địch, có chuyện ra khỏi thành, mong chư vị tạo điều kiện cho.

- Sở Mặc? Là Sở Mặc công tử sao?

Trong đám binh sỹ giữ thành, có một người chạy tới bên cạnh Sở Mặc, tỉ mỉ đánh giá Sở Mặc. Sau đó mới nhận tấm lệnh bài xem cẩn thận.

Mặc dù hiện giờ rất thái bình, nhưng mở cửa thành cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu có chuyện, đừng nói là mấy binh sỹ thông thường như bọn họ, ngay cả tướng quân trấn thủ thành Viêm Hoàng cũng phải gánh trách nhiệm.Binh sỹ này nhìn tấm lệnh bài mấy lần, nao nao trong lòng rồi cung kính trả tấm lệnh bài cho Sở Mặc, rồi nói:

- Đây là chức trách của ta, mong Sở công tử lượng thứ!

Nói rồi, liền hướng về phía mấy binh sỹ đằng sau:

- Mở cửa nhỏ, để Sở công tử ra ngoài.

Đây chắc hẳn là một tiểu đội trưởng, sau khi nhận lệnh, mấy binh sỹ liền mở cửa nhỏ ngay lập tức, để Sở Mặc ra khỏi thành.

Nói là cửa nhỏ, nhưng trên thực tế cao hơn một trượng, lúc mở ra phát ra những tiếng động rất lớn. Đại môn của thành đô còn nặng hơn rấtnhiều, kể cả có dùng chùy công thành, chưa chắc đã công phá được.

Sở Mặc tạ ơn mấy tên lính rồi rời thành.

Cửa nhỏ cũng ngay lập tức được đóng lại. Có mấy binh lính tò mò hỏi:

- Đội trưởng, cứ cho là tôn tử của Phàn lão tướng quân, nhưng chúng ta để hắn đi như thế này... cũng không đúng lắm thì phải?

Tên binh lính vừa mới nói chuyện với Sở Mặc, trầm giọng nói:

- Các ngươi thì biết cái gì? Tấm lệnh bài trong tay hắn là của Phương Nguyên soái đấy!- Trời ạ... hắn có cả lệnh bài của Phương Nguyên soái!

- Xuất thân cao quý đương nhiên không tầm thường rồi...

- Bao giờ chúng ta được làm phó tướng, thì đời này còn gì sướng bằng...

Đám binh lính canh thành đứng đó bàn tán. Phải trực ban đêm đầu xuân giá lạnh này cũng rất vất vả. Khó khăn lắm mới có một chủ đề đủ để cho bọn họ bàn luận cả đêm.Những lời bàn luận ấy rơi vào tai đám người theo dõi Sở Mặc rõràng mồn một.

Có người cười lạnh:

- Rời thành còn phải nhờ vào quan hệ, đến tường thành mà cũng không qua nổi, người như vậy, ta không tin có gì ghê gớm. Đuổi theo!

- Tuy tường thành cao, nhưng với chúng ta mà nói cũng chẳng là gì, đến đi tùy ý. Chắc cũng chỉ có loại người phàm tục như hắn mới phải dựa vào quan hệ để rời thành. Dù không biết hắn rời thành làm gì, nhưng nói không chừng, hắn muốn chạy trốn.

- Muốn chạy trốn mà lững thững như vậy sao?- Ngu lắm, đấy là hắn muốn đánh lạc hướng chúng ta, sau khi ra khỏi thành sẽ chạy thục mạng cho mà xem!

- Hả, lại còn vậy nữa sao?

- Ra xem là biết.

- Đám người đại môn phái, động tác nhanh chóng, bay qua tường thành cao vút của thành Viêm Hoàng.

Sau đấy, phát hiện không hề thấy bóng dáng của Sở Mặc đâu.Có người không kìm nổi mắng:

- Tên tiểu tử giảo hoạt giỏi lắm! Mai phục, thủ đoạn, cái chó gì cũng không có. Rõ ràng là hắn muốn chạy trốn.

- Đuổi theo!

- Đến tên tiểu tử nhãi nhép mà chúng ta cũng không đuổi kịp thì đừng sống nữa!

Nói rồi, cả đám người hướng về phía ngoại thành, phi điên cuồng.

Đám người theo sát Sở Mặc nhất hầu hết đến từ Thanh Long đường.Cả Đại lục Thanh Long đều là địa bàn của bọn họ. Ở đây, những người thường căn bản không có tư cách tranh đoạt với họ.

Nhưng thực tế đúng là như vậy sao?

Cũng không chắc.

Đám người Thanh Long đường vừa đuổi theo không lâu, có hơn trăm bóng người, nhảy qua tường thành cổ thành Viêm Hoàng, biến mất trong màn đêm mờ mịt.

Đám người này, đến từ vùng đất Chu Tước đại lục xa xôi!Động tác của họ còn nhanh hơn động tác của Chu Tước hội.

Đây chắc là vì tư lợi rồi.

Vì mỗi thành viên của Chu Tước hội, đều hy vọng môn phái đứng phía sau mình, có thể bắt được Sở Mặc, đoạt được phần truyền thừa kia. Bởi vậy, liền cho đệ tử truyền tin báo cáo tình hình khiến cho hành động của đám người này còn nhanh hơn cả Chu Tước hội.

Tiếp đó là mấy chục bóng người của Chu Tước hội, bay qua tường thành, phóng về phía ngoại thành.Sau cùng, lại có mấy trăm bóng người từ môn phái trên Đại lục Thanh Long.

Đây chính là điểm khác biệt giữa Chu Tước hội và Thanh Long đường.

Những người Thanh Long đường, dù cũng có quan hệ mật thiết với môn phái đứng đằng sau, nhưng điều bọn họ suy nghĩ trước tiên là lợi ích của Thanh Long đường sau đó mới đến lợi ích của môn phái. Đây cũng chính là quy củ được đề ra ngay từ khi thành lập Thanh Long đường.Nguyên nhân căn bản, chính là bởi vì Đường chủ Thanh Long đường, là ẩn giả!

Mà hội trưởng của Chu Tước hội lại xuất thân từ môn phái.

Từ tối đêm cho tới khi những tia sáng từ chân trời phía đông dần dần bao phủ màn đêm đen tối của thành Viêm Hoàng, có đến hơn một nghìn người từ cửa đông thành bước ra ngoài.

Đến cả Hoàng thượng nhận được tin tức này cũng thấy chấn động.

Thân là người thống trị cao nhất trong thế tục, Hoàng thượng khôngthể không hề hay biết gì về động tĩnh của

Nhưng hai bên đều duy trì ăn ý nước giếng không phạm nước sông. Vì lẽ đó, Hoàng thượng cũng chỉ lặng lẽ quan sát mà thôi.

Nhưng khi Hoàng thượng biết được, tối hôm qua Sở Mặc dùng lệnh bài Phương Minh Thông mà y đưa cho hắn để ra khỏi thành, liền đứng ngồi không yên. Sai sử hạ nhân cho gọi Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương vào tiếp kiến.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư