Đoản ngắn (không tiêu đề): Tiểu Kỳ đứng dưới mái hiên bên góc phố mà ngâm nga vài điệu nhạc rời rạc

312 lượt xem
Tiểu Kỳ đứng dưới mái hiên bên góc phố mà ngâm nga vài điệu nhạc rời rạc, như có như không hòa vào tiếng mưa lộp bộp bên trên tạo nên một bản nhạc không rõ tên.
Mưa trái mùa, một cơn mưa chẳng mấy dễ chịu khiến cho lòng đường đều có tiếng than phiền về những việc như nó sẽ làm bẩn mất quần áo hay khiến chúng ta bị cảm lạnh. Nhưng riêng cô thì lại khá thích nó. Cũng chẳng có lý do đặc biệt, có lẽ là nó khá giống với tâm trạng của cô chăng?
Một màu xám.
Ngó sang quán coffee bên kia đường, Tiểu Kỳ thở dài nhìn những người đang xếp hàng dài dù cho trời đang mưa tầm tã. Tiểu Kỳ chẳng thể hiểu tại sao có nhiều người như vậy đứng xếp hàng để mua cà phê trong cái thời tiết tồi tệ này.
Ví dụ như Phong Thương Diên.
"Càng ngày càng đông, chẳng biết anh ấy có thoát khỏi đấy được không…", Tiểu Kỳ vừa nghĩ vừa cảm thấy lo lắng cho anh người yêu đang vật lộn trong đấy.
Vừa nghĩ vừa sốt ruột, cuối cùng cô quyết định chạy mưa sang kiếm anh. Nhưng chưa kịp chạy đến ba bước, cô đã bị một lực nào đó kéo ra sau
"Có bị tâm thần không mà đi chạy mưa thế hả? Sẽ bị cảm đấy", Thương Diên nói bằng giọng khàn khàn, nhíu mày nhìn Tiểu Kỳ.
"Anh Diên! Anh ra từ lúc nào vậy?"
"Lúc vừa nhìn thấy ai đó chuẩn bị như một đứa dở hơi chạy mưa về!", Thương Diên khịt mũi, một tay tay chiếc ô màu vàng chanh và hộp đựng cà phê, một tay chỉnh lại chiếc khăn màu xám trên cổ.
"Thôi nào, em đã lo lắng cho anh như thế mà cuối cùng giờ anh lại đang mắng em à?", Tiểu Kỳ bĩu môi.
"Anh không phải trẻ lên ba mà cần em phải lo lắng chỉ vì đi mua cà phê!", Thương Diên tia cho cô ngốc nào đó một ánh nhìn khinh bỉ. Anh đưa cho cô cốc Americano còn nóng ấm, còn bản thân thì cứ thế hưởng thụ cốc Capuchino béo ngậy mà không để ý vẻ mặt đần thối của ai kia.
"Anh có nhầm không vậy? Của em Capuchino mà!"
"À, thế chắc anh lấy nhầm mất rồi, thôi uống tạm ha." Thương Diên nói một câu xanh rờn cùng với vẻ mặt không mấy quan tâm khiến Tiểu Kỳ đứng nhìn mà cảm thấy tức nhưng lại chẳng biết nói gì.
Nhưng qua một lúc, khi liếc nhìn mặt buồn rười rượi như cún con lạc chủ của ai đó kia, Thương Diên khẽ nhăn mặt, trầm tư một lúc rồi cuối cùng lấy lại cốc Americano ở tay Tiểu Kỳ, thay vào đó là cốc Capuchino mà anh vừa uống dở với vẻ mặt không cảm xúc.
"Thử uống Capuchino một lần, mà chẳng ngon gì cả, đổi cho anh đi."
Tiểu Kì bật cười rất khẽ, "Đúng là dở dở hâm hâm mà!"
Cầm chiếc ô màu vàng chanh từ tay Thương Diên, cả hai cùng rảo bước trên con đường. Yên bình, cứ thế, không một lời nói nhưng chẳng hề mang lại cảm giác ngột ngạt.
"Mà này Tiểu Kỳ, từ khi nào vai của em đã vượt qua vai của anh vậy?"
Người con gái bên cạnh tự động nở một nụ cười, một nụ cười hình chữ nhật tỏa sáng như ánh cầu vồng giữa sự âm u của bầu trời khiến ai đi qua đều phải chú ý đến.
"Còn anh Diên là ông già không lớn được nữa rồi, ha ha."
"Đùa chút mà làm như thật. Có ngon thì em bỏ đôi dày độn dưới chân ra đi!"
Anh cũng bật cười, tiếng cười giòn tan hơn cả tiếng mưa.
Tác giả: Trần Miên Lam
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo