LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Trái tim tớ cũng biết đau - Chương 1: Cuộc gặp gỡ tình cờ trong công viên

305 lượt xem

 ( Truyện có thể làm bạn buồn hàng tuần đấy , vì thế nên ổn định tâm lý trước khi đọc nha )
Trái tim của tôi từ lâu đã không hề biết vui buồn là gì , không hề cảm nhận được tình yêu hay ghen ghét , có lẽ nó đã hóa băng và không còn cảm xúc với cuộc đời buồn chán đến tẻ nhạt này nữa . Tôi thường ra công viên chơi vào mỗi buổi chiều , nhưng không phải để tìm kiếm một niềm vui nào đó trong cuộc sống , mà là để có thể thảnh thơi hơn , để hít thở luồng gió man mát nhẹ nhàng đập vào mắt mình , một sự êm dịu đến kì lạ . Và ngày hôm ấy , một ngày thu chỉ có lá vàng rơi xuống những bụi cỏ non , tôi cũng như mọi khi , ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc và trầm ngâm nhìn từng chiếc lá nhuộm nắng rơi xuống hè đường. Bỗng tôi nhìn thấy một cậu bạn đi tới , nhưng khi ấy tôi chỉ liếc qua chứ không hề để ý gì cả. Nhưng sự thân mật của cậu ấy đã toát lên ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên :
 - Chào nha , cậu có thể dịch ra cho mình ngồi ké xíu được không nào ?
 - Được, nếu cậu muốn - Tôi đáp lại bằng một giọng ủ rũ .
Cậu ấy vẫn hồn nhiên cười , rồi nhìn tôi như bằng ánh mắt tò mò , hỏi :
- Cậu thích lá vàng hả ?
Lúc ấy tôi cũng chẳng biết trả lời ra sao , nhưng cũng nói thật lòng :
- Không phải , chỉ là tôi không có gì để làm nữa . Mọi thứ thật nhàm chán.
Tôi đoán cậu ấy là một người khá hiểu cảm xúc của người khác, vì sau khi tôi trả lời như vậy , cậu ấy đã thở dài , nói 
- Ừ. Nếu cậu chỉ có ngắm lá vàng rụng thì buồn thật.
Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy nỗi buồn tự dưng trào dâng , nó len lói qua tim tôi khiến cho tôi thêm mệt mỏi . Nhưng tự nhiên nhận ra sự có mặt của người bạn lạ mặt này , tôi bỗng quay sang và nói với cậu ấy:
- Nhưng cậu là ai vậy ?
Bây giờ tôi mới biết cậu ấy dễ thương thật , vì lúc này tôi mới thấy gương mặt người ngồi cùng mình từ nãy đến giờ. Tôi không ngờ cậu ấy lại cute đến vậy. Cậu ấy thấy tôi ngoảng lại , mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt thân quen , đáp :
- Mình là Việt Anh , mình học lớp 8a2 trường Minh Trâu kế bên trường Nguyệt Lệ của các cậu đó ! Cậu tên Thư, và  cũng học bằng tuổi mình đúng chứ ?
Tôi ngạc nhiên trước sự hiểu biết của cậu bạn đó , và như không giấu nổi sự ngạc nhiên trong lòng , tôi hỏi :
- Sao cậu biết nhiều thứ về tôi vậy ?
Lúc này , tôi tự dưng thấy những tháng ngày qua mình thực sự không quan tâm đến cuộc sống nữa , như buông bỏ , như không còn vương vấn gì đến cõi trần thế . Đó là lỗi mà tôi bất chợt nhận ra khi An nói về tôi . Những ngày qua , tôi không để ý đến mấy chuyện như vậy .
- Cậu là hoa khôi của khối , mấy đứa trường mình đầy đứa biết đến . Đâu mình tớ, mỗi tội cậu hơi lạnh lùng thôi - An đáp bằng giọng ngợi ca.
- Thế hả ? Tôi mà nổi tiếng thế cơ á ? - Tôi nhìn Việt An , gặng hỏi
- Ừ...
Rồi An quay sang tôi , bất chợt nói :
- Thư nè 
Tôi đáp giọng lí nhí :
- Gì ?
An nghiêng đầu :
- Tớ hâm mộ cậu lắm á , chỉ muốn làm bạn với cậu thôi !
Tôi thấy mình tự dưng cảm thấy một thứ gì đó trong tôi khó tả lắm , nó làm tôi không còn buồn phiền nữa , khiến tôi như thêm phần yêu đời , hoặc là tôi đang làm quá nó lên nhưng thực sự thì nó cũng chẳng khác xa thực tế. Tự dưng tôi cười , có lẽ đó là nụ cười đầu tiên của tôi , kể từ khi cái bi kịch là người mẹ yêu dấu của tôi ra đi , nó đã biến tôi thành một con người lạnh nhạt với cuộc sống. Và giờ đây , nụ cười không hiểu tại sao ấy đã đem đến cho tôi niềm vui nhỏ, nó gỡ bỏ buồn phiền những ngày qua, đi một phần. Tôi đáp lại câu hỏi của An bằng một giọng nói đã có phần vui tươi :
- Cậu dễ thương thế ai cũng muốn kết bạn mà ! 
Tôi thấy An cũng rất vui , và cậu ấy đã nói lên niềm vui ấy bằng ánh mắt và cả lời nói nữa ;

- Í , Thư cười kìa. Lần đầu tiên tớ được nhìn thấy Thư cười. Xinh thật luôn á. Thư dễ thân như vậy mà chúng nó cứ bảo Thư lạnh lùng nhỉ . Vậy Thư làm bạn tớ nha !
Tôi lắc bím tóc :
- Được thôi ... 
Việt An cười thích chí , mang trong túi ra một gói snack và đưa cho tôi :
- Ăn không ?
Tôi đáp :
- Có đồ ăn mà mãi mới đem ra hả !!!
Rồi cảm thấy không được lịch sự cho lắm , tôi lại nói tiếp , giọng bối rối :
- Ăn chung nha !
An nhìn tôi , cười :
- Đương nhiên .... Bộ cậu nghĩ mình cho cậu ăn tất hả ?
Tôi đỏ mặt , lấy tay đánh vào vai An :
- Cái cậu này !
Rồi tôi và An ngồi ăn một cách thích thú. Lá vàng vẫn rơi , nhưng hình như không ai còn ngắm nữa ....
Vì tôi đã có một bạn mới , rất thân. Tôi cũng không ngờ mình lại có bạn. Và Việt An khiến tôi cảm thấy vui hơn . Khắp dọc đường về , tôi suy nghĩ về sự thay đổi của mình , nhưng rồi nghĩ mãi chẳng ra , đành để câu hỏi ấy trôi vào nơi nào đó , biết đâu câu trả lời sẽ có ở tương lai ...

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Phạm Linh | Chat Online
29/05/2019 23:38:04
Truyện cũng khá ngắn thôi hihi, mấy cậu đọc thử coi có ổn không và cùng góp ý cho mình nha. Yêu mấy cậu ~
 
1 0
Hoa Tuyết | Chat Online
05/06/2019 23:26:06
Chương 2 , hóng không ?
1 0
Hoa Tuyết | Chat Online
05/06/2019 23:26:11
Chương 2 , hóng không ?
1 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư