Hôn Sủng - Chương 175
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
03/06/2019 19:31:22 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Hôn Sủng - Chương 176 (Truyện ngôn tình)
- * Hôn Sủng - Chương 177 (Truyện ngôn tình)
- * Hôn Sủng - Chương 174 (Truyện ngôn tình)
- * Hôn Sủng - Chương 173 (Truyện ngôn tình)
Đến vườn trẻ đón Mỗ Mỗ xong, một nhà ba người lại đi Phúc Hạ Lâu dùng cơm trưa.
Dường như khi Tống Kỳ Diễn dẫn hai mẹ con vừa đứng ở trong đại sảnh, thì đã có khách chào hỏi nối liền không dứt.
Hình như, sau vài giờ ngắn ngủi, tin tức Tống Kỳ Diễn tiếp nhận Tống thị đã truyền ra khắp thành phố S.
Tống Kỳ Diễn chẳng qua là khách sáo mà hàn huyên mấy câu với bọn họ, một tay ôm Cận Mỗ Mỗ, một tay được Cận Tử Kỳ khoác lấy.
Một nhà ba người, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, trên mặt mang theo nụ cười cùng nhau đi tới.
Đi vào thang máy, Cận Tử Kỳ mới buông hắn ra, hắn liền chủ động cầm ngược qua, giống như là hai khối nam châm, hai người khác phái hấp dẫn nhau, trừ phi là phải dùng tới tay, nếu không nhất định một phân một tấc cũng không rời mà cùng cô đan chặt mười ngón tay với nhau.
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay hai người quấn quít, nhếch khoé môi, có chút không được tự nhiên lại mơ hồ ngọt ngào.
"Như vậy sẽ làm em trở nên càng ngày càng hư vinh."
Cô xem qua tựa như cười giỡn mà nói một câu, Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu, lại tiến lên đón lấy một đôi mắt đẹp điềm tĩnh mà lóng lánh.
Hắn siết chặt tay của cô, cười khẽ: "Cái này có gì hay mà hư vinh ?"
Cận Tử Kỳ lại vô cùng nghiêm túc, nhìn hắn chằm chằm ý cười tràn đầy trên má, "Một người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn tài giỏi đẹp trai đối với mình che chở chu toàn, không phải là mơ ước lớn nhất của tất cả phụ nữ sao?"
"Cho nên sao?" Hắn hứng thú mà ngắm cô liếc mắt một cái, theo sát hỏi ngược lại một câu.
"Loại cảm giác này giống như là thiếu nợ, hơn nữa giống như là tuyết cầu càng lăn càng lớn."
Tống Kỳ Diễn mặt mày đều đã nhiễm lên ý cười: "Lời này anh thích nghe." Dừng lại, tiếp tục nói: "Nếu như có thể để cho em có cảm giác có tội thì tốt nhất, như vậy, thật sự cả đời cũng không thể tách rời rồi!"
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ đã sớm liếc sang phía khác, lại phát hiện trên vách thang máy khắp nơi đều là ảnh ngược của đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười của hắn, khiến cho cô tránh không thể tránh, muốn tránh cũng không được, cái từ "tự nhiên thanh thản" này đã cùng cô khác khá xa.
Tống Kỳ Diễn mỉm cười mà dời mắt đi, nhìn sang chỗ những con số trên thang máy không ngừng biến hoá.
Hai cánh tay đầy thịt của Cận Mỗ Mỗ ôm cổ của ba, đôi tròng mắt đen như quả nho đảo qua đảo lại.
Hôm nay ở vườn trẻ có thật là nhiều cô gái nhỏ xinh đẹp đều đã tìm đến nó chơi chung, từng tiếng một tiếng một mềm mại mà kêu Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ, còn nói muốn mời nó về nhà chơi, nhưng mà nói đến sau lại đều kéo đến trên người ba ba nó rồi!
Hừ hừ! Đừng tưởng rằng nó không biết, các cô bé đó cũng một dạng như ba ba và mẹ của mình, muốn lấy lòng ba ba của Mỗ Mỗ thôi, mới vừa rồi từ trong nhà vệ sinh xuỵt xuỵt xong, lúc kéo quần lên, nó nghe được các thầy giáo ở trong phòng làm việc vừa ngạc nhiên vừa ca ngợi——
"Người đàn ông trong tin tức này không phải là ba ba của bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ trong lớp của chúng ta sao? Thì ra anh ta thật sự là chủ tịch tân nhậm của Tống thị, trong một đêm, giá trị một con người tăng vọt mà!"
"Ai nói không phải chứ? Thật may là trước kia không có ngược đãi Cận Mỗ Mỗ, nếu không chúng ta bây giờ công việc cũng khó bảo vệ, các người còn nhớ rõ bạn nhỏ Hoàng Tử Hiểu lần trước không?"
"Không phải nói thân thể không tốt nên đến những thành thị khác xem bệnh, để dễ dàng trị liệu nên chuyển trường rồi sao?"
Ngay lúc đó Cận Mỗ Mỗ đã núp ở ngoài cửa, thò ra một cái đầu nhỏ, gian xảo mà đưa mặt nhìn quanh bên trong.
Thật sự thì nó cũng rất tò mò nha, bạn nhỏ Hoàng Tử Hiểu đã thật lâu không có tới đi học!
Một giáo viên lắc đầu một cái, thần bí hạ thấp giọng nói: "Đâu nào là thân thể không tốt, lần trước không phải nó gọi ba ba của nó tới trường học dạy dỗ Cận Mỗ Mỗ sao? Sau lại bị ba ba của Cận Mỗ Mỗ, cũng chính là người đàn ông mọi người thấy được trong tin tức này, quả thực là bị giáo huấn ngược lại một trận."
"Nhà tôi có một người thân cùng ba ba của Hoàng Tử Hiểu làm chung một công ty, sau lại không biết tính sao, nghe người thân của tôi nói, quản lý phía trên lấy cớ lung tung, điều động cha của Hoàng Tử Hiểu xuống phía dưới cơ sở rồi!"
Trong phòng làm việc nhất thời có một trận thổn thức bừng tỉnh, được rồi, đây chính là kết quả đắc tội cấp trên!
Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ gãi gãi cái đầu dưa hấu, mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái hiểu được, nó có một ba ba lợi hại, đều đã đuổi tất cả quái thú chạy rồi!
Dẫu dẫu cái miệng nhỏ, buộc lại dây lưng quần, hai tay chắp ở sau lưng, lỗ mũi hướng lên trời mà đi trở về phòng học.
Dọc theo đường đi, rất nhiều bạn nhỏ xum xoe lấy lòng đếm không hết, nói ra cũng chỉ vài câu như ——
"Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ, bạn thật đáng yêu, mình có thể cùng chơi với bạn không?"
"Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ, đây là Transformers mình mới mua, bạn có muốn mượn chơi hay không?"
Thậm chí ngay cả giáo viên. . . . . .
"Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ, không phải con thích ăn thịt kho sao? Cô đặc biệt bảo sư phụ đầu bếp nấu riêng cho con một chén, chút lát nữa con phải ăn nó hết nha!"
"Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ, nghe nói em thích một bạn nhỏ ở lớp bên cạnh lâu rồi, cô giáo cảm thấy nha, các em nhất định sẽ rất tương thân tương ái khi ngồi cùng bàn, cho nên quyết định điều cô bé đó đến lớp chúng ta! Em nói xem có được hay không hả?"
Hồi tưởng lại một buổi sáng yêu ma quỷ quái mà rùng mình, Mỗ Mỗ dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ của mình. Trong lòng âm thầm khinh bỉ: đều là một đám trứng thúi! Mỗ Mỗ xem thường loại người nịnh hót này!
Trước kia đều không chơi cùng nó, mà còn ở sau lưng nó nói xấu, hiện tại nó có ba ba rồi, đều đã tới lấy lòng nó, nó mới không thèm để ý tới các cô bé này! Bất quá, ba ba nó thật sự trở thành siêu nhân trứng muối sao?
Cận Mỗ Mỗ không khỏi tò mò ngó sang cha của mình, người khiến cho mới vừa rồi thật là nhiều ông nhiều bác cúi đầu khom lưng, đôi mắt to chớp xuống: "Ba ba, ba ba có thế khiến cho chú Hoằng đối với ba cũng giống như những ông bác kia sao?"
Tống Kỳ Diễn nghe vậy chợt nhíu mày, trên mặt không chút gợn sóng, trong lòng cũng là đã tự động tưởng tượng, dáng vẻ Lục Cảnh Hoằng tâm cao khí ngạo ra vẻ đáng thương với chính mình. . . . . .
Đúng là đáng giá mong đợi a!
Vô cùng bùi ngùi, cũng dừng lại cảm khái, bởi vì giả thiết này tuyệt đối là nằm
mộng giữa ban ngày mà!
Ngược lại hắn cúi người trước Lục Cảnh Hoằng xác suất còn lớn hơn một chút.
Bất quá, cái chân tướng này không thể để cho con trai bảo bối biết!
Cho nên, Tống Kỳ Diễn đằng hắng cổ họng, cố làm ra vẻ trầm ổn mà hỏi thăm:” Sao thế?”.
Cận Mỗ Mỗ nhìn sang người cha hình tượng cao lớn, nếu như giống thầy cô đã nói, giống như một ngọn núi để cho nó dựa vào, một bụng tâm địa gian xảo lại bắt đầu bốc lên trên, nịnh hót mà ôm sát cổ Tống Kỳ Diễn.
“Ba ba, tiểu anh đào nhà chú Hoằng, thật là xinh đẹp thật là đáng yêu nha!”.
Hàng mày thanh tú của Tống Kỳ Diễn khẽ nhíu:” Cho nên thế nào?”.
“Ba ba, chú Hoằng nói ba là con cóc trên đất, cả ngày hướng về phía Kỳ Kỳ là con thiên nga mà chảy nước miếng!”.
Cận Tử Kỳ ho nhẹ một tiếng, nhưng cũng nghi ngờ mà nhìn về phía con trai mình đang khoe mẽ--
Lời này thật sự xuất ra từ miệng của người đàn ông thanh quý lạnh như băng đó sao?
Cận Mỗ Mỗ lại chớp chớp đôi mắt vô cùng trong suốt sạch sẽ, mím cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt tức giận bất bình.
--thế tất yếu để cho baba dạy dỗ chú Hoằng rắm thúi đó một phen, thật là quá đáng!
Tống Kỳ Diễn nghe xong lại khó được không nổi cáu, ngược lại ưu nhã thở dài, với giọng điệu hết sức thong thả mà thoải mái nói:” Con trai, lúc baba con ban đầu là con cóc cũng có thể hôn mẹ con là nàng công chúa Bạch Tuyết tỉnh dậy, huống chi bây giờ đã biến thành hoàng tử ếch rồi!”.
Cận Tử Kỳ nghe thấy khóe miệng co rút, bàn tới, con cóc và con ếch vẫn là thân thích mà.
Cận Mỗ Mỗ sững sờ nháy nháy mắt, làm sao mà cùng hiệu quả nó mong muốn không giống nhau nha! Baba làm thế nào không tức giận? Baba nếu không tức giận, ai tới giúp Mỗ Mỗ đối phó với chú Hoằng xấu bụng kia chứ?
Thân thể nhỏ hít thở vài cái thật sâu, bình tĩnh bình tĩnh, Mỗ Mỗ muốn cùng baba nói chuyện đàng hoàng!
“Baba, mới vừa rồi Mỗ Mỗ nói sai rồi, thật sự thì chú Hoằng nói ba là một đống phân bò . . . . A!”.
Còn chưa nói hết, trên cái mông nhỏ cũng đã bị đánh một cái nặng nề!
Cận Mỗ Mỗ trở tay ôm lấy cái mông nhỏ đã bị đánh lén, ai oán mà nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn hạ độc thủ:” Baba, tại sao ba đánh người ta hả!”.
Tống Kỳ Diễn lại cười lạnh mà liếc xéo đứa con trai xảo trà này,” Ba ăn muối so với con uống sữa còn nhiều hơn, chỉ nhiêu tâm tư đó mà còn cùng ta đùa bỡn sao? Khi lão tử dùng chiêu khích bác ly gián này còn không biết con đag ở nơi nào nữa!”.
Cận Mỗ Mỗ co rụt cổ lại, con ngươi đen lúng liếng chuyển động lung tung, bị nhìn ra rồi!
“Còn nữa, lần sau lúc nói đến tiểu anh đào nhớ chú ý nước miếng của mình!”
Hai tay Cận Mỗ Mỗ che mặt của mình, ưm . . . . .Có xuất hiện rõ ràng như vậy sao?
- - - - - - - - - - -
Cảm xúc của người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ bị baba mình dùng ngôn từ sắc bén đả kích xuống dốc không phanh, cúi rũ bả vai xuống, cả bữa cơm cũng ăn mà uể oải mất tinh thần, cuối cùng còn sẩy tay đổ cả khay xì dầu.
“Kỳ Kỳ, dơ rồi. . . . . . “ Cái miệng nhỏ nhắn nghẹn ngào, tủi thân mà chỉ chỉ vết bẩn trên chiếc áo bông của mình.
Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm nó đến toilet rửa sạch, bế ngang nó đặt ở trên bồn rửa mặt, còn nó bắt đầu rầm rì mà giả vờ giả vịt thân thể tròn vo đều dựa vào người Cận Tử Kỳ.
“Cận Mỗ Mỗ, đừng lộn xộn nữa, nếu không Kỳ Kỳ mặc kệ con đó”.
Cận Tử Kỳ làm bộ muốn rời đi ngay, Cận Mỗ Mỗ lập tứ biết điều, nhưng cũng ai oán mà nháy mắt mấy cái, mặc cho Cận Tử Kỳ cầm khăn ướt lau chùi khối vết bẩn lớn trên áo bông của nó.
Lau cả buổi cũng không lau được gì, bên trong nhà vệ sinh phòng bao nhỏ hẹp đều là một mùi nước tương.
Tống Kỳ Diễn ở bên ngoài chờ đợi có phần sốt ruột, đẩy cửa đi vào:” Vẫn còn chưa được sao?”.
Cận Tử Kỳ nhìn mảng lớn vết nước tương, không còn cách nào, vứt đi chiếc khăn ướt đen ngòm, đang muốn ôm Cận Mỗ Mỗ xuống, Mỗ Mỗ lại đột nhiên kéo vạt áo của cô:” Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn đi tiểu một chút. . . . .”
“Được.” Cận Tử Kỳ cúi người giúp nó cởi quần, Cận Mỗ Mỗ lại đẩy tay cô ra, giọng điệu rất trịnh trọng như có chuyện riêng:” Mỗ Mỗ là nam sinh, Kỳ Kỳ là nữ sinh, nữ sinh không thể nhìn lén nam sinh đi tiểu!”.
Cận Tử Kỳ bị nó nghiêm trang từ chối làm cho ngượng ngập mà buông tay, nhưng mà, mùa đông rét lạnh, ăn mặc nhiều quần áo, đứa trẻ nhỏ ở đâu ra sức lực mà cởi được những lớp quần áo kia chứ?
Đang lúc cô muốn thuyết phục Mỗ Mỗ che đáy quần, Tống Kỳ Diễn đã đi vào:” Để cho anh đi.”
Tống Kỳ Diễn nhếch mày nhìn Cận Mỗ Mỗ khiêu khích:” Ba là nam sinh, cũng có thể chứ?”.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!