Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Chương 142

92 lượt xem

Bắt gian
Nam Cung Nghiêu cũng ý thức được mình phản ứng thái quá, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nhung trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng cao ngạo trước sau như một. “Anh là đàn ông, cho dù cơ thể có phản ứng cũng là chuyện bình thường… Nhưng em cứ yên tâm, anh sẽ không thừa nước đục thả câu. Có muốn em hơn nữa, cũng sẽ đợi đến sau khi vết thương em lành hẳn.”
Uất Noãn Tâm hả mồm không biết trả lời như thế nào.
Cô nên cảm ơn anh ‘đã nghĩ cho cô’ sao?
Nhưng anh dựa vào cái gì để cho anh được hời chứ!
Đồ đàn ông luôn cho mình đúng!
Cho dù đã khỏe lên, cô cũng không cho anh đụng vào.
“Đã bôi xong thuốc rồi, đêm nay em nằm sấp người ngủ đi.”
“Nằm sấp người tôi ngủ không được….”
“Vậy anh trò chuyện với em.”



“Ả….. Nếu như quá mệt, anh cũng có thể đi ngủ. Anh lo ngủ đi, mặc kệ tôi!”
Nam Cung Nghiêu liếc cô một cái, anh ở trong mắt cô đói khát đến vậy sao? Lúc nào cũng đề phòng như phòng kẻ dê xồm. Thái độ này của cô, nếu như cô không bị thương, anh cũng muốn biến thành kẻ dê xôm thật, dọa cô rồi.
Anh đi tắm, Uất Noãn Tâm mềm nhũn nằm sấp người, thở thật dài.
Mười phút trôi qua, với cô mà nói chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Bi kịch nhân gian!
Lúc cô mơ màng chìm vào trong giấc ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên. Đang định ngồi dậy mở cửa, Nam Cung Nghiêu đã từ trong phòng tắm đi ra. “Nằm yên đi, để anh mở!”
Anh cũng đang thắc mắc là ai, chỗ này, không có người nào khác biết, không lẽ là người bên bất động sản sao?
Kết quả vừa mở cửa ra, bên ngoài là Nam Cung Vũ Nhi đang hung hăng, mặt mày đen thui nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô ta ở đâu hả?”
Nam Cung Nghiêu sững người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. “Ai?”
“Uất Noãn Tâm! Em ở phòng giám sát nhìn thấy hai người đi vào thang máy!”
Anh không vui nhíu mày lại. “Em dám theo dõi anh sao?”
Ở cửa vang lên tiếng ồn ào cãi nhau làm Uất Noãn Tâm không ngủ được, vừa đang định hỏi ai, thì nghe rõ ràng nghe thấy câu thét chói tay rát cổ bỏng họng. “Ai nói em không có cái quyền đó, cô ta là kẻ đê tiện!”
Nam Cung Vũ Nhi?
Sao cô ta đến đây?
Cô vội ngồi dậy, luống cuống tay chân mặc quần áo, còn chưa mặc xong, Nam Cung Vũ Nhi đã xông vào. Quần áo của cô lộn xộn, Nam Cung Vũ Nhi lại nhìn đến người cô. Cảnh này, muốn giải thích cũng không thích được rõ ràng được.


Nam Cung Vũ Nhi tức đến đỏ mắt. “Uất Noãn Tâm, mày không biết xấu hổ!”
Giải thích, chỉ có uổng công vô ích, mà còn chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, cô ta, Uất Noãn Tâm một chữ cũng không muốn nói, Dứt khoát từ từ đứng dậy mặc quần áo, không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Vụng trộm một cách trắng trộn, còn dám kiêu ngọa như vậy, cứ như vậy mà không coi cô ra gì sao? Nam Cung Vũ Nhi điên lên, xông muốn cho cô một tát thẳng vào mặt.
Nhưng không ngờ, Uất Noãn Tâm không cần dùng sức cũng bắt được, một tay đẩy cô ta ra xa.
Cô ta muốn nhào lên đánh nhau, bị Nam Cung Nghiêu giữ lại. “Vũ Nhi, không được quậy!”
Tay chân Nam Cung Vũ Nhi không dùng được, đá lung tung, liều mạng giãy khỏi sự khống chế của anh. “Cô ta không biết xấu hổ, dám quyến rũ anh, em muốn đánh chết nó!”
Uất Noãn Tâm chỉnh quần áo ngay ngắn lại, thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái. “Rất xin lỗi, đã làm phiền rồi! Hai người cứ từ từ nói chuyện đi.”
“Hồ ly tinh, không được đi! Đứng lại!”
“Noãn Tâm…..” Nam Cung Nghiêu giữ cô lại, nhưng tình hình trước mắt quá lộn xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bỏ đi.
“Buông em ra….. buông em ra…… để em đánh chết nó…..” Nam Cung Vũ Nhi giống như một người đàn bà điêu ngoa điên khùng, căm hận không thể bầm nát Uất Noãn Tâm ra.
“Em quậy đủ chưa hả!” Nam Cung Nghiêu không thể nhẫn nhịn được nữa, kéo cô ta vứt lên ghế sofa.
Đầu tóc Nam Cung Vũ Nhi rối tung, không thể tin, căm hận nhìn anh. “Anh dám ra tay em sao? Anh vì cô ta, dám ra tay với em sao?”
Nam Cung Nghiêu vì những tiếng thét chói tai của cô ta mà đầu óc muốn nổ tung, vốn không biết được mình ra tay mạnh như vậy, không tránh khỏi có hơi áy náy. “Xin lỗi em, anh không cố ý……”
Nam Cung Vũ Nhi tức giận khóc. “Sao anh lại đối xữ với em như vậy hả? Anh sao dám ở sau lưng em, vụng trộm với cô ta hả? Như vậy có công bằng với em không hả?”
Cô ta khóc lóc kể lể, như kim đâm đau nói tim Nam Cung Nghiêu. Anh biết mình không còn cách nào níu kéo nữa rồi, cứ như vậy chỉ thêm mệt mỏi, dứt khoát thẳng thắn, ngồi bên người cô. “Vũ Nhi, có một số lời anh đã muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng sợ em bị tổn thương, cho nên vẫn luôn nhịn. Nhưng như vậy, càng không công bằng với em.”
“Đúng thật anh đã từng rất yêu em, nhưng anh biết chúng ta không thể ở bên nhau, cho nên anh vẫn luôn chạy trốn. Anh cho rằng, ngoại trừ em ra, đời này anh sẽ không thể yêu một người nào khác nữa, cho đến khi Uất Noãn Tâm xuất hiện.”
“Khoảng thời gian em về nước anh rất buồn rầu, không biết người trong lòng mình yêu thật sự là ai. Cứ cho rằng đó là em, nên vẫn luôn làm tổn thương đến cô ấy. Sau cùng, cô ấy trốn chạy anh, làm cho anh đau lòng muốn chết, mới biết người anh yêu thật sự là ai.”
“Mặc dù Đào Đào là ngoài ý muốn, nhưng từ sau khi con bé ra đời, anh vẫn rất cố gắng rất cố gắng thử yêu em thêm lần nữa như lúc trước, nhưng anh nhận thấy, anh làm không được. Em với anh, đã không còn thứ tình cảm kia nữa, mà là tình thân. Người anh yêu, là Uất Noãn Tâm.”
Tim của Nam Cung Vũ Nhi ngã thẳng xuống đáy vực, tay chân lạnh lẽo, giống như bị đóng băng, hai mắt mờ mịt đầy nước mắt nhìn anh. “Cho nên, anh định bỏ rơi em và Đào Đào sao?”
“Đó là chuyện làm cho anh đau đầu nhất hiện nay, anh không biết phải làm như thế nào.” Nam Cung Nghiêu buồn rầu, vì thế mất ngủ rất nhiều đêm. “Em và Đào Đào đều là người thân quan trọng nhất của anh, anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em, nhưng không cách nào có thể yêu em!”

“Nếu như sau này em gặp được người đàn ông tốt hơn, anh sẽ chúc phúc em. Đào Đào, anh sẽ nuôi dạy con bé thật tốt. Nếu như người đàn ông đó không chịu chấp nhận Đào Đào, anh có thể……”
“Bốp….” Một bạt tay tát vào mặt Nam Cung Nghiêu, Nam Cung Vũ Nhi căm hờn tức giận nhìn anh, ánh mắt như muốn chém anh ra làm trăm ngàn mảnh. Máu thù hận ở trong người dội vào nhau, từng chữ từng chữ một riết từ trong kẽ răng ra.
“Anh là người đàn ông ích kỷ nhất thế giới này, tôi hận anh! Cho dù tôi chết, tôi cũng không tha cho anh!”
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k