LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Những điều kỳ lạ

73 lượt xem

- Alo, em sắp tới nơi rồi anh ...

- Nhanh lên, mọi người đến đủ cả rồi, tại sao lúc nào em cũng đến muộn thế hả?

Nói xong tôi tắt máy cái rụp, tâm trạng có chút bực bội, đây không hiểu là lần thứ bao nhiêu tôi phải gọi điện thúc giục thằng nhóc Quang Ngọc vì vấn đề giờ giấc. 15 phút sau, cậu nhóc có mặt, lúc này mọi thứ cũng đang khá gấp gáp, tôi nhanh chóng thúc giục mọi người vào vị trí sẵn sàng. Giờ chỉ chờ Quang Ngọc lôi đàn lên sân khấu, cắm nốt các thiết bị dây nối thì chúng tôi sẽ tiến hành test âm thanh chung cho cả band nhạc, bước chuẩn bị sau cùng cho buổi tiệc cưới ngày hôm nay.

Tôi tên Anh Tuấn, năm nay 27 tuổi, là trưởng nhóm một band nhạc chơi nghiệp dư tại Hà Nội. Cô dâu Thùy Anh là bạn thân của tôi ngót nghét gần được 7 năm, trong năm đầu tiên khi tôi mới thành lập band, Thùy Anh là nữ ca sĩ chính, hiện tại cô không còn đi hát nữa, nghề nghiệp chính bây giờ của cô là làm bánh, ngoài ra cô còn đi dạy thêm ở một trung tâm tiếng Pháp. Thi thoảng rảnh rỗi cô vẫn hay ghé qua quán tôi diễn để gặp mọi người, lên hát giao lưu đôi ba bài cho đỡ nhớ nghề. Thùy Anh xinh đẹp, tốt tính, năng động, là mẫu điển hình của người phụ nữ hiện đại thời thời nay.

Chú rể Thiên Minh năm nay 30 tuổi, anh khá cao lớn, đẹp trai và nam tính. Bố anh là tổng giám đốc của một tập đoàn bảo hiểm lớn, anh hiện cũng đang nắm giữ chức vụ cao trong chi nhánh công ty ở khu vực ngoài Hà Nội. Giai đoạn đầu khi 2 người mới yêu nhau tôi hơi lo lắng cho Thùy Anh, vì trong quá khứ không ít lần cô bị lừa gạt trong chuyện tình cảm, tôi khá hoang mang vì không biết lần này mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào. Sau một thời gian tiếp xúc và quan sát, tôi nhận thấy Thiên Minh đối xử với Thùy Anh rất tốt, anh khá chu đáo và lãng mạn, tôi nhìn thấy tình yêu và sự say đắm trong ánh mắt của anh khi nhìn Thùy Anh, tôi ngưỡng mộ tình yêu của hai người họ, nhưng cũng là lúc tôi nhận ra trong lòng tôi bắt đầu ngổn ngang và chất chứa những suy nghĩ.

Hai người tìm hiểu và yêu nhau cũng được hơn 1 năm, nay quyết định đi đến hôn nhân. Anh muốn tạo cho Thùy Anh một sự bất ngờ, Thiên Minh hẹn gặp tôi và cùng lên kế hoạch cho màn cầu hôn, địa điểm sẽ là quán cafe tôi hay chơi nhạc vào tối cuối tuần. Đầu tiên chỉ coi như một hôm cuối tuần đi nghe nhạc bình thường, Thiên Minh hôm đó mặc quần bò ngắn, áo phông. Chương trình đêm nhạc diễn ra tầm 15 phút, anh giả vờ vào phòng vệ sinh, sau đó thay 1 bộ vest thật đẹp và bảnh cùng bó hoa thật to, đẹp cùng chiếc nhẫn cầu hôn đã được chuẩn bị. Anh ra hiệu đã sẵn sàng, nhân viên sẽ tắt hết đèn trong quán, tôi sẽ bắt đầu dạo ca khúc Marry You của Bruno Mars, Thiên Minh bắt đầu đi ra và hát, tiến dần lên sân khấu, lúc này đèn mới mở lên. Khỏi phải nói Thùy Anh bất ngờ đến mức nào, chắc hẳn rồi, cô làm sao tưởng tượng ra khung cảnh cầu hôn đầy lãng mạn tại một quán nhạc như thế được chứ. Thiên Minh hát tương đối tốt, chắc nhịp, chúng tôi không phải tập dượt với nhau quá nhiều, hết ca khúc, anh tiến lại chầm chậm về phía Thùy Anh, quỳ một chân xuống, giơ chiếc hộp đựng nhẫn và bó hoa ra trước mặt thủ thỉ: "Anh yêu em, em sẽ đồng ý cưới anh chứ". Khỏi phải nói, tiếng hò reo, vỗ tay vang lên ầm ĩ trong quán, tôi không bất ngờ với những giọt long lanh từ khóe mắt của Thùy Anh, cô ôm anh thật chặt và mếu máo nói ba từ: "Em đồng ý"

Đám cưới diễn ra suôn sẻ và tốt đẹp, đây là một trong những buổi biểu diễn tốt của band nhạc, mọi người đều chơi rất xung, thăng hoa và hết mình. Cô dâu chú rể cũng góp vui trong chương trình bằng ca khúc Qua đêm nay, họ vừa hát vừa nhìn nhau vô cùng tình tứ và âu yếm, hát xong họ trao cho nhau một nụ hôn thật sâu, say đắm và ngọt ngào trên sân khấu, nhưng ở đâu đó trong hội trường, có một người nào đó, trái tim đang khẽ nhói đau ...

Bữa tiệc diễn ra khá muộn, lúc kết thúc cũng đã tầm gần 9h tối, lúc này mọi người cũng đã đi về hết, chỉ còn lại hầu hết là người thân trong gia đình, tôi cũng ở lại để thu dọn đàn đóm, nhạc cụ và giúp đỡ cho bên âm thanh tháo gỡ các thiết bị. Xong xuôi, lúc này tôi mới ra ngồi vào mâm cùng với gia đình cô dâu, chú rể. Tôi ăn ngấu nghiến, từ tối giờ chỉ lo phục vụ âm nhạc cho mọi người mà chưa có gì bỏ bụng.

Ăn xong xuôi, tất cả ra bàn uống trà nghỉ ngơi, tôi cùng mọi người đang cười đùa, nói chuyện tương đối vui vẻ, bỗng điện thoại của chú rể Thiên Minh, người đang ngồi cạnh tôi rung lên, một số lạ gọi đến, nhìn thấy, mặt anh bỗng dưng biến sắc, thay đổi hẳn so với lúc nãy, giống như anh biết số máy này, một số máy thân quen mà anh đã thuộc nằm lòng trong đầu từ lâu. Anh xin phép ra bên ngoài nghe điện thoại, là một người nhạy cảm, tôi có một linh tính điều gì đó chẳng lành, tôi hơi lưỡng lự, suy nghĩ và rồi quyết định đi theo sau anh vì tò mò muốn biết về cuộc điện thoại anh chuẩn bị nhấc máy. Có lẽ hành vi của tôi không được đúng đắn, nhưng thực sự giây phút đó trực giác mách bảo tôi nên làm như vậy, nếu lúc đó tôi không đi theo sau Thiên Minh thì có lẽ tôi không bao giờ biết được những điều mà nhẽ ra mình sẽ mãi mãi không thể biết.

Tôi giữ một khoảng cách tương đối an toàn, đi theo lặng lẽ, núp kĩ để Thiên Minh không phát hiện ra giống như những điệp viên chuyên nghiệp trong phim hành động. Ra chỗ tương đối khuất người, anh mới nhấc máy: "Anh đây, có chuyện gì không em?"

Đúng như tôi dự đoán, Thiên Minh biết người gọi điện thoại đến là ai. Anh im lặng một hồi để lắng nghe đầu dây bên kia nói gì đó. Có một chút đắn đo hiện rõ trên khuôn mặt của anh:

- Được rồi, anh xuống ngay ...

Dường như là nhân vật bí ẩn đằng sau cuộc điện thoại đang ở ngay dưới tầng tòa nhà tổ chức sự kiện này, tôi vẫn tiếp tục đi theo sau Thiên Minh, muốn hiểu rõ xem có chuyện gì đang xảy ra, tại sao nhân vật bí ẩn kia không trực tiếp lên trên chúc mừng trong ngày đám cưới này, mà lại hẹn riêng chú rể xuống dưới gặp mặt, càng lúc tôi càng cảm thấy có nhiều điều bất ổn trong câu chuyện này, càng kích thích sự tò mò trong tôi. Thiên Minh đi vòng ra khu vườn đằng sau tòa nhà, nơi đó vô cùng vắng vẻ do vẫn chưa hoàn thiện xong hẳn, nó heo hút và không có nhiều ánh sáng. Lúc này nhân vật hẹn gặp chú rể đã xuất hiện, anh chàng này trông khá gầy, tương đối ẻo lả, style trông giống Hàn Quốc nhưng mặt mũi trông có vẻ cũng xinh trai, sáng sủa. Tôi núp ở cách đó không xa, có thể do nơi này im ắng nên tôi nghe tương đối rõ những lời hai bên nói với nhau. Chàng trai kia vừa nhìn thấy Thiên Minh đã ôm chầm lấy anh rất chặt, như là không bao giờ muốn buông ra nữa:

- Em thực sự rất nhớ anh.

Tôi bần thần một lúc, rồi điều mà tôi không thể nào tượng tượng ra nổi đã xảy ra trước mắt mình: hai người đàn ông đó đang hôn nhau, một nụ hôn rất sâu và nồng nàn, nó không khác nhau là mấy với nụ hôn Thiên Minh trao cho Thùy Anh cách đó ít lâu trong buổi hôn lễ. Mọi thứ quá đỗi bất ngờ khiến cho tôi không thể nào giữ được bình tĩnh, tay chân và cơ thể tôi run lên bần bật, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi cảm giác như những gì trước đây mình từng nghe, chứng kiến, cảm nhận và tin tường bỗng dưng sụp đổ ngay trước mắt. Người mà tôi yên tâm và tin tưởng nhất để giao cô bạn thân, nay đang ngoại tình, điều mà tôi luôn ngưỡng mộ với cặp đôi này đó là sự tin tưởng hai người luôn dành cho nhau, đó là tình yêu sâu sắc và chân thành nhất, tôi luôn ngưỡng mộ tình yêu đẹp của họ, coi đó là động lực tin tưởng trong tình yêu, nay tất cả đã vỡ vụn. Tôi luôn tự cho mình thông minh, khôn khéo, biết nhìn người, nhưng sau tất cả, dù tôi có quan sát tỉ, để ý tỉ mỉ cũng chưa từng nghi ngờ hay phát hiện ra sự thật này, không những vậy đối tượng ngoại tình của Thiên Minh lại còn là một người đàn ông. Lúc này, trái tim tôi thực sự nhói lên, vì bao chất chứa từ lâu, những cảm xúc trong tôi, những tình cảm chưa từng nói nên lời, giống như cơn sóng thần dồn dập kéo đến xô đổ tâm trí, vốn đã muốn cất giấu và chôn vùi nó mãi mãi.

Tôi cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục theo dõi diễn biến của hai người họ. Sau một hồi ôm hôn khá nồng nàn, lúc này họ dừng lại và chàng trai kia khẽ nói:

- Em biết, không nên gặp anh và làm những điều như thế này trong ngày cưới của anh, nhưng sự thật là em nhớ anh vô cùng, đã mấy tháng nay chúng ta không gặp nhau. Đêm nay, em sẽ bay sang nước ngoại định cư cùng gia đình, có lẽ sẽ không bao giờ trở về Việt Nam nữa, em muốn gặp anh lần cuối trước khi lên máy bay, em xin lỗi vì sự ích kỉ này, những hãy cho em ở bên anh một chút nữa thôi được không, trước khi mình chia tay nhau mãi mãi.

Thiên Minh nhẹ nhàng ôm chàng trai kia vào lòng rồi xoa nhẹ đầu, giống như thông cảm và thấu hiểu hết nỗi lòng chất chứa bấy lâu nay của chàng trai đó, hai người im lặng không nói câu gì trong khoảng hơn 5 phút, sau đó, trao cho nhau một nụ hôn nhẹ rồi gửi lời chào tạm biệt:

- Thiên Minh ... em yêu anh, anh nhất định phải sống hạnh phúc nhé

- Em cũng vậy, nhất định phải tìm được hạnh phúc cho riêng mình đấy, anh sẽ không bao giờ quên em ... Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Hai người nở một nụ cười rồi chàng trai kia khẽ quay lưng đi. Thiên Minh vẫn đứng đó và nhìn theo sau bóng lưng cậu trai kia rất lâu, đến khi cậu ta hoàn toàn biến mất trong màn đêm. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, suy nghĩ một lúc rồi bước lại gần chỗ Thiên Minh đang đứng, anh tương đối ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, nhưng điệu bộ không quá bối rối, giật mình hoảng hốt lo sợ, có lẽ trong đầu anh còn đang bận chất chứa một mớ suy nghĩ và nỗi niềm.

- Em nhìn thấy hết rồi đúng không.

- Đúng vậy. Tôi khẽ gật đầu.

Chúng tôi im lặng trong vài giây, tiếng chuông điện thoại của Thiên Minh lại một lần nữa vang lên, xé toang không gian tĩnh lặng đáng sợ của màn đêm xung quanh.

Cô dâu có lẽ sốt ruột vì thấy chú rể biến mất khá lâu, gọi điện để nhắc nhở chú rể mau chóng quay lại để làm nốt các thủ tục rồi chuẩn bị về nhà. Tôi liền nói:

- Anh nghe máy đi, chuyện này chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau, ngày mai 2h chiều tại quán cafe Heaven, em muốn nghe anh giải thích mọi chuyện.

Thiên Minh khẽ gật đầu đồng ý, anh nghe máy của Thùy Anh và chúng tôi mau chóng quay lại sảnh hôn lễ. Giống như chưa từng có gì xảy ra, bọn tôi vẫn vui vẻ, cử xử, nói chuyện như bình thường với mọi người. Xong xuôi, chúng tôi chia tay nhau ra về.

Hôm sau đúng 2h chúng tôi có mặt tại quán cafe Heaven, buổi trưa nên quán gần khá vắng khách, chúng tôi ngồi vào một góc trong cùng khá khuất trên tầng hai, tương đối tiện để nói chuyện riêng với nhau. Lúc này, Thiên Minh mới thú nhận thật tất cả với tôi:

Thiên Minh là người đồng tính, anh ấy và cậu trai kia đã yêu nhau được 5 năm, từ trước đến nay anh tương đối kín đáo trong chuyện giữ bí mật về giới tính của mình, thậm chí anh chưa từng kể ra cho bố mẹ, bạn bè hay bất cứ người thân nào biết, vì anh sợ bị họ nhìn mình với ánh mắt kì thị, xem thường và xa lánh. Gia đình anh khá nghiêm khắc và cổ hủ, họ không bao giờ chấp nhận việc có một đứa con trong dòng họ có giới tính không bình thường, với họ đó là một điều xỉ nhục rất lớn. Anh và cậu trai kia vẫn yêu nhau trong âm thầm suốt thời gian dài qua, cho đến hơn một năm trước, mẹ của Thiên Minh bắt đầu nghi ngờ, cho người điều tra, tìm hiểu và phát hiện ra mọi thứ. Mẹ anh đe dọa sẽ tự tử và từ mặt anh nếu không chia tay và chấm dứt mối quan hệ yêu đương với cậu trai trẻ kia, anh suy sụp và đau khổ một thời gian dài, không còn cách nào khác anh buộc phải chấp nhận yêu cầu của mẹ mình, vì anh không muốn mọi chuyện ầm ĩ lên, anh muốn nghĩ cho người mình yêu, gia đình anh chắc chắn sẽ không để yên cho anh chàng kia nếu mọi việc cứ tiếp diễn. Mẹ anh có đủ tiền tài, quyền lực và mối quan hệ xã hội để làm mọi thứ như ý muốn của họ. Sau đó, mẹ của anh còn giới thiệu và ghép đôi cho Thiên Minh với Thùy Anh, mẹ của anh muốn anh mau chóng lập gia đình để ổn định và mong anh sớm quên đi mọi chuyện vừa xảy ra.

- Đồ khốn, anh có nghĩ cho cảm giác của Thùy Anh không? Cô ấy yêu anh đến vậy mà anh nỡ lòng nào ...

- Xin hãy tin tôi, thực sự tôi ban đầu chỉ muốn làm quen cô ấy để chiều theo ý mẹ, nhưng sau này tôi cũng có đôi phần rung động vì sự tốt bụng, ngây thơ của cô ấy, và hơn thế nữa khi tôi quyết định cưới cô ấy, tôi cũng thực sự nghĩ rằng tôi có thể chăm sóc, che chở cho cô ấy suốt cuộc đời, tôi không hề muốn lừa dối cô ấy.Tôi cũng đã cắt đứt liên lạc với người cũ một thời gian rồi, hôm qua chỉ là lời chia tay trước khi tạm biệt nhau mãi mãi. Tôi xin cậu, đừng để cho vợ tôi biết chuyện này được không? Tôi nghĩ mình thực sự đã rung động trước cô ấy, tôi nghĩ mình có thể yêu một người phụ nữ, chăm sóc và che chở suốt đời cho Thùy Anh, xin hãy tin tôi ....

Lúc này, ánh mắt khẩn thiết của Thiên Minh lại làm tôi cảm động, tôi muốn tin vào sự chân thành này của Thiên Minh một lần nữa, như trước đây khi tôi đã tin tưởng và hoàn toàn không nghi ngờ giao Thùy Anh lại cho anh ấy. Lúc này đầu óc tôi đang đấu tranh một cách mãnh liệt, tâm can tôi như sôi sục lên, thứ tình cảm giấu kín trong trái tim tôi như muốn dâng trào sau câu chuyện diễn ra đêm hôm qua.

Tôi ... cũng là một người đồng tính, trái ngang thay, người tôi yêu lại là Thiên Minh, chú rể của Thùy Anh. Cô bạn thân đó là mẫu người mà tôi hằng ao ước : xinh đẹp, giỏi giang, ngây thơ, tốt bụng, tôi và Thùy Anh có nhiều sở thích giống nhau, và không ngờ đến gu đàn ông, đối tượng mà chúng tôi yêu cũng là một người . Tôi luôn yêu thương, cố gắng che chở và làm mọi điều khiến cô ấy vui vẻ, hạnh phúc vì có lẽ tôi nhìn thấy bản thân mình trong con người cô ấy, tôi luôn muốn được giống như cô ấy, phiên bản nữ hoàn hảo trong tâm hồn tôi. Tôi ghen tị với Thùy Anh, vì cô có được Thiên Minh, tình yêu của họ khiến tôi luôn ngưỡng mộ và ao ước, tôi luôn ước giá như mình là Thùy Anh, giá như tôi cũng được yêu thương như vậy, được quan tâm, chăm sóc như vậy, giá như tôi có thể sống thật với bản thân, và giá như tôi là một người phụ nữ. Tôi hiểu được Thiên Minh, vì tôi cũng như anh ấy, phải luôn sống trong vỏ bọc, để không ai phát hiện ra giới tính của mình, khôn khéo đến từng hành động, cử chỉ. Tôi nhận ra mình yêu Thiên Minh trong khoảng thời gian quan sát và để ý đến chuyện tình cảm giữa hai người, tôi đã đổ gục trước sự lãng mạn và tình yêu to lớn đó, nhưng cuối cùng, tất cả chỉ một sự dối trá, tôi không thể nói thành lời được hết những thất vọng trong tâm trí mình.

Tôi đổ sụp trong hàng vạn suy nghĩ, hàng trăm những ưu tư trong đầu từ tối hôm qua, tôi không biết phải làm sao, có nên nói cho Thùy Anh biết hay không, mọi thứ bây giờ phải giải quyết như thế nào. Tôi im lặng một hồi lâu, lúc này tôi muốn có thêm nhiều thời gian suy nghĩ hơn, tôi đứng dậy và muốn ra về.

- Em cần thời gian suy nghĩ kĩ về tất cả mọi chuyện.

Tôi đứng dậy và bỏ đi, Thiên Minh chạy theo và níu tay tôi lại, trong khoảng khắc xoay người lại, tôi nhìn Thiên Minh một hồi lâu, tâm trí tôi lúc này như phát điên trước đôi mắt đẹp long lanh của Thiên Minh, tôi như đổ gục trước cảm xúc bị dồn nén quá lâu trong con người mình, trong một giây phút không kiểm soát được lý trí của bản thân, tôi đã hôn Thiên Minh, một nụ hôn tương đối chớp nhoáng ...

Anh đẩy tôi ra với ánh mắt đầy ngạc nhiên và kinh hãi, tôi lúc này đầu óc không thể suy nghĩ được gì nữa, tôi nhanh chóng chạy xuống lấy xe đi về, bỏ mặc Thiên Minh lại đó với ngổn ngang những câu hỏi và suy nghĩ, anh chắc hẳn không bao giờ ngờ tới điều này.

Sau 2 hôm tôi tạm lấy lại được một chút bình tĩnh, tôi nhắn tin xin lỗi Thiên Minh, và quyết định rằng tất cả mọi chuyện này sẽ là bí mật của cả hai, tôi tin vào lời hứa của anh với việc muốn chăm sóc bảo vệ Thùy Anh suốt đời, tôi muốn tin tưởng vào điều đó, vào những thứ tin đã từng ngưỡng mộ và ghen tị, muốn tin vào thứ tôi nhìn thấy trong mắt của Thiên Minh khi nhìn Thùy Anh. Thiên Minh đồng ý, anh cũng không quên cảm ơn tôi vì đã thấu hiểu cho câu chuyện của anh và hứa sẽ giữ lời với những điều mình nói ra.

Sau đó bẵng đi 1 tháng tôi không gặp và nói chuyện với cả hai người, quãng thời gian này đối với tôi tương đối tệ, tôi bị ám ảnh bởi những chuyện vừa xảy ra, tôi không còn đủ can đảm để gặp hai người đó nữa. Tôi suy nghĩ khá nhiều trong thời gian này, cuối cùng tôi quyết định sẽ chuyển lên Đà Lạt sống, cảm giác xấu hổ luôn làn tràn trong tâm trí, tôi đã phản bội bạn mình, trong một thoáng để dục vọng lấn áp lý trí bản thân. Tôi muốn đến một nơi khác, làm lại mọi thứ, quên đi cả tình yêu tôi dành cho Thiên Minh nữa, bạn bè, người thân ai cũng bất ngờ và thấy khó hiểu cho quyết định này, tôi không giải thích quá nhiều cho họ, tôi buộc phải làm vây, để tâm hồn mình thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn, tôi có người quen trên Đà Lạt, tôi vẫn có thể sống bằng nghề chơi đàn của mình tại đây, đó là một trong những nơi tôi ao ước đặt chân đến từ nhỏ, và rồi tôi đã bỏ lại Hà Nội sau lưng, cùng tình yêu, tình bạn, những bí mật của mình.

Vài tháng sau, tại Đà Lạt ...

Tôi dần quen với môi trường sống và làm việc tại đây, mặc dù những mệt mỏi trong tôi chưa nguôi ngoai được nhiều lắm. Thùy Anh, bạn bè, người thân nhắn tin và gọi cho tôi rất nhiều, nhưng tôi cũng chỉ nói chuyện, trả lời qua loa, tôi lấy lý do bận bịu, nhiều việc phải làm khi sống một mình trên này.

Một ngày như bao ngày khác, sau đêm nhạc của quán, tôi ở lại ngồi và nhâm nhi chút bia ở quầy bar, chàng trai đeo kính mặc áo phông Nirvana đang ngồi 1 mình kế bên, tôi chú ý đến anh chàng này nãy giờ vì trong thời gian tôi diễn, anh ta khá chăm chú ngồi nghe và hưởng ứng. Anh ta tiến lại gần và ngỏ ý muốn mời tôi một chai bia tán gẫu, lúc nãy thấy tôi chơi đàn rất hay nên muốn trò chuyện giao lưu một chút, tôi vui vẻ đồng ý.

Anh bạn này là người Hà Nội, hiện tại đang ở nhà phụ giúp cửa hàng bán đồ gốm sứ cho bố mẹ và ấp ủ giấc mơ trở thành một nhà văn, lên đây du lịch một mình để đi tìm cảm hứng mới cho tác phẩm tiếp theo của mình, trước đây anh chàng này cũng từng chơi guitar nên rất hào hứng và thích thú với màn biểu diễn của tôi.

Chúng tôi nói chuyện và tâm sự với nhau rất lâu, đủ mọi chuyện trên trời dưới biển từ những câu chuyện âm nhạc, guitar, những cuốn tiểu thuyết, đời sống, ... Anh chàng này tạo cho người đối diện mình cảm giác yên tâm, tin tưởng và vô cùng ấm áp. Chúng tôi càng nói càng hăng, bia cũng uống ngày càng nhiều. Tôi ngà ngà say, lúc này trong tâm tư tôi những cảm xúc, tâm tư kìm nén và chất chứa suốt vài tháng qua như cơn lũ tràn, chàng trai cảm nhận được tôi có tâm sự và có nhiều chất chứa trong lòng. Đến giờ khi nghĩ lại tôi vẫn không thể tin được mình lại kể cho cậu ta nghe toàn bộ câu chuyện giữa tôi, Thiên Minh và Thùy Anh, lý do tôi lên đây sống chỉ ở ngay lần gặp mặt đầu tiên. Lần đầu tiên trong đời, tôi gặp một con người ấn tượng đến vậy, cậu ta khiến tôi muốn nói chuyện, chia sẻ, bộc bạch hết tâm tư cõi lòng mình một cách thành thật nhất. Cậu bạn an ủi và lắng nghe tôi, cho tôi những lời động viên, khuyên nhủ, tôi bất chợt đã khóc, tôi úp mặt vào vai của người lạ mới quen được vài tiếng đồng hồ. Trong tôi có một sự thoải mái, nhẹ nhõm lạ lùng, tôi cảm giác như mình đã hồi sinh, sống lại một lần nữa, tôi thấy nhớ nhà, muốn quay lại Hà Nội, găp lại những người thân yêu của mình và bắt đầu lại mọi thứ, một cuộc sống mới. Một cuộc gặp gỡ chớp nhoáng nhưng lại vô cùng đậm nét trong tâm trí tôi, hóa ra trên đời vẫn luôn có những điều diễn ra kì lạ đến thế.

Đến 3 giờ sáng, chúng tôi chia tay nhau, mai cậu ta sẽ bắt chuyến xe sớm để về Hà Nội. Tôi có một chút lưu luyến, trước khi cậu ta bước chân khỏi cửa quán, tôi hỏi:

- Liệu chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?

- Có chứ, khi anh quay lại Hà Nội.

- Cậu tên gì?

- Tùng ... Long Sơn Tùng.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư