CÔ GÁI KHÔNG DŨNG CẢM

131 lượt xem

Hồi đó, nhìn thấy cậu và bạn gái cậu bên nhau tôi mới biết rằng hóa ra tôi cũng đã từng động tâm với cậu. Hiện tại nghĩ đến chỉ còn lại tiếc nuối vì thế tôi thật thật muốn xin lỗi thanh xuân của mình, xin lỗi.... cậu, vì đã không đủ dũng cảm mà bỏ lỡ mất người đã thích mình một cách chân thành, thuần khiết nhất. Dù không biết cậu đang làm gì, ở đâu nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu:" Chúc cậu thành công trên con đường đã chọn, cô gái đó thật sự rất thích hợp với cậu hơn tôi, bởi cô ấy đã yêu cậu bằng cách mà tôi.... mãi mãi không đủ dũng cảm để làm".

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")

***

"Ôi trời...mưa rồi sao. Sao thời tiết gì mà thất thường quá vậy....Hazz lại không mang theo ô rồi, phải làm sao đây." " Này, Bạch Lam cậu có mang theo ô không? ". Lúc nào cũng vậy, cứ thấy trời mưa là cô bạn Tiểu Hồng lại loạn hết cả lên. Tiểu Hồng là người bạn đầu tiên của tôi trên trường đại học này, tính cách có hơi ồn ào, náo nhiệt nhưng rất thú vị, dễ gần hoàn toàn trái ngược với tôi. Thực ra cô bạn tên là Hồng do không có tên đệm thân hình lại nhỏ nhắn, dễ thương nên tôi đặt biệt hiệu là Tiểu Hồng. Nhìn bộ dáng như đang chờ mong kì tích xảy ra của cô bạn khiến tôi bật cười: " Rất xin lỗi, tớ cũng không mang rồi" "Chắc một lát nữa là sẽ tạnh thôi " tôi an ủi. " Hazz, mong là vậy" nói xong Tiểu Hồng chán nản nhìn xuống sân trường. Chúng tôi đang ở tầng hai của dãy nhà G, khoảng cách này rất lí tưởng để ngắm mưa, đặc biệt thấy rõ khung cảnh dưới sân trường. Nói không phải khoa trương nhưng quả thật bây giờ sân trường đang rất "nhộn nhịp ": người vội vàng trú mưa, người thì chen chúc nhau vào cùng một cái ô, xen lẫn vào đó là từng đôi, từng đôi che ô cho nhau rất tình cảm, còn có người cởi áo, thậm chí lấy cặp che cho bạn gái trong mưa... Bỗng cô bạn Tiểu Hồng huých tay vào tay tôi chỉ vào đôi che áo cùng chạy dưới mưa buồn rầu, trách cứ: " Này, cậu nhìn kìa, cứ mỗi lần mưa là y rằng sân trường của chúng ta lại trở thành rạp chiếu phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc mà chúng ta tự dưng lại là những người xem bất đắc dĩ." Nhưng ngay sau đó cô bạn lại nhanh chóng đổi chủ đề: " Có bạn trai sướng như vậy sao? Nếu biết trước như thế này mình đã cố gắng kiếm lấy một anh. Sau đó á, không bao giờ cần phải lo lắng xem xem hôm nay thời tiết như thế nào, nắng hay mưa. Mà đi siêu thị không lo một mình vác đồ thật quá tốt". Tôi lắc đầu, buồn cười với lối tư duy nhảy cóc của cô bạn, vừa một giây trước còn buồn rầu là thế nhưng một giây sau lại có thể thao thao bất tuyệt được. Tiểu Hồng vẫn phấn khích tưởng tượng về người bạn trai tương lai, nhưng những gì cô nói tôi đã không còn nghe được gì nữa....

 

Tôi biết để tôi có một gia đình đầy đủ, không bị người khác bàn tán, coi thường mẹ đã chấp nhận bao nhiêu đau khổ, tủi hờn. Chính vì vậy tôi không muốn vì mình mà mẹ lo lắng, buồn phiền, muốn mẹ luôn tự hào vì tô. Vì thế, tôi luôn giấu chuyện không vui trong lòng. Dường như chuyện năm ấy cho mẹ tôi nhiều bài học, mẹ dạy tôi rằng: "Cách đối phó tốt nhất với kẻ hãm hại mình không phải là trả thù họ bằng những thủ đoạn bẩn thỉu như họ đã làm với mình mà phải sống thật tốt, tốt hơn lúc đó gấp nhiều lần để họ thấy thế tức mà chết , bởi vì mục đích của họ là muốn ta đau khổ, chật vật, vì vậy ta lại càng phải sống thật tốt, không những vậy phải thật hạnh phúc, thành công hơn họ ". " Đối với những lời công kích của kẻ khác con đừng vội nóng giận, đừng mất bình tĩnh mà ngược lại không biểu hiện gì khác thường, cứ bình thản như chẳng liên quan đến mình thì tự khắc họ sẽ trở thành trò cười của người khác".Có lẽ vì vậy mà từ khi trở về tôi luôn thấy mẹ rất lạ không buôn rầu mà vui vẻ, cố gắng hàn gắn gia đình. Tuy nhiên mỗi lần có người hỏi về chuyện năm đó mẹ vẫn còn hơi buồn nhưng không hề nao núng, giấu diếm hay lảng tránh mà mẹ đối mặt với sự tình năm đó kể lại một cách bình thản bởi suy cho cùng mẹ chẳng làm điều gì có lỗi với chồng, với con, không làm điều gì thẹn với lòng. Sự việc ấy khiến cô gái trẻ ngày đó ngày một mạnh mẽ hơn, biết đối nhân xử thế hơn nhưng cũng để lại vết thương có lẽ cả đời chẳng thể nào quên. Nhiều khi tôi nghĩ có công bằng không ? khi người chỉ vô tình dựng một câu chuyện "hợp tình hợp lý " vậy mà ta lại phải đánh đổi bằng một đời khó quên. Nhiều khi lướt web, đọc truyện tôi thường thấy rất nhiều hoàn cảnh, sự tình tương tự như mẹ tôi năm đó, hầu hết đối với nhiều người thì đã chọn cách tự tử để chứng minh sự trong sạch cũng bởi lẽ con người thường dễ thông cảm với người chết hơn là người sống. Thế mới biết rằng con người chính là loài động vật tàn nhẫn đến mức nào. Đứng giữa hàng triệu khả năng, hàng vạn lựa chọn nhưng mẹ vẫn chọn các con, mẹ nói:" Lúc ấy chỉ muốn chết đi cho xong nhưng nếu mình làm vậy thì giải thoát được cho mình vậy các con của mình sau này sẽ thế nào khi sống ở gia đình chồng đây?" mẹ không sợ chết, bởi ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ có tâm trạng như vậy nhưng mẹ lại sợ các con không được chăm sóc, dạy bảo, không được quan tâm thì sẽ sa ngã, mẹ không muốn con mình như vậy, mẹ phải bảo vệ con của mình. Vậy nên dù bạn có hoài nghi bất cứ tình yêu của người nào nhưng đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của mẹ, bởi mẹ luôn yêu thương bạn còn hơn cả sinh mệnh của mình. Tôi rất muốn nói lời cảm ơn tới mẹ, cảm ơn vì ngày đó mẹ đã không bỏ đi, cảm ơn vì mẹ luôn nghĩ đến các con không nghĩ cho bản thân mình, thật cảm ơn mẹ.

Nghĩ đến mẹ mình, vì thế ngoại trừ hôm bị mọi người hùa vào trêu chọc ra, còn lại tôi cố gắng không thèm để ý đến lời đồn vô căn cứ đó. Tôi tự nhủ chỉ cần mình không thẹn với lòng là được. Mỗi ngày, tôi đều bị đưa ra trêu chọc nhưng nói mà tôi không có bị tác động nên chúng nó cũng chán không muốn trêu nữa. Tôi chán nản thở dài, thầm nghĩ bọn này sao không chuyển chủ đề khác đi cứ trêu mãi chủ đề vô căn cứ là " tôi và thằng Xuân yêu nhau" không thấy nhàm chán hay sao, đúng là nhạt nhẽo mà, chẳng thú vị gì cả. Nhưng suy cho cùng không có lửa làm sao có khói, nghĩ thế tôi thật sự ghét cái tên Xuân đó reo phiên phức cho tôi thì cậu ta vui lắm sao? Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta sẽ chết hàng ngàn, hàng vạn lần dưới ánh mắt của tôi rồi.

Mưa, Tôi năm mười sáu tuổi.

" Này cẩn thận! ". Trong lán xe ở trường cấp ba, tôi đang loay hoay cởi áo mưa nên không thấy được gì cả , thì bất ngờ cô bạn cùng lớp nhanh nhảu kéo tôi lại một bước, giây tiếp theo là chiếc xe đạp của ai đó sượt qua lưng tôi. Tôi hơi hoảng sợ một chút, thầm nghĩ ngày đầu tiên vào trường mới: trời thì mưa, chỉ còn lại một chỗ để xe, coi như vẫn còn gọi là may mắn vậy mà ngay giây sau lại suýt bị xe đâm, không biết vui hay buồn nữa. Bình tĩnh lại tôi tìm kiếm bóng dáng của " thủ phạm" nhưng chỉ còn thấy bóng lưng người đó - là một bạn nam. Tôi đứng ngơ ngác nhìn cậu ấy khuất dần ra xa mà không biết mình phải làm gì tiếp theo. Và một điều khiến tôi không thể ngờ rằng sau này chính người con trai ấy lại ảnh hưởng đến ba năm cấp ba của tôi....

Lên cấp ba, tôi học A2 không làm cán sự lớp. Cấp ba, đứa con gái nào cũng thể hiện hết vẻ đẹp nữ tính của mình, bởi tuổi này đã biết chú ý vẻ bề ngoài của bản thân, chỉ ngoại trừ những đứa con gái không thích bị để ý như tôi. Tôi - Hoàng Bạch Lam, tôi vẫn vậy, áo trắng, quần jean, đi giầy, đến lớp vẫn để mặt mộc. Mặt tôi thuộc dạng phổ thông, đại trà chẳng có gì nổi trội, không có nửa điểm cuốn hút , ngoại hình thuộc loại bình thường, bởi tôi chỉ cao mét năm lăm, nước da không đen nhưng cũng không quá trắng là kiểu da điển hình của người Việt Nam, tóc buộc đuôi ngựa màu hạt dẻ tự nhiên. Tính cách thì vẫn ít nói, nhút nhát, là cô gái có cá tính riêng đôi khi rất bướng bỉnh, không thích nơi sôi nổi, ồn ào, không có hứng thú với các hoạt động của lớp trừ khi bị chỉ điểm nhưng một khi đã làm thì con người tôi lại rất có trách nhiệm, châm ngôn sống của tôi là:" Ai yêu mến tôi, tôi sẽ yêu mến họ gấp đôi, ai không thích tôi, tôi mặc kệ họ" và đặc biệt vẫn không thích chuyện yêu đương. Học lực vẫn top giỏi của lớp nhưng không phải quá gây chú ý. Tổng thể các đặc điểm trên, đến tôi nhìn mình còn không yêu nổi nữa là nên tôi rất tự tin, cấp ba sẽ trôi qua êm đềm thôi. Nhưng người tính không bằng trời tính quả không sai, hotboy bên A1 học tốt, nhảy giỏi, hoạt động thể thao, hoạt động của trường sôi nổi lại thích tôi. Tôi không hiểu các cô gái xinh đẹp lớp tôi cả lớp cậu ta vây quanh cậu mà cậu cứ dửng dưng như không cớ sao có hứng thú với một người bình thường như tôi. Nếu tôi là con trai tuổi ấy chắc chắn sẽ thích mấy cô gái xinh xắn, học giỏi, sôi nổi, hoạt bát và tuyệt đối sẽ không thích con gái kiểu như tôi, vì sẽ rất nhàm chán khi bên cạnh. Cũng từng có người bạn trai của chị họ tôi nói tôi rất nhạt nhẽo, chính tôi còn thấy vậy nữa là. Thế nên, tôi không hiểu nổi mình có điểm gì khiến cậu ta thích, khiến cậu ta chú ý cơ chứ. Nhớ đến một hôm, nghe đứa bạn thân của tôi cùng lớp với cậu ta nói bâng quơ rằng mới vào lớp mười cậu ta có hứng thú với Dung - hoa khôi lớp tôi cũng là bạn thân của tôi, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: " Không lẽ do mình hay đi cùng cái Dung nên trong một khắc nào đó thần tình yêu đã bắn nhầm chăng? Chắc là như vậy rồi nếu không một người mình thậm chí không nhìn rõ mặt, hơn nữa không nói chuyện bao giờ lại thích mình". Không muốn nghĩ tiếp cái chuyện đau đầu này nữa , tôi gạt bỏ suy nghĩ nực cười đó ra khỏi đầu, tập trung học bài, phải học tập tốt để vào được trường đại học tôi mơ ước, để còn chứng minh cho họ thấy họ nhận định về tôi là sai để mẹ không phiền lòng vì lời nói đó. Lướt qua trang sách văn học, ánh mắt cô dừng một dòng văn: "Tao muốn lương thiện... Không được ! Ai cho tao lương thiện ?Làm thế nào cho mất hết những vết mảnh chai trên mặt này? Tao không thể là người lương thiện nữa...." đọc xong tôi bỗng trầm mặc thật lâu, bởi tôi nghĩ đến những lời nói không hay đó, vì học tập của tôi cũng không có gì đáng chê trách thì người ta lại bắt đầu hỏi đến tính cách ít nói, nhút nhát của tôi, có người nói tôi ít cười, ít nói rồi sẽ mắc trầm cảm, thật nực cười tôi không biết là mình còn ít cười nữa đấy vì nếu chuyện đáng buồn cười thì chẳng ai lại không cười cả. Đúng là tôi ít nói nhưng bảo tôi vì ít cười, ít nói mà trầm cảm thì cô không thừa nhận. Những lời khó nghe đó đến tai mẹ tôi khiến bà rất buồn bà bảo tôi hãy vui vẻ lên đừng suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện đã qua, sợ tôi mắc chứng bệnh đó. Đúng là muốn sống một cách bình yên không bận tâm sự đời thật khó. Từ nhỏ tôi đã rất bướng bỉnh muốn gì thì sẽ làm bằng được và sẽ nỗ lực hết mình để hoàn thành một cách tốt nhất vì thế tôi đã hạ quyết tâm thi đỗ đại học để hiểu biết hơn vừa giúp mình tốt lên và "khai sáng" thế giới quan của bọn người đó để họ hiểu thế nào là t.r.ầ.m c.ả. m.

Thời gian học cấp ba của tôi nói chung cũng rất êm ả, hầu như toàn các bạn ở các xã khác nhau và mọi người đều là những người ý thức rất tốt. Nhiều bạn biết cậu ta thích tôi nhưng chưa bao giờ lôi tôi ra làm chủ đề trêu chọc như hồi cấp hai. Có lẽ ai cũng có việc riêng của mình, người thì bận yêu đương, kẻ lại vùi đầu vào sách vở và còn vô vàn chuyện đáng để quan tâm khác nữa hơi đâu mà dảnh để trêu đùa một đứa bình thường như tôi. Nhưng đấy chỉ là lí lẽ của riêng tôi mà thôi, còn chẳng phải mọi người yêu mến, coi trọng cậu ta hay sao, đâu ai dám động đến cậu cơ chứ. Đúng là đẹp, giỏi luôn lợi thế khi đi học mà. Học hết cấp ba giữa tôi và cậu ta vẫn không hề có chút liên hệ nào, thậm chí chưa bao giờ mặt đối mặt trực tiếp với nhau. Bởi mỗi lần nhìn thấy tôi cậu ta lại nhanh chóng trốn tránh, có khi tình cờ chạm mặt nhau ở cầu thang thì cậu ta cũng nhanh chóng quay đi vờ như gọi bạn còn tôi cũng vờ như không để ý hành động đó của cậu ta mà thản nhiên cười đùa với bạn thân để che đi bối rối trong lòng. Nhưng không ai hay biết lúc đi qua nhau cả hai đã thu hình ảnh của đối phương vào đáy mắt. Cả hai người cứ như vậy chơi trò trốn tránh suốt gần hai năm.

" Bạch Lam! Bạch Lam! Làm gì mà thất thần ra thế, mưa tạnh rồi, mau, đi về thôi " Tiểu Hồng lay lay tôi hai cái khiến tôi trở về thực tại, tôi mỉm cười lấy lại tinh thần nói một cách vui vẻ:"Ừ, chúng ta về thôi". Chúng tôi không trọ cùng nhau, nên chỉ cùng đường đến trạm xe bus, xe bus của tôi lúc nào cũng đến trước xe của Tiểu Hồng, vì vậy tôi tạm biệt cô bạn rồi nhanh chóng lên xe về. Lúc này trời đã nhá nhem tối, đúng giờ tan tầm.

Dòng xe hối hả, tấp nập trở về nhà, tôi lặng im ngắm nhìn dòng xe ngoài phố, bỏ qua những tiếng còi xe, tiếng nói chuyện của mọi người trên xe, tiếng phụ xe nhắc nhở, hành khách chen chúc nhau, mà chỉ còn nghe thấy giọng nữ êm ái, nhẹ nhàng phát ra từ bài blog radio trên youtube mà tôi đã lưu vào điện thoại hôm qua có tựa đề: "Chúng ta vốn định sẵn phải mắc nợ nhau một đời ". "....Chân cô ấy ngắn hơn tôi, nên mỗi lần chúng tôi đi bộ cùng nhau, tôi cứ phải đi một đoạn dừng một đoạn để chờ cô ấy. Thế nhưng trong một đoạn nào đó, tôi đã đi nhanh quá còn cô ấy có lẽ đã đi quá chậm nên lạc mất nhau..." tiếng nói êm dịu, nhẹ nhàng người đang kể chuyện dường như đã đưa tôi về quá khứ, trở về năm học cấp ba... và cả cậu -chàng trai tôi gặp khi mười sáu tuổi. Lúc đầu tôi trách cậu sao không can đảm bước về phía tôi trước nhưng nghĩ lại chính tôi là người không cho cậu cái dũng khí ấy. Ban đầu, khi cậu ấy can đảm đối mặt với tôi trao cho tôi ánh mắt nhu tình, dịu dàng, mỗi lần nhìn thấy tôi lại nở nụ cười - nụ cười rất ấm áp chắc chính cậu ấy cũng không phát giác được điều ấy thì tôi lại thờ ơ và quay mặt đi không đáp lại phần tình cảm trong sáng, đơn thuần ấy mà cậu dành riêng cho tôi. Tôi luôn tỏ ra xa cách như thể không muốn người khác tiếp cận, bởi tôi lúc ấy còn hoài nghi tình cảm đó, tôi cố lấy lí do rằng tình cảm cậu dành cho tôi rất mong manh, tôi không đủ can đảm đón nhận sợ sẽ đánh mất hay chắc do tôi nghĩ nhiều cậu ấy cũng chưa hẳn đã thích tôi và cứ như vậy tôi đẩy cậu ra xa. Là thời điểm tôi không đủ dũng cảm thì lại gặp cậu nên đã để lỡ mất cậu, đến khi tôi can đảm nhìn về phía cậu thì lại phát hiện ra cậu đã không còn nơi đó nở nụ cười vui vẻ hướng về phía tôi như trước nữa mà thay vào đó là sự trốn tránh khi nhìn thấy tôi. Cũng phải, chẳng ai có thể đứng nguyên một chỗ, chờ đợi một người mà không biết mình phải đợi đến khi nào. Huống chi, giữa tôi và cậu ấy cơ bản chẳng có một chút hồi ức chung nào lấy gì để cậu lưu luyến, chấp nhận chờ đợi trong vô vọng chứ? Khi tôi nhận ra, sự trốn tránh của cậu khi nhìn thấy tôi thì tôi đã biết tôi đã lạc mất cậu rồi, lạc mất người con trai yêu tôi ở độ tuổi đẹp đẽ nhất. Sự trốn tránh đó khác hẳn với sự trốn tránh ngại ngùng trước đây, có lẽ nó biểu hiện cho việc không còn muốn thấy tôi nữa, không còn trông ngóng tôi xuất hiện rồi bất giác nở nụ cười chứa đựng biết bao yêu thương. Năm cuối cấp ba, tôi cũng nghe tin cậu có bạn gái, cảm giác lúc nhìn hai người ôm nhau, quan tâm nhau, đi cùng nhau khi tan trường, tôi lại nghĩ nếu tôi dũng cảm hơn thì người đi bên cậu lúc này liệu có phải là tôi? Nhưng tôi biết nếu có quay trở lại thời điểm đó thì kết cục vẫn vậy, có lẽ tôi và cậu vốn định sẵn là sẽ bỏ lỡ nhau, vốn không phải một đôi, bởi chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm, lúc cậu can đảm thì tôi chưa sẵn sàng để rồi khi tôi đã sẵn sàng thì thời điểm quá muộn vì cậu đã có mối tình khác. Hồi đó, nhìn thấy cậu và bạn gái cậu bên nhau tôi mới biết rằng hóa ra tôi cũng đã từng động tâm với cậu. Hiện tại nghĩ đến chỉ còn lại tiếc nuối vì thế tôi thật thật muốn xin lỗi thanh xuân của mình, xin lỗi.... cậu, vì đã không đủ dũng cảm mà bỏ lỡ mất người đã thích mình một cách chân thành, thuần khiết nhất. Dù không biết cậu đang làm gì, ở đâu nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu:" Chúc cậu thành công trên con đường đã chọn, cô gái đó thật sự rất thích hợp với cậu hơn tôi, bởi cô ấy đã yêu cậu bằng cách mà tôi.... mãi mãi không đủ dũng cảm để làm".

Hết.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo