Hôn Sủng - Chương 130
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
03/06/2019 12:28:37 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
104 lượt xem
- * Hôn Sủng - Chương 131 (Truyện ngôn tình)
- * Hôn Sủng - Chương 132 (Truyện ngôn tình)
- * Hôn Sủng - Chương 129 (Truyện ngôn tình)
- * Hôn Sủng - Chương 128 (Truyện ngôn tình)
Toạ Sơn Quan Hổ Đấu
Bạch phu nhân lúc này không quên châm thêm cây đuốc, ghét Kiều Niệm Chiêu ngay sau đó cũng ghét cả Kiều Hân Hủy.
Nhất là kiểu người làm vợ của đại gia tộc được cưới hỏi đàng hoàng như các bà, đặc biệt căm hận những thứ hồ ly tinh có tâm tư cướp đi chồng của bọn họ, các bà đau khổ cay đắng ở bên trong giúp người đàn ông có thể diện, người phụ nữ ở bên ngoài lại áo tới vươn tay cơm tới há mồm, thật sự là cho rằng mình là người vợ lẽ đứng đắn nghiêm túc sao?
Mặc dù Bạch phu nhân và Tống Nhiễm Cầm có cách ngại, nhưng ở trên vấn đề đối với Tiểu Tam cũng là đứng chung một chiến tuyến !
không để ý tới sắc mặt Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy đã biến hóa, Bạch phu nhân tiếp tục ra vẻ vô hại mà nói với Tống Nhiễm Cầm đã giận đến đỏ mặt: "Tô phu nhân, mặc dù hai ta không có duyên phận thành thông gia, nhưng tôi cũng hâm mộ bà có con dâu tốt như vậy, sau này còn có thể cùng một bà thông gia khác nghiên cứu thảo luận một chút làm thế nào giữ được một người đàn ông cả người!"
Tống Nhiễm Cầm nghe được hôn sự hai nhà Bạch Tô phải thất bại, cũng đã một lòng bất ổn mà lăn lộn, lại được nghe Bạch phu nhân vui vẻ cho rằng mình và đứa con gái của người đàn bà làm vợ lẽ bên ngoài cùng chung một cấp bậc, càng thêm giận đến trợn trắng mắt.
Lập tức, Tống Nhiễm Cầm tằng hắng cổ họng liều mạng mà kêu gào lên: "Bạch phu nhân, lời nói này của bà cũng không đúng, mặc dù hôn sự của Tô gia và Bạch gia không có, cũng không đại biểu con dâu Tô gia tôi tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể làm, nếu như cưới đứa con của tiểu Tam về nhà, khó bảo đảm cô ta sau này sẽ không vì người khác vứt bỏ con trai nhà chúng tôi!"
Kiều Niệm Chiêu bị Tống Nhiễm Cầm và Bạch phu nhân bà một câu tôi một câu làm nhục đã thành tâm điểm của mọi người, nước mắt đã sớm đảo quanh trong hốc mắt, mà Cận Chiêu Đông cũng là bị châm chọc phải mím chặt môi mỏng, ánh mắt âm độc dừng ở trên người Tống Nhiễm Cầm.
"Tô phu nhân, làm người vẫn là không nên được voi đòi tiên được."
Ở một bên Bạch Triển Minh lý trí mà phát hiện có chút gì đó không đúng, quay đầu hỏi dân cảnh: "Anh rốt cuộc có gọi cho cục trưởng của các anh hay không? Tại sao lâu như thế rồi người còn chưa tới."
"Vẫn còn muốn tìm cục trưởng của chúng tôi để nhờ vả quan hệ hả?" Dân cảnh buồn cười mà nhìn dáng vẻ Bạch Triển Minh đang nhíu mày suy tư, hậm hực nói: "Cục trưởng phu nhân nói cục trưởng chúng tôi đi ra ngoài đóng quân dã ngoại rồi, phải sáng sớm ngày mai mới trở về, các người đó, ở chỗ này sống đàng hoàng cho tôi đi!"
Côn cảnh sát đập lên trên mặt bàn vang dội thình thình, trong lòng mười người cũng nghe được có một trận lạnh lẽo.
Tống Nhiễm Cầm nhảy dựng lên trước tiên: "Cái gì? đi ra ngoài cắm trại? Mùa đông rất lạnh ông ta ngủ đêm ở doanh trại làm chi!"
Cận Chiêu Đông cau mày ra lệnh: "Lập tức gọi điện thoại cho ông ta, để cho ông ta xử lý chuyện này, hãy nói chủ tịch Cận thị và chủ tịch Bạch thị còn có thiếu tổng Phong Kỳ đều ở trong đây chờ ông ta, có cái gì tổn thất tôi ngày sau bồi thường lại cho ông ta!"
Bạch Triển Minh đồng ý gật đầu: "Đồng chí cảnh sát, thuận lợi cho người cũng là thuận lợi cho mình, kính xin anh dàn xếp một chút."
Ai ngờ dân cảnh lắc đầu một cái, trễ môi xuống: "Các người cũng không phải là không biết, trong núi lớn này đây, tín hiệu yếu kém, huống chi, máy điện thoại mà cục trưởng chúng tôi dùng là đó là loại máy cổ, sớm bị thời đại đào thải, thì càng không gọi được."
Bạch Lộ Ngưỡng rốt cuộc là nghe được ý ở ngoài lời, lạnh giọng chất vấn: "Anh có ý gì?"
"Có thể có ý gì!" Đồng chí dân cảnh giương cao mày cầm côn cảnh sát: "Ý tứ là như vậy thôi!"
Chính là không cho các người có cơ hội biện hộ bảo lãnh đi ra ngoài, muốn để cho các người ở chỗ này mười ngày nửa tháng!
Anh em Bạch Lộ Ngưỡng và Bạch Lộ Thần giận đến siết quả đấm kêu khanh khách, mặt mày lạnh lùng mà muốn xông lên chỗ dân cảnh, mới vừa bước chân ra, những dân cảnh khác ở bốn phía đang làm việc lập tức ăn ý, trong phút chốc toàn bộ đứng lên.
Cùng so với bộ dáng tức giận lạnh lùng khắp bốn phía của hai vị công tử Bạch gia, bọn cảnh sát là một thân sát khí, có mấy tên đã bỏ một tay vào phía dưới bàn, theo chân bọn họ trước mắt vị dân cảnh mới vừa rồi rút ra côn cảnh sát thì động tác giống nhau như đúc.
"Lộ Ngưỡng, Lộ Thần!" Bạch Triển Minh phát hiện địch đông ta ít lập tức kêu hai đứa con trai lại.
Sau một hồi tranh chấp lẫn nhau, không khí bên trong đồn cảnh sát đúng là căng thẳng khốc liệt.
Kể từ sau khi mang thai Cận Tử Kỳ khó tránh khỏi có chút thích ngủ, nhìn sang bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ, không khỏi bắt đầu buồn ngủ.
Tống Kỳ Diễn phát giác cô ngáp liên tục, không hề ngồi xem cuộc vui nữa, một tay ôm chầm đầu vai của Cận Tử Kỳ. trên mặt của hắn không có gì biến hóa, Cận Tử Kỳ khi nghiêng mắt lại giống như thấy được một cái đuôi sói xám lớn đang vểnh lên.
Người bị hắn ôm lấy đứng dậy, nghe được hắn nói với dân cảnh: "Nếu lấy khẩu cung xong rồi, vậy tôi và bà nhà tôi trước hết cáo từ, nếu như có chuyện gì khác có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định phối hợp với cảnh sát làm việc."
Câu nói đầu tiên của Tống Kỳ Diễn khiến cho phần đông ánh mắt bên trong đồn cảnh sát chuyển sang bên này, có kinh ngạc, có ganh tị tức giận, cũng có không dám tin, hầu như mọi người trước đó đều quên Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ còn có dì Hồng tồn tại.
"Tống Kỳ Diễn, anh tại sao lại ở chỗ này?" Kiều Niệm Chiêu kêu lên hỏi ra một vấn đề cực kỳ đơn giản.
Cận Tử Kỳ đứng ở cạnh Tống Kỳ Diễn làm chim nhỏ nép bên người, trong mắt chỉ có Tống Kỳ Diễn, sao có thể lo lắng chia sẻ lo lắng của người khác?
Tống Kỳ Diễn chậm rãi mà cười, cúi đầu gạt gạt tóc của Cận Tử Kỳ, "Dĩ nhiên là tới lấy khẩu cung ."
Mặt mày của Cận Chiêu Đông và Bạch Triển Minh lập tức biến sắc, thế nhưng quên mất một nhân vật như Tống Kỳ Diễn đang toạ sơn xem hổ đấu!
"Kỳ Diễn này. . . . . ." Tống Nhiễm Cầm lại thay đổi dáng vẻ hung hãn trước đó, hòa hòa khí khí mà nói với Tống Kỳ Diễn: "Cậu xem, Tống gia chính là có mặt mũi trong thành phố này, nói thế nào con cháu cũng không thể bị bắt tạm giam ở trong trại."
Tống Nhiễm Cầm hiển nhiên là muốn mượn bàn tay Tống Kỳ Diễn giải quyết chuyện gai đâm vào tay trước mắt này, càng thêm không tiếc dùng tới nhược điểm của Tống gia uy hiếp hắn, nếu như chuyện bọn họ bị tạm giam truyền đi đối với uy tín của Tống gia cũng không có lợi ích!
Tống Kỳ Diễn miễn cưỡng cười một tiếng, tay không ý thức mà quấn mái tóc dài của Cận Tử Kỳ vài vòng, không lên tiếng.
Tống Nhiễm Cầm lúc này bị phong thái thờ ơ không thèm đếm xỉa tới của hắn làm cho lo sợ bất an, có giúp hay không nói thẳng một câu, tính treo ngược bà để làm gì? Suy nghĩ một chút, luật sư bà gọi cũng sắp đến rồi chứ?
Trong đồn cảnh sát, chớp mắt xuất hiện sự yên tĩnh kỳ dị.
Chỉ có Tống Kỳ Diễn cười đến mức sung sướng, bộ dáng như bà ngoại sói.
Dĩ nhiên cũng có người định lực chưa đủ, bị hắn cười chọc cho một bụng bực tức, ví dụ như. . . . . Kiều Niệm Chiêu!
"Tống Kỳ Diễn, anh rốt cuộc muốn làm gì, bây giờ nhìn thấy chúng tôi như vậy anh thật vui sướng có đúng không?"
Tống Kỳ Diễn nhướng mày, nhìn sang Kiều Niệm Chiêu ánh mắt tràn đầy tán thưởng, cô ta ngu ngốc, cuối cùng cũng thông minh được một lần!
Cận Tử Kỳ ở trong ngực chợt cong cánh tay lên chọt khuỷu tay về phía sau.
Tống Kỳ Diễn nhìn mình bị đánh trúng bụng, cúi đầu, không nhịn được bật cười.
Nụ cười này, ở ngoài ánh sáng trong đại sảnh có vẻ rất là xốn mắt người khác, thấy thế mọi người đều huyết khí dâng trào.
"Đây là người nào vậy?" không biết chuyện, Bạch phu nhân kéo cánh tay Bạch Triển Minh cố ý thấp giọng hỏi thăm.
đi du lịch vòng quanh trái đất hơn nửa năm, bà lại là một người nhàn hạ, nơi nào sẽ đi quan tâm tin tức tài chính kinh tế?
Bạch Triển Minh nào có ở không rỗi rãnh trả lời bà vấn đề cực kỳ nhàm chán như vậy, sự chú ý đã sớm chuyển dời đến trên người Tống Kỳ Diễn rồi, không thể xem thường ý cười ở khoé miệng và đáy mắt của Tống Kỳ Diễn, mơ hồ cảm giác dường như mình bị tính kế.
Bạch Lộ Ngưỡng rất nhanh thì hiểu được, trong bụng lập tức nổ lửa, nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm: "Gọi điện thoại đến nhà chúng tôi chính là anh sao?" Nếu không giọng nói hai người tại sao lại giống hệt nhau như thế?
Bạch Lộ Ngưỡng vừa dứt lời, trừ Tống Nhiễm Cầm chỉ ngây ngốc, những người khác trong lòng đều rõ ràng ——
Người gọi điện thoại đến Bạch gia mật báo là Tống Kỳ Diễn, có lẽ báo cảnh sát cho cảnh sát tìm tới cũng là hắn!
Thậm chí nha, khiến cho bọn họ bị tạm giam đều là quỷ kế của Tống Kỳ Diễn, ngay cả cục trưởng đột nhiên không thấy bóng dáng đâu đều là do hắn giở trò quỷ! Chính là vì muốn chặt đứt đường lui cho những người bọn họ, để cho bọn họ ở chỗ này chịu nhiều đau khổ!
Trong lúc nhất thời, các loại ý tưởng âm độc ngoan tuyệt đều bắn lên trên người Tống Kỳ Diễn.
Dường như Cận Tử Kỳ không có chú ý tới những ánh mắt thù hằn kia, nói với Tống Kỳ Diễn: "không còn sớm, đi về trước đi."
Mắt Tống Kỳ Diễn cười gật đầu, "Vậy thì đi thôi." nói xong nhân tiện khoác lên eo của cô rời đi.
Đầu kia Tống Nhiễm Cầm cuối cùng hiểu được, đoán được hết thảy mọi chuyện đều vô cùng có khả năng là do Tống Kỳ Diễn động tay chân, đột nhiên bộc phát gầm lên một trận kinh hãi: "Tống Kỳ Diễn, cậu là kẻ ăn cây táo rào cây sung gì đó mà!"
Tống Kỳ Diễn dừng bước, ngoái đầu lại nhìn, cười cười với Tống Nhiễm Cầm đang cực kỳ bại hoại: "Chị cũng đã nói tôi ăn cây táo rào cây sung rồi, tôi nếu không làm ra chút chuyện ăn cây táo rào cây sung chẳng phải là thật có lỗi với cách dùng từ này của chị không?"
"Cậu ——" Tống Nhiễm Cầm bị hắn mặt dạn mày dày tức giận đến mức chỉ nói được một chữ "cậu cậu cậu".
Tống Kỳ Diễn lại dời mắt đi chỗ khác thì thấy sau lưng Tống Nhiễm Cầm sắc mặt của mọi người tái xanh, nụ cười càng rạng rỡ: "Xem ra các vị vẫn là không ý thức được sai lầm của mình, vậy thì ở chỗ này tự kiểm điểm lại cho tốt một chút đi."
Lời nói vừa rơi xuống, thì thấy Bạch phu nhân lộ ra hoảng sợ mà nhìn trái nhìn phải: "Cái gì, cái gì, có ý gì?"
Kiều Niệm Chiêu càng thêm đổi sắc mặt, căm hận như muốn tràn mi ra, cô cắn chặt răng, thấp giọng chất vấn: "Có ý gì! Khi nào thì đồn cảnh sát lại thành chỗ mà anh nói không phải một thì là hai chứ!"
Tống Kỳ Diễn cúi đầu vuốt mái tóc dài sau lưng Cận Tử Kỳ: "Lại nói tiếp, tôi cũng coi là trưởng bối của cô, cô chỉ là đứa tiểu bối, lại có tư cách gì lên tiếng chất vấn? Hay là. . . . . ." nói xong ngước mắt quét ngang Kiều Niệm Chiêu sắc mặt chợt biến, môi mỏng nhếch lên: "thật sự là do mẹ cô nuôi dạy có vấn đề sao?"
Tối nay vô số lần Kiều Hân Hủy bị trúng thương, sắc mặt đã không cách nào dùng từ khó coi để hình dung.
Bên này mới vừa sinh ra tranh chấp, đầu kia di động của Bạch Lộ Ngưỡng lại vang lên, sau khi bắt máy không quá năm giây, sắc mặt lập tức rất khó coi, "không thể tới? Bạch thị tiêu nhiều tiền như vậy mời ông làm cố vấn pháp luật, hiện tại ông lại nói ông không thể tới?"
Điện thoại di động của Tô Tấn An cũng đồng thời vang lên, sau khi nghe được tiếng của đối phương cũng không dám tin mà hỏi ngược lại một tiếng: "Nửa đường xe bị bể bánh? không phải là có bánh dự bị sao? Cái gì, bánh dự bị lại bị trộm? Cái này cũng là lý do sao!"
Bạch Lộ Ngưỡng cũng không nén được tức giận, hướng về phía điện thoại di động cắn răng nghiến lợi mà hỏi một câu: "Anh có ý gì? Chẳng lẽ muốn một nhà bốn người chúng tôi đều phải ở cái chỗ cũ nát này đợi hết một đêm?"
Tống Nhiễm Cầm vung ra ống đựng bút lực đạo không nhỏ, vậy mà nhanh hơn một bước trước khi đập trúng Kiều Niệm Chiêu, Cận Chiêu Đông lại bỗng dưng tiến lên, chặn lại ống đựng bút đang bay tới rào rạt, rơi mạnh lung tung ngổn ngang lên trên tây trang của ông.
"Ba ba. . . . . ." Kiều Niệm Chiêu làm ra vẻ một bộ dáng đáng thương, kéo ống tay áo Cận Chiêu Đông lại.
Tống Nhiễm Cầm nhìn trận thế này, cười lạnh, hai tay vòng ngực: "Ôi, Cận chủ tịch, bây giờ là ở trước mặt nhiều người như vậy, đã dự định đẩy vợ bé lên vị trí chính thất rồi sao?"
"Người đàn ông gặp dịp thì chơi rất nhiều, nhưng giống như Cận chủ tịch đây, đùa mà thành thật ngược lại ít lại càng ít."
Bạch phu nhân lúc này không quên châm thêm cây đuốc, ghét Kiều Niệm Chiêu ngay sau đó cũng ghét cả Kiều Hân Hủy.
Nhất là kiểu người làm vợ của đại gia tộc được cưới hỏi đàng hoàng như các bà, đặc biệt căm hận những thứ hồ ly tinh có tâm tư cướp đi chồng của bọn họ, các bà đau khổ cay đắng ở bên trong giúp người đàn ông có thể diện, người phụ nữ ở bên ngoài lại áo tới vươn tay cơm tới há mồm, thật sự là cho rằng mình là người vợ lẽ đứng đắn nghiêm túc sao?
Mặc dù Bạch phu nhân và Tống Nhiễm Cầm có cách ngại, nhưng ở trên vấn đề đối với Tiểu Tam cũng là đứng chung một chiến tuyến !
không để ý tới sắc mặt Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy đã biến hóa, Bạch phu nhân tiếp tục ra vẻ vô hại mà nói với Tống Nhiễm Cầm đã giận đến đỏ mặt: "Tô phu nhân, mặc dù hai ta không có duyên phận thành thông gia, nhưng tôi cũng hâm mộ bà có con dâu tốt như vậy, sau này còn có thể cùng một bà thông gia khác nghiên cứu thảo luận một chút làm thế nào giữ được một người đàn ông cả người!"
Tống Nhiễm Cầm nghe được hôn sự hai nhà Bạch Tô phải thất bại, cũng đã một lòng bất ổn mà lăn lộn, lại được nghe Bạch phu nhân vui vẻ cho rằng mình và đứa con gái của người đàn bà làm vợ lẽ bên ngoài cùng chung một cấp bậc, càng thêm giận đến trợn trắng mắt.
Lập tức, Tống Nhiễm Cầm tằng hắng cổ họng liều mạng mà kêu gào lên: "Bạch phu nhân, lời nói này của bà cũng không đúng, mặc dù hôn sự của Tô gia và Bạch gia không có, cũng không đại biểu con dâu Tô gia tôi tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể làm, nếu như cưới đứa con của tiểu Tam về nhà, khó bảo đảm cô ta sau này sẽ không vì người khác vứt bỏ con trai nhà chúng tôi!"
Kiều Niệm Chiêu bị Tống Nhiễm Cầm và Bạch phu nhân bà một câu tôi một câu làm nhục đã thành tâm điểm của mọi người, nước mắt đã sớm đảo quanh trong hốc mắt, mà Cận Chiêu Đông cũng là bị châm chọc phải mím chặt môi mỏng, ánh mắt âm độc dừng ở trên người Tống Nhiễm Cầm.
"Tô phu nhân, làm người vẫn là không nên được voi đòi tiên được."
Ở một bên Bạch Triển Minh lý trí mà phát hiện có chút gì đó không đúng, quay đầu hỏi dân cảnh: "Anh rốt cuộc có gọi cho cục trưởng của các anh hay không? Tại sao lâu như thế rồi người còn chưa tới."
"Vẫn còn muốn tìm cục trưởng của chúng tôi để nhờ vả quan hệ hả?" Dân cảnh buồn cười mà nhìn dáng vẻ Bạch Triển Minh đang nhíu mày suy tư, hậm hực nói: "Cục trưởng phu nhân nói cục trưởng chúng tôi đi ra ngoài đóng quân dã ngoại rồi, phải sáng sớm ngày mai mới trở về, các người đó, ở chỗ này sống đàng hoàng cho tôi đi!"
Côn cảnh sát đập lên trên mặt bàn vang dội thình thình, trong lòng mười người cũng nghe được có một trận lạnh lẽo.
Tống Nhiễm Cầm nhảy dựng lên trước tiên: "Cái gì? đi ra ngoài cắm trại? Mùa đông rất lạnh ông ta ngủ đêm ở doanh trại làm chi!"
Cận Chiêu Đông cau mày ra lệnh: "Lập tức gọi điện thoại cho ông ta, để cho ông ta xử lý chuyện này, hãy nói chủ tịch Cận thị và chủ tịch Bạch thị còn có thiếu tổng Phong Kỳ đều ở trong đây chờ ông ta, có cái gì tổn thất tôi ngày sau bồi thường lại cho ông ta!"
Bạch Triển Minh đồng ý gật đầu: "Đồng chí cảnh sát, thuận lợi cho người cũng là thuận lợi cho mình, kính xin anh dàn xếp một chút."
Ai ngờ dân cảnh lắc đầu một cái, trễ môi xuống: "Các người cũng không phải là không biết, trong núi lớn này đây, tín hiệu yếu kém, huống chi, máy điện thoại mà cục trưởng chúng tôi dùng là đó là loại máy cổ, sớm bị thời đại đào thải, thì càng không gọi được."
Bạch Lộ Ngưỡng rốt cuộc là nghe được ý ở ngoài lời, lạnh giọng chất vấn: "Anh có ý gì?"
"Có thể có ý gì!" Đồng chí dân cảnh giương cao mày cầm côn cảnh sát: "Ý tứ là như vậy thôi!"
Chính là không cho các người có cơ hội biện hộ bảo lãnh đi ra ngoài, muốn để cho các người ở chỗ này mười ngày nửa tháng!
Anh em Bạch Lộ Ngưỡng và Bạch Lộ Thần giận đến siết quả đấm kêu khanh khách, mặt mày lạnh lùng mà muốn xông lên chỗ dân cảnh, mới vừa bước chân ra, những dân cảnh khác ở bốn phía đang làm việc lập tức ăn ý, trong phút chốc toàn bộ đứng lên.
Cùng so với bộ dáng tức giận lạnh lùng khắp bốn phía của hai vị công tử Bạch gia, bọn cảnh sát là một thân sát khí, có mấy tên đã bỏ một tay vào phía dưới bàn, theo chân bọn họ trước mắt vị dân cảnh mới vừa rồi rút ra côn cảnh sát thì động tác giống nhau như đúc.
"Lộ Ngưỡng, Lộ Thần!" Bạch Triển Minh phát hiện địch đông ta ít lập tức kêu hai đứa con trai lại.
Sau một hồi tranh chấp lẫn nhau, không khí bên trong đồn cảnh sát đúng là căng thẳng khốc liệt.
Kể từ sau khi mang thai Cận Tử Kỳ khó tránh khỏi có chút thích ngủ, nhìn sang bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ, không khỏi bắt đầu buồn ngủ.
Tống Kỳ Diễn phát giác cô ngáp liên tục, không hề ngồi xem cuộc vui nữa, một tay ôm chầm đầu vai của Cận Tử Kỳ. trên mặt của hắn không có gì biến hóa, Cận Tử Kỳ khi nghiêng mắt lại giống như thấy được một cái đuôi sói xám lớn đang vểnh lên.
Người bị hắn ôm lấy đứng dậy, nghe được hắn nói với dân cảnh: "Nếu lấy khẩu cung xong rồi, vậy tôi và bà nhà tôi trước hết cáo từ, nếu như có chuyện gì khác có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định phối hợp với cảnh sát làm việc."
Câu nói đầu tiên của Tống Kỳ Diễn khiến cho phần đông ánh mắt bên trong đồn cảnh sát chuyển sang bên này, có kinh ngạc, có ganh tị tức giận, cũng có không dám tin, hầu như mọi người trước đó đều quên Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ còn có dì Hồng tồn tại.
"Tống Kỳ Diễn, anh tại sao lại ở chỗ này?" Kiều Niệm Chiêu kêu lên hỏi ra một vấn đề cực kỳ đơn giản.
Cận Tử Kỳ đứng ở cạnh Tống Kỳ Diễn làm chim nhỏ nép bên người, trong mắt chỉ có Tống Kỳ Diễn, sao có thể lo lắng chia sẻ lo lắng của người khác?
Tống Kỳ Diễn chậm rãi mà cười, cúi đầu gạt gạt tóc của Cận Tử Kỳ, "Dĩ nhiên là tới lấy khẩu cung ."
Mặt mày của Cận Chiêu Đông và Bạch Triển Minh lập tức biến sắc, thế nhưng quên mất một nhân vật như Tống Kỳ Diễn đang toạ sơn xem hổ đấu!
"Kỳ Diễn này. . . . . ." Tống Nhiễm Cầm lại thay đổi dáng vẻ hung hãn trước đó, hòa hòa khí khí mà nói với Tống Kỳ Diễn: "Cậu xem, Tống gia chính là có mặt mũi trong thành phố này, nói thế nào con cháu cũng không thể bị bắt tạm giam ở trong trại."
Tống Nhiễm Cầm hiển nhiên là muốn mượn bàn tay Tống Kỳ Diễn giải quyết chuyện gai đâm vào tay trước mắt này, càng thêm không tiếc dùng tới nhược điểm của Tống gia uy hiếp hắn, nếu như chuyện bọn họ bị tạm giam truyền đi đối với uy tín của Tống gia cũng không có lợi ích!
Tống Kỳ Diễn miễn cưỡng cười một tiếng, tay không ý thức mà quấn mái tóc dài của Cận Tử Kỳ vài vòng, không lên tiếng.
Tống Nhiễm Cầm lúc này bị phong thái thờ ơ không thèm đếm xỉa tới của hắn làm cho lo sợ bất an, có giúp hay không nói thẳng một câu, tính treo ngược bà để làm gì? Suy nghĩ một chút, luật sư bà gọi cũng sắp đến rồi chứ?
Trong đồn cảnh sát, chớp mắt xuất hiện sự yên tĩnh kỳ dị.
Chỉ có Tống Kỳ Diễn cười đến mức sung sướng, bộ dáng như bà ngoại sói.
Dĩ nhiên cũng có người định lực chưa đủ, bị hắn cười chọc cho một bụng bực tức, ví dụ như. . . . . Kiều Niệm Chiêu!
"Tống Kỳ Diễn, anh rốt cuộc muốn làm gì, bây giờ nhìn thấy chúng tôi như vậy anh thật vui sướng có đúng không?"
Tống Kỳ Diễn nhướng mày, nhìn sang Kiều Niệm Chiêu ánh mắt tràn đầy tán thưởng, cô ta ngu ngốc, cuối cùng cũng thông minh được một lần!
Cận Tử Kỳ ở trong ngực chợt cong cánh tay lên chọt khuỷu tay về phía sau.
Tống Kỳ Diễn nhìn mình bị đánh trúng bụng, cúi đầu, không nhịn được bật cười.
Nụ cười này, ở ngoài ánh sáng trong đại sảnh có vẻ rất là xốn mắt người khác, thấy thế mọi người đều huyết khí dâng trào.
"Đây là người nào vậy?" không biết chuyện, Bạch phu nhân kéo cánh tay Bạch Triển Minh cố ý thấp giọng hỏi thăm.
đi du lịch vòng quanh trái đất hơn nửa năm, bà lại là một người nhàn hạ, nơi nào sẽ đi quan tâm tin tức tài chính kinh tế?
Bạch Triển Minh nào có ở không rỗi rãnh trả lời bà vấn đề cực kỳ nhàm chán như vậy, sự chú ý đã sớm chuyển dời đến trên người Tống Kỳ Diễn rồi, không thể xem thường ý cười ở khoé miệng và đáy mắt của Tống Kỳ Diễn, mơ hồ cảm giác dường như mình bị tính kế.
Bạch Lộ Ngưỡng rất nhanh thì hiểu được, trong bụng lập tức nổ lửa, nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm: "Gọi điện thoại đến nhà chúng tôi chính là anh sao?" Nếu không giọng nói hai người tại sao lại giống hệt nhau như thế?
Bạch Lộ Ngưỡng vừa dứt lời, trừ Tống Nhiễm Cầm chỉ ngây ngốc, những người khác trong lòng đều rõ ràng ——
Người gọi điện thoại đến Bạch gia mật báo là Tống Kỳ Diễn, có lẽ báo cảnh sát cho cảnh sát tìm tới cũng là hắn!
Thậm chí nha, khiến cho bọn họ bị tạm giam đều là quỷ kế của Tống Kỳ Diễn, ngay cả cục trưởng đột nhiên không thấy bóng dáng đâu đều là do hắn giở trò quỷ! Chính là vì muốn chặt đứt đường lui cho những người bọn họ, để cho bọn họ ở chỗ này chịu nhiều đau khổ!
Trong lúc nhất thời, các loại ý tưởng âm độc ngoan tuyệt đều bắn lên trên người Tống Kỳ Diễn.
Dường như Cận Tử Kỳ không có chú ý tới những ánh mắt thù hằn kia, nói với Tống Kỳ Diễn: "không còn sớm, đi về trước đi."
Mắt Tống Kỳ Diễn cười gật đầu, "Vậy thì đi thôi." nói xong nhân tiện khoác lên eo của cô rời đi.
Đầu kia Tống Nhiễm Cầm cuối cùng hiểu được, đoán được hết thảy mọi chuyện đều vô cùng có khả năng là do Tống Kỳ Diễn động tay chân, đột nhiên bộc phát gầm lên một trận kinh hãi: "Tống Kỳ Diễn, cậu là kẻ ăn cây táo rào cây sung gì đó mà!"
Tống Kỳ Diễn dừng bước, ngoái đầu lại nhìn, cười cười với Tống Nhiễm Cầm đang cực kỳ bại hoại: "Chị cũng đã nói tôi ăn cây táo rào cây sung rồi, tôi nếu không làm ra chút chuyện ăn cây táo rào cây sung chẳng phải là thật có lỗi với cách dùng từ này của chị không?"
"Cậu ——" Tống Nhiễm Cầm bị hắn mặt dạn mày dày tức giận đến mức chỉ nói được một chữ "cậu cậu cậu".
Tống Kỳ Diễn lại dời mắt đi chỗ khác thì thấy sau lưng Tống Nhiễm Cầm sắc mặt của mọi người tái xanh, nụ cười càng rạng rỡ: "Xem ra các vị vẫn là không ý thức được sai lầm của mình, vậy thì ở chỗ này tự kiểm điểm lại cho tốt một chút đi."
Lời nói vừa rơi xuống, thì thấy Bạch phu nhân lộ ra hoảng sợ mà nhìn trái nhìn phải: "Cái gì, cái gì, có ý gì?"
Kiều Niệm Chiêu càng thêm đổi sắc mặt, căm hận như muốn tràn mi ra, cô cắn chặt răng, thấp giọng chất vấn: "Có ý gì! Khi nào thì đồn cảnh sát lại thành chỗ mà anh nói không phải một thì là hai chứ!"
Tống Kỳ Diễn cúi đầu vuốt mái tóc dài sau lưng Cận Tử Kỳ: "Lại nói tiếp, tôi cũng coi là trưởng bối của cô, cô chỉ là đứa tiểu bối, lại có tư cách gì lên tiếng chất vấn? Hay là. . . . . ." nói xong ngước mắt quét ngang Kiều Niệm Chiêu sắc mặt chợt biến, môi mỏng nhếch lên: "thật sự là do mẹ cô nuôi dạy có vấn đề sao?"
Tối nay vô số lần Kiều Hân Hủy bị trúng thương, sắc mặt đã không cách nào dùng từ khó coi để hình dung.
Bên này mới vừa sinh ra tranh chấp, đầu kia di động của Bạch Lộ Ngưỡng lại vang lên, sau khi bắt máy không quá năm giây, sắc mặt lập tức rất khó coi, "không thể tới? Bạch thị tiêu nhiều tiền như vậy mời ông làm cố vấn pháp luật, hiện tại ông lại nói ông không thể tới?"
Điện thoại di động của Tô Tấn An cũng đồng thời vang lên, sau khi nghe được tiếng của đối phương cũng không dám tin mà hỏi ngược lại một tiếng: "Nửa đường xe bị bể bánh? không phải là có bánh dự bị sao? Cái gì, bánh dự bị lại bị trộm? Cái này cũng là lý do sao!"
Bạch Lộ Ngưỡng cũng không nén được tức giận, hướng về phía điện thoại di động cắn răng nghiến lợi mà hỏi một câu: "Anh có ý gì? Chẳng lẽ muốn một nhà bốn người chúng tôi đều phải ở cái chỗ cũ nát này đợi hết một đêm?"
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!